Chương 125 Irin (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có phải có tác dụng phụ không?" 

Hay do tôi cầu tiến quá cho nên bệnh của em ấy mới lại tái phát? Nếu là kết quả như vậy, thì tôi có thể thở phào nhẹ nhóm rồi.... có thể nhẹ nhõm ư? Tác dụng phụ có khi còn dễ giải quyết hơn ấy chứ.

Dù như thế nào đi nữa thì.

"Đừng như vậy, chúng ta chỉ đến đây ngắm cảnh một chút thôi xong đó sẽ về nhà mà. Ở đây có rất nhiều thứ đáng xem."

Đây là cơ hội để thỏa sức dạo chơi , nhân tiện chi tiêu thật mạnh bằng thẻ của người nào đó.

"Đúng vậy. Sau khi trận đánh của em với Sung Hyunjae kết thúc."

".... Nè. Nếu như anh mất tích thì anh làm sao có thể thăm thú dạo chơi được đây."

"Đừng lo lắng. Đây là vật phẩm do thợ săn Myeongwoo chế tạo."

Yoohyun mỉm cười tháo kính ra và đeo vào cho tôi. Hự.... em ấy đang nghiêm tốc cho dù điều này có nghĩa là phải hi sinh ai đó để tôi có thể giả trang. Hơn nữa, việc mất tích ở đây có lẽ cũng chả sao, có khi cuộc sống còn trở nên dễ dàng và thoải mái hơn.

Tôi chợt cảm thấy trái tim mình đang bị mê hoặc bởi điều đó. Tuy là thế, nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi không thể làm như không biết gì về những điều đó. Ít nhất là cho đến trước khi tôi hoàn toàn giải quyết được hầm ngục, tôi không thể làm như thế được. Tôi còn phải tìm cách để hồi sinh Yoohyun.

"Nhưng mà em – ý anh là mắt của em –"

---Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ chưa?

Noah vừa nói vừa bay xuống hướng này. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy Yoohyun đang có ý đồ di chuyển. Ây, tên khốn này!

"Noah!"

Tôi vội vàng áp dụng kỹ năng quản giáo với Noah, đơn phương truyền tải cảm xúc của Yoohyun.

Cùng với nhịp đập nhanh chóng, một ngọn lửa cắt xuyên không khí như một mũi tên. Noah giật mình, quay thân thể phi lên bầu trời.

"Em đang làm cái gì!"

"Em chỉ dọa anh ta thôi."

"Không, em cũng không nên dọa cậu ấy!"

Đầu tiên, tôi cố gắng ngừng chia sẻ việc nhân đôi khả năng tấn công. Khi tôi làm điều này, một cửa sổ thông báo bật lên.

[Đối phương từ chối. 】

......Chết tiệt. Có lẽ Yoohyun cũng nhìn thấy tin nhắn này, bởi vì em ấy nhếch miệng mỉm cười với tôi.

"Trong tình huống bình thường, loại kỹ năng này không thể bị hủy bỏ nếu không có sự đồng ý của bên kia. Không thì anh có thể sẽ áp dụng kỹ năng phi hành trên thân thể người nào đó, xong rồi hủy bỏ nó giữa không trung thì sao ."

Giọng giải thích nhẹ nhàng đến khó hiểu. Tôi cũng biết điều này, nhưng tôi không biết nó liên quan tới kỹ năng chia sẻ này mà không phải là trực tiếp áp dụng nó lên cơ thể người khác.

Khi ở bên Noah, lúc tôi buông tay thì sẽ được cậu ấy quắp lên, với Sung Hyunjae... lần nào tôi cũng ngất xỉu nhỉ. Đợi đã, điều đó có nghĩa là sau khi tôi chiến đấu với Babar, việc chia sẻ kỹ năng vẫn tiếp tục trong thời gian tôi bất tỉnh?

...Chúa ơi, điều này rất nguy hiểm đó. Người đàn ông đó cứ như thế mà lặng lẽ ra khỏi ngục tối, tốt hơn tôi tưởng tượng, anh ta trong trí tưởng tượng của tôi còn hơn... hơn... Không, bây giờ không phải là lúc để nói về điều này.

——Anh Yoojin, anh ổn chứ? !

--Chirp!

Chú rồng khổng lồ sau khi bay được một vòng lớn trên không trung lại chốc xuống lao về phía đây một lần nữa.

"Đừng tới đây!"

Em trai tôi có vẻ hơi bất thường. Yoohyun nói với tôi một giọng không vui, tôi lo lắng nhìn Noah.

"Gần đây em có cảm giác anh bị "đánh cắp" khỏi em. Em rất cô đơn."

" 'Đánh cắp' cái gì chứ? Anh chỉ có một đứa em là em thôi."

"Bên cạnh anh còn có rất nhiều người khác. Nhưng em chỉ có anh thôi."

Điều này nghe có vẻ như là một vấn đề lớn.

"Này, đừng như vậy, hãy thân thiện với Noah. Hoặc là Kang Soyoung. Hãy ra ngoài kết them những người bạn mới, hãy hẹn hò với một người nào đó. Cho dù em có nói là do rào cản của những người chưa thức tỉnh hay là những thợ săn cấp thấp nên không thể đi nữa thì cũng có rất nhiều người có cùng cấp bậc như em.."

Hãy noi gương Yerim.

"Anh không hiểu đâu anh à, cho nên anh mới có thể nói như vậy."

Lầm bầm. em ấy rút một thanh kiếp mỏng từ trong kho đồ của mình. Đây không phải vũ khi mà em ấy hay sử dụng, mà là một vũ khí hạng A. Em ấy ném thẳng nó xuống đất.

Bụp.

Mũi kiếm đâm vào long đất. Ngay sau đó, nhiều loại vũ khí như kiếm, dao găm và đại đao lại được cắm xuống đất với một khoảng cách nhất định.

"...Em muốn làm gì?"

Kỹ năng quản giáo không thể đọc được suy nghĩ của người ta. Nó chỉ có thể đọc trước động tác của thân thể và mana. Giống như khi có người lấy ra được cần câu bạn không thể phán đoán được rằng họ muốn bắt cá hay là đang muốn đánh ai đó.

"Hiệu quả không cao, nên em rất ít khi sử dụng kỹ năng này. Bởi vì nếu dung nhiều vũ khí cắp cao như thế trong một lần sẽ rất mệt."

Không phải chỉ một chút.

"Anh không biết nó là kỹ năng gì, nhưng tốt nhất đừng dung nó. Đây là một loại lãng phí. Tốt nhất là chúng ta hãy cùng trò chuyện để giải quyết vấn đề."

"Anh vẫn quyết định tiếp tục sử dụng kỹ năng quản giáo sao? Như thế rất phiền."

"Em có định giải quyết bằng lời nói không?"

"Không một chút nòa. Kỹ năng của anh bị từ chối có phải sẽ rất đâu đớn không?"

"Ừ, rất đau."

"Em xin lỗi, anh."

A ha ha. Đối mặt với đôi mắt đỏ rực đó, tôi mỉm cười và thu hồi kỹ năng quản giáo mà tôi đang sử dụng với Yoohyun. Em trai tôi bày ra biểu cảm rất hài long.

"Em sẽ kết thúc nó càng sớm càng tốt."

Sung Hyunjae, mau chạy đi. Xem ra tôi chả thể ngăn được thằng em tôi đâu. Mạng của anh không còn thì chả vấn đề gì, nhưng kỹ năng mà biến mất thì sẽ lãng phí lắm đấy.

Lúc này, con thằn lằn lửa lướt qua sau gáy Yoohyun và di chuyển sang bên kia vai của em ấy. Khác với thường lệ, hai con mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi. Cảm giác có điều gì đó thực sự không ổn lại đâm vào tôi như một cây kim.

"Irin."

Theo lời kêu gọi của tôi, nguyên tử chớp chớp ánh mắt. Không suy nghĩ nhiều, một nửa xuất phát từ thói quen. Tôi sử dụng kỹ năng Mầm non.

【Nguyên tố Lửa đầu tiên: Irin

Cấp thuộc tính hiện tại C

Thuộc tín có thể thức tỉnh cấp F

Tối ưu hóa kỹ năng ban đầu

Hợp đồng nguyên tố : L

Người ký khế ước: Han Yoohyun]

Cửa sổ đầu tiên tôi thấy có vẻ như là cửa sổ vật phẩm, nhưng hiện tại lại biến thành của sổ trạng thái gần giống như với thức tỉnh giả và đảm quái vật vậy. Hơn nữa còn có kỹ năng đầu tiên cấp L này.

Hợp đồng giữ nguyên tố và người kí khế ước Han Yoohyun. Không còn nghi ngờ gì nữa, kỹ năng này đang ảnh hưởng đến Yoohyun. Kỹ năng cấp L lợi hại như thế này không thể chỉ là một hợp đồng đơn thuần như thế được, cho nên cái kỹ năng này rốt cuộc có tác dụng gì?

"Con thằn lằn khốn kiếp, lại đây."

"Anh?"

Dù sao thì con thằn lằn mới là vấn đề. Tôi đưa tay ra ôm lấy Irin. Nguyên tố bị bắt thực sự đã nghiêng đầu đầy ngoan ngoãn. Nó không thể nói nên tôi không thể thẩm vấn nó.

Sau khi nghĩ kỹ xem phải làm gì, tôi quyết định sử dụng một kỹ năng cũ. Trong một khoảnh khắc, tôi có ảo giác rằng bên trong mình đang bốc cháy.

Bề ngoài chỉ như một con thằn lằn bò vào trong long bàn tay tôi, nhưng cảm giác nó mang lại như một ngọn lửa vô tận. Tôi có cảm giác như mình vừa rơi vào một sa mạc nơi nơi đầy ắp các ngọn lửa rực đỏ thay cho những hạt cát.

"Mày......"

So với trong suy nghĩ của tôi, thao tác thật sự không hề giống như một trò đùa. Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn tập trung sử dụng kỹ năng, giống như khi tôi liên lạc với người hình rồng trong ngục tối đầy nước đó..

Nó cũng giống như lần đó.

"Hửm?"

Tầm nhìn của tôi mờ đi trong chốc lát rồi lại sáng lên. Nơi tôi đứng là một căn phòng xa lạ...không, một nơi quen thuộc. Ngôi nhà tôi sống trước khi ngục tối xuất hiện và trước khi Yoohyun thức tỉnh.

[Halo! ]

Trong phòng khách, một con thằn lằn tròn to như một con mèo chào đón tôi.

"...Irin?"

[Đúng thế. Anh trai, là Irin! ]

Nguyên tố lửa mở to miệng sảng khoái trả lời cất giọng cười lớn.

***

Park Yerim ngẩng đầu lên. Các kỹ năng ban đầu được sử dụng trên cô bé giờ đã biến mất. Kỹ năng quản giáo mầm non đáng sợ __ và tất nhiên không thể cùng chia sẻ tầm nhìn với người sở hữu kỹ năng đó. Nhưng cô có thể đoán được rằng trước khi kỹ năng biến mất, Han Yoohyun đã đe dọa người đó.

"Có thêm con quái vật nào à?"

"Như thế này thì cậu ta sẽ không thử dọa chúng rồi."

Sung Hyunjae nói, rời mắt khỏi phần còn lại của tòa nhà đổ nát. Giống như lời ông chú này nói, nếu như là quái vật, vậy chả phải đe dọa chúng làm cái gì, trực tiếp nướng lên là xong hết. Vậy thì anh ta đang đe dọa ai?

Park Yerim nhanh chóng ném cơ thể của mình lên không trung.

"Chú!"

Cô nhìn thấy mặt đất bị phs hủy, sau khi cô rửa sạch mặt đất bằng dòng nước, hoàn mỹ cắt Kraken thành từng khúc đến nối khó có thể tưởng tượng được hình dáng ban đầu của nó. Cô cũng nhìn thấy người đang bất tỉnh được Han Yoohyun ôm trọng lòng.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?!"

Một con rồng vàng khổng lồ nhanh chóng bay tới và chặn Park Yerim lại, người sau giật mình và muốn đi về phía hai người kia.

--Xin hãy đợi một chút!

--Chirp!

"Anh Noah? Chirpie?"

---Hội trưởng Haeyeon có vẻ hơi kỳ lạ... Nhìn bây giờ cậu ta có vẻ bình thường, nhưng lại không chịu nghe theo anh Han Yoojin, trông có vẻ kỳ lạ.

--Chirp!

"Anh ta không nghe lời chú? Vậy anh nói anh ta kỳ quái là đúng rồi!"

——Cậu ta cũng nói muốn đối phó với hội trưởng Seseong.

"Ớ thế thì hình như không bị sao nhỉ."

_____ Cậu ta cũng định đe dọa tôi, nhưng nó không khách gì so với lúc thường lắm, cho nên không được chắc chắn.

"Aiya, hóa ra tên này đang công kịch anh Noah à. Vậy nói anh ta kỳ lạ không sai đâu! Bởi vì Chirpie ở đây, hơn nữa điều quan trọng nhất là nó ở ngay trước mặt chú mà!"

Park Yerim duy trì một khoảng cách khá xa với Han Yoohyun khi cô đi xuống. Hai con mắt đỏ ngầu nhìn cô. Ánh mắt không có sát ý nhưng lại mang theo sự tức giận, Park Yerim theo bản năng phán đoán mình không nên lại gần.

Thay vào đó, cô hỏi Noah tại sao Han Yoojin lại ngất xỉu.

---Tôi không biết lý do. Hội trưởng Haeyeon cũng có vẻ ngạc nhiên.

"Thế thì đỡ hơn rồi, ít ra anh ta chưa kỳ quái đến mức ra tay với chú."

---Cậu ta cố gắng từ chối kỹ năng quản giáo...

"Wow, anh ta kỳ lạ quá rồi đấy."

——Cậu ta muốn bọn tôi im miệng. Mà ngài Yoojin không thể ngăn cản được cậu ta, cho nên tôi không biết cậu ta sẽ tấn công lúc nào. Nên hãy cẩn thận.

"Muốn chúng ta im lặng? Anh ta nghĩ điều này dễ lắm hả?"

Park Yerim điều chỉnh tay cầm cây thương băng của mình. Sung Hyunjae hơi nhướng mày ,không biết đến từ lúc nào đang chăm chú nghe cuộc trò chuyện của hai người.

"Việc này sẽ khó khăn đây."

"Nhưng mà có tận ba người ở đây. Tôi sẽ trói anh ta lại, nên xin hãy bổ đầu anh ta ra xem trong đó có gì nhé ."

Đối mặt với những lời tự tin của Park Yerim, Sung Hyunjae bình tĩnh trả lời.

"Tình huống không đơn giản như thế, cô bé à. Khi đối phó Kraken , Han Yoohyun đang ở trong trạng thái nhân đôi khả năng tấn công. Trạng thái này sẽ được duy trì cho đến khi Han Yoojun tách khỏi cậu ta. Đồng thời , nó cũng tương đương với việc cậu ta có được vật phẩm vô hiệu hóa sát thương và tính kháng độc."

"...Đó là lời nói dối phải không?"

Park Yerim nghĩ đến con thủy quái bị đốt cháy kia, cơ thể gần như biến mất ngay lập tức. Cô còn chả có kỹ năng kháng lửa, nếu như bị trúng phải, vậy chẳng phải sẽ trọng thương hay sao?

Nhưng cô không có ý định rời khởi đây. Ngược lại, khi ngắm nhìn biển, tinh thần chiến đấu của cô dường như còn được nâng cao.

"Anh Noah, cho em mượn một ít sức mạnh mana của anh!"

Sau đó mặt trời không bóng lan về hướng Han Yoohyun. Gần như cùng lúc đó,

Hwareureuk——

Ngọn lửa xuất hiện xung quanh Han Yoohyun, giống như một rào cản hình tròn. Hơi nóng làm bay hơi cả độ ẩm trong không khí, Park Yerim tặc lưỡi.

"Bóng tối cách anh ta rất xa, ngay cả anh ta cũng sẽ không dám đến gần vì nó sẽ bốc hơi@ Tôi có tự tin có thể đánh bại được hội trưởng của mình. Nhưng chú có thể giúp đỡ không?"

"Nếu cháu để tôi ở ngoài thì tôi sẽ buồn lắm đó.."

Chiếc áo khoác màu đỏ và đen, đôi cánh của Silesia, phủ trên bộ tuxedo. Sợi xích dài lắc lư dao động, chiếc lông vũ vàng kim bị kẹp giữa những ngón tay của Sung HyunJae. Lông gryphon vàng kim. Đây là vật được nhận khi săn thành công Golden Griffin cấp S.

"Kỹ năng của quản giáo thật tệ quá, tự cố gắng tính toán cơ hội chính xác. Để cho tham khảo, sỏi không dễ bị đốt đâu."

"Vâng!"

Có lẽ cô bé đã hiểu, bởi đôi mắy ấy đang lấp lánh. Sung Hyunjae không chút do dự chạy về phía khu vực đang chìm trong biển lửa. Ngay trước khi sức nóng mà ngay cả với vật phẩm có khả năng kháng lửa cấp S của anh cũng không thể loại bỏ hoàn toàn đến gần, những chiếc lông vũ bay ra khỏi đầu ngón tay anh.

Lông của Gryphon có khả năng thu hút gió.

Ồong--

Cùng với âm thanh không khí khuấy động, ngọn lửa bị đẩy mạnh sang hai bên, như thể rèm cửa được mở ra. Cùng lúc đó,

Bùm!

Một tia sét đánh xuống. Nhưng cú điện giật không thể chạm tới mục tiêu và bị con dao găm gắn trên mặt đất dẫn đến tàn phá khu vực xung quanh nó.

Bùn và đá bay lên, tiếp đó con dao găm phát nổ. Những mảnh vỡ lẽ ra phải văng ra bốn phương tám hướng lại tập trung bắn về phía Sung Hyunjae như những mũi tên.

kagagak--

Những sợi xích quay vòng chặn lại những mảnh vỡ, nhưng ngày cả khi bạn biết phương hướng của chúng. Bạn cũng không thể nào xử lý được toàn bộ. Những mãnh vỡ vẽ lên nhưng đường màu đỏ trên bàn tay và tai Sung Hyunjae. Một mảnh đâm được một nửa vào vai anh ta. Bỏ ra một đòn tấn công của vũ khí cấp A cộng thêm hiệu quả của kỹ năng nhân đôi sức mạnh, nếu trong tình huống bình thường, cho dù bạn có là thợ săn cấp S, bạn cũng sẽ trở thành một con nhím.

Han Yoohyun rút trường kiếm ra và tiếp tục tấn công. Nhưng.

"...Từ lúc nào?"

Đôi chân anh rất nặng. Bọn họ sử dụng mặt trời khuất bóng bắt được anh.

Khi Sung Hyunjae sử dụng lông vũ của Gryphon để đẩy ngọn lửa đi, anh biết rằng Park Yerim sẽ sử dụng "Cơn mưa trắng xanh:. Nhưng ngay cả khi không tiếp xúc trực tiếp với ngọn lửa, anh cũng đã làm tan chảy tất cả chúng khi chúng ở rất xa so với cái bóng của anh .

"Nhét một hải viên sỏi vào mũi tên bằng không thành vấn đề."

Sung Hyunjae vui vẻ giải thích sau khi lấy các mảnh vỡ ra. Ngay cả khi lớp bang bị hòa tan, những viên sỏi bên trong vẫn không mất đi sức mạnh và chúng tiếp túc bay về phía trước. Đây chả phải kỹ năng khống chế trước mục tiêu hay gì, chỉ đơn giản là ném đá, nhưng trong số đó sẽ có một hoặc hai viên đá có thể tiếp xúc với bóng của Han Yoohyun.

Trong khi mắt cậu ta đang bị đánh lừa bởi hình ảnh những đao kiếm đang cắm sâu vào lòng đất của cậu bị nứt gãy văng khắp nơi khi bị sét đánh.

Dù là sắp xếp hành động trói buộc mục tiêu dựa trên cấp độ của mục tiêu đó. Nó cũng chỉ làm chậm tốc độ của mục tiêu thôi. Nhưng cho dù là như vậy mà nói thì đối với một cấp S khách nó là một cơ hội rất lớn.

"Tôi cũng không có ý định di chuyển quá nhiều."

Han Yoohyun nói, cúi đầu nhìn người anh trai đang hôn mê của mình. Ngọn lửa bị đẩy đi trong chốc lát đã nhấn chìm lông vũ của gryphon và nhuộm chúng thành màu đỏ tươi.

Những vũ khí bị cắm xuống xung quanh phát ra âm thanh rung chuyển yếu ớt. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cào đôi mắt vàng nhạt.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để xé nát con côn trùng gây khó chịu nhất."

"Trời ạ, sự đố kị của thiếu gia còn kinh hơn so với tôi nghĩ đấy."

"Tại sao tôi lại phải đố kị với một tên trộm?"

Cậu chỉ là rất tức giận và muốn trừ khử anh ta. Ngay lập tức.

Geugeugeung-

Mặt đất rung chuyển. Sau đó là tiếng sụp xuống.

Kwagwagwagwa——!

Nước bắt đầu phun lên từ khắp nơi trên mặt đất. Nước biển xâm nhập vào mặt đất quằn quại như những con rồng khổng lồ. Cả Han Yoohyun và Sung Hyunjae đều vô thức hướng sự chú ý của họ về phía con rồng nước đang nhìn lên bầu trời đêm.

Cùng lúc đó, Park Yerim hét lên.

"Han Yoohyun, bình tĩnh lại đi!"

Cột nước khổng lồ tấn công ngọn lửa nhỏ nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro