Chương 127 Người phụ trách hiệp hội là ___ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xèo xèo xèo!

Một quả trứng rơi nhẹ nhàng trên chảo dầu.

"Chỉ rán một mặt thôi à? Đơn giản quá không?"

"Tôi chỉ muốn rán một mặt thôi, làm ơn đó."

Tôi trả lời, có chút bối rối. Có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới, có một ngày hội trưởng Seseong sẽ rán chứng cho tôi ăn. Nếu như trước khi tôi hồi quy, thầy bói dự đoán cho tôi trước cảnh này, tôi nhất định sẽ tức giận, Tôi sẽ nói với ông ta, cho dù có là phường lừa đảo xã hội thì cũng phải có một cái giới hạn nhất định thôi chứ.

Rồi mùi thịt xông khói xộc vào mũi tôi.

"Anh muốn cà phê không? Hay nước trái cây?"

Noah vừa nói vừa giơ một giỏ đựng xoài, chuối và cam lên. Khi tôi yêu cầu nước trái cây, cậu ấy thành thạo gọt những loại quả này bằng tat. Trong bếp truyền đến tiếng máy ép hoa quả

Đối với Noah thì không cần phải nói, nhưng cái con người đó, Sung Hyunjae, đẹp trai đến mức có cảm giác như đang xem quảng cáo nhà bếp 4D vậy. Nếu hai người họ làm việc trong một quán cà phê, công việc kinh doanh chắc sẽ hot hit ngay cả khi thức ăn có mùi vị dở tệ.

​Trái ngược với những gì tôi nghĩ, nơi này không phải là khách sạn mà là một biệt thự nghỉ dưỡng. Rõ ràng là chúng tôi đã chuyển đến một biệt thự tư nhân nào đó, như thế chúng tôi sẽ không quá nổi bật với vụ của con thủy quái kia, nó sẽ không gây ra sự náo loạn.

"......anh muốn gì?"

Tôi bất lực nhìn vết bỏng lộ ra giữa cổ áo sơ mi của Sung Hyunjae. Tôi hỏi anh ấy, dùng nĩa chọc vào quả trứng lòng đào đúng như tôi yêu cầu.

Xin hãy trả lời tôi rằng anh bảo vệ Yerim là bởi vì anh có mục đích khác.

"Những gì cậu nói khiến tôi cảm thấy buồn lắm đấy."

"Nếu như anh giúp tôi chỉ vì lợi ích của tôi, thậm chí còn vì lẽ đó mà bị thương, điều này sẽ tất có hại cho sức khỏe tinh thần của tôi. Tôi không thể không cảm thấy phiền long về nó, thậm chí còn thấy tội lỗi. tôi nghĩ tôi sẽ không thể ngủ ngon được trong cả cái tuần này mất."

"Chà vậy có nghĩa tôi là một người tốt bụng."

"...Tôi sắp nôn rồi."

Noah, người ngồi cạnh tôi, cũng lộ ra vẻ mặt như ăn phải trái khổ qua. Sung Hyunjae tiếp tục nói với một nụ cười.

"Nhưng tôi thuộc loại người đối với những tài sản xứng đáng với giá trị của nó luôn rất hào phóng. Thật xấu hổ nếu không thể bảo vệ đồ đạc của mình đúng cách."

"Trước hết, tôi không phải của anh. Đây không phải chỉ là một trò đùa thôi sao?"

"Tôi vẫn luôn chân thành."

"Xin đừng nói những thứ khủng khiếp như thế. Nếu đây là lời thật lòng của anh, tôi sẽ bỏ chạy.."

"Tôi sẽ đợi khoảng một ngày nữa để cậu trốn."

Tôi chả rảnh chơi trốn tìm với anh. Cuộc trò chuyện này đáng lẽ chỉ là giỡn chơi thôi chứ, nhưng bởi vì anh cứ nói mình chân thành các kiểu, khiến tôi cảm thấy lo lắng một cách không cần thiết.

"Dù sao chăng nữa cũng cảm ơn anh vì đã bảo vệ Yerim, tôi sẽ trả ơn cho anh."

"Giả xử như tôi không nghe được đoạn cuối nhé. Đừng khách khí, Vì cậu Han Yoojin. Đây chính là điều tôi nên làm.."

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

"Cậu hãy luôn giữ mình an toàn nhé, cho đến khi tôi cảm thấy chán. Ý tôi nói là về tinh thần ấy."

"Cơ thể của tôi không quan trọng sao?"

"Nếu như thể tích giảm đi thì mang theo cũng dễ dàng hơn có đúng không."

Trong một phút chốc, tôi tự hỏi anh ta đang nói về điều gì, rồi tôi cau mày. Thân thể của tôi giờ chỉ là hạng F nên tôi thừa nhận là nó không có gì quá hữu dụng, nhưng như này thật quá đáng.

"Anh nói quá quắt vừa thôi."

Noah giận dữ thay cho phần tôi. Nhưng Sung Hyunjae thậm chí còn không nhìn cậu ấy. Người đàn ông này hoàn toàn phớt lờ Noah.

"Nếu có người đang nói chuyện với anh, ít nhất anh phải nhìn họ chứ?"

"Chủ nhân cũng phải làm như thế sao?"

... Cái con mẹ gì thế này. Tôi đã cố phàn nàn rằng Noah không phải thú cưỡi, không có chủ và là một con người hoàn toàn độc lập, nhưng anh ta có vẻ chẳng để tâm đến điều đó.

Nghĩ đến đây, trước đó tôi còn hơi kích động vì anh ta bị thương khi chăm lo cho Yerim, điều này khiến tôi thất uất ức quá đi mất. Qủa nhiên, nhân phẩm anh ta chả ra cái mẹ gì.

***

"Noah, có thể để cho chúng tôi vài phút không?"

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, tôi nói với Noah.

"Được, tôi sẽ đợi anh ở sân sau."

Noah rời đi, và tôi nhắc đến chuyện xảy ra tối qua.

"Anh đã xử lý hết những thứ cần để ý hay chưa?"

"May nhờ có cậu. Hầu hết những thợ săn cấp cao đều muốn chạy trốn, nhưng không ai thành công. Và vì khách sạn đã bị ngập hoàn toàn nên chả có gì lạ khi không tìm thấy thi thể cả."

Sung Hyunjae hài lòng nói.

Hầu hết những người ở trong khách sạn đều đã rơi vào trong tay anh ta. Dù họ sống hay đã chết, thì có vẻ là anh ta đã lấy hết tất cả mọi thứ bao gồm cả thi thể người chết. Trong hiệp hội Seseong có một thợ săn có kỹ năng tương tự với Xác chết trắng của Yerim.

"Xin đừng quên chia sẻ những thông tin hữu ích."

"Chả phải cậu bảo không hứng thú với nước ngoài sao. Còn rất kiên trì nói không hề mong muốn tôi kéo cậu vào việc này sao? Nhưng nếu cậu đã thay đổi ý đinh, đương nhiên tôi rất hoan nghênh."

"Tất nhiên tôi chả hung thú, nhưng anh có thể giao nó cho Haeyeon."

Việc trong nước đủ nhiều đến khiến tôi phát chán cả ra, vì sao phải quan tâm những nước khác? Tôi chỉ muốn khai thác được loại thuốc tang cường từ quốc gia J và tìm một ít thợ săn ở quốc gia A, và đó là điểm kết thúc sự hứng thú của tôi.

"Còn nữa xin hãy đóng gói những vật phẩm có thể may mặc rồi gửi cho tôi"

Rất khó để có thể lấy được những vật phẩm trong kho. Quan trọng hơn nữa, nếu như anh chết rồi thì những vật phẩm này sẽ biến mất cùng với kho đồ của anh. Đó là lý do tôi cố ý bảo họ phải đưa ra vật phẩm thật trong phiên đấu giá. Chúng mà biến mất thì lãng phí quá.

"Cậu thật tiết kiếm, một điều đáng được khen ngợi."

"Anh thì nên loại bỏ cái mong muốn độc chiếm đó trong mắt anh đi."

Nếu như anh muốn kiên định với ý tôi là của anh, sao anh lại không trao đổi kỹ năng ra đây? Anh ta chỉ muốn lợi dụng mà thôi. Anh ta chả qua cũng chỉ là một tên trộm thôi ?

Ngoài ra, chúng tôi cũng thảo luận về việc phải làm sau khi dọn dẹp. đúng lúc đó—

"A! Han Yoojin! A!"

Giọng hét của Yerim như thể cô bé bắt gặp một con gián vậy. Rõ ràng trước đây cô bé nói anh ta là một anh zai đẹp trai và có năng lực, nhưng có vẻ giờ đã thay đổi nhiều rồi nhỉ, ha.

"Ông chú! Chú tỉnh khi nào vậy?"

Yerim lao ra khỏi phòng ngủ, tạo ra tiếng bước chân ầm ĩ.

"Nếu như cháu hoàn toàn không cảm nhận được một tên cấp F đang di chuyển ở bên cạnh thì có vấn đề rồi đấy nhé."

"Đó là vì tôi quá mệt. Có bánh mì không?"

"Đây. Ý tôi là, mệt mỏi đến mức đó thì bản than nó đã là một vấn đề, Bởi nó có nghĩa là cơ thể cháu đang phải gánh chiu điều đó. Mà nếu sự mệt mỏi đấy tích tụ lại, cho dù cháu có nó cấp S đi chăng nữa, cũng sẽ bị bệnh. Khi tính mạng của cháu trong tình trạng nguy hiể, điều này sẽ không thể tránh khỏi, nhưng nếu có thể, đừng đi quá xa. Em cũng như thế, Youhyun."

Tôi nói, nhìn đứa em đang bước vào căn bếp của tôi, trên mặt còn đang ngái ngủ.

"Đừng làm những việc như một mình đi vào trong hầm ngục cấp s."

"Vâng. Nhưng anh mới là người luôn đi quá đà mà anh."

"Đúng thế. Chú chả có một điềm báo nào bỗng dưng lại hôn mê. Quan trọng nhất là, các hạng mức của chú đều chỉ là cấp F."

Cô bé nói không chút dự báo đã ngất. Đâu có phải như thế nhỉ. Hơn nữa không phải mới chỉ tầm ba lần à? Đâu có được coi là nhiều lắm.

"Này sao giống được với việc mấy đứa bị kiệt sức trong hầm ngục, tôi bị khi ở nhà mà?"

"Anh à, anh nghĩ lại xem gần đây anh xuống dưới hầm ngục bao nhiêu lần rồi? Nếu anh thực sự ở nhà, em cũng không phải lo lắng như thế này."

Ừ thì, tôi cũng không biết vì sao nó lại thành ra như thế này. Tôi vốn không có ý định thường xuyên vào ngục tối một cách chăm chỉ như vậy. Nhưng mọi việc sao có thể luôn giống như kế hoạch mà bạn dự định ra ban đầu đâu chứ.

"Đưa cả trứng cho tôi nữa! Qúa dễ dàng!"

Yerim hét lên với Yoohyun, người đang lấy trứng ra. Yoohyun đang cầm một quả trứng trên tay và cau mày không hài lòng.

"Tôi sẽ rán cho cô, ngồi xuống đi."

"OK."

Irin xuất hiện trên vai YooHyun người đang cầm một chiếc chảo. Tôi thử vẫy tay với nó nhưng không có phản ứng gì đặc biệt cả. Không phải bảo ngươi chỉ không biết nói thôi sao? Có lẽ trí thông minh cũng có hạn, vì nó đang cư xử như một con thằn lằn bình thường.

"Hội trưởng Seseong, cảm ơn vì chiếc áo khoác của chú. Tuy nhiên, đừng quên việc chú đã đồng ý chăm sóc!"

"Chắc chắn rồi."

"...Chăm sóc? Chăm sóc cái gì?"

Với câu hỏi của tôi, Yerim trả lời rằng không có gì trong khi xé bánh mì.

"Hôm qua tôi đã giúp chú ta việc di chuyển xác chết và một số người. Là phần thưởng cho việc bán thời gian của tôi!"

"Sao cơ? Tại sao anh có thể để một đứa bé làm những việc như thế?!"

"Một công việc bán thời gian dễ dàng liên quan đến vận chuyển mà thôi."

"Ý anh nói dễ dàng——!"

Đột nhiên, lưỡi dao làm bếp bị Sung Hyunjae bắt được. Yoohyun đặt đĩa trứng rán lên bàn. Cả hai đều tràn đầy sức sống.

"Tôi nói tôi muốn chin 100% cơ mà!"

"Ở đây chúng tôi chỉ chiên đồ ăn chưa chín tới thôi."

Nghe được câu đáp lạnh lùng bảo cô không thích thì đừng có ăn, Yerim vừa phàn nàn vừa nhét trứng rán vào miệng. Tuy nhiên, tôi cảm thấy họ gần gũi hơn trước một chút. Trẻ em có thực sự trở nên thân thiết hơn khi chúng đánh nhau sao?

Sung Hyunjae nhẹ nhàng ném con dao làm lúc trước bị ném vào anh về phía Yoohyun. Một cái nĩa đập vào con dao làm bếp đang bay, sau đó con dao quay trong không trung rồi đập vào bàn. Dù có là một chiếc bàn đá cẩm thạch nhưng con dao vẫn bị cắm vào gần một nửa."

"Người lớn thì không được chơi đùa trên bàn ăn."

"Thiếu gia ra tay trước."

"Yoohyun, anh biết anh ta khiến người ta rất khó chịu, nhưng em không được ném dao lung tung trong nhà bếp."

"Vâng, em xin lỗi."

Em ấy do dự một lúc rồi nhìn tôi với ánh mắt như một chú cún con vừa bị mắng.

"...Hôm qua em sai rồi. Anh đã tuân thủ lời hứa, nhưng em lại cứ hành xử theo cảm tính, em rất xin lỗi."

Đúng như dự đoán, em trai tôi thật tốt bụng. Nhìn mà xe, em ấy đang xin lỗi tôi ngay tức thì.

"Không sao. Được rồi, miễn là không có ai bị thương là được."

Sung Hyunjae bình tĩnh giơ tay. Vậy thì sao chứ. Tuy nhiên, khi vết bỏng đâm vào mắt tôi, tôi lại cảm thấy có lỗi, lương tâm cắn rứt nên lại nói.

"Không có ai chết cả nên cũng không sao. Lỡ có ai đó bị thương một chút thì phải làm sao. Chúng ta có thuốc và cả bác sĩ."

"Ồ, như thế nào nhỉ? Không nghi ngờ gì nữa, ông chú rồi sẽ nói rằng ngay cả khi thế giới sụp đổ vì Han Yoohyun, chỉ cần anh ta xin lỗi thì sẽ không có việc gì."

Ý tôi là, ngay cả khi là tôi, ở mức độ đó... Nếu thế giới sụp đổ, Yoohyun sẽ không thể sống sót, vì vậy tôi nên ngăn chặn nó trước khi nó xảy đến.

"Chuyện này một phần cũng do Nguyên tố, Hỏa nguyên tố thường như thế này, khi em sử dụng sức mạnh của nó, khả năng tự chủ của em sẽ trở nên yếu hơn và em sẽ dễ bị kích thích hiếu chiến hơn. Hơn nữa do em chưa quen với điều đó nên mới thành ra như vậy."

Ừm, còn nữa. Tôi nhất thiết phải nói điều này không đây? Irin cứ chống mắt nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang thúc giục. hoặc nó đơn giản chỉ đang nhìn tôi mà thôi.

"Được rồi, cho dù em có gây rắc rối thì anh vẫn yêu em, Yoohyun. Nên em không cần để ý quá nhiều ..."

......IRin, anh trai là ta đây đang phải đấu tranh. Người cảm thấy xấu hổ định sẵn sẽ thất bại. Bình tĩnh lại nào. Để chúng ta bình tĩnh xử lý, hãy coi như chưa từng có việc gì. Yoohyun không nói gì nhưng ẻm cười toe toét cả ra.

"Chú ơi, cháu thì sao!"

"Tôi cũng yêu cháu, Yerim. Mặc dù số một vẫn là em trai của tôi."

"À, tất nhiên rồi. Nếu chú không nhắc đến hội trưởng mới là điều khiến người ta ngạc nhiên ấy."

Đã đến mức coi việc này là đương nhiên rồi sao? Vào lúc này, Sung Hyunjae nhìn tin nhắn trên điện thoại, đứng dậy từ chỗ ngồi.

"Họ đến rồi. Cha của đám trẻ có thể đến đây một chút được không?"

Sau đó anh bước về phía cửa trước. Khi tôi đang tự hỏi đó là gì thì cánh cửa mở ra và Kang So Young và—

--Kiooonng!

"Peace?"

Peace nhảy vào vòng tay của tôi.

---Kioooong.

"Ngoan nào, Ngoan nào. Làm sao cưng tới được đây?"

"Tôi đưa nhóc đó tới đây."

Kang Soyoung vẻ mặt mệt mỏi nói.

"Peace... Bởi vì anh Han Yoojin không ở nhà nên nó có chút .... Gắt gỏng. Và có vẻ như nó biết chúng tôi biết được anh đang ở đâu, nên nó rất phối hợp rồi, nhưng mà.... Tôi không thể đưa theo Blue."

"Cảm ơn cô. Cô vất vả rồi."

Cô mỉm cười yếu ớt và nói rằng điều đó không quan trọng. Khi về tôi phải nhanh chóng nuôi Comet cho cô ấy thôi. Tôi thấy có lỗi quá.

"Anh nói Noah cũng ở đây phải không? Tôi vào đây một lát được không?"

"Ừ. Cậu ấy vừa đi ra sân sau."

"Cảm ơn!"

Kang Soyoung như lấy lại sức trong một hơi thở và chạy về phía sân sau, tiếng hét kinh ngạc của Noah dù mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe thấy. Xin hãy bình tĩnh, cô Soyoung. Peace trong vòng tay tôi, vẫy đuôi đầy vui mừng khi gặp lại.

"Vốn ta đã dự định về sớm hơn, nhưng lại mất nhiều thời gian như thế, xin lỗi Peace."

---Kkeuang, kkyang!

Sau khi an ủi Peace, tôi quay lại nhìn Sung Hyunjae.

"Ừm, cảm ơn sự chu đáo của anh."

Mặc dù lòng tốt quá mức có thể khiến mọi người cảm thấy tồi tệ nhưng tôi thực sự biết ơn anh ấy vì đã mang Peace đến.

"Đánh giá chuyến đi hiện nay, xếp hạng sao hẳn phải được ba sao nhỉ."

"Đó là những gì tôi sẽ nói."

"Tôi hy vọng chứng dị ứng nước mặn của cậu cũng biến mất. Như cậu đã biết, cộng đồng này là một hòn đảo. Hơn nữa, chuyến đi này hoàn toàn không có lựa chọn nào khác và không cần phí tip."

"Ba đứa trẻ và một bé thú cưng đi với tôi được chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Nếu điều kiện tốt như vậy thì tôi không thể từ chối được. Dù sao, nếu bạn đưa những đứa trẻ của bạn đến đây mà về luôn thì chúng sẽ rất đau long đấy.

Tôi lo lắng rằng chúng tôi có thể thu hút sự chú ý, nhưng vì có một hướng dẫn viên du lịch giỏi như thế này, rõ ràng anh ấy biết cách tổ chức nó.

"Thật sao? Tôi tưởng chúng ta sẽ quay lại ngay lập tức! Đợi tôi một chút, tôi lên mạng tìm kiếm chút! Tôi muốn đi mua quà lưu niệm!"

Khi tôi bước vào và nói rằng chúng tôi sẽ có chuyến tham quan nước C, Yerim nhảy cẫng lên phấn khích.

Yoohyun cũng có vẻ rất vui. Tôi đánh thức Chirpie vẫn đang ngủ, gọi Noah và Kang Soyoung cùng nhau đi ra ngoài.

Thời gian một ngày là không đủ cho nên đến ngày thứ hai chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở nước C. Trong khoảng thời gian đó có một chút chuyện nhỏ nhưng không phải vấn đề gì lớn. Cũng chả phải chỉ có một hai đứa trẻ đâu, cho nên không có sự cố là điều ngoài tầm với.

Sau đó chúng tôi lên máy bay về nhà.

Tin tôi được chủ tịch Hội Haeyeon giải cứu đã truyền đến Hàn Quốc, sân bay chật kín người. Vượt quá mong đợi của tôi

"Đây là ảnh hưởng của mà tôi tạo ra nhưng mà ..."

Độ hot vẫn quá lớn. Tôi cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên. Trong khoảng một tháng, tôi phải che mặt khi ra ngoài - điều đó thực sự rất xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro