Chương 118 Mồi câu hàng đầu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phải chăng vì bầu trời đầy mây mùa và những kiến trúc giờ chỉ còn là đóng đổ nát khiến đôi mắt của Song Taewon trông không còn trầm trọng nữa mà thay bằng sự u ám đây?

Mặc dù dưới góc nhìn của anh ấy thì đây sẽ là một việc gây mệt mỏi, nhưng anh ấy dường như không chỉ chán ghét tình huống như này. Mà anh ta giống như một con hổ bị bỏ đói, dù bị cơn bão cuốn lấy hành lên hành xuống nhưng vẫn còn sức lực để vồ lấy mục tiêu lần cuối và đó là tôi.

Nếu tôi không có khả năng kháng sợ hãi, cái nhìn đó có thể khiến da gà da vịt của tôi nổi lên hết.

"Nhưng mà, Song Taewon hẳn là không liên quan đến việc này. "

Nếu anh ta là một người đủ thông minh để nói những điều vô nghĩa, chẳng hạn như vu oan cho một người vô tội thì cuộc sống của anh ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Là một công chức cấp cao và một thợ săn hạng S, anh ta không nên hành xử như một kẻ khổ hạnh phủ nhận bản thân thế này.

Là một tiểu tư sản, trước kia, tôi từng có ấn tượng tốt với anh ấy, đồng thời tôi cũng hiểu rất rõ thái độ hống hách của Sung Hyunjae. Điều này thực sự khiến người ta nghẹt thở.

"Mọi chuyện sẽ trở lên khó khăn. "

Nhìn thấy anh ấy nhanh nhạy kiểm tra trạng thái của tôi, tôi thậm chí còn không muốn sử dụng từ khóa. Thực tế mà nói cách đơn giản nhất và nhanh nhất chính là vứt bỏ anh ta.

Không có Song Taewon, Hiệp hội thợ săn sẽ mất đi sức mạnh.

Dù vậy, tôi không muốn người đó có kết quả giống như trước khi tôi hồi quy. Tôi nên làm gì đây? Tôi đang suy nghĩ có cần nói chuyện với anh ấy trước không, nhưng Song Taewon quay lưng đi. Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ấy khi anh ấy có một cuộc trò chuyện ngắn gọn với những người đang dựng hàng rào ngăn cách xung quanh đống đổ nát, sau đó vượt qua ranh giới đó.

Đôi vai dài rộng lại đầy nặng nề đó khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

"Yoohyun. Em có nghe trộm điện thoại của anh không?"

Tôi quay đầu lại và hỏi.

"Em không.Hơn nữa bán kính phong tỏa cũng không lớn. Quan trọng nhất là, sự phản đối của người xung quanh cũng rất quyết liệt, cho nên không thể nghe lén được."

Nếu nghĩ đến những người mà tôi liên lạc thì nghe có đạo lí đó.

"Không ai phản đối việc chặn điện thoại của họ à?"

"Em bảo họ đây là kỳ nghỉ nên như vậy, Seseong và Breaker cũng đồng ý, em dự định trong lúc anh đang nghỉ ngơi thì xử lí họ."

Yoohyun liếc nhìn tòa nhà bị sập.

"Có vẻ như miệng của hội trưởng hội Breaker không kín lắm."

"Cô ấy đã cố gắng giấu rồi. Nhưng anh bắt buộc phải điều tra."

"Lần này anh đưa cho cô ta cái gì?"

Ánh nhìn sắc lẹm quay lại trên người tôi. Tôi cố tỏ ra trấn định dù bị bắt quả tang đang khiến cho chỗ này trở thành đống hổ đốn, nhưng đúng như dự đoán, tâm trạng của em trai tôi có vẻ hông tốt lắm.

—Có thể cậu ta đang nói về cái giá phải trả cho việc đánh sập nhà cửa đó.

"Giống những điều tôi thường làm thôi. Ý tôi là, tôi đã định giữ im lặng rồi nhưng họ lại thể hiện ra mình là một người keo kiệt vậy."

Nếu như họ không chút do dự đốt cháy cả tòa nhà, tôi sẽ nghĩ kiểu như"Chà, Yoohyun có vẻ hơi tức giận", nhìn mấy ngọn lửa đó... có lẽ cũng sẽ không được như vậy. Có lẽ tôi sẽ tiếp tục cố gắng tìm cách giải quyết nó. Nhưng tôi sẽ không trực tiếp đến đây lật ngược lại tình huống như thế này

"Được rồi."

Tôi đã giải quyết theo cách riêng của mình, nhưng em tôi thế mà lại nhẹ nhàng từ bỏ đến vậy. Thật ỳ lạ. Ngay lúc đó, một chiếc xe khác cũng tới. Người bước ra khỏi ô tô nhấc chiếc máy ảnh trông rất đắt tiền lên và chụp phần còn lại của tòa nhà. Đang lúc tôi đang thắc mắc không biết có phải là phóng viên hay không thì lại có một người nữa bước xuống xe. Anh ta cầm theo một bó hoa thật lớn.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp người này, nhưng tôi biết bọn họ thuộc về tổ chức nào.

"Anh Han Yoojin."

Bó hoa hồng tươi được đưa đến trước mặt tươi. Những giọt nước trong suốt lăn xuống khỏi những cánh hoa khiến chúng trông tươi tắn hơn.

"Hội trưởng Hiệp hội Seseong yêu cầu truyền lại rằng ngài ấy rất tiếc vì không thể trở thành khán giả của một sân khấu tuyệt vời như này."

"À, vâng."

Không ngờ khi anh ta nghe được tin này lại chỉ cử người tới thay. Tuy nhiên, anh ta không phải là loại người như vậy.

"Nhìn như một cái cớ qua loa nhẹ nhang nhưng lại chả đơn giản như bề ngoài."

Rất rõ ràng, anh ta có nguyên nhân khác nên mới không đến dược đây. Anh ta đi đâu và định làm cái gì? Khi tôi định không nghĩ ngợi gì mà nhận lấy bó hoa

Rầm, ầm ầm——

Những bông hoa hồng bỗng tỏa sáng rực rỡ.

"Anh không thể tùy tiện nhận những thứ như này được, anh à."

"Đúng vậy, hoa có sự nguy hiểm riêng của nó, anh sẽ không biết được bên trong cất chứa thứ đồ gì."

Noah, cậu nói như vẻ cậu từng nhận một bó hoa có giấu dao găm bên trong vậy. Ngay cả khi nó có một lưỡi dao bên trong, nó cũng không đến nỗi tệ. Tôi có thể để ngón tay tôi bị dao găm cứa xước, sau đó bắt anh ta trừ nợ cho tôi.

"Có vẻ như hai cậu nói đúng. Nếu đã gặp nhau ta kết bạn nhé?"

Nghe thấy lời nói hươu nói vượn này, Yoohyun và Noah đồng thời cau mày. Wow, biểu cảm của họ cũng giống nhau nữa. Nếu tôi thường xuyên để họ cạnh nhau thì ít nhất họ sẽ không còn cảm thấy miễn cưỡng, phải không? Không phải tất cả các chàng trai đều sẽ trở thành bạn nhau sau khi trải qua một trận chiến sao?

Nghĩ đến việc hai người này đi chơi với nhau, tâm trạng của tôi tốt lên trông thấy. Hiệu ứng hình ảnh cũng rất tốt. Giới trẻ hiện nay thích làm gì nhỉ?

"Ngài ấy còn đưa tôi một thứ khác."

Các thành viên của hội Seseong hơi ngạc nhiên trước bó hoa bị bốc cháy, nhưng ngay sau đó họ đã bình tĩnh lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Nếu bạn bị một chút chuyện nhỏ này dọa sợ thì bạn đã không thể làm việc dưới trướng Sung Hyunjae.

"Lần này đừng đốt nó nữa."

Tôi nhanh chóng cầm lấy chiếc hộp và nói với Yoohyun. Khi tôi mở nắp, một chiếc đồng hồ xuất hiện.

"Một chiếc đồng hồ dành riêng cho thợ săn và có thể cất trong kho."

Dù sao thì tôi cũng muốn mua một cái.

"Đây không phải là sân khấu tôi tạo nên , nhưng nếu anh ta đã cố ý muốn trả tiền xem thì tôi nhận."

Đồng hồ dành riêng cho thợ săn là một món đồ đắt tiền bởi mỗi bộ phận của nó được chế tạo bằng các sản phẩm từ trong hầm ngục, muốn có được nó cần phải đặt trước rất lâu mới nhận được hàng. Bởi lẽ đó, tôi đáng lẽ nên cảm kích------

"...Nhưng, em cũng đã đặt một cái rồi."

Yoohyun nhẹ nhàng lẩm bẩm. À, thế thì thật đáng tiếc.

"Tôi sẽ chấp nhận thành ý đằng sau nó."

Tôi lập tức đóng lắp hộp và trả lại nó. Tôi không cần nó. Các thành viên của hội Seseong tuy bối rối nhưng vẫn lặng lẽ rút lui.

Tôi muốn nói chuyện với Song Taewon trước khi chúng tôi rời đi, nhưng có vẻ như anh ấy đang bận rộn xử lý tin tức trên mạng.

Nghe đồn rằng đây là một cuộc bùng nổ của hầm ngục cấp A trở lên, nên anh ấy sẽ bận rộn trong một thời gian dài. Vì mới xử lý được một con rồng lớn được coi như boss đấy, nên hẳn phải dành thời gian kiểm tra xung quanh xem còn con quái nào không.

Tôi thấy hơi có lỗi. Đáng lẽ tôi không nên báo cáo giả, nhưng hiệp hội là người khởi xuống trước, cho nên coi như hòa nhau.

"Xin lỗi, chỉ còn một chỗ thôi."

Yoohyun mang vẻ mặt chả có ý gì là thấy có lỗi nói với Noah. Sau đó em ấy nắm lấy tay tôi và đẩy tôi vào ghế ngồi phía trước. Em ấy không phải cố ý đi chiếc xe chỉ có hai chỗ ngồi đấy chứ?

Tôi chưa kịp nói gì với Noah thì xe đã nổ máy. Không phải lo rằng cậu ấy không tìm được đường về, nhưng cứ thế bỏ lại cậu ấy như này, không phải quá đáng lắm à?

"Anh nói anh muốn nghỉ ngơi mà."

Yoohyun vừa nói vừa phóng nhanh qua con đường vốn hoang vắng, do con đường bị hạn chế nên càng thêm rộng rãi. Mặc dù em ấy nói em ấy hiểu, nhưng có vẻ em ấy không thực sự định buông tay.

"Nói chính xác thì anh đâu có làm gì đâu, anh chỉ đến đấy thăm em của anh thôi."

"Anh."

"Vậy em định làm gì? Danh tiếng của em đang bị hạ xuống."

Cùng với tiếng bánh xe cọ xát với nhựa đường, chiếc xe dừng lại bên đường. Bỗng nhiên tôi có cảm giác tay mình thật trống vắng, nếu giờ có thể vuốt ve Peace hoặc Chirpie thì tốt biết bao.

"Nếu em nói với anh, anh sẽ lại chạy đến che chắn trước em mất."

"Ngay cả khi em giấu anh, thì anh vẫn sẽ làm điều đó."

Ánh mắt của em ấy khiến người khác choáng váng. Tôi muốn chạm vào bộ lông ấm áp và mềm mại của Peace.

"Em mà nói cho anh sẽ tốt hơn là anh tự mình tìm kiếm khắp nơi đó?"

"Cứ như này về nhà với em thì sao? Em sẽ đưa Peace hoặc Chirpie đi với anh ."

Có thể Yoohyun đang nói về ngôi nhà của em ấy. Nếu em ấy chặn lại cửa dịch chuyển, vậy tôi chẳng thể đi đâu. Tất nhiên lựa chọn cuối vấn là để cho Peace phá cửa sổ và nhảy ra ngoài.

"Hãy làm những gì em muốn làm."

"......Hả?"

"Sau khi em kể cho anh nghe, anh rất tò mò đó."

Sau một khoảng im lặng ngắn, em ấy đã mở miệng nói với giọng nhẹ nhàng hơn.

"Trong nội bộ hiệp hội, có một số người liên quan đang cố gắng thực hiện các giao dịch với nước ngoài".

"Với các nước khác?"

"Có thể có liên quan đến nước A hoặc nước U, nhưng em không chắc chắn. Mục tiêu của những kẻ đó là anh."

"Hyunjae nói, chính phủ của chúng ta muốn kiềm chế anh ."

"Bọn họ vẫn có nhiều luồng ý kiến ​​khác nhau về việc này. Anh vẫn là một đối tác hợp tác của họ , nên họ mới bảo chuyện gì cho qua được thì cho qua, không nên nhắc lại chuyện cũ."

Hơn nữa, nếu họ ép tôi quá đáng, tôi có thể chạy sang nước ngoài, dư này thì phiền phức rồi. Vì tôi đi đâu cũng được chào đón mà.

"Điều này đã được công bố. Anh có thể biết được cấp độ thức tỉnh dự đoán của những người chưa thức tỉnh. Từ góc độ của một kẻ độc tài mà nói, có thể bồi dưỡng ra những kẻ thức tỉnh khác ngoài quái vật trong đát nước, nhất định sẽ có sức hấp dẫn rất lớn. Đặc biệt là rất dễ đào tạo thức tỉnh giả trẻ tuổi.

Họ muốn tẩy não đám trẻ và thành lập một tổ chức giống như Lực lượng thức tỉnh? Điều này khác xa với lý tưởng hòa bình và tình yêu dành cho nhân loại. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sử dụng bản thân mình theo cách này. Có rất nhiều người bẩn thỉu trên thế giới.

"Anh không rõ đó là kiểu khốn khiếp nào, nhưng họ có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận cho việc bán người như thế này chứ?

Mặc dù trong tình huống có người bán đứng quốc gia của chính mình như hiện này, điều này không có gì ngạc nhiên.

"Tuy nhiên, muốn bắt cóc anh cũng chẳng dễ dàng gì. Xung quanh anh luôn có một đống thợ săn cấp S mà."

Noah cũng như Peace sống luôn ở đây, tòa nhà bên cạnh lại là Sea Feast Guild nên rất nhiều thợ săn cấp S. Ngay cả khi dạo gần đây mình đi ra ngoài, hầu như đều có thể săn cấp S đi theo.

"Với tình hình trước mắt, điều này thực sự là không thể. Nếu không phải như vậy, em sẽ nhốt anh lại cho tới khi giải quyết xong việc."

"Xem ra em chẳng định xin phép anh nhỉ? Cũng chả muốn người khác liên lạc với anh ha."

"Anh đồng ý cho em làm những điều gì em muốn mà, những người đó phải đồng ý."

Đúng rồi, huh. Nó sẽ như thế này, họ có thể tăng thêm số lần rảnh rỗi lướt qua đây, tuy rằng Sung Hyunjae là không cần thiết.

"Dù sao thì họ cũng sẽ không gặp được anh, cho nên họ sẽ quấy rồi em?"

"Nói chính xác hơn, họ cố gắng tạo ra tình huống này. Hội trưởng Seseong là người đầu tiên phát hiện ra thông tin của anh bị rò rỉ ra ngoài. Nếu như có người cố ý đưa thợ săn duy nhất có kỹ năng đặc biên ra bên ngoài, vậy chẳng khác nào phán quốc, nếu như chuyện này bị lộ ra, hiệp hội sẽ phải chịu tổn thất nặng nề, cho nên anh ta tìm em hợp tác."

"Tên đó làm sao phát hiện được?"

"Em không rõ chi tiết lắm, nhưng hội trưởng Seseong có nhiều mối quan hệ ở nước ngoài. Hơn nữa ở đó cũng có sự hiểu biết sâu rộng."

Đây không phải là trò đùa. Nhưng xét đến việc Sung Hyunjae sau khi thức tỉnh đã ký hợp đồng với chủ nhân của con thằn lằn đó và chấp nhận cái này cái kia thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Có lẽ giống như Noah, có vô số thợ săn cấp cao bị anh ta cầm chân trên khắp thế giới.

...Tôi hơi lo lắng cho tương lai của mình. Tôi có nên nói với anh ta rằng ít nhất chúng ta nên làm rõ quan hệ lúc này không? Nhưng tôi không thể bỏ lỡ một người ấn tượng sâu sắc như vậy.

"Nếu em tở ra yếu đuối, những tên đó nhất định sẽ tìm cách đến gần, cho nên em đã cho chúng một lý do để tấn công."

"Nó bắt đầu từ khi nào? Khi em với Peace vào ngục tối với nhau?"

"Cũng tầm đó."

"Vậy thời gian không dài. À, vậy khi đến Hầm ngục Lakeland, là em đang diễn sao?"

Nghe câu hỏi của tôi, Yoohyun mỉm cười.

"Không. Em chỉ thể hiện một chút ít sự nhượng bộ thôi."

Không phải là em ấy không nhượng bộ mà là sự nhượng bộ của em ấy có một chút ít?

"Cuộc chiến với Noah thế nào?"

"Lúc đó em đã nhường cậu ta nhiều lắm nhé."

"...Tuy nhiên, trung tâm cách ly thì hơi quá. Tấm nệm cao su anh vừa mua đã cháy rụi mà chưa kịp thử lấy một lần."

"Nệm cao su? Có cần em mua cho anh một cái mới không?"

"Tôi đang nói về Jeon Junhwan."

​Tôi đang nghĩ đến việc áp dụng từ khóa và giữ kết nối với anh ấy.

"À, anh chàng đó."

Những ngón tay thon dài của em ấy gõ nhẹ vào vô lăng.

"Em đã nghe một vài điều từ thợ săn Riette."

"Riette? Cô ấy đã nói gì?"

"Không phải chuyện gì to tát đâu, vụ ở trung tâm cách ly không có bằng chứng gì nên cũng không sao cả. Chỉ là em đã làm hơi quá thôi."

Em ấy nói, em ấy đã làm một số việc có khả nắng sẽ nhận về những lời chỉ trích nhẹ, việc lớn thì không phải em cố ý, nhưng có lẽ chính bởi thế mà đã thúc đẩy sự việc phát triển nhanh hơn. Bọn họ thúc đẩy tăng thêm những lời cáo buộc giả dối cố gắng giảm bớt áp lực cho bản thân.

Bởi vì, nếu họ có thể siết một sợi dây quanh cổ Yoohyun trước thì việc động vào người anh là tôi đây sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Nếu đã như thế, xét về khả năng lâu dài, cố tình hạ thấp danh tiếng khả năng cao sẽ còn tiếp diễn. Anh cũng khó có thể bình tĩnh đứng nhìn ngoài cuộc. Ta nên dứt khoát kết thúc chuyện này một cách gọn gàng đi."

Khi tôi còn đang phát biểu suy nghĩ, Yoohyun cau mày.

"Chúng ta về nhà đi. Em sẽ cho anh nghỉ ngơi trong một tuần."

"Này đợi đã!"

Thật sự rất khó thuyết phục em trai mà..

Camera được bố trí khăp xung quanh khu vườn trên tầng thượng. Là trung tâm sự chú ý cua rnhieefu người, tôi có chút lo lắng vuốt nhẹ Peace. Nam nữ nghệ sĩ ngồi ở đối diện đang mỉm cười nhìn tôi

"Đây thật sự là một chuyến bay rất ngầu."

--Kkyaa!

Có lẽ Blue hiều được lời khen ngời của cô ấy, nên nó vỗ cánh một cách đắc thắng. Sau đó họ ném cho tôi một vài câu hỏi. Trong lúc tôi đang lúng túng trả lời câu hỏi, đủ loại cảm thán ùa vào. Múc đích nguyên bản của nó là để phục vụ cho việc lên sóng, nhưng những lời khen như này dường như hơi quá.

Vào đúng lúc này. Camera nhẹ nhàng chuyển động, Hướng quay của ống kính không hướng về chúng tôi mà quay về phía con đường nhỏ dẫn đến đây. Tôi quay đầu lại thì thấy được một thanh niên cao gầy đang bước tới đây, chính là Yoohyun. Nhận thấy ánh mắt tôi, em ấy nở một nụ cười rực sáng nhất. Dù em ấy là em trai của người nào, không thể phủ nhận em ấy rất rất đẹp trai.

"Hình như em đến hơi sớm rồi. Em không biết anh vẫn đang quay phim."

"Ừ ờm, đây là phát sóng trực tiếp."

"Thật sao?"

Yoohyun bỗng trợn tròn mắt cứ như nó không biết vậy. Sau đó hai nghệ sĩ đối diện tôi không biết xử lý như thế nào, hỏi em ấy xem xuất hiện trên màn ảnh như thế này liệu có ổn không. Hội trưởng hội Haeyeon nói không có vấn đề, cười đến không có chỗ nào chê nổi.

"Có vẻ như hai người rất thân nhau."

"Bởi vì chúng tôi là gia đình của nhau. Em ấy là một người em trai khiến tôi vô cùng tự hào. Nhưng khuyết điểm duy nhất của em ấy là quá lo lắng cho tôi."

"Em trai lo lắng cho anh trai có vấn đề gì sao anh ?"

"Nhưng, em đã vì anh mà nghe thấy được một số lời nói không hay..."

Tôi cố tình kéo dài câu nói của mình và nhìn chằm chằm vào Yoohyun. Làm vẻ mặt xin lỗi chả khó chút nào. Tôi lầm bẩm thả mồi câu bằng tiếng thở dài "tất cả là lỗi của tôi", nam nghệ sĩ nhanh chóng bắt lấy nó và hỏi có chuyện gì.

"Hình như gần đây đang có tin đồn về những hành vi không phù hợp của hội trường Haeyeon?"

Tất cả là do em trai tôi quá lo lắng cho tôi. Bởi vì tôi chỉ là một cấp F, không khác gì so với người bình thường. Tôi cố gắng cường điệu cái thể chất chả hơn người bình thường là bao của mình, mà em trai tôi lại tốt như thế, em ấy cấp S, nhưng phải bênh vực cho người anh yếu đuối là tôi đây. Quan hệ của bọn tôi rất tốt.

"Nếu tôi mạnh mẽ hơn, họ sẽ chả có lí do gì để thốt ra những điều xấu xa đó. Đây là lỗi của tôi."

"Đừng nói thế, anh. Em ổn mà."

Đây là sự thật, nhưng nói những điều này trước ống kinh thật quá xấu hổ. Vẻ mặt của hai nghệ sĩ xem chừng quá cảm động. Trong khoảng cách gần như thế này, hẳn họ đã cảm nhận được áp lực từ Yoohyun, nhưng bọn họ cơ bản chả thể thể hiện nó ra bên ngoài, đúng là những nghệ sĩ thực thụ đầy chuyên nghiệp.

Trong bầu không khí vui vẻ này, Lại thêm một vị khách không mời mà đến. Song Taewon.

"Thợ săn Han Yoojin. Cậu bị bắt vì kích động làm hại tám người trong đó có Joen Junhwan và vi phạm luật đặc biệt về cồng hầm ngục."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro