Chương 117 Kể cả khi có bảo tôi nghỉ ngơi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau bữa trưa, Kang Soyoung gia nhập nhóm chúng tôi rồi cùng nhau vào một quán cafe. Một món kem đá bào được phủ  một lớp xoài lên phía trên, một chiếc bánh bông lan, một chiếc bánh quế với được trang trí với kem và trái cây, bánh pho mát, tiramisu và nhiều món khác chất đầy bàn.

Có thể ăn hết nổi chỗ này cơ à?

"Noah, Không thể cho tôi cưỡi một lần sao ?"

Kang Soyoung hai mắt sáng lên, hỏi. Noah ngậm thìa trong miệng, vẻ mặt có chút thiếu kiên nhẫn, liếc nhìn tôi ngồi bên cạnh.

Có vẻ như Kang Soyoung hơi quá sức so với cậu ấy. Tuy nhiên, nếu đặt hai ngươi cạnh bên nhau, họ thật sự khá là hợp.

...Chờ một chút, còn Yoohyun thì sao? Kang Soyoung không có bất kỳ mối quan tâm lãng mạn nào với Noah, nó chỉ mới là thiện ý mới được hình thành, làm sao ta có thể biết được nó sẽ phát triển như thế nào đúng chứ. Tôi đâu nhất thiết phải đánh gãy lời của họ nhỉ? Được rồi, từ giờ trở đi, hơn nữa Noah có vẻ không thích Kang Soyoung cho lắm.

"Noah không phải thú cưỡi. Nếu cô cứ tiếp tục như thế này thì chúng ta rất khó nói chuyện đó."

Kang Soyoung xin lỗi và hơi cúi đầu.

"Còn có Comet nữa, tôi không thể làm tiếp tục làm điều này nữa, nhưng ánh mắt của tôi sẽ không rời mắt khỏi anh ấy."

"Tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy nó. Thành thật thì tôi cũng muốn thử cưỡi——"

"Ăn kem hoa quả đi. Noah, thử món này nứa. Nó ngon lắm."

"Vâng."

Có lẽ vì có hai người đang nhìn cậu nhóc với ánh mắt trừng trừng nên Noah rụt rè cúi đầu. Làm ơn hãy hành động giống con người đi nhưng tên này.

"Cô Kang Soyoung, cô có còn nhớ khi hội trưởng Seseong thay đổi cách nói chuyện không?"

Để xác nhận thông tin chính xác, tôi hỏi Kang Soyoung.

Đối với Moon Hyuna, cô ấy không thường xuyên gặp Sung Hyunjae, vì vậy cũng có khả năng anh ta đã thay đổi cách nói chuyện được hơn hai tháng rồi hoặc có khi còn dài hơn. Nghe tôi hỏi, Kang Soyoung nghiêng đầu.

"A, tôi nghĩ xem nào, đúng thế, anh ấy đã thay đổi, nhưng chuyện đó xảy ra khi nào nhỉ? Hình như là một tháng rưỡi trước đó? Hay là chưa đầy hai tháng nhỉ ... Hình như là thay đổi được mấy ngày thì Yerim được nhận định là cấp S đó."

......Vừa đúng lúc tôi hồi quy. Nhưng cũng có khả năng nó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Ngoài điều này còn có thay đổi nào khác không? Cô từng nghe về nguyên nhân khiến anh ta đột ngột thay đổi cách nói chuyện chưa?"

"Lý do? Có lý do cụ thể nào không? Anh ấy rất tự nhiên về chuyện đó. Những thay đổi khác, ngoại trừ việc đó..."

Kang Soyoung kéo dài từ cuối cùng và nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi lo lắng lắm đó, hình như anh ấy có chút hứng thú với anh Han Yoojin."

"Sao cơ?"

"Hội trưởng có vẻ chơi vui vẻ, nhưng loại hứng thú này thường kết thúc không được tốt đẹp lắm. Thật lòng mà nói, anh biết rồi đó, hội trưởng của hội chúng tôi , nhân phẩm không hề tốt chút nào. Nhưng anh ấy lại rất hào phóng với Han Yoojin. Hôm qua tôi cũng rất ngạc nhiên. Từ khi xuất hiện ngục tối bất thường này, anh ấy có khả năng sẽ đến, nhưng đây anh ấy thậm chí còn tình nguyện làm chân sai vặt cho anh. Hơn nữa nhìn còn thân thiết với anh như thế...."

"Chúng tôi không hề thân thiết. Không, chúng tôi sẽ giả vờ thân thiết trong một tuần."

Vẫn còn sáu ngày nữa. Kang Soyoung mân mê chiếc nĩa, nheo mắt.

"Đặc biệt là lần này, dường như anh ấy cảm thấy càng ngày càng thú vị, cho nên... cho dù chỉ là vì Comet của chúng tôi, anh cũng nhớ phải cẩn thận."

"Đúng vậy. Không nói đến em trai của cậu, không chút suy nghĩ trong việc cư xử với Sung Hyunjae mà cũng sẽ rất nguy hiểm. Yerim dường như cũng rất lo lắng. Hãy cẩn thận, ít nhất là đối với Blue của chúng tôi."

Đã thành "Blue của chúng tôi" rồi cơ đấy? Moon Hyuna tiếp tục, và ngay cả Noah cũng gật đầu.

"Đúng thế, tôi cũng nghĩ anh cần cẩn thận với hội trưởng công hội Seseong."

Tôi biết cậu đang lo lắng, nhưng ngay cả khi cậu bảo tôi phải cẩn thận đi nữa, thì tôi cũng có thể làm được gì đây?

"Bởi vì đây là tình huống mà tôi phải chủ động tiếp cận anh ra."

Nếu như được quyết định, tôi chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt của người đó trên TV. Đá bào ăn rất ngon, sữa chưa cũng thật mềm dẻo.

Từng giọt nước mưa trượt xuống khung cửa kính lớn của quán cà phê. Giữa tiếng mưa, đủ loại tiếng nói chuyện, tiếng cười nối tiếp nhau vang lên. Tất nhiên Noah là người trầm lặng nhưng tôi cũng là mộtngười biết lắng nghe nên không khí cũng không tệ. Moon Hyun Ah và Kang SoYoung đã có khoảng thời gian vui vẻ, haha. Tôi rất vui vì Yerim được gia nhập vào nhóm của họ.

Yoohyun không có một hoặc hai người bạn sao? ... Nó không có sao? Noah và em trai tôi bằng tổi nhau, nên có khi tôi nên hỏi cậu ấy có muốn kết bạn với nó không? Em tôi có cuộc sống vật chất tốt là điều tuyệt với, nhưng nói thật đó, bạn mà hai mươi tuổi, không phải bạn nên trải qua thời sinh viên đầy vui vẻ trong khuôn viên trường ư? Tại sao em tôi lại phải làm việc trong hầm ngục cơ chứ?

"Noah, cậu có muốn đi học không?"

"Trường học sao?"

Noah nghiêng đầu, Kang Soyoung "A".

"Tôi sẽ vào đại học vào năm tới qua tuyển sinh đặc biệt, anh có muốn cùng đi không? Mặc dù chúng ta có thể sẽ vắng mặt khá nhều. Anh Han Yoojin thì sao? Tuy anh cấp F, nhưng kỹ năng của anh có hiệu quả rất tốt. cho nên cũng có cơ hội đấy."

Sao tự dưng lại muốn vào đại học vâyh? Và cũng không có nhiều trường đại học có tuyển sinh đặc biệt dành cho thợ săn cấp cao nên nếu không cẩn thận, tôi có thể trở thành đàn em của em trai tôi mất. Mặc dù tôi chưa bao giờ thấy Yoohyun đi học nên có lẽ chúng tôi sẽ không gặp nhau.

Tôi lắc đầu từ chối, nhưng Moon Hyuna cũng động viên tôi.

"Dù sao thì, cho dù cậu chả đi học môn nào, nhưng cậu vẫn có thể lấy việc dọn dẹp được một hầm ngục thay thế nó, cậu vẫn có thể nhận được bằng cấp, nên đi. Đạt được bằng đại học chả có gì không tốt cả.Không, phải nói là với chức vụ hiện giờ của cậu, nếu như có được nó thì sẽ thoải mái hơn nhiều."

Nghe thấy không cần phải đến lớp, thôi thấy hơi hấp dẫn rồi đấy. Từ giờ đến năm sau vẫn còn khá nhiều thời gian, tôi nên suy nghĩ về nó một chút nhỉ? Nếu mà đi, tôi sẽ học ở một trường đại học khác với Yoohyun.

Bíp bíp bíp——

Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Không chỉ bốn người chúng tôi mà tất cả điện thoại trong quán cà phê đều reo vang. Đây là thông báo tai hại liên quan đến ngục tối.

"Có phải một hầm ngục lại đột nhiên xuất hiện ở đâu đó không?"

Moon Hyuna từ chỗ ngồi đứng dậy, lấy điện thoại di động ra.

Tôi cũng đã kiểm tra điện thoại của mình. Một thông báo về việc hạn chế truy cập và lưu ý phải cẩn thận khi tiếp cận một số địa điểm nhất định vì có những thợ săn cấp cao đang nổi điên.

Một tình huống khá hiếm gặp từ khi ngục tối xuất hiện, nhưng nó hơi đáng nghi. Đề phòng sự cố ngoài ý muốn tôi nhấp vào cổng thông tin, bản tin phát sóng khẩn cấp hiện lên.

"...Mấy tên điên này."

Moon Hyuna cũng tỏ vẻ tán thành với lời thì thầm vô thức của tôi.

"Người ta nói rằng hội trưởng hội Haeyeon đã phá hủy một phần tòa nhà mới của Hiệp hội Thợ săn do xích mích với hiệp hội. Và hiệp hội đã làm việc nghĩa mà không một chút do dự?"

"Có lẽ họ sẽ dốc toàn sức lựuc. Xem ra tôi phải qua đó trước rồi."

"Cậu nói đang trong kì nghỉ còn gì. Anh trai nhỏ à, em trai anh không hề ở hiện trường."

Moon Hyuna thâm ý nói. Đúng như lời của cô ấy. Trong bức ảnh, một phần của tòa nhà đang bốc cháy, nhưng đó là cảnh tượng có thể dễ dàng làm được ngay cả khi không có Yoohyun. Nếu đây là một thảm họa bất ngờ thì mọi chuyện sẽ khác. Hỏa hoạn là chuyện thường xảy ra.

"Nếu là vu cáo, sao tôi có thể bỏ qua cho họ? Đúng chứ? Muốn gặp em trai tôi cũng có khó đâu."

"Tôi có nên đi cùng cậu không?"

"Ngoài điều đó ra, vui lòng liên hệ với Yoohyun. Điện thoại của tôi không thể kết nối. Noah, cậu giúp tôi nhé?"

"Vâng. Tất nhiên tôi sẽ giúp."

Vì giao thông bị kiếm xoát nên bay là con đường nhanh nhất. Hơn hết nếu như Noah ở bên tôi, khả năng gặp nguy hiểm là rất nhỏ. Chỉ cần tỏa ra một chút hí độc, hầu như tất cả mọi người đều không thể đến gần.

Tôi gửi tin nhắn và bước ra khỏi quán cà phê. Noah sau đó biến thành dạng rồng. Dọa sợ những người qua đường, có người còn đánh rơi cả ô, hoảng sợ bỏ chạy. Tôi thấy rất có lỗi. Một số người thì chả bất ngờ chút nào hết và còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Khi tôi trèo lên lưng Noah, đôi cánh dài của cậu ấy dang rộng và chúng tôi bay lên trời. Vì trời mưa nên lưng của cậu ấy trơn trượt hơn bình thường nên rất khó ổn định thân thể. Tuy nhiên, tôi vẫn không muốn lặp đặt một cái yên ngựa lên người cậu ấy. Nếu tôi ngã, cậu ấy có thể đỡ được tôi. Và tôi sẽ được ưu ái hơn.

Khi đi ngang qua vài tào nhà, tôi gọi điện thoại. Một giọng nói mà tôi không bao giờ muốn nghe trước khi tôi hỏi đã đưa ra câu trả lời.

[Tôi cũng không biết tung tích của cậu chủ trẻ đâu. ]

"Thật sao?"

[Tôi rất vui vì đánh giá cao của cậu về tôi, nhưng ngay cả tôi cũng không thể biết được tất cả mọi thứ, Hơn nữa, xem ra cậu lại tiếp tục hành xử lỗ mãng rồi. ]

"Nếu anh lo lắng, sao lại không tự mình ra tay? Trực thăng là lựa chọn không tồi đâu."

"Tôi rất buồn phiền, vì Han Yoojin dường như đối xử với tôi một cách rất hời hợt. Nếu như cậu cần sự giúp đỡ, có thể trực tiếp lễ pháp nói với tôi."

"Hửm, anh đã tìm thấy một vật phẩm tốt hơn tôi trong khoảng thời gian này rồi à?"

"Han Yoojin đã ở trước mặt tôi rồi còn gì, hơn nữa lần này cũng không cần phải thể hiện tôn trọng nhỉ."

"Tôi rất may mắn bởi tôi là người quan trọng nhất."

Anh ta nói điều này như thể đang nói đùa, nhưng đó chắc chắn không phải là một trò đùa. Có lẽ Noah đã nghe thấy cuộc gọi, cậu ấy lo lắng liếc nhìn lại tôi, và tôi trấn an cậu ấy rằng không sao cả. Nếu có ai khác trên thế giới có cửa sổ kỹ năng kỳ lạ như tôi thì người đó nên phàn nàn với Chúa.

"Xem ra anh ta không có ý định chủ động nhưng anh ta cũng không phải không biết chút gì như anh ta nói."

Nếu nợ càng ngày càng nhiều, tôi nên cân nhắc việc trốn nợ xong bỏ chạy. Tôi tự hỏi mình có nên liên hệ với Dohamin hay không, nhưng tôi nhớ Yoohyun từng làm vỡ điện thoại của cậu ta. Em ấy nói là đã đánh mất ví tiền khi đang dọn dẹp hầm ngục với Peace, vì vậy em ấy sẽ lấy lại được bằng thợ săn và bằng lái xe.

--Ở ngay đó phải không?

Nghe được lời nói của Noah, tôi cất điện thoại và quay đầu lại. Cách đó không xa có một tòa nhà đang bốc khói. Đó là tòa nhà hiệp hội mới bên cạnh Trung tâm Thức tỉnh. Có lẽ thấy thật lãng phí nếu đập nát hết các kiến trúc đó nên chỉ có một bộ phần ở lầu thứ hai phụ cận đó bị sấp. Do trời mưa liên tục nên ngọn lửa gần như đã được dập tắt và chỉ bốc ra khói dày đặc.

"Sao mà keo kiệt thế không biết."

Nếu Yoohyun thực sự phát điên, thì chả còn cái gì lành lặn đâu. Những bức ảnh về tài liệu đưa ra cáo buộc về các cuộc bùng nổ có chút phòng đại. Khi tôi đang gửi đi một tin nhắn, tôi cảm nhận được sự nóng bức chuyền đến một cách muộn màng. Chỗ đó cách chỗ này cũng không xa, hẳn cô ấy sẽ nhanh chóng tới nơi.

"Cô có thể phá hoại một phần của trung tâm thức tỉnh không? Kiến trúc hình tròn ấy. Tôi sẽ chịu tránh nhiệm . "

Đúng lúc đó, một chiếc trực thăng đến gần. Một người đàn ông được vũ trang đầy đủ trông giống như thợ săn ra hiệu cho chúng tôi đáp xuống, nhưng tôi phớt lờ anh ta và chụp ảnh, quay video gửi cho Suk Simyeong.

----- Phá hủy được chiếc trực thăng đó nhé?

"Chưa được. Chúng ta xuống trước đi."

Chúng tôi đáp xuống trước tòa nhà bị sập và chụp một bức ảnh làm bằng chứng để lộ rõ ​​mặt mình. Tôi còn quay video nói rằng hình như em trai tôi không hề ở đây. Trong lúc đó, có thể họ đang can thiệp vào việc liên lạc vì tôi không thể gửi nó trực tiếp cho Haeyeon, nhưng miễn là điện thoại tôi còn ở đây, mọi thứ sẽ ổn thôi

"Anh Han Yoojin."

Một người đàn ông mặc đồ đen thử tiến gần về phía tôi, nhưng Noah, người đã biến thành rồng, phóng ra ánh mắt hung dữ, khiến anh ta sợ hãi.

"Tôi đến đây để gặp đứa em trai yêu quý của tôi, anh biết em ấy ở đâu không?"

Mặc dù bài báo nói một cách chắc chắn rằng em ấy đang ở đây, nhưng tôi lại không thấy em ấy. Tôi cười nhẹ hỏi, nhưng đáp trả tôi lại là ánh mắt lạnh như băng.

Cùng lúc đó, xung quanh càng ngày càng có nhiều người tụ tập. Cho nên, họ không nghi ngờ gì về tôi, nên tôi nhanh chóng kiểm tra thứ bậc của họ. Ba người cấp A và phần còn lại dưới cấp độ B.

"Cậu không thể ở đây. Xin hãy đi với chúng tôi."

"Có chuyện này tôi rất tò mò, trong đấy có người không?"

"Tất cả họ đều đã được sơ tán. Như đã đề cập trong bản tin thời sự, hội trưởng Hiệp hội Haeyeon , thợ săn Han Yoohyun——"

"Còn em trai tôi thì sao?"

Anh ta chỉ phá bỏ bức tường một chút rồi dừng lại ____ làm ơn hãy chịu trách nhiệm với lời giải thích vớ vẩn đó đi.

"Anh ta đang chạy trốn."

"Anh điên rồi ư?"

"Việc này do em cậu gây ra, tôi biết nó sẽ rất khó chấp nhận. Trước tiên hãy rời khỏi chỗ này, tôi sẽ miêu tả cụ thể cho cậu."

"Nói cho tôi biết cái gì cơ? Tôi thấy, có vẻ như tất cả các tòa nhà ở đây đều trông như đống đổ nát ấy."

"Cậu nói gì cơ?"

"Tất nhiên là em trai tôi không làm điều này, Vì có một ngục tối không được phát hiện kịp thời ở gần đây, đã phát nổ."

Khuôn mặt đối diện với tôi hiện nên nét nghi ngờ, như họ không thể hiểu nổi tôi đang nói điều gì.

"Tôi đoán là các người vẫn chưa nhìn thấy nhỉ. Một con rồng đen khổng lồ."

Noah nao núng và nhìn xung quanh. Những kẻ ngốc đó trông vẫn như không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Bọn khốn nạn. Nếu như các người muốn đăng một bài báo nói rằng hội trưởng Hội Haeyeon đã phát điên——"

Rầm, rầm, rầm! !

Một tiếng nổ chói tai vang lên. Giống như đang chờ đợi điều đó, tôi tiếp tục mà không chớp mắt.

"Các ngươi nên hủy hết cái đống này."

Ngay cả khi không quay đầu lại, tôi cũng có thể đoán được những kẻ đó đang nhìn gì chỉ bằng cách nhìn vào khuôn mặt trống rỗng của họ. Tôi nghe thấy tiếng các tòa nhà sụp đổ và đá rơi. Sau đó--

--GẦM!!

Một tiếng gầm dữ dội làm rung chuyển không khí.

"Mẹ kiếp! Đây là một vụ nổ hầm ngục!"

"Loài rồng! Ít nhất thì đây cũng là ngục tối cấp A!"

"Noah, vì lý do an toàn, cậu có thể hạ gục chúng được không?"

Một con rồng cấp S xuất hiện và những người không quan trọng chạy xung quanh sẽ rất nguy hiểm. Noha lao vào người thợ săn đang chạy trốn. Sau đó, từng người một, những người thợ săn bất tỉnh và ngã xuống đất. Chuyển động nhanh đến mức đối với con mắt trình độ thấp của tôi, nó trông giống như một làn sóng vàng.

Sau khi bảo cậu ấy kiểm tra xem xung quanh có phải càng ngày càng tụ tập nhiều người hay không, tôi lùi lại. Con rồng độc màu đen bị nguyền rủa ngồi trên đống đổ nát của Trung tâm Thức tỉnh vươn cổ về phía tôi.

Trung tâm thức tỉnh đã bị phá hủy nên tôi có thể kéo dài kỳ nghỉ của mình thêm một chút.

--Bé yêu à, điều này rất thú vị với tôi đó, nhưng làm vậy có ổn không?

"Không có vấn đề gì hết. Bởi tôi đã thay họ giải thích bởi vì xung quanh đây có hầm ngục phát nổ rồi mà, vậy chẳng phải tôi còn có thể nhận được lời cảm ơn của họ hay sao?"

"Chủ tịch Hiệp hội Haeyeon phát điên" là một báo cáo sai sự thật.

Đám ngu ngóc ngất xỉu và dấu vết của con cự long là chứng minh tốt nhất. Những người biết Riette có thể nghi ngờ, nhưng nếu chúng ta giả vờ vô tội thì cũng chỉ vậy thôi.

Cánh cửa ngục tối phát nổ đâu ư? Mới hôm qua, một cái đã biến mất, nên cái hôm nay cũng có thể biến mất.

"Vì họ nói không đã sơ tán hết mọi người ở đây, nên hãy phá hủy hết các kiến trúc ở đây đi thưa ngài Ác Long. Phá sạch sành sanh nhé."

--Bất cứ lúc nào cậu muono, công chúa! Tôi sẽ trả cậu đủ với công sức nuôi dưỡng đứa trẻ của tôi ~

"Tôi sẽ chăm sóc nó hết lòng."

Với một tiếng cười khàn khàn, con rồng khổng lồ nhấc cơ thể lên bằng hai chân sau. Đuôi chạm đất, vảy ở hai chân sau rung lên.

Rầm rầm rầm.

Ngay sau đó, mặt đất bị áp lực cực mạnh ép xuống, phát ra một tiếng nứt vỡ.

Gàoww! !

Với một tiếng gầm ngắn và nặng nề, cơ thể con rồng đâm vào tòa nhà. Các cửa kính đồng loạt vỡ tung. Tôi chưa kịp chiêm ngưỡng những mảnh vỡ lấp lánh thì tòa nhà cao tầng đã nứt ra. Dù kiến trúc này được làm bằng khung thép và bê tông cứng cáp, nó vẫn dễ dàng sụp đổ như một tác phẩm điêu khắc bằng đường.

"Xin hãy cẩn thận."

Noah, người đã đến gần vào lúc tôi lúc nào không hay, kéo tôi lại và chặn những mảnh vụn tòa nhà rơi vỡ xung quanh bằng cánh tay của cậu ấy. Riette giẫm lên những mảnh còn lại bằng đôi chân to lớn của mình, nghiền nát chúng. Cô ấy đã hoàn thành nó một cách xuất sắc. Tôi cảm thấy rất sảng khoái.

"Nghỉ ngơi trong ngục tối thực sự rất nguy hiểm. May mắn thay, thợ săn cấp S Noah đang ở đây."

Tôi không biết Noah đang nghĩ gì, cậu ấy chớp mắt và mỉm cười nhẹ.

Trời mưa suốt, kể cả mùa hè, tôi cũng lo sẽ bị cảm lạnh. Đúng lúc đó, có vài chiếc ô tô xuất hiện và một chiếc xe cứu thương nhanh chóng tiến đến.

Trong số những người bước ra khỏi xe, tôi nhìn thấy Yoohyun. Em trai tôi tiến đến che ô cho tôi.

"Sao anh lại ngồi dầm mưa ở đây?"

"Em không thấy nơi này trông như nào à. Chả có chỗ nào để tránh mưa cả."

"Anh lần sau nhớ cầm theo ô."

Trong khi chúng tôi đang trò chuyện về những điều không phù hợp với môi trường xung quanh thì nhiều người đang phải bận rộn để chăm sóc những thợ săn đang ngất xỉu. Tôi cảm thấy có một ánh mắt nhìn xuyên thấu về phía mình, quay lại thì thấy đó là Song Taewon. Người đàn ông đó cũng không mang theo ô. Khi tôi mỉm cười vui vẻ với anh, khuôn mặt ướt đẫm mưa của anh như cứng lại.

Mặc dù đây là trong kỳ nghỉ của tôi nhưng không khí này khiến tôi phải dành thêm thời gian cho anh ấy rồi.

Khi nào tôi mới có thể nghỉ ngơi đúng nghĩa đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro