NỬA ĐƯỜNG GIỮA CÁC VÌ SAO VÀ TRÁI ĐẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------

Đó là một đêm tuyệt vời để thưởng thức một tách trà. Lạnh, chắc chắn rồi, nhưng trong trẻo - thực sự là một đêm lạnh lẽo nhất mà Núi Targon từng có. Soraka đang đợi một vị khách. Tuyết trong chiếc ấm đá đã bắt đầu tan chảy trên lò sưởi ở giữa túp lều nhỏ của cô; khi trời ấm dần lên, căn phòng tràn ngập mùi lá trà khô và những loại thảo mộc miền núi thưa thớt.

Ngôi nhà của cô, nằm nép mình giữa lưng chừng ngọn núi, được bao bọc ở phía đông bởi những khe núi hiểm trở, và ở phía tây là một vách đá dựng đứng chìm sâu trong màn sương phía dưới. Cô đi ngang qua túp lều nhỏ, đi ngang qua cái giá mà cô tự đóng dọc theo bức tường đá phía sau. Giống như phần còn lại của ngôi nhà của cô ấy, nó luôn hơi xiêu vẹo. 

Xét về kỹ năng phàm trần, nghề mộc không phải thế mạnh của cô. Nhưng cô ấy đã làm nó vì cô ấy yêu thích những vật lưu niệm trên giá: một vòng hoa liễu từ Omikayalan, một hạt sồi vàng nhỏ từ một người bạn thân ở Thành phố Bandle, và lâu đời nhất, chắc chắn là cổ xưa hơn bất cứ thứ gì của con người, là một con chó đá từ ngày xưa của Nashramae. Cô nợ thành phố đó một chuyến thăm khác. Cô ấy đã không quay trở lại trong nhiều thế kỷ, và cô ấy yêu mến người dân nơi đây.

Nhưng cô ấy đã bị lung lay khỏi sự mơ màng của mình khi sự hỗn loạn bắt đầu từ bên ngoài. La hét, gầm gừ, âm thanh xé toạc màn đêm. Một cơn gió lạnh liên tục thổi bay mọi thứ về phía tây. Cũng không có gì lạ khi các sinh vật hoang dã đánh nhau trên đường đi ngang qua các khe núi... nhưng rất hiếm khi chúng tìm thấy con mồi.

Trong bóng tối, một đàn sói vây quanh một "cục u" được bao phủ bởi chiếc khăn đỏ nằm trên tuyết. Cô sải bước vào màn đêm, vươn vai ra sau, ngẩng cao đầu. Mặt trăng ở Targon đã ló dạng và có vẻ hơi quá lớn. 

Trong ánh sáng vàng từ cửa sổ của Yurt, những con sói quay lại gầm gừ với cô. Trong khi đó, "cục u" lăn qua chỗ của cô. Đó là một cô gái. Đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Soraka, một cây giáo gỗ được nắm chặt giữa hai bàn tay run rẩy. Chỉ có một điều đã đưa mọi người đến vách đá hẻo lánh này trên đường đến Núi Thánh. Nhưng họ chưa bao giờ trẻ như thế này.

Những con sói đồng loạt lao tới Soraka, và cô nghe thấy những vì sao đang kêu cứu để bảo vệ mình. Cô ấy trút ngọn lửa vàng từ đầu ngón tay của cô xuống đàn sói hung dữ. Cú va chạm khiến hầu hết bầy sói bỏ chạy với nỗi sợ hãi nguyên thủy, nhưng một trong số chúng đã bị bỏ lại phía sau, phần thân sau của nó bị nghiền nát dưới sức nặng của đống than hồng sắp tàn. Nó rên rỉ và rin rít, vùng vẫy. Cô nhìn thấy phần còn lại của đàn biến mất trên vùng đất cằn cỗi băng giá, bỏ mặc đồng loại của mình cho số phận của mình.

Soraka lắc đầu và ngay lập tức quỳ xuống trong tuyết cháy xém, cô đưa 2 bàn tay của mình chạm vào con thú tội nghiệp. Cô không thể chịu được khi nhìn thấy nỗi đau của nó. Khi cô đặt tay dọc theo cái hông đẫm máu của nó, nó gầm gừ, cắm hàm răng vào cánh tay cô. Ôi!! Cái chết có nhược điểm của nó.

"Dừng lại!" cô gái đã khóc. "Nó... Nó sẽ giết cô mất!"

Soraka cảm thấy khuôn mặt mình tan thành một nụ cười. "Tôi không sợ sói," cô trả lời, khi ánh sáng màu ngọc lục bảo lan xuống cánh tay cô và chiếu vào cơ thể bị xé nát của con sói. "Hơn nữa," cô nói thêm, "Targon thuộc về nó cũng như thuộc về tôi."

Thịt của sinh vật bắt đầu liền lại với nhau, xương bị nghiền nát lại trở nên nguyên vẹn, giống như đất sét thành hình dưới bàn tay của một nghệ nhân. Cô nhắm mắt lại và chìm đắm trong cơn đau trong giây lát. (chiêu thức W của Soraka dùng máu của bản thân để hồi phục cho người cô coi là đồng minh, vì vậy cô cảm thấy đau)

Khi cô mở mắt, con sói đã rút lui. Chỉ còn lại cô gái. Đôi mắt cô ấy ngước lên, lần theo đường sừng của Soraka, và Soraka đã biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Cô có ... một trong những thứ đó không?"

"Một trong những gì?"

"Quỷ. Tôi đã nghe nói..."

Soraka bật cười. Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, cô gái yếu ớt chùng xuống, mũi giáo rơi xuống. Chỉ đến lúc đó Soraka cuối cùng mới cảm nhận được nỗi đau khủng khiếp của chính cô gái. Cánh tay của cô ấy đen thui đến tận khuỷu tay. Những ngón tay của cô bị đóng băng vào ngọn giáo, thịt sưng đỏ bên trên. Bị tê cóng như thế này... cô ấy sẽ chết sớm thôi.

Khi cô đặt tay lên cánh tay của cô gái, cô gái nao núng và Soraka lo lắng. Con người là những sinh vật tò mò khi nói đến việc chữa bệnh. Đôi khi cô đưa những sợi dây ma thuật của mình vào sâu một vết thương và nhận ra rằng tâm trí họ lại đẩy cô ra ngoài. Tâm trí của họ rất phức tạp, họ phải muốn được chữa lành hơn là chống đối nó.

Nhưng không phải ở đây. Cô gái đã quá mệt mỏi, tất cả sức lực của cô đã tiêu tốn để đưa cô đến ngọn núi này. Soraka bằng tất cả sức mạnh mà cô ấy có thể, vượt qua nỗi đau. Những cuộn ánh sáng màu ngọc lục bảo quấn lên cánh tay của cô gái. Khi Soraka quan sát làn da của cô bé chuyển dần từ màu đen, đỏ và tím thành màu tối ban đầu của nó, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tôi có giống như một con quỷ với bạn?" Soraka hỏi. Đôi mắt vàng của cô lấp lánh trong bóng tối.

Cô gái im lặng. Sau một lúc, Soraka hỏi cô ấy. "Bạn đang leo lên đỉnh núi. Tại sao?"

Nhưng cô gái chỉ nhìn đi chỗ khác, xấu hổ, xoa xoa cánh tay mới được phục hồi của mình. "Gia đình tôi," cô buột miệng, lắc đầu. "Chúng tôi... Chúng tôi là người của tộc Rakkor - chúng tôi là những chiến binh. Và mẹ tôi, bà là người mạnh mẽ nhất. Cô không biết cảm giác như thế nào khi là người duy nhất không thể chiến đấu. Là..." cô cắn môi, cố gắng không nói từ "Yếu ớt."

Soraka nhìn về phía con đường đất mà cô gái đã đi theo, con đường dẫn đến tận căn cứ của Targon. "Bạn đã đi xa đến mức này mà vẫn cho rằng mình yếu đuối sao?"

"Tôi sẽ không đến sớm đâu," cô gái trả lời, hai tay cô giờ đã nắm lại thành nắm đấm. "Không phải khi tôi lên đến đỉnh. Tôi sẽ rời khỏi đỉnh núi cuối cùng và bay thẳng lên bầu trời, giống như những câu chuyện xưa cũ sao? Và rồi, rồi họ sẽ buộc phải chấp nhận rằng tôi mạnh mẽ. Không ai được tạo ra từ các vì sao có thể bị hạ thấp."

"Giá như điều đó là sự thật" Soraka nói, nở một nụ cười toe toét.

Cô không bắt gặp khuôn mặt của cô gái đang kinh ngạc sửng sốt khi cô quay lưng lại, bước đến rìa con đường. Phía trên họ, những vì sao trải rộng trên bầu trời đen như mực, sáng hơn bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Họ hát những bài hát mà chỉ cô ấy có thể nghe thấy. Đây là nhà của cô ấy. Nó không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng đó là ngôi nhà mà cô ấy đã tạo ra.

"Hãy đến," Soraka ra hiệu. Và cô ấy giơ tay lên, lướt những ngón tay trên bầu trời, cô đan những đám mây và sương mù thành những hình uốn lượn trên mặt trăng và trở thành những khuôn mặt mà cô gái chắc chắn sẽ nhận ra trong các câu truyện - Một phụ nữ trẻ với mái tóc nhợt nhạt, một người phụ nữ có khuôn mặt rực rỡ như mặt trời, và một chiến binh với ngọn giáo không khác gì của cô gái.

"Tất cả những người phàm này đều đã lên đến đỉnh cao. Nhưng họ đã chọn con đường đó bằng cả tâm hồn mình." Cô quay sang cô gái và nói chậm rãi. Cô gái không lấy gì làm thích thú với lời nói của cô "Bạn chưa thực sự chọn ngọn núi. Và Targon sẽ không chọn bạn. Bạn sẽ đi đến cái chết của bạn. Đừng làm điều này."

Cô gái quay đi. Cô im lặng hồi lâu.

"Sau đó ở đâu?" cuối cùng cô ấy nói, cô cúi mặt xuống, giọng khàn khàn "Tôi không thể về nhà. Tôi không thể quay lại với họ. Tôi sẽ đi đâu nữa đây?"

Soraka mỉm cười. "Thế giới rộng lớn. Con đường của bạn rất nhiều. Tôi có thể giúp, nếu bạn cho phép tôi."

Những hình ảnh trong trăng đã phai mờ.

Soraka ra hiệu cho chiếc lều màu vàng tươi tắn nép mình giữa những tảng đá gần đó. "Nhưng trước hết, tốt hơn là vào trong nhà và sưởi ấm. Không có ý nghĩa gì khi bắt đầu trở lại cuộc hành trình cho đến khi bình minh đến. Tôi đã có một ấm đun nước trên bếp. Thật tuyệt khi có một tách trà vào thời tiết như thế này nhỉ."

...

Trời càng về khuya càng trở nên lành lạnh. Cô đã thức cả tiếng đồng hồ rồi. Thượng nhân không cần ngủ, nhưng cô lại coi nó là một lời nguyền, chúng khiến cô suy nghĩ nhiều hơn.

Mặt trăng ló dạng dần sau những đám mây, các vì sao cũng đang chỉ lối cho cô.

"Cũng đến lúc ta phải đi rồi."

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro