Chương 121 Muốn sạch sẽ thì nên dùng nước gột rửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Yoojin mất tích.

Chín giờ sáng, hội trưởng hiệp hội Haeyeon, người đến gặp anh trai ngay khi đến giờ thăm, tỏ ra tức giận vì căn phòng trống rỗng. Người phụ trách trại giam bị Han Yoohyun nhấc lên , run rẩy giải thích rằng đã nhận được lệnh di chuyển Han Yoojin.

Nhưng hiện chiếc xe đưa Han Yoojin ra khỏi trại tạm giam không rõ tung tích.

Hiệp hội thợ săn bị đảo lộn và các trạm kiểm soát tạm thời được thiết lập ở khắp mọi nơi. Mọi cổng thông tin ngay lập tức chứa đầy những bài viết có liên quan. Một cuộc phỏng vấn đầy đau buồn của hội trưởng hội Haeyeon được phát sóng như một tin tức nóng hổi.

——Người thuần hóa quái thú duy nhất trên thế giới, thợ săn Han Yoojin, đã có tung tích nào chưa?

---Khả năng đã rời khỏi Hàn Quốc rất cao

---Bi kịch được gây ra bởi sự kém cỏi trong việc quản lý của hiệp hội thợ săn

---Giá trị kinh tế và xã hội của kỹ năng nuôi đưỡng quái thú/

Thậm chí còn chưa đến buổi chiều, cả nước đã bàn tán xôn xao cả lên. Các chương trình phát sóng và video trực tiếp trước đây của Han Yoo Jin vài ngày trước đã nhiều lần chiếm sóng màn hình. Có nhiều người chỉ lo lắng cho người mất tích nhưng dư luận chủ yếu tập trung nhiều hơn vào giá trị tài sản ròng của Han Yoo Jin.

Lợi ích kinh tế của việc nuôi dướng quái thú và tính ổn định trong việc quản lý ngục tối. Các thợ săn nước ngoài lo lắng không thôi về những quái thú nhỏ được giao cho Han Yoojin. Lợi ích đến từ nước ngoài các kiểu.

Nhiều phương tiện truyền thông đã thảo luận về sự mất tích của Han Yoojin đã mang đến cho đất nước bao nhiêu mất mát.

Rồi sau buổi chiều.

"Con nên bảo vệ chú. Con đã hứa sẽ bảo vệ chú ấy..."

Park Yerim, người vừa ra khỏi ngục tối, sau khi biết tin cô nói trong nước mắt trước ống kính. Cô xen kẽ bài phát biểu của mình với những câu chuyện về cô và Han Yoojin, sụt sịt và yêu cầu những kẻ bắt cóc nếu nhìn thấy tin này hãy đưa chú trở về an toàn

Myeongwoo cũng rất lo lắng cho bạn mình, sắc mặt âm trầm. Giống như một quả cầu tuyết lạnh băng, tin tức xung quanh về vụ mất tích ngày càng lớn hơn.

"Ý của anh là nước C sao, sao chỗ nào cũng thấy chúng!"

Park Yerim hét lên, trên mặt không còn giọt nước mắt nào.

"Tôi cũng muốn tham gia hành động ứng cứu ông chú, sau đó đi dạo! Nước C có công viên thần thoại đúng không nhỉ?"

"Nó đã bị đóng cửa vào cuối năm ngoái do vụ nổ của ngục tối cấp A."

Nghe được lời của Suk Simyeong, Park Yerim tỏ ra nuối tiếc. Cô vốn dĩ muốn đi công viên giải trí với ông chú. Nghe được lời phàn nàn của cô, Han Yoohyun, người đang nhìn chằm chằm vào hợp đồng nằm trên bàn, ngẩng đầu lên.

"Chúng ta không biết khi nào sẽ xảy ra vấn đề. Đừng có đưa ra những suy nghĩ vớ vẩn."

"Cho nên đây là nguyên nhân mà tôi nên đi. Tôi có kỹ năng di chuyển tức thời và bay, cho nên tôi có thể giống như anh Noah lén lút ngồi trên máy bay. Tôi cũng có thể đến cạnh ông chú một cách nhanh chóng rồi đưa chú đi."

"Cô không có kỹ năng che giấu đúng chứ? Nếu như cô vô tình bị bắt thì sẽ rất nguy hiểm đối với anh tôi."

Park Yerim quá thiếu kinh nghiệm và không thể ẩn giấu cơ thể một cách khéo léo nếu không có kỹ năng che giấu. Nghe thấy những lời lạnh lùng đó, Park Yerim bĩu môi và thở dài.

"Chú có được ăn ngon không? Chúng ta phải nhanh chóng tốc độ trừ khử hiệp hội kia, sau đó đưa chú trở về. Trong ba ngày thực sự có thể thành công sao?"

"Chúng tôi đã gia nhập đội ngũ của Cục trưởng Song, truy xét những nhân viên có liên quan đã gần xử lý xong."

Suk Simyeong nói.

"Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần phải thận trọng nếu muốn xử lý sạch sẽ hoàn toàn. Có lẽ phải mất thêm hai hoặc ba ngày."

".... Chúng ta có thể sử dụng kỹ năng của tôi."

'Thi thể màu trắng'. Nếu cô sử dụng kỹ năng trích xuất ký ức từ xác chết, họ có thể bắt được kẻ đã bắt cóc Han Yoojin nhanh hơn và dễ dàng hơn. Nhưng Yoojin thực sự không hy vọng cô dùng kỹ năng này, thứ chỉ có thể dùng được khi người ta đã chết. Ông chú còn yêu cầu bọn họ ngăn cô sử dụng kỹ năng này, trừ khi thực sự không còn cách nào khác.

"Đúng rồi, Hội trưởng Seseong đang làm gì vậy?"

Dù thế nào đi nữa, ông chú đó có vẻ rất có năng lực. Park Yerim cho biết cô sẽ cố gắng gọi cho Kang Soyoung vì mọi việc có thể kết thúc nhanh hơn nếu có sự giúp đỡ của ông chú đó.

"Xin lỗi......"

Do Hamin ngồi trước thiết bị liên lạc bỗng mở miệng và nhìn xung quanh.

"Cậu Noah vừa liên lạc với tôi."

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào anh. Do Hamin vốn không quen đứng trước những thợ săn cấp cao và thợ săn cấp S, đẩy kính lên và cảm thấy có chút bối rối.

"Đó là...cậu ấy nói rằng người đứng đầu hiệp hội Seseong hiện đang ở nước C."

"......sao?"

Han Yoohyun phát ra âm thanh khó hiểu. Đôi mắt của Park Yerim cũng trợn to hơn.

"Ở cùng một khách sạn với cậu Han Yoojin à?"

"Hả, sao lại thế? Chú kia nhanh thật đấy! Tôi cũng muốn đi!"

Park Yerim cười toe toét, lần này ngay cả Han Yoohyun cũng không ngăn cản cô.

***

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào qua tấm kính gắn trên tường. Dịch vụ phòng yên tĩnh sắp xếp mọi thứ trên bàn. Đây là một bữa sáng đơn giản gồm trứng bác, thịt xông khói, xúc xích, nấm nướng và nhiều món khác. Nước xoài đặc quánh cũng tràn đầy cốc.

Tôi dùng nĩa đâm vào một chiếc xúc xích đầy đặn và nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi đối diện mình. Có lẽ anh ta thực sự là khách ở đây, bởi anh ta đang mặc một bộ quần áo rộng rãi và nhẹ nhàng.

"Tôi cũng có nên ký hợp đồng cho sự xuất hiện của Sung Hyunjae không?" 』

Dù tôi chả phải thầy bói, nhưng có năm mơ tôi cũng không bao giờ ngờ rằng người này sẽ xuất hiện ở đây. Điều quan trọng nhất là, anh ta rất hay vào đây, mở cửa bằng thìa khóa của khách sạn, không có sự ngăn chặn nào. Như vậy nghĩa là, anh ta lấy được chìa khóa phòng tôi từ tên buôn người kia. Không phải nói rằng anh ta không đủ bản lĩnh để cướp lấy chúng nhưng quá yên ả, không thể có điều này.

"Chẳng lẽ là anh nắm bắt được tình báo của những người đối đầu tôi bởi vì anh có cấu kết với bọn họ?"

Sung Hyunjae mỉm cười nhẹ nhàng khi bị tôi hỏi có phải anh ta cấu kết với bọn chúng và lừa dối tôi không.

"Cậu nghĩ thế sao? Tôi chỉ là một vị khách nhận được lời mời mà thôi, sau khi nhận được kiến nghị nên đến đây để thăm quan bởi sắp có một thứ quý báo sắp được nhập, nên tôi đã đến đây"

"Họ không mời ai khác mà là mời Hội trưởng Seseong? Hội trưởng Haeyeon không được mời sao?"

"Người được mời không phải là hội trưởng Seseong."

Trứng mềm ghê .

"Tôi ở đây với tư cách là người thay thế."

"Theo ý anh , anh là người thay thế á?"

Sung Hyunjae không trả lời. Tôi nhìn chằm chằm vào vật phẩm cách âm ở bên bàn và lại mở miệng.

"Anh nhận được hai thợ săn cấp S từ nước ngoài."

Noah Luhr và Evelyn Miller. Nếu anh ta có thể kiểm soát được hai người này, chẳng phải tầm ảnh hưởng của anh ta ở nước ngoài sẽ lớn hơn Hiệp hội Seseong của Hàn Quốc sao? Hoặc không chừng, Sung Hyunjae bên đó mới là thân phận chính.

Mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa có suy nghĩ sâu hơn về điều đó, bởi tôi chả hứng thú gì đến những chuyện ở nước ngoài.

"Tôi đã tiết lộ cho anh rất nhiều rồi, vậy nên hãy cho tôi biết một hoặc hai điều cần thiết."

"Không phải tôi đã đích thân đến đây như thế này sao?"

"Đúng thế, anh không phải vật thay thế. Tôi rất tò mò anh đã làm gì trước khi thức tỉnh."

Có rất ít thông tin về anh ta. Trước hết, anh ta rõ ràng có quốc tịch Hàn Quốc, nhưng quá khứ của anh ta lại không hề rõ rằng hơn nữa với mái tóc nhạt màu đó, có người nghi ngờ anh ta là người nước ngoài, hoặc lai nhiều dòng máu.

Cũng có tin đồn rằng anh ta là kẻ phạm trọng tội nhưng đất nước đã chôn vùi quá khứ của anh vì anh là người thức tỉnh cấp S. Với lại việc hiệp hội Seseong được thành lập quá nhanh chóng, suy đoán rằng anh ta là một người đàn ông rất giàu có trước khi thức tỉnh đã lan rộng và được cộng đồng chấp nhận.

Thật sự là như vậy sao? Thành tích sau khi thức của anh ta còn khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Mạnh nhất thế giới, đứng đầu trong cuộc thi xếp hạng. Chủ sở hữu của bang hội hàng đầu Hàn Quốc. Thậm chí có ảnh hưởng với nước ngoài, một người móc nối với cả bọn "Ngu Hiếu" và "Đọa lạc giả"

Tất cả những yếu tố này đều phù hợp với đặc điểm của một nhân vật chính giải cứu thế giới. Nhưng tính cách của anh ta lại không như thế. Hơn nữa anh ta hơi già rồi, tuy có những trường hợp ngoại lệ, nhưng nhân vật chính thường là những đứa trẻ năng động.

"Mặc dù trên thực tế, một người trưởng thành có kinh nghiệm phong phú, có chỗ đứng vững chắc trong xã hội, năng lực tốt thì có khả năng cứu thế giới hơn một đứa trẻ. 』

​Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không hồi quy? Người đàn ông tuyệt vời này có thể đã phong ấn ngục tối một cách an toàn và nhận được thời gian ân hạn trăm năm.

Cho dù không như thế thì những thứ mà Sung Hyunjae tích lũy trong 5 năm về cơ bản đã biến thành bong bóng ngay lập tức khi tôi hồi quy.

Lương tâm tôi hơi nhói lên vì tội lỗi.

"Nếu tôi nói có thể tôi đã gây ra tổn thất không thể tin được cho anh Sung Hyunjae thì sao?"

"Đây là một lời tuyên chiến sao?"

Điều khách biệt so với thông thường là, khi anh ta cười lên đôi mắt dường như lấp lánh phát sáng. Nhìn vào đôi mắt đó cảm giác tội lỗi mới bốc lên một chút đã biến mất hoàn toàn.

Ngay cả khi tôi nói, 'Tôi đã phá hủy thành quả của anh khi tôi hồi quy', anh ta cũng sẽ thấy điều đó thật thú vị.

Tôi đặt nĩa của mình lên chiếc đĩa trống hỏi xem anh ta muốn làm gì, nếu như anh ta không định quấy rầy việc tôi quay về nhà thì tốt rồi.

"Tôi đang nghĩ đến việc dùng một lần trong ba lần trợ giúp của cậu."

Muốn lôi nó ra bây giờ sao?

"Anh muốn tôi làm gì?"

"Mật ong."

Tại sao lại là mật ong?

"Cậu Han Yoojin đúng là một miếng mồi ngon."

"Tôi biết. Vậy chính xác thì anh đang kéo cái gì vào việc này?"

"Thay vì nói là bị cuốn vào, hãy nói là dọn dẹp nhé."

"Có vẻ như cả đời anh chưa từng lau bàn lần nào nhỉ."

"Vứt bỏ một thứ thay vì làm sạch nó cũng là một cách để dọn dẹp. Miễn là nó trở nên sạch sẽ thì kết quả đều như nhau , có đúng không?"

Đây không phải là cách để làm sạch thế giới này. Nhưng thế nào đi nữa, người xử lý vấn đề một cách cực đoan muốn tôi im lặng đóng vai một người bán hàng, thu thập những thứ cần dọn dẹp.

"Nếu tôi thực sự bị bán đi như thế này thì phải làm sao?"

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm và giành chiến thắng trong cuộc đấu thầu cậu."

"Sau đó đưa số tiền đó vào khoản nợ của tôi?"

"Tôi vốn dĩ muốn bao thầu tất cả phí tổn, nhưng nếu cậu kiên trì muốn trả thì sao?"

"Đó là một khoản phí, tất nhiên."

Tôi vừa uống phần nước xoài còn lại vừa suy xét tình hình hiện tại.

Sung Hyunjae có vẻ không thích hành động mua bán thức tỉnh giả này. Tất nhiên, nó chả liên quan gì đến đạo đức như "buôn người là tội ác". Đối với anh ta thì chỉ vì nó chướng mắt nên anh ta muốn đạp đổ nó.

"Điểm mấu chốt là, việc mua bán đơn giản như này không hề thú vị."

"Tiêu chuẩn cuộc sống trên thế giới này của anh là 'thú vị' sao? Anh có thể theo đuổi một số mục tiêu đầy chân thành khác."

"Những cái khác tôi đều có mà."

Con mé nó. Thôi được. Anh rất tuyệt cmn vời. AAA, phiền chết được.

Dù sao nó cũng khác với lí do của tôi, nhưng tôi đồng ý việc xóa bỏ những tên súc sinh buôn người đó, Tôi nhớ khi Myeongwo phải ký hợp đồng nô lệ. Những tên súc sinh này giờ đang làm cái gì?

Không còn cách nào với những người bị bắt ký những hợp đồng phi lý như thế, chuyện này không ổn chút nào hết. nhưng cũng không thể so sánh với những tên trắng trợn bắt cóc và mua bán người như này. Hơn nữa kết quả này thật sự khiến người ta nhức nhối, nhưng với tư cách là một nạn nhân, tôi không cần thiết phải nhẫn nhịn nó.

"Có một cách để khiến mọi thứ trở lên thú vị hơn nữa- anh có muốn nghe không?"

Ăn gà ác, ăn trứng xong đốt tổ trống*. Vì đây là nước C nên thật là một địa điểm hoàn hảo.

Nghe xong lời giải thích của tôi, Sung Hyunjae mỉm cười vui vẻ.

"Tôi nên bày tỏ tình cảm của mình với cậu Han Yoojin như thế nào đây?"

"Bày tỏ cái c - không, cảm ơn. Tôi nghe nói anh đã phải lòng tôi hai lần rồi, tôi bắt đầu thấy chán ghét nó rồi đấy, nên hãy thay đổi tiết mục của anh một chút đi nhé. Đừng có chỉ mãi nói xuông như thế "

"Cậu đốt hoa hồng vứt luôn cả chiếc đồng hồ đó. Thứ còn lại là gì đây?"

"À, đủ rồi. Chỉ cần cho tôi một ít tiền. Để tôi có thể mua quà lưu niệm."

Tôi bị bắt đến đây nên chả có chút tiền nào. Sung Hyunjae lấy trong ví ra một tấm thẻ rồ đưa cho tôi, trên môi vẫn là cái nụ cười thường trực đó. Giới hạn đủ lớn ha? Tôi nên mua gì cho đám trẻ đây?

***

Toàn bộ thời gian bị kéo dài thêm, sau khi gọi đồ ăn qua dịch vụ phòng và ăn tối xong, tôi rời khỏi phòng và đi đến phòng khách. Nhân viên khách sạn nhiệt tình và đầy lòng hiếu khách. Bắt đầu từ nút bấm thang máy, tay tôi còn chả có cơ hội chạm vào cửa phòng nghỉ, bàn hay cái ghế nào.

Trong lúc tôi ăn bánh hạnh nhân và uống trà, ngắm khung cảnh mà trong đêm tối trông càng đổ nát hơn trước thì Gregson bước về phía tôi. Tôi mỉm cười đáp lại vẻ niềm nở của ông ta, ông ta nói nhìn tôi có vẻ thoải mái hơn so với hôm qua.

"Sự đón tiếp rất tốt nên tôi tự nhiên có thể thả lỏng hơn trước. Dù tôi vẫn rất lo lắng về tương lai."

"Dù cậu có đi đâu chăng nữa cũng sẽ được tiếp đón chu đáo thôi. Cho nên đừng quá lo lắng."

Trong khi tôi đang cười đùa và trò chuyện với người muốn bán tôi thì một nhóm người bước vào phòng khách. Tôi thì như một ông già, được bảo vệ ở giữa trung tâm đám người, bọn họ nhìn tôi chằm chằm. Trong số những người đến đây, đương nhiên sẽ có những thợ săn là vệ sĩ, họ cũng rời ánh mắt sang phía tôi.

Xem ra họ là khách hàng nhỉ. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm, nhưng không thể không diễn thật tốt vai vật phẩm hợp cách, tôi mỉm cười đón nhận những ánh mắt đó.

Ah, nếu như có thể bắt đầu dọn dẹp đống này một cách sớm hơn thì tốt.

Khi những tên buôn bán nô lệ rời đi, khách hàng lại gần và thậm chí bắt đầu trò chuyện. Tôi tự hỏi liệu mình có phải làm hài lòng họ theo cách nào đó hay không, ngay cả khi nó chả phải sự thật. Tôi quay về căn phòng của mình.

"Ầu, mình bắt đầu nhớ đám trẻ rồi. Peace, Chirpie ?"

-chirp, cheep

......Ớ? Tôi đang bị ảo giác à?

-- cheep

Tôi lại nghe thấy tiếng chim quen thuộc. Tiếp tục đi về phía trước, một cục bông gòn trắng tinh bước nghênh ngang trên tấm thảm mềm mại và dừng lại dưới chân tôi. Đôi mắt đen ngước nhìn tôi, miệng há ra vui sướng kêu lên.

-- chirp, cheep!

...Tại sao, tại sao cưng lại ở đây? !

〔Hết Chương 121〕

***

· Mật ong: chắc là ẩn dụ chỉ Yoojin đó.

· Ăn gà ác, ăn trứng xong đốt tổ trống: kiểu ăn xong rồi lau xạch mép. Dịch giả tiếng Anh cho rằng nó như kiểu một mũi tên trúng hai con chim. Nhưng tôi lại không rõ ràng ý nghĩ của nó cho lắm.

Dùng thẻ Sung Hyunjae đưa để mua quà cho đám trẻ, đây là thao tác hay ho gì vậy, hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro