Chap 1 - Cô gái trong bức tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng kể từ khi các thành viên cấp cao của Phạm Thiên quyết định ở lại và coi ngôi nhà an toàn như thể nơi này là của riêng họ.

Mọi người đều không gặp khó khăn khi cảm thấy như ở nhà vì nơi đây tự nhiên mang lại cảm giác chào đón dù trông có vẻ đáng sợ.

Và may mắn thay, Mikey chưa giết bất kỳ tên cấp dưới nào của mình. Họ cư xử khá đàng hoàng trong nhà.

"Có thằng nào thấy cái sạc của tao đâu không?" Sanzu hét lên để mọi người có thể nghe thấy.

Và hầu hết đều trả lời 'không' ngoại trừ Kokonoi. "Mày đã kiểm tra phòng gym chưa? Hoặc có thể là tủ lạnh?"

"Tại sao bộ sạc của nó lại nằm trong tủ lạnh?" Kakuchou hỏi khi bước vào phòng khách.

Kokonoi thở dài. “Mày cũng biết thằng Sanzu thế nào rồi mà, dù tỉnh táo nhưng thằng điên đấy hành động như mấy đứa nghiện vậy."

"Mẹ kiếp tao nghe thấy mày đấy!" Sanzu nheo mắt nhìn hai thằng đồng đội kia khi gã để trần thân trên đi về phía nhà bếp.

"Áo sơ mi của mày đâu? Mày biết ở đây không được phép bán khỏa thân mà." Ran vừa nhắc vừa uống hộp nước trái cây.

"A, mày đây rồi~!" Sanzu kêu lên khi giơ bộ sạc của mình lên. "Và từ khi nào mà việc để trần thân trên trở thành một hình thức bán khỏa thân vậy?" Gã quay đầu lại nhìn Ran.

"Tất cả im lặng, tao đang xem đấy!" Takeomi vừa mắng vừa tăng âm lượng tivi.

Sanzu nhăn mũi nhưng không nói gì, gã chỉ ngồi ho và cắm sạc vào ổ điện gần đó trước khi sạc điện thoại.

Takeomi, Mocchi và Ran cùng với Sanzu ngồi trên ghế dài và xem chương trình mà Takeomi đang xem.

Trong khi Rindou đang ngồi trên võng cạnh hồ bơi chơi điện thoại thì Kokonoi đang ngồi trên chiếc ghế dài trong góc và đọc sách.

Kakuchou đang trong phòng đựng thức ăn để tìm thứ gì đó ăn cho đỡ đói, còn Mikey ở trong phòng nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Có điều gì đó đang làm phiền tao.” Kakuchou lẩm bẩm khi nhai đồ ăn vặt mà hắn tìm thấy. "Có thằng nào biết cô gái trong ảnh ở đại sảnh là ai không?"

Kokonoi nhìn lên từ cuốn sách của mình. "Emma? Hay là cô gái có đôi mắt giống Izana?"

Rondou sau đó bước vào. "Tao cảm thấy có tin đồn, có chuyện gì vậy?"

“Ở bên ngoài đều có rất nhiều tin đồn về cô gái bí ẩn trong những bức ảnh.” Ran thông báo trong khi mắt vẫn dán vào tivi.

"Không phải rõ ràng sao? Cô gái đó có lẽ là em gái của Izana hay gì đó." Mocchi chen vào. "Ý tao là, họ có đôi mắt giống nhau."

“Không thể nào, Izana không có anh em.” Kakuchou lên tiếng phản bác khi biết cuộc sống của Izana.

"Còn nhớ chuyện gì đã xảy ra trong trận Thiên Trúc không? Không phải Izana đã nói rằng nó với Mikey hoàn toàn không có quan hệ gì sao?" Rindou hỏi, khiến mọi người bối rối không biết ý hắn là gì.

"Ừ...?" Ran trả lời, trong khi những người khác nhìn gã, chờ gã nói xong.

“Ý tao là tại sao ảnh của thằng đấy lại ở đây?” Rindou tiếp tục. "Trong mọi bức ảnh, anh em nhà Sano và cô gái đó luôn ở bên nhau nhưng không có bức ảnh nào của Izana với anh em nhà Sano cả".

"Ừ, và trong những bức ảnh của Izana, cô gái bí ẩn đó luôn ở bên cạnh thằng đấy mà." Sanzu xen vào.

"Tao ngạc nhiên là mày đã để ý điều đó!" Mocchi lẩm bẩm.

Sanzu trừng mắt nhìn gã. "Câm miệng đi thằng nhân vật phụ, mày dám xúc phạm IQ của tao hả?"

“Làm sao người ta có thể xúc phạm IQ của mày nếu nó không tồn tại?” Kokonoi nhếch mép nói khích, Sanzu lại trừng mắt nhìn hắn.

"Này, Mocchi. Mày rất giỏi trong việc theo dõi người khác đấy." Kakuchou hỏi. “Sao mày không thử đi tìm cô ấy?”

“Nhưng nếu cô ấy chết thì sao?” Takeomi bình luận khiến những người khác phải nhìn gã. "Đó là chủ đề khá giống với anh em của Mikey, họ đều đã chết."

"Suỵt, này-! Mày không thể nói thế-!" Ran tát cái bép vào miệng Takeomi. "Nếu Mikey nghe thấy, anh em của cậu ta sẽ không phải là những người duy nhất chết đâu."

"Ai chết?" Một giọng nói quen thuộc khiến tất cả đều sững người. “Chúng mày không mang xác chết tới đây phải không?”

"À, không." Takeomi vừa nói vừa gỡ tay Ran ra khỏi miệng. "Chỉ là một nhân vật trên tivi chết thôi."

"Hả....được thôi...?" Mikey nhìn họ nghi ngờ. "Kaku, mày có thể chuẩn bị đồ ăn cho tao được không?"

Ran sau đó đứng dậy. "Tao định làm việc này, dù sao thì tao cũng đang định nấu món gì đó." Gã vừa nói vừa nhảy qua tựa lưng của chiếc ghế dài.

"Anh trai, cũng nấu cho em món gì đi!" Rindou đi theo anh trai hắn với những bước chân nhỏ và lê thê.

Mikey sau đó ngồi cạnh Takeomi và tập trung sự chú ý vào chương trình truyền hình đang chiếu trên màn hình. Người đàn ông lớn tuổi hơn liên tục liếc nhìn Mikey, và điều này không bị chàng trai thấp bé kia chú ý.

“Takeomi, nếu có điều gì làm mày phiền lòng, nói ra đi.” Mikey nói trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi.

Gã lưỡng lự. "Điều này có vẻ hơi nhạy cảm và xâm phạm, nhưng tao có một câu hỏi."

Người con trai tóc bạch kim nhướng mày nhìn gã. "Ừm...gì vậy?"

“Đó là về cô gái trên-“

Khi Takeomi đang nói xong, âm thanh cửa trước mở ra khiến tất cả bọn họ đều nhìn về phía đại sảnh.

Họ bối rối vì tất cả những người họ biết và cũng biết nơi này đều đã có mặt trong phòng.

Và khả năng có kẻ đột nhập là khó xảy ra vì nơi này đúng là ở giữa hư không và an ninh còn chặt chẽ hơn cả trụ sở quân đội.

Tiếng giày cao gót vang lên, lấn át sự im lặng. Tất cả đều bắt đầu nhìn khi một cô gái có đôi mắt màu tím hoa lan và mái tóc màu xám đang đứng với nét giản dị trên khuôn mặt.

Ánh mắt của họ qua lại giữa cô gái và Mikey khi họ dự đoán Mikey sẽ làm gì hoặc họ sẽ làm gì.

Mikey đứng dậy tiến lại gần cô gái, sau đó nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía phòng cấm; một căn phòng mà những người khác không được phép vào, chẳng có gì đặc biệt cả.

"Đó không phải là..." Sanzu lẩm bẩm. "Cô gái trong ảnh sao? Tao không bị ảo giác đúng không? Đây có phải là hậu quả của việc tỉnh táo quá lâu không?"

"Thằng ngốc, cô gái đó còn sống." Mocchi trợn mắt.

"Hử?!" Sanzu bỗng đứng bật dậy và kêu lên, rồi nhìn gã với đôi mắt mở to. "Cô ấy có thật à?!"

"Nói tao biết đi, mày có thực sự tỉnh táo không?" Kokonoi nghi ngờ hỏi. "Mikey đã nắm cổ tay cô ấy theo đúng nghĩa đen, nên tất nhiên cô ấy là thật."

“Cô nàng ấy thật nóng bỏng-”

"Sanzu, bây giờ không phải là lúc cho những trò đùa tai quái của mày." Takeomi ngắt lời gã. "Vậy bây giờ chúng ta biết cô ấy còn sống. Mocchi mày có thể điều tra lai lịch của cô ấy không?"

“Tao cũng không biết...." Mocchi ngập ngừng. "Tao không nghĩ Mikey sẽ thích nó!"

"Cái lồn má!"

"Thằng điên này câm đi, tao vẫn quý trọng mạng sống của mình." Mocchi vặn lại Sanzu. "Tao khuyên tất cả bọn mày hãy để cô ấy yên, rõ ràng là Mikey không muốn cô ấy quá thân thiết với chúng ta."

Takeomi thở dài, gã vẫn tò mò nhưng gã biết nếu cố can thiệp vào công việc kinh doanh của Mikey, gã sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. “Tao nghĩ tốt nhất là chúng ta giả vờ như không nhìn thấy cô ấy.”

Họ đều âm thầm đồng ý với quan điểm của Mocchi và Takeomi, suy cho cùng thì dù ít nghĩ đến mạng sống của người khác nhưng họ vẫn coi trọng mạng sống của chính mình hơn bất cứ thứ gì.

Nhưng đó lại là một câu chuyện khác với Kakuchou. Trong thời gian ngắn nhìn thấy cô ấy, hắn đã nhìn thấy hình bóng Izana trong đôi mắt cô. Kakuchou không thể không cảm thấy bị thu hút bởi cô ấy.

Hắn cũng không thể chấp nhận sự thật rằng bản thân không biết gì về cô, hắn bắt đầu nghi ngờ tất cả những gì hắn biết về Izana, và hắn ghét điều đó. Chỉ là...cô ấy là ai?

.

.

.

“Em không biết hôm nay chị sẽ về nhà đấy.” Mikey nói trước khi đóng cửa lại. "Đáng lẽ chị phải nói với em."

"Tại sao? Em đang giấu chị điều gì đó à?" Y/n khoanh tay khi hỏi hắn.

"Tất nhiên là không." Hắn trấn an bằng cái giọng trầm trầm. "Em chưa bao giờ nói với họ về chị và bây giờ họ nhìn thấy chị, em chắc chắn bọn họ sẽ đặt câu hỏi."

"Pfff-! Không sao đâu-"

"Không, không phải đâu, Y/n." Mikey nhìn cô với vẻ mặt u ám. “Em đã học được bài học về việc kết hợp công việc kinh doanh của mình với gia đình và tất cả đều không kết thúc tốt đẹp.”

Giọng hắn vỡ ra khi nói những lời đó. Cô hiểu ý Mikey, nhưng cô không bao giờ đổ lỗi cho hắn về điều đó, mặc dù hắn luôn tự trách mình về cái chết của họ.

"Mikey..." Cô ôm hắn gần như quá nhẹ nhàng như thể hắn sẽ vỡ tan chỉ với một lực nhỏ nhất. "Những năm này em bảo vệ chị, chị sẽ không lãng phí công sức của em, chị hứa sẽ không liên lụy bọn họ."

"Tốt hơn hết hãy giữ lời hứa đó, vì nếu chị không thể giữ lời thề đó. Em sẽ tự mình loại bỏ chúng." Hắn lẩm bẩm, vẫn chìm trong cái ôm ấm áp của cô.

Cô cân nhắc. Không phải cô ấy sẽ bị giết nếu không giữ được lời hứa sao? Và không phải những người khác? Nhưng một lần nữa, Mikey sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.

“Đó có phải là an ủi không?” Cô cười khúc khích. "Nghe giống một lời đe dọa hơn. Nhưng đừng lo, chị hiểu."

"Nhưng sao chị lại ở đây? Chị không bận ở công ty à?" Mikey hỏi khi cả hai ngừng ôm.

Y/n nhún vai với nụ cười ngượng ngùng. "À, thực ra chị đã quyết định ở lại đây một thời gian thay vì căn hộ của chị trong thành phố." Cô ấy đã giải thích. "Vì hầu hết công việc của chị được thực hiện online nên chị không thực sự cần phải đến công ty- mặc dù thỉnh thoảng chị vẫn đến đó."

Nhưng thành thật mà nói, Y/n chỉ thực sự muốn ở bên Mikey.

"Ồ, vậy là chị lại sống ở đây à?" Hắn hỏi, nửa hài lòng (vì cô sẽ dành nhiều thời gian hơn ở bên hắn) và nửa không hài lòng (vì những người khác cũng sẽ gặp cô thường xuyên). “Em có thể đuổi họ đi nếu chị muốn.”

“Không, điều đó sẽ không cần thiết.” Cô lắc đầu. "Chị nghĩ thật tốt khi có mọi người xung quanh...nơi này đã trở nên quá yên tĩnh kể từ khi..."

'Cái chết của Shin, Emma và Iza...'

“Nếu đó là điều chị muốn thì em sẽ chấp nhận.” Mikey mỉm cười dịu dàng với cô. "Bây giờ em xin phép rời đi, nếu chị cần em thì cứ gõ cửa nhé. Chị biết nó ở đâu mà."

"Tất nhiên rồi!" Cô ôm lấy hắn một lần nữa. "Chị đã rất nhớ em."

"Em cũng vậy!" Hắn ôm lại. “Nếu có điều gì đó làm phiền chị, hãy nói với em.” Hắn lẩm bẩm khi họ buông nhau ra. "Nhân tiện thì, chào mừng về nhà!"

Mikey sau đó phấn khích và đóng cửa lại. Y/n nằm phịch xuống chiếc giường êm ái của mình và chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc.

Có lý do khiến cô thường xuyên không ở nhà, nơi này thuộc quyền sở hữu của cô và anh trai cô - Izana.

Cái chết của anh ấy thật đột ngột đối với cô, cô vừa mới từ Philippines đi du lịch ngắn ngày và thời điểm đặt chân đến Nhật Bản, cái chết của Emma và Izana là tin đầu tiên cô nhận được.

Cô còn hơn cả vui mừng khi biết rằng kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của họ đã phải nhận một cái chết đau đớn. Vì nếu người đó không làm vậy thì chắc chắn cô ấy đã tự tay giết người đó.

Chà, không phải cô ấy có thể tự làm việc đó mà cô ấy có thể trả tiền cho người khác để làm việc đó; lợi ích của việc giàu có.

Cô rất hào hứng khi được trở về nhà, cô hình dung rằng Emma chắc chắn sẽ nấu món gì đó cho cô, Izana sẽ tặng cô một món quà chào mừng, và sau đó Mikey sẽ lại sắm vai cậu em trai phiền phức.

Nhưng tất cả đã tan vỡ khi cô nhận được tin xấu. Thay vì tổ chức tiệc chào mừng, cô lại tổ chức hai đám tang cho các anh chị của mình.

Ngôi nhà này từng là nơi trú ẩn của họ, là ngôi nhà an toàn của họ. Anh em Sano và anh em Kurokawa. Cô đã bỏ lỡ tất cả, giờ chỉ còn lại cô và Mikey.

Và là người lớn tuổi nhất trong số hai người, cô ấy đã kìm nén sự thất vọng của mình và đảm bảo rằng Mikey vẫn sẽ có một chút ý chí sống. Y/n không muốn để hắn rơi vào tuyệt vọng và có khả năng mất hắn hoàn toàn.

Vì vậy, cô đã tự thề với mình rằng cô sẽ luôn ở bên Mikey, trả lời mọi cuộc gọi của hắn, chấp nhận mọi yêu cầu của hắn và để hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Sau đó, cô thường tự hỏi, liệu Shin, Emma và Izana có chết khi mong muốn của họ được thực hiện không? Họ có rời đi với trái tim mãn nguyện không? Họ có đau đớn khi trút hơi thở cuối cùng không? Những lời cuối cùng của họ là gì?

Y/n không có mặt trong cái chết của họ và cô không chắc liệu mình có muốn ở đó hay không. Cô muốn ở đó ít nhất để nói lời tạm biệt nhưng đồng thời, cô không biết liệu mình có thể nói được điều đó hay không.

Đây là lý do tại sao cô không thích bị bỏ lại một mình với những suy nghĩ của mình, đây là lý do tại sao cô đắm mình vào công việc và tập trung toàn bộ sự chú ý vào Mikey.

Cô đơn trong suy nghĩ là mối nguy hiểm duy nhất mà cô thấy mình đang vướng vào. Ôi thời gian trôi nhanh quá, cô đã từng hạnh phúc biết bao.

Cùng với hai anh trai và hai đứa em của cô.

"Chết tiệt Y/n, đừng khóc nữa-!" Cô tự mắng mình trong khi vỗ vào cả hai má. "Mày là một cô gái trưởng thành, mày có thể giải quyết mọi việc...phải không...?" Cô thả tay xuống hai bên.

Ánh mắt cô nhanh chóng dừng lại ở hình ảnh phản chiếu của cô trong gương. Cô ấy trông vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng đôi mắt cô ấy nhìn vào chính mình và tất cả những gì bản thân nhìn thấy chỉ là sự kiệt sức.

.

.

.

“Mikey, đồ ăn của mày đã sẵn sàng rồi!” Ran gọi khi người con trai tóc trắng kia quay trở lại phòng khách.

Sau đó, người con trai thấp bé bước thẳng đến bàn bếp, nơi thức ăn còn nóng hổi của hắn được đặt cùng những dụng cụ bày biện bên cạnh.

Rindou cũng đang ngồi cạnh bàn và ăn cùng một món ăn, trong khi Ran đang chuẩn bị lấy phần thức ăn của mình.

Không ai nói về sự kiện này trước đó, không ai hỏi cô gái đó là ai và cũng không ai cố gắng hỏi mối quan hệ của họ là gì.

Tất cả họ đều hành động như thể không có chuyện gì xảy ra và điều đó khiến Mikey hài lòng. Nhưng tất nhiên, mặc dù họ đã gạt sự tò mò sang một bên nhưng nó vẫn đọng lại trong đầu họ.



Chỉ là cô gái trong ảnh là ai?


Đôi lời từ tác giả: Nếu bạn bối rối, đừng lo lắng, điều đó có thể hiểu được. Vẫn còn rất nhiều điều để tìm hiểu và khám phá. Nếu bạn muốn khơi dậy sự tò mò về điều gì sẽ xảy ra tiếp theo thì bạn sẽ biết phải làm gì rồi đấy.

Hẹn các bạn ở chap kế tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro