chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Vận Ngưng nhướng mày: "Người ăn hiếp con là ai?" Tại sao mới tí tuổi đã đề phòng người khác đến thế?

Tiểu hài tử chỉ nhìn nàng đề phòng, không nói gì, hồi lâu, bỗng xoay người, không đợi Liễu Vận Ngưng phản ứng đã nhảy phốc xuống đất, chạy biến đi mất —-

Tiểu hài tử lẻn đi rất nhanh, chớp mắt Liễu Vận Ngưng đã không thấy bóng dáng nó đâu nữa.

—- Chắc là con của một vị phi tử không được sủng!

Nghĩ vậy, nàng không kiềm được xoa bụng.

—- Nếu con của nàng sinh ra tại Hoàng cung này, có lẽ sẽ có số phận giống vậy?

"Nương nương, nương nương—-" Thanh âm của Lý Nhĩ từ xa truyền đến, rõ ràng lần gọi đầu nghe có vẻ xa xôi, nhưng lần gọi thứ hai vừa dứt, nàng đã đứng trước cửa: "Nương nương, Vân phi đến!"

"Vân phi?"

—- Hai ta cũng có thân thiết đâu, tại sao Vân phi lại đến tìm ta?

Buông những mảnh bình vỡ xuống, Liễu Vận Ngưng rửa tay rồi bước ra: "Lý Nhĩ, ngươi dọn dẹp chỗ này giúp ta, ta ra tiếp nàng!"

"Dạ!" Dù sao cũng đã ở cạnh Liễu Vận Ngưng một thời gian khá lâu, những loại dược liệu bên trong nàng cũng có biết chút chút.

Nghe Lý Nhĩ trả lời xong, Liễu Vận Ngưng mới yên tâm cất bước.

"Vân phi tốt thật đó!" Nhìn theo bóng Liễu Vận Ngưng, Lý Nhĩ thì thào: "Chẳng có ai đến thăm nương nương, duy chỉ có nàng là có tâm! Một số người trong cung đúng là xấu tính, chỉ biết cậy thế hiếp người, đặc biệt là ả Đào phi gì đó, ỷ được bệ hạ sủng ái, lúc nào cũng vênh vênh váo váo! Hừ! Chờ đến khi nương nương được sủng ái, sớm muộn gì các nàng cũng đẹp mặt!" Dứt lời liền nổi cơn bất bình, dời mắt, nhìn thấy đóa hoa héo kỳ dị nằm trên mặt đất, Lý Nhĩ cúi người sửng sốt: "Sao đóa hoa này lại biến thành như vậy?"

Nương nương thật là, lúc nào cũng chế tạo mấy thứ quái đản!

Lúc Liễu Vận Ngưng ra đến sảnh, Vân phi đang ngồi uống trà, thị nữ Thải Nhi và Lưu Dục thì đứng bên cạnh hầu hạ, thấy Liễu Vận Ngưng đến, Thải Nhi khom người: "Nô tỳ bái kiến Liễu phi nương nương."

"Không cần đa lễ!" Liễu Vận Ngưng nói.

"Đã lâu không gặp, muội muội vẫn khỏe chứ?" Vân phi buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy cười nói.

"Tỷ tỷ có lòng, muội muội vẫn khỏe!" Liễu Vận Ngưng cũng mỉm cười đáp lại: "Không biết tỷ tỷ đến Liễu uyển là có chuyện gì quan trọng à?"

"Ha ha!" Vân phi che miệng cười cười: "Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chẳng qua muội muội vừa về, đường sá xa xôi, không biết muội muội có khỏe không, tỷ tỷ tới thăm chút thôi, làm gì có chuyện gì quan trọng!"

"Tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội không sao!" Liễu Vận Ngưng khom người hành lễ.

Vân phi nhìn Liễu Vận Ngưng, ngập ngừng do dự: "Muội muội, có một chuyện tỷ tỷ không biết có nên nói hay không......"

Liễu Vận Ngưng đương nhiên Vân phi hôm nay đến chắc chắn là có chuyện gì đó đã phát sinh, liền nói: "Tỷ tỷ có gì cứ nói, muội muội nghe đây."

"Ai, thật ra không biết là ai đã đồn......" Vân phi mang vẻ mặt khó xử: "Hiện giờ trong cung đâu đâu cũng đồn, quan hệ giữa muội muội và Lãnh Thái y trong Thái y viện không bình thường, tỷ tỷ nói vậy không có nghĩa là tin lời đồn đãi trong cung, chỉ muốn nhắc nhở muội muội, phải chú ý lời ăn tiếng nói, đừng để kẻ có dã tâm trong cung bắt được, trong cung không giống ngoài cung đâu, cẩn thận vẫn hơn."

Từ khi nghe hai chữ 'lời đồn', Liễu Vận Ngưng đã có dự cảm không lành, nhưng nàng không ngờ lại kéo theo cả sư huynh, trong Liễu uyển ngoại trừ Lưu Dục và Lý Nhĩ ra thì không ai biết mối quan hệ giữa nàng và sư huynh, rốt cuộc là ai đã nói ra?

Liễu Vận Ngưng dời mắt nhìn Lưu Dục, khéo thay Lưu Dục cũng đang nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Lưu Dục vẫn bình tĩnh như thường, chẳng có vẻ gì là mất tự nhiên.

Thu hồi tầm mắt, Liễu Vận Ngưng đã loại bỏ khả năng Lưu Dục là người nói ra, dù sao Lưu Dục cũng là người tâm tư cẩn mật, không phải người lỗ mãng, vậy chỉ có thể là Lý Nhĩ.

Lý Nhĩ bản tính đơn thuần, có thể đã vô tình nói ra cũng không chừng, người nói vô tình, người nghe có tâm, sau khi nghe xong liền lợi dụng để tung tin vịt.

Có hơi bất đắc dĩ.

Có lẽ Lưu Dục nói đúng, Lý Nhĩ quá đơn thuần, chốn Hoàng cung phức tạp này không thích hợp với nàng, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn mong Lý Nhĩ có thể bầu bạn ở bên cạnh.

"Đa tạ lời khuyên của tỷ tỷ, muội muội biết rồi, nhưng thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc*, muội muội không thẹn với lương tâm là được." (*Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Người thanh cái bóng cũng thanh, chuông kêu dẫu đánh bên thành cũng kêu)

"Ưm, muội muội thật là rộng lượng, nghe muội muội nói vậy, tỷ tỷ an tâm." Vân phi cười cười điềm đạm, vỗ về mu bàn tay Liễu Vận Ngưng: "Chẳng trách có thể thu hút được tâm trí của bệ hạ, cũng không uổng bệ hạ đã sủng ái muội muội như vậy."

"Tỷ tỷ quá khen, sự sủng ái của bậc Đế Vương sao có thể độc chiếm được vĩnh viễn? Có sủng ái đến đâu đi chăng nữa, cũng chỉ là nhất thời thôi!" Liễu Vận Ngưng thản nhiên nói, thu hồi tay.

Nghe những lời nàng nói, Vân phi giật mình: "Suy nghĩ của muội muội, thật là đặc biệt." Nụ cười tươi trên môi nhạt dần, như đang suy ngẫm gì đó.

"Tỷ tỷ?"

"Hả?" Vân phi hoàn hồn, thấy Liễu Vận Ngưng chăm chú nhìn mình, che giấu sự bi thương trong ánh mắt, khẽ cười: "Muội muội, cũng không còn sớm nữa, tỷ tỷ cáo từ trước."

"Muội muội tiễn tỷ!"

"Không cần đâu, hay là muội muội mau đi chuẩn bị đi, có lẽ đêm nay bệ hạ sẽ đến đây đấy!" Liễu Vận Ngưng biết tại sao Vân phi lại nói vậy, từ ngày đi Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ đêm nào cũng đến Liễu uyển, ngoại trừ ngự thư phòng và Liễu uyển, Hiên Viên Kỳ không hề bước chân vào cung điện của bất kỳ phi tần nào khác.

Đây là ân sủng, thật là ân sủng?

Liễu Vận Ngưng cười cười: "Vậy muội muội không tiễn tỷ tỷ nữa, ngày khác muội muội sẽ đến thăm tỷ!"

"Tỷ tỷ rất hoan nghênh!"

Dứt lời, cùng Thải Nhi khoan thai rời đi.

Liễu Vận Ngưng cười cười: "Vậy muội muội không tiễn tỷ tỷ nữa, ngày khác muội muội sẽ đến thăm tỷ!"

"Tỷ tỷ rất hoan nghênh!"

Dứt lời, cùng Thải Nhi khoan thai rời đi.

Đợi đến khi bóng Vân phi khuất dần, Lưu Dục tiến lên một bước, nói: "Nương nương, người tính sao? Cứ mặc lời đồn tiếp tục lan truyền ư?"

"Lưu Dục—-" Liễu Vận Ngưng xoay người lại: "Ta đã nói là không sao mà, 'thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc', ai nói thế nào thì cũng là chuyện của họ, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được."

"Nương nương dạy phải lắm!" Lưu Dục cúi đầu, thấp giọng nói.

Liễu Vận Ngưng trầm mặc, thoáng suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt trầm tĩnh nhưng lãnh đạm.

Lưu Dục lẳng lặng nhìn nàng, ánh tà dương chiếu xuống mặt nàng tựa như núi trong mây, không thể thấy rõ.

Bỗng, Lưu Dục hít một hơi, nắm lấy tay nàng: "Nương nương, đừng nghĩ nhiều nữa, bệ hạ sẽ không tin lời đồn vô căn cứ ấy đâu!"

"Ta không nghĩ đến chuyện đó!" Lắc đầu, Liễu Vận Ngưng không hề rút tay lại, cứ mặc Lưu Dục nắm: "Ta đang nghĩ, lần này Vân phi đến, thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Lưu Dục nói: "Sự việc trong cung lúc nào cũng phức tạp, ngày đầu tiên tiến cung, nô tỳ cũng đã nói với nương nương rồi, ở trong cung, ngoại trừ chính mình, không thể tin tưởng ai khác, người từng hỏi nô tỳ có đáng tin hay không, lần đó nô tỳ đã trả lời người rồi, nhưng hôm nay, nô tỳ vẫn muốn nói lại một lần nữa, mạng của nô tỳ là của nương nương, khi nào nô tỳ còn sống cũng vẫn là người của nương nương, nhưng nương nương tuyệt đối không thể hoàn toàn tin vào nô tỳ được, bởi lẽ một ngày nào đó, có lẽ sẽ có một người bắt được điểm yếu rồi uy hiếp nô tỳ, nếu người đó bắt nô tỳ bán đứng nương nương, thì sẽ nghĩ ra muôn vàn kế hoạch."

"Thật vậy sao?" Nàng cười, nói: "Nếu thực sự có ngày đó, ta vẫn sẽ chọn tin ngươi, cho dù ngươi thật sự đã bán đứng ta!"

"Nương nương!" Lưu Dục chau mày, nhìn nàng không đồng ý.

"Trễ rồi, phải đốt đèn thôi!" Nàng cười nói, khẽ rút tay về.

—- Lưu Dục, ngươi vĩnh viễn sẽ không thể nào hiểu được, ngươi và Lý Nhĩ đối với ta mà nói, quan trọng đến nhường nào, cuộc đời này, hai người chính là tất cả những gì ta có, nếu thật sự có một ngày hai người bỏ ta mà đi, ta liền trắng tay, đã vậy, ta tình nguyện ngu muội cả đời.

A! Không đúng, có lẽ nàng còn có một người nữa, nàng còn có một người nữa.

Khẽ vỗ về bụng, Liễu Vận Ngưng cười.

Đây là món quà quý giá nhất mà ân trên ban cho nàng.

Cung điện tối mù bừng sáng, Lưu Dục thổi tắt mồi lửa trong tay.

Nương nương, người muốn tắm rửa trước không?" Mấy ngày gần đây bệ hạ đêm nào cũng đến, Lưu Dục nhìn sắc trời, thấy cũng không còn sớm nữa.

Liễu Vận Ngưng gật đầu, bước vào trong.

Lưu Dục liền bắt tay đi chuẩn bị nước ấm.

Trời chiều buông xuống, đợi đến khi mặt trời khuất dạng, bóng đêm hoàn toàn bao phủ......

Lưu Dục đã nghĩ đúng.

Lúc ánh tà dương cuối cùng biến mất, đoàn người của Hiên Viên Kỳ đã đến.

Khi thanh âm lảnh lót của thái giám truyền đến, Liễu Vận Ngưng mới vừa tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm chải sơ mái tóc ướt đẫm, nghe thấy cung nhân hô 'Thánh Thượng giá đáo', động tác chải đầu vẫn không hề dừng lại, đến khi chải xong nàng mới buông lược, để mái tóc xõa dài đi ra nghênh tiếp thánh giá.

Hiên Viên Kỳ thấy nàng vừa mới tắm xong, ánh mắt bí hiểm nhưng trầm lắng: "Ái phi, ngươi đang quyến rũ trẫm đó sao?"

Y hỏi, nhưng Liễu Vận Ngưng lại không trả lời, tự động ngồi vào bàn: "Dùng bữa thôi!"

Liễu Vận Ngưng ngồi đối diện y, Hiên Viên Kỳ phất phất tay, trong tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lúc Hiên Viên Kỳ dùng bữa không thích nói chuyện, Liễu Vận Ngưng cũng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tẩm điện trống trải chỉ còn lại sự yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng va chạm của chén bát.

Sau khi dùng bữa xong, Liễu Vận Ngưng sai người tiến vào dọn bàn, rồi mang một bộ bàn cờ đến, hai người lẳng lặng đấu với nhau.

Lần đó là do Hiên Viên Kỳ ngẫu nhiên thấy nàng đánh cờ rồi sau đó cả hai thường xuyên đấu với nhau, thắng không dẫn trước quá nhiều, mà thua cũng chẳng kém quá xa.

Điều này khiến cho Hiên Viên Kỳ cực kỳ ngạc nhiên. Nếu vứt bỏ thành kiến với nàng, y không thể không thừa nhận, Liễu Vận Ngưng là một tài nữ danh phù kỳ thực*. (*Danh phù kỳ thực: trái nghĩa với 'hữu danh vô thực')

Ở chung càng nhiều, càng khiến y muốn biết nàng rốt cục có cái gì mà người ngoài không hiểu hết được.

Phi tần hậu cung chắc đang cho rằng Liễu uyển hàng đêm sênh ca, đêm nào Liễu Vận Ngưng cũng được nhận hết ân sủng, kể từ sau khi nàng cùng Hiên Viên Kỳ đi Giang Nam về, Hiên Viên Kỳ chưa từng bước vào tẩm cung của phi tần nào khác trong hậu cung.

Chắc nàng đã trở thành kẻ thù chung của tất cả những ai ở trong hậu cung rồi.

Mà trên thực tế, dùng bữa, đánh cờ, sau đó là đi ngủ.

Chuyện này cứ lặp đi lặp lại những lúc nàng và Hiên Viên Kỳ ở chung —-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro