Truy Đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Elisha chỉ được một mét rưỡi, như thế không phải là cao lớn gì so với tuổi của cô. Hai mũi chân cô nhô ra khỏi hốc cây. Cô không cử động. Màn đêm ụp lên cô như một như thể nó muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Elisha nhìn bầu trời lỗ chỗ sao. Chưa có đêm nào vừa tối đen vừa rạng rỡ hơn cái màn đêm đang loang ra thành từng vùng giữa những chiếc lá hung đỏ khổng lồ.

Khi trăng không ở đó mà thay vào đó là các vì sao đang nhảy múa. Cô đang tự nhủ với bản thân mình cũng như lặp đi lặp lại mãi với chính mình điều này: "Liệu cha mẹ sẽ tha thứ cho đứa con trai ra đi trước họ..."

Elisha để mặc dòng suy nghĩ của mình. Duỗi dài người, cô gối đầu lên rêu. Cô cảm nhận cái lạnh giá của những giọt nước mắt vương trên tóc, gần bên vai.

Elisha đang ở trong một cái hốc cây tối đen, một bên cẳng chân bị thương, nhiều vết cào trên mỗi vai và những sợi tóc bết máu. Bàn tay cô rát bỏng vì gai đâm, và phần còn lại của cơ thể nhỏ bé đang thiêm thiếp vì đau đớn và mệt mỏi. 

Cuộc sống của cô tưởng chừng đã chấm dứt vài giờ trước đó, cô tự hỏi mình còn làm gì ở đây.

Cô nhớ lại mọi người thường kêu lên: " Vẫn còn ở đây hả, Elisha!" mỗi khi cô đặt chân ra ngoài. Còn bây giờ, cô tự lẩm bẩm với chính mình câu đó: "Vẫn còn đây ư?"

Nhưng cô vẫn sống nhăn, ý thức rõ nỗi bất hạnh của mình còn lớn hơn cả bầu trời.

Cô dán mắt lên trời như thể đang nắm chặt tay bố mẹ đi giữa đám đông trong lễ hội hoa. Cô tự nhủ: "Nếu nhắm mắt lại mình sẽ chết. " Nhưng đôi mắt vẫn giương trừng trừng dưới đáy hai kẻ nước mắt nhòe nhoẹt.

Lúc này đây, cô nghe tiếng họ. Lập tức, nỗi sợ hãi lại ập xuống cô. Họ gồm mười người. Chín người lớn và một đứa trẻ. đứa trẻ cầm ngọn đuốc soi đường cho họ.

-Nó không xa đâu, cháu biết nó không xa đâu.

-Phải tóm lấy nó. Nó cũng phải trả giá. Như cha mẹ nó.

Đôi mắt người thứ ba lóe lên thứ ánh sáng màu tím trong đêm tối.

Lão ta khạc ra rồi nói:

-Chúng ta sẽ tóm cổ nó ngay thôi, mày sẽ thấy nó trả giá.

Elisha mong có thể tỉnh dậy, thoát khỏi cơn ác mộng này, chạy đến bên giường cha mẹ, khóc và khóc thôi...Elisha mong ước có ai đó dẫn cô, trong bộ đồ ngủ , vào một gian bếp sáng sủa, pha cho cô một cốc trà mật ong nóng hổi, thêm một chút bánh và nói với cô rằng: "Qua rồi, tất cả đã qua rồi, El bé bỏng."

Nhưng Elisha lại rung rẩy toàn thân, tít sâu trong hốc, cố gắng thu đôi chân mảnh khảnh của mình lại để giấu chúng đi. Mười bốn tuổi cô đã bị cả một gia tộc truy đuổi, và không tộc nào khác mà là chính gia tộc của cô.

Những gì bấy giờ cô nghe còn khủng khiếp hơn màn đêm, sợ hãi và lạnh lẽo. Cô nghe thấy một giọng nói mà cô hằng yêu mến, giọng nói của người bạn tri kỉ, Leon Blue.

Leon được gửi đến với Elisha từ hồi bốn tuổi rưỡi, với mục đích để học tập và rèn luyện phép tắc trong giới quí tộc, và từ hôm đó, hai đứa chia sẽ với nhau tất cả. Những mảng chuyện cuộc sống  vui buồn. Leon sống cùng với một người chú. Cậu đã mất cả cha lẫn mẹ khi đoàn xe của họ bị phục kích bởi bọn ma thú. Cậu chẳng giữ lại bất kì kỉ vật nào của cha, Ông Roy Blue, người nổi tiếng thích phiêu lưu, với một ngọn giáo Mithril màu bạc. Những bất hạnh đã trải qua ấy đã đem lại cho Leon một nguồn sức mạnh to lớn. dường như cậu ta vừa có thể cực tốt, vừa có thể cực xấu. Elisha lại thích mặt tốt hơn: trí thông minh và lòng dũng cảm của Leon.

Elisha và Leon nhanh chóng trở thành đôi bạn thân. Có lúc người ta còn gọi chúng bằng một cái tên duy nhất, "ElON". 

Một hôm, Leon sắp phải trở về nhà, thế là cả hai đứa trẻ, đã bí mật trốn trong cái căn nhà gỗ nằm trên cây để không phải xa nhau. Mọi người phải tốn nhiều ngày mới có thể tìm ra được bọn trẻ.

Elisha còn nhớ đó là một trong những lần hiếm hoi cô thấy mẹ cô khóc.

Nhưng đêm nay, khi Elisha một thân một mình trốn trong hốc cây, không thể nào tin được người bạn thân của mình Leon Blue, chỉ đứng cách cô vài mét, đang giơ cao ngọn đuốc trong bóng tối. El cảm thấy trái tim cô như vỡ tan ra khi nghe thấy người bạn thân yêu nhất của mình hét lên:

-chúng tao sẽ tóm được mày! Sẽ tóm được mày, Ellisha ạ!

Tiếng của Leon dội từ cành này sang cành khác.

Nghe thấy tiếng thét hoang dại một lần nữa cất lên, Elisha đoán được đôi mắt của Leon  lúc này chỉ có một thứ gọi là sát khí. Đúng vậy, hệt như những sinh vật sống trên những cái đầm lầy sâu trong rừng.

Nhóm người vừa tiến lại vừa chọc vừa đập những cây gậy nhọn hoắt lên các bụi cây, các hốc và rãnh. Bọn họ truy lùng El chẳng khác gì cảnh đi săn thú rừng, khi các ông bố dẫn bọn con trai rời nhà mỗi năm một lần vào mùa xuân, đến tận nơi sâu thẳm của cánh rừng để săn bắt các loài vật.

-Tao sẽ lôi nó ra khỏi hốc.

Cái giọng phát ra câu này sát sạt đến mức Elisha cảm nhận được cả hơi thở nóng hổi phả vào cô. Cô không cựa quậy, thậm chí không dám nhắm mắt lại. Những cú vung gậy lao về phía cô trong bóng tối làm léo lên những ánh lửa. Thanh gỗ nhọn thọc rất mạnh chỉ cách mặt cô một gang tay. Cơ thể nhỏ bé của Elisha co cứng lại vì sợ. Tuy nhiên cô vẫn mở to mắt  nhìn chằm chặp lên bầu trời thỉnh thoảng ló dạng giữa những cái bóng của mấy kẻ săn đuổi.

Lần này, thế nào cô cũng bị tóm. Thế là hết.

================================================================================

Okay xong chương đầu tiên nha!!!  

 Hi vọng mọi người thích, nếu thích xin hãy dành chút thời gian để Vote hay comment cho mình nhá! việc nhỏ nhưng nó rất ý nghĩa đối với mình. Cảm ơn đã dành thời gian để đọc ạ!(っ'▽`)っ




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro