Lời mở đầu - Ngôi nhà an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một buổi chiều thứ bảy điển hình, các thành viên cốt cán của Phạm Thiên đang ở trong không gian riêng bên trong trụ sở chính của họ.

Kokonoi Hajime bận rộn phát triển và giám sát tiền của Phạm Thiên. Anh em nhà Haitani đang bận rộn hoàn thành các nhiệm vụ như thẩm vấn.

Mochizuki Kanji thì bận theo dõi một số người. Akashi Takeomi cũng đang bận rộn thực hiện các thỏa thuận và hoàn tất các cuộc đàm phán.

Kakuchou Hitto bận quản lý tài liệu và hồ sơ; xóa một số và làm sạch hầu hết. Sanzu Haruchiyo thì đang bận làm việc-mà-ai-cũng-biết.

Và Sano Manjirou đang ngồi trong văn phòng của mình nói chuyện điện thoại với ai đó. Và người đó là người mà hắn rất yêu quý.

“Tất nhiên là ổn rồi, Mikey.” Giọng nói nghe khá nghèn nghẹt qua loa điện thoại. "Dù sao thì chị cũng không thường xuyên ở nhà, chị ghét việc để ngôi nhà to lớn lộng lẫy như vậy trống rỗng và bám đầy bụi." Giọng nói đó tiếp tục vang lên. "Hơn nữa, không phải em nói thích phong cảnh bên ngoài nhà chị và nó giúp em thư giãn sao?"

Người con trai tóc trắng mỉm cười trước lời nói của cô ấy. "Ừ, đúng là vậy." Hắn đã trả lời. "Thực sự là chỉ có vậy thôi sao? Chị không có yêu cầu hay đặt ra quy tắc à?"

"Heh, tất nhiên là sẽ có những quy tắc. Đầu tiên, cũng là điều quan trọng nhất là giữ mọi thứ sạch sẽ và ngăn nắp, không hút thuốc trong nhà, không làm hỏng cây của chị, không vào phòng hoặc văn phòng của chị, không lấy sách ra khỏi thư viện và mang theo sách ra khỏi thư viện, chắc chắn tủ đựng thức ăn và tủ lạnh luôn có đầy đủ." Cô gái lẩm bẩm trong một hơi thở. “Nhưng tất nhiên là chị có nhiều hơn thế.”

"Em đã nghĩ ra." Mikey cười khúc khích. "Chị sẽ không là chính mình nếu chị không đặt ra các quy tắc."

"Chị sẽ coi đó là một lời khen vì chị thực sự ngăn nắp. Nếu em muốn, chị có thể nhờ trợ lý gửi thẻ chìa khóa cổng và cửa trước ngay bây giờ." Giọng nói đều đều phát ra từ bên kia điện thoại, hắn có thể nghe thấy những âm thanh nhẹ nhàng của bàn phím trên đường dây của mình.

"Bây giờ chị đang làm việc phải không?" Hắn hỏi khi nhận thấy cô ấy có vẻ bận rộn như thế nào. “Em sẽ không làm phiền chứ?”

"Không phiền, hãy nhớ điều đó!" Giọng nói dịu đi khi cô gái trấn an người con trai ở đầu dây bên kia. "Bất cứ khi nào em gọi, chị sẽ luôn trả lời. Và chị không bao giờ bận rộn khi liên quan đến em, thế nên đừng bao giờ nghĩ như vậy."

"Em nghĩ chị quá yêu quý em rồi, chị chỉ hơn em một tuổi thôi." Hắn cười bất lực. “Còn về thẻ chìa khóa, em sẽ cử cấp dưới của mình đi lấy nó!”

"Được rồi, ừ, em định cử ai trong số cấp dưới của mình...?" Cô gái nọ thận trọng hỏi, lo lắng liệu đó có phải là người khó chịu nhất không.

"Đừng lo lắng, em biết chị thích sự ngăn nắp. Em sẽ gửi Kokonoi, tên đấy khá sành điệu." Mikey xoay người trên ghế văn phòng khi nói chuyện. "Hoặc có lẽ chị thích Kakuchou thay thế? Cậu ta là người bình thường nhất trong số bọn em."

Tiếng cười nhẹ nhàng của cô ấy làm điện thoại hắn rung lên. "Miễn là họ có thể đi thẳng, thì không sao cả."

"Thưa cô, khách hàng của cuộc hẹn lúc 3 giờ chiều đã đến rồi!" Một giọng nói khác vang lên từ điện thoại, Mikey biết đó là thư ký của cô ấy.

"Bây giờ chị có bận không?" Hắn nhướn mày mặc dù biết rằng cô ấy sẽ không nhìn thấy biểu cảm của mình.

Hắn có ý hỏi câu hỏi đó như một lời trêu chọc nhưng có vẻ như cô nàng đã xem xét nó một cách nghiêm túc. "...Ừm, không. Chị có thể tiếp tục nói. Em không cần phải cúp máy!"

“Đừng lo lắng, chỉ là một trêu chọc thôi.” Hắn trấn an khi cảm nhận được sự hoảng loạn trong giọng nói của cô.

"Chị rất xin lỗi Mikey, chị biết bản thân đã nói rằng sẽ không bao giờ bận rộn khi liên quan đến em!" Cô gái đã giải thích. “Chị sẽ bù đắp cho em, được chứ?”

"Chị không cần phải làm vậy!" Hắn tiếp tục. “Dù sao thì em cũng hiểu rồi, em sẽ cử cấp dưới của mình đi ngay bây giờ.”

"Được rồi, bảo trọng nhé Mikey!" Cô nhắc nhở. "Thân ái, hẹn gặp lại!" Hắn chỉ trả lời bằng một tiếng ậm ừ trước khi cô gái ấy cúp máy.

Mikey nhấn nút trên bàn và một âm thanh trực tiếp vang lên trong văn phòng của Kakuchou, cho biết Mikey đang gọi hắn đến văn phòng của mình.

Người con trai tóc đen ngay lập tức dừng việc đang làm và đi thẳng đến văn phòng sếp.

Khi đang đi dọc hành lang của trụ sở, Kakuchou đi ngang qua hai anh em tóc tím.

Thông thường, ba người bọn hắn chỉ đi ngang qua nhau, hoặc hiếm khi cả ba thậm chí còn chào nhau với nụ cười trên môi, nhưng hôm nay không phải là ngày hiếm hoi như vậy.

Ran có vẻ bực bội điều gì đó, quần áo gã dính đầy máu và các đốt ngón tay cũng chảy máu.

Trong khi Rindou lại không tì vết và có vẻ mặt bớt khó chịu hơn. "Ồ, Kaku." Thằng em út Haitani gọi. “Về tập tài liệu bọn tao mượn…”

“Nó đã bị phá hủy phải không?” Kakuchou trả lời gần như một cách máy móc, dù sao thì chuyện đó cũng xảy ra quá thường xuyên. "Không sao đâu, tao sẽ lo việc đó."

"Bây giờ luôn à?" Rindou hỏi. "Mày thực sự rất hiệu quả!"

"Không. Mikey gọi tao vào văn phòng nó có việ!." Kakuchou sửa lại. "Ồ, nhân tiện, cố gắng đừng để máu dính vào bất cứ thứ gì!" Hắn liếc nhìn về phía Ran trước khi tiếp tục đi.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra sau ba tiếng gõ liên tiếp. Mikey nhìn cánh cửa mở ra và ngay sau đó Kakuchou bước vào.

"Kaku, tao cần mày đến Izanagi và nói rằng mày đến đó để lấy thứ gì đó cho một người tên là Michael." Mikey ra lệnh ngay khi Kakuchou đứng thẳng người. "Và phải sử dụng cái tên Hiroyuki!"

Kakuchou cúi đầu đáp lại trước khi rời đi. Cánh cửa đóng lại với một tiếng cách vừa ý và một lần nữa, văn phòng của hắn lại chìm trong im lặng.

Mikey thích Kakuchou như một cấp dưới vì cậu ta không đặt câu hỏi và chỉ trực tiếp thực hiện nhiệm vụ của mình một cách chính xác như được yêu cầu.

Trong khi đó, tòa nhà Izanagi là một công ty điển hình, chỉ toàn làm việc và không có hoạt động kinh doanh mờ ám nào.

Tập đoàn Izanagi là một trong những tập đoàn lớn nhất Nhật Bản và là công ty đầu tiên vươn lên dẫn đầu chỉ sau chưa đầy hai năm. Và chủ nhân của tập đoàn không ai khác chính là Y/n, chị gái cùng cha khác mẹ của Mikey.

Mặc dù Y/n là chị gái cùng cha khác mẹ của Mikey nhưng cô ấy không liên quan gì đến công việc kinh doanh của hắn. Cả hai giữ mối quan hệ cho riêng mình, không trộn lẫn công việc kinh doanh của mình với nhau cũng như không nhắc đến tên nhau với bạn bè hay cấp dưới.

Mikey thích điều đó vì cô ấy là người thân duy nhất còn sống suốt ngần ấy năm. Cứ cho là Mikey đã học được bài học không nên trộn lẫn gia đình vào băng đảng, đặc biệt là sau những gì xảy ra với những người anh khác của hắn.

"Atsuko, có người tên Hiroyuki sẽ đến và anh ta sẽ lấy một gói hàng cho một người có tên Michael!" Y/n hướng dẫn khi cô nàng và thư ký đi dọc hành lang dài của văn phòng cô. “Và một hộp Dorayaki khác cũng sẽ được chuyển tới, cô hãy nhớ đưa nó cho Hiroyuki nhé.”

"Vâng, chị Y/n!" Atsuko trả lời ngắn gọn. “Chắc hẳn chị rất thích Dorayaki, đây là hộp thứ ba trong tuần rồi đấy.”

"À...đúng vậy!" Cô nàng đáp lại với nụ cười có chút ngượng ngùng. "Tôi thích dự trữ nó trong nhà, đó là một bữa ăn nhẹ tuyệt vời vào nửa đêm."

"Xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng chị Y/n, tôi nghĩ ăn nhiều bánh ngọt như vậy không tốt cho sức khỏe đâu." Atsuko lẩm bẩm với giọng do dự.

"Tôi đánh giá cao sự quan tâm của cô!" Y/n yên tâm. “Đó là điều tôi vẫn luôn nói với anh ấy…” Cô lẩm bẩm câu cuối cùng.

Atsuko sau đó mở cửa sang một phòng khác và Y/n bước vào để giải quyết công việc của mình. Mặt khác, Atsuko quay lại để hoàn thành nhiệm vụ mà sếp giao cho cô ấy.

Cô ấy cầm chiếc hộp nhung hình chữ nhật, cô không biết bên trong chứa gì. Atsuko kiên nhẫn đứng cạnh hộp Dorayaki lớn trên sàn.

"Xin thứ lỗi, tôi là Hiroyuki!" Kakuchou vừa nói vừa tiếp cận cô gái. "Tôi đến đây để lấy một gói hàng cho Michael."

"Tất nhiên rồi, của anh đây!" Sau đó cô ấy đưa cho hắn chiếc hộp nhung. "Ồ và cả cái hộp này nữa, của anh đây!"

Kakuchou cúi đầu thấp giọng và lẩm bẩm một câu ngắn gọn "Cảm ơn!" trước khi hắn rời tập đoàn.

Hắn tự hỏi mối liên hệ của Phạm Thiên với tập đoàn Izanagi là gì vì không có hồ sơ nào kết nối cả hai, ít nhất là hắn không biết.

Dù điều đó khiến Kakuchou tò mò nhưng hắn biết rõ hơn là không nên nhúng tay vào công việc kinh doanh trực tiếp của Mikey. Vì vậy, hắn giữ im lặng và không bao giờ đặt câu hỏi về điều đó.

Kakuchou nhanh chóng đến trụ sở chính của họ một lần nữa và hắn đi thẳng đến văn phòng của Mikey để đưa gói hàng.

"Mikey? Là Kakuchou đây, tao nhận được gói hàng rồi!" Hắn nói sau khi gõ ba lần.

Sau một hồi im lặng, Mikey lên tiếng. "Vào đi!" và Kakuchou bắt buộc phải làm như vậy.

Hắn đặt hộp Dorayaki lên một chiếc bàn khác trong khi đưa chiếc hộp nhung thẳng tới bàn của Mikey.

"Kaku? Cái hộp kia là gì vậy?" Ánh mắt của Mikey dừng lại trên chiếc hộp trông bình thường.

Kakuchou cũng liếc nhìn chiếc hộp. “Trên nhãn ghi đó là một hộp Dorayaki…” Hắn trả lời khi nhìn lại Mikey.

"À, tất nhiên rồi!" Môi Mikey khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, khiến chàng trai tóc đen ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên hắn thấy Mikey cười sau một thời gian dài.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tao đi đây.” Kakuchou nói sau khi đưa đồ cho Mikey.

"Mày đi được rồi, và mày có thể gọi cho Sanz- chờ đã, thay vào đó thì nên gọi Takeomi." Mikey ra lệnh và Kakuchou gật đầu trước khi rời đi.

Mikey nhìn xuống chiếc hộp hình chữ nhật trên tay, hắn mở khóa trước khi mở ra, bên trong là hai tấm thẻ kim loại màu xám sáng bóng, góc dưới là tên viết tắt của Y/n và góc trên cùng là biểu tượng một cánh cổng và một cánh cửa.

Hắn mỉm cười khi thấy nó trông được cá nhân hóa, tất nhiên, dù sao thì đó cũng là đồ của Y/n nên nhất định phải được cá nhân hóa.

Một tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng của hắn và Takeomi bước vào. "Mày cho gọi tao hả?" Người đàn ông vừa nói vừa lén nhìn vào bên trong.

Người con trai tóc trắng sau đó đóng chiếc hộp lại và đứng dậy. "Ừ, tao cần mày chở tôi đi tới một nơi." Hắn nói khi cùng Takeomi rời khỏi văn phòng.

Mikey không thường xuyên nhờ Takeomi chở mình đến một địa điểm, thông thường, boss của bọn gã luôn ra lệnh cho Sanzu làm mọi việc.

Vì vậy, Takeomi tò mò tại sao Mikey không nhờ Sanzu chở hắn hoặc chạy việc vặt mà Mikey ra lệnh cho Kakuchou làm.

"Mikey? Sanzu ổn chứ?" Takeomi hỏi khi vừa lái xe vừa liếc nhìn gương chiếu hậu để xem biểu cảm của sếp mình. “Nó chưa chết phải không?”

"Hả? Đột nhiên mày lo lắng cho em trai mình à?" Mikey lẩm bẩm trong khi vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. "Không, nó còn chưa chết đâu!"

"Thật tốt khi nghe điều đó..." Takeomi thở hắt. “Chỉ là- thông thường, nó là người chạy việc vặt cho mày với chở mày đi.”

"Ồ... tao hiểu rồi!" Người con trai thấp hơn thở dài. "Việc này rất tế nhị, mày biết Sanzu có thể như thế nào."

"Tế nhị?" Takeomi liếc nhìn gương chiếu hậu lần nữa. "Có ai gây rối không?" Gã hỏi ám chỉ các thành viên cốt cán khác.

“Không, không có chuyện đó đâu.” Mikey đáp lại.

Takeomi cảm thấy Mikey không có tâm trạng nói chuyện lâu nên gã ngừng nói và chỉ tập trung vào việc lái xe.

Khu vực xung quanh nhanh chóng trở nên rộng mở, không có tòa nhà cao tầng và không có khu dân cư, và rất ít hoặc không có người ở.

Đó chỉ là một bãi đất trống với cảnh quan được thiết kế hoàn hảo, ở giữa là một bức tường cao với cánh cổng được thiết kế trang nhã.

Cánh cổng lớn tự mở khi chiếc xe đến gần vì nó cảm nhận được thẻ chìa khóa và đóng lại khi họ đi qua.

Takeomi nghĩ mặc dù bên ngoài rất ấn tượng nhưng bên trong còn đẹp hơn rất nhiều. Bên trong những bức tường là một ngôi nhà giống như biệt thự, trang nhã và ngoạn mục.

Gã dừng xe trước cửa nhà, Takeomi không khỏi tròn mắt nhìn mảnh đất và ngôi nhà ấn tượng đến mức nào.

"Này, Mikey? Ngôi nhà này là của mày à?" Gã hỏi khi mở cửa xe cho Mikey.

"Hiện tại, nó là của tao!" Mikey trả lời, giấu diếm rằng ngôi nhà thuộc về chị gái mình.

“Đối với một ngôi nhà lớn như vậy thì nó khá vắng vẻ.” Takeomi bình luận. "Tao đã đoán trước sẽ có người dọn dẹp nhà để bảo trì nơi này."

Mikey đẩy cửa và nó tự động mở ra vì nó cũng cảm nhận được thẻ chìa khóa trong túi của hắn.

"Ồ ồ...." Gã đàn ông lớn tuổi đảo mắt khi đèn tự sáng. "Nơi này thực sự ấn tượng, tao tự hỏi nó có giá bao nhiêu..."

"Tạm thời tao sẽ ở lại đây!" Mikey thông báo. “Nơi này không được nhiều người biết đến nên nó có thể dùng làm nơi gặp gỡ bí mật và cũng là nơi trú ẩn an toàn.”

"Tổ chức một bữa tiệc ở đây sẽ rất vui-"

“Không, nơi này không được sử dụng cho những sự kiện như thế.” Mikey ngắt lời anh ta. "Và nhân tiện, không được phép hút thuốc trong nhà."

Takeomi từ từ đặt bao thuốc lá vào túi. "Ồ..."

"Nơi này có rất nhiều quy tắc, cho nên nếu bất kỳ thành viên cốt cán nào muốn ở lại đây, họ phải tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc đó." Hắn vừa nói vừa tiếp tục đi sâu hơn vào nhà. "Hoặc là tao sẽ đích thân giết chết kẻ phá vỡ nó. Dù sao thì mày có thể đi!"

"Vâng, thưa sếp!" Takeomi vẫn cúi đầu cho đến khi nghe thấy Mikey bước vào phòng, gã mới đứng thẳng dậy. "Từ khi nào Mikey lại quan tâm đến những quy định nghiêm ngặt như vậy...?"

Sau đó Takeomi quay người rời đi nhưng có thứ gì đó khiến gã chú ý khi gã đi ngang qua đại sảnh lần nữa, có một bức chân dung gia đình và nhiều bức ảnh khác.

Takeomi nhận ra hầu hết họ, có Shinichirou, Emma và Mikey. Ngoài ra còn có Kurokawa Izana và một cô gái khác có đôi mắt giống Izana nhưng có mái tóc màu xám.

Gã cúi xuống một chút để nhìn kỹ hơn vào cô gái lạ. Càng nhìn lâu, gã càng có cảm giác quen thuộc. "Hình như mình đã từng gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải...?"

Sau một lúc lâu cố gắng nhớ lại, gã quyết định bỏ qua và lái xe trở về trụ sở để kể cho những người khác về tung tích của Mikey.

“Takeomi, mày đã ở đâu thế?” Kokonoi hỏi khi cả hai đi ngang qua tầng một của trụ sở Phạm Thiên. “Và Mikey đâu?”

"Tao cần nói chuyện với mọi người, đó là về Mikey!" Takeomi trả lời với giọng điệu nghiêm túc.

"Hả? Có chuyện gì xảy ra à?" Kokonoi cau mày nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra với Mikey.

"Ồ, tao nghĩ mày đã hiểu sai ý tao!"

"Mắc cái quái gì mày lại dùng mấy từ đó? Cứ như thể mày sắp đưa ra một tin xấu vậy." Đôi mắt vốn đã sắc bén của hắn lại càng trở nên sắc bén hơn khi hắn trừng mắt.

Takeomi cười lớn. "Awe~ Hajime, mày thực sự quan tâm đến ai đó chứ không chỉ tiền bạc~!"

"Câm đi, đừng có gọi tao như vậy!" Kokonoi khoanh tay lại. “Và nếu Mikey biến mất thì tao sẽ mất quyền kiểm soát rất nhiều tài sản.”

"Ừ, đúng rồi!" Takeomi tiếp tục trêu. "Dù sao thì, tầng 8, phòng 2, trong 10 phút nữa. Hãy nói với những người khác."

Những người khác đến đúng giờ trừ Sanzu, cái tên đã muộn 20 phút. Thằng chó điên tóc hồng đâm thẳng đầu vào cửa và ngay lập tức té ngã xuống sàn.

Mặc dù vậy, cuộc họp vẫn tiếp tục như thể Sanzu không bị gãy mũi vì ngã. Sau đó gã chó điên đứng dậy và loạng choạng tìm chỗ ngồi.

Kokonoi lặng lẽ đưa cho gã chiếc khăn tay, Sanzu lấy và ấn lên chiếc mũi đang chảy máu của gã. "Vậy cuộc họp này có mục đích gì...?" Sanzu khó hiểu hỏi.

"Về một ngôi nhà an toàn." Kakuchou đã trả lời gã. "Takeomi đang liệt kê các quy tắc mà Mikey đưa ra nếu chúng ta muốn đi hoặc thậm chí ở lại đó luôn!"

"Quy tắc...? Mikey đặt ra mấy cái quy tắc từ khi nào vậy?" Sanzu hỏi một cách khoa trương.

Takeomi đang nói tới quy tắc thứ 48 và 49. "Không chơi gái và không được phép sử dụng chất cấm bất hợp pháp."

"Cái gì?! Mikey đang bắt đầu một trại công giáo hay thứ gì đó vớ vẩn à?" Sanzu kêu lên. "Tên đó định giết tao vì buồn chán à?!"

"Ngồi xuống đi!" Takeomi trừng mắt. “Cũng không ai ép mày tới đó đâu.”

Sanzu cằn nhằn ngồi phịch xuống ghế, chiếc khăn tay dính chặt vào lỗ mũi đang chảy máu của gã. "Sao cũng được, tao dám chắc dù sao thì đó cũng là một nơi nhàm chán."

"Ở đó có một phòng gym được trang bị đầy đủ, một hồ bơi, một rạp hát, một quầy bar sinh tố hoa quả và thậm chí cả một phòng chơi bạt nhún lò xo." Rindou liệt kê, biết rằng Sanzu chắc chắn sẽ phản ứng.

"Một căn phòng bạt nhún lò xo-?!" Gã lẩm bẩm với tông giọng thì thầm và đôi mắt mở to. "Mẹ kiếp, giá như chỉ cho phép sử dụng ma túy. Hút thuốc trong căn phòng đó sẽ vui lắm..."

"Ahem-! Dù sao thì..." Takeomi hắng giọng và đập tay xuống bàn để thu hút sự chú ý của mọi người. "Còn nhiều quy định nữa, nhưng tao sẽ không làm mày chán nữa. Nếu mày thực sự muốn ở đó thì hãy tôn trọng nơi đó."

Takeomi tiếp tục nói. "Mikey hình như rất quan tâm đến ngôi nhà đó, đừng làm điều gì ngu ngốc, nếu không Mikey sẽ là người giết mày. Chính cậu ta đã nói như vậy." Gã đã thông báo. "Nhưng thực sự, tin tao đi, ngôi nhà đó thực sự là một thứ khác - nó thực sự ấn tượng và đắt tiền."

"Hử? Ấn tượng và đắt tiền hơn nhà tao luôn à?" Kokonoi nhướng mày.

"Đúng, khi tao nói nó trông đắt tiền - nó trông thực sự rất đắt tiền." Takeomi gật đầu.

"Huh, tao sẽ là người phán xét điều đó!" Kokonoi đảo mắt. “Làm sao ngôi nhà an toàn đó có thể tốt hơn nhà tao được? Nó có lẽ trông giống một nhà kho-“

.

.

.

Miệng Kokonoi há hốc khi ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào công trình kiến ​​trúc khổng lồ trước mặt. Takeomi nâng cằm hắn lên để ngậm miệng lại. "Tao đã nói mày rồi mà!"

“Nơi này chắc phải đắt gấp 20 lần nhà thằng Koko.” Rindou bình luận.

"Có lẽ là nhiều hơn!" Ran xen vào.

Kakuchou bước tới và đẩy cửa ra. "Chúng ta vào trong thôi, Mikey đang đợi."

Tất cả đều bước vào và mặc dù chỉ mới ở đại sảnh nhưng họ đã rất ấn tượng trước vẻ đẹp của nơi này.

Tất cả đều bước sâu hơn vào bên trong và tự mình khám phá. Ngoại trừ Kakuchou vẫn ở trong đại sảnh và nhìn chằm chằm vào những bức ảnh mà Takeomi đã xem ngày hôm trước.

Ánh mắt Kakuchou dừng lại ở bức ảnh mà người bạn thời thơ ấu của hắn đang nhìn lại hắn với khuôn mặt trung tính, và bên cạnh người ấy là một cô gái có nụ cười dịu dàng, đôi mắt của họ là một bản sao hoàn chỉnh của nhau.

"Đó là anh em của Mikey!" Kakuchou quay lại nhìn Takeomi bên cạnh. “Mày có nghĩ đây là nhà của gia đình cậu ta không?”

"Có lẽ vậy? Có lẽ đó là lý do tại sao có nhiều quy tắc như vậy." Kakuchou đứng thẳng người. “Có lẽ cậu ấy đang bảo tồn nơi này.”

"Chúng ta nên đi trước, những người khác đã ngồi sẵn rồi." Takeomi đặt tay lên vai Kakuchou trước khi cả hai cùng nhau bước về phía phòng khách.

“Nơi này mới được xây dựng phải không?” Mocchi tò mò hỏi vì đây là lần đầu tiên gã nghe đến nơi này.

“Không, nó đã tồn tại được hơn mười lăm năm rồi.” Mikey đã phản hồi. "Tao thường ở đây khi tao cần nghỉ ngơi."

"Ồ, vậy ra đây là nơi mày đã ở khi đột nhiên biến mất." Sanzu hỏi trong khi nhai một miếng kẹo cao su; cái thứ thay thế khi gã không thể dùng ma túy. “Nơi này chắc hẳn rất quan trọng để mày có thể cảm thấy an toàn ở đây.”

"Đúng, và tao sẽ rất hài lòng nếu mày giữ bí mật nơi này!" Mikey nhìn từng người một. "Và để tôn trọng, tuân theo các quy tắc."

"Đương nhiên rồi, sếp!" Họ đều đồng loạt đáp lại.


"Vậy thì, chào mừng đến với Ngôi Nhà An Toàn."

Đôi lời từ tác giả: Chào mừng bạn đến với một câu chuyện khác của Phạm Thiên x Reader. Hy vọng bạn chưa chán những thứ này hehe, tôi hứa rằng bộ này sẽ không bi thảm như những bộ khác mà bạn đã đọc.

[Có phải tôi vừa mới bắt đầu một fanfic khác mà chưa hoàn thành một fanfic khác của mình không? Vâng, vâng, tôi đã làm vậy. Vì vậy, ừ, ừ...chúc bạn đọc vui vẻ ~]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro