PHẦN 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẾ THÂN CỦA THẾ THÂN (tên truyện do người dịch đặt)
Phần 01/10
Tác giả: 温酒斩竹马Ôn Tửu Trảm Trúc Mã
Người dịch: Mặc Linh's tiểu khả ái
***********
Bản dịch thuộc sở hữu của page Mặc Linh's tiểu khả ái. Vui lòng không re-up. Cảm ơn.
***********
(Zhihu) Làm thế nào để viết một câu chuyện: “Nam chính xem nữ chính là thế thân, sau đó phát hiện, bản thân cũng là thế thân”?
* * * * * * *

1.
- Chúng ta li hôn đi.

Lúc thốt ra câu này, tôi đang nằm trong lòng của Yến Thời.

Khoảng cách giữa chúng tôi khoảng 18cm.

Ánh trăng từ bên ngoài lẻn vào qua cửa sổ, hôm nay anh ta vẫn chuyên chú như cũ.

Ba năm hôn nhân, đây là điều duy nhất tôi và anh ta ăn nhịp với nhau.

Trên giường, chúng tôi thẳng thắn thành thật cùng nhau bừa bãi. Xuống khỏi giường, cuộc sống của mỗi người không liên quan đến đối phương.

"Lý do." Anh ta luôn tích chữ như vàng.

Ngón tay tôi lang thang trên người anh ta, phải thừa nhận đây là một thể xác hoàn mỹ.

Vai rộng eo thon, đường nét cơ thể mượt mà, cơ bắp không hề cố ý gồng lên, nhưng toàn thân đều lộ ra sự mạnh mẽ và tràn đầy sức sống.

"Chán rồi." Điều tôi vừa nói có chút khẩu thị tâm phi.

Tuy rằng có chút vô sỉ, nhưng tôi không thể không thừa nhận.

Tôi không yêu anh ta, nhưng tôi vẫn rất yêu thích thân thể của anh ta.

Yến Thời yên lặng một lúc, sau đó nói: "Được."

Đàn ông đối với chuyện đó thường khá để ý, Yến Thời cũng không ngoại lệ. Tôi nói "chán rồi", anh ta liền âm thầm "giày vò" tôi.

- Xong chưa vậy, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
- Đây là lần cuối cùng...
- .......

Sau khi xong chuyện, tôi trêu chọc anh ta: "Chúng ta có kết cục như vậy cũng là một chuyện tốt."

Yến Thời không phản ứng, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tôi ngây người nhìn cảnh tuyết rơi trắng xóa bên ngoài cửa sổ.

Hôn nhân với Yến Thời, là một hồi mưu tính của cha tôi.

Ba năm trước, vì để có thể bám vào cây đại thụ như Yến Thời, sau một buổi tiệc rượu chiêu đãi, cha tôi đem tôi như một lễ vật đưa vào phòng Yến Thời.

Tôi vốn không nguyện ý.

Thời gian đó cha tôi đã đem tình nhân của ông rước về nhà, đối với bên ngoài thì nói là bảo mẫu, sau lưng thực ra là vợ bé của ông ta.

Mẹ của tôi thà chịu nhịn nhục, sống ch*t không chịu li hôn.

Bà ấy vừa khóc vừa cầu xin tôi: "Vãn Vãn, con nghe lời cha con đi, xông xáo một chút, đừng để cha con cảm thấy mẹ con chúng ta vô dụng."

Tôi thấy thương xót bà ấy, lại lần nữa thoả hiệp.

Tối hôm đó, Yến Thời đã uống quá nhiều, đôi mắt lờ đờ nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta, trong một khoảnh khắc có một tia mừng rỡ.

- Qua đây.

Buổi tối của người trưởng thành, những gì nên xảy ra đều đã xảy ra.

Ngày thứ hai tỉnh lại, anh ta lại trở về bộ dáng lạnh lùng cao quý như thường ngày.

Hỏi tôi: "Cô muốn gì?"

Tôi nghĩ đến lời mẹ dặn, nửa đùa nửa thật nói: "Cưới tôi."

Thực ra, tôi cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chẳng qua cũng chỉ là một đêm nhân duyên ngắn ngủi. Yến Thời có quá nhiều cách để tống cổ tôi.

Ví dụ như tiền, ví dụ như cung cấp cho cha tôi một ít tài nguyên hợp tác.

Không thể ngờ tới, vậy mà anh ta lại đồng ý.

- Được.

Tôi vẫn còn ngây ngẩn: "Thực ra anh không cần phụ trách cũng được."

- Tìm thời gian, chúng ta đi lãnh giấy chứng nhận.
- Anh nghiêm túc chứ?
- Tôi không yêu cô, bây giờ và sau này đều sẽ không. Cô cân nhắc rõ ràng rồi đến tìm tôi.

Nghe anh ta nói như vậy, ngược lại tôi lại thấy yên tâm.

Tôi tiếp cận anh ta, không phải vì tình yêu.

Hai bên hoà nhau.

Tôi mỉm cười: "Như vậy thì tôi yên tâm rồi."

Cứ như vậy, chúng tôi đã lãnh xong giấy chứng nhận kết hôn.

Anh ta đưa ra cho tôi một yêu cầu duy nhất: Ẩn hôn.

Tôi vui vẻ đồng ý.

Từ ngày đầu tiên cuộc hôn nhân này bắt đầu, tôi đã biết được kết cục.

Cho nên cũng không quá để tâm đến hình thức.

Trừ cha mẹ hai bên và số ít bạn thân, hôn nhân của chúng tôi không còn người nào biết rõ.

Giống như ba năm nay của tôi và Yến Thời, âm thầm lặng lẽ và bí mật.

Lúc bắt đầu, chẳng có ai vui mừng. Khi kết thúc, chẳng người nào tiếc thương.

2.
Ngày thứ hai, tôi để lại thoả thuận li hôn, thu dọn đồ đạc rời đi.

Người quản lý - Wrinkle Dương đưa theo trợ lý đến đón tôi.

Nhìn mấy vali trơ trọi nằm bên chân tôi, trợ lý ngạc nhiên hỏi: "Chị Vãn, chị chỉ có chút đồ như vậy thôi hả?"

Theo tưởng tượng của cô ấy, nữ minh tinh phải có phòng thay đồ rộng 100m², bên trong được lấp đầy bởi các kiểu lễ phục lung linh, giày thủy tinh phát sáng, túi xách phiên bản giới hạn...

Wrinkle Dương ở bên cạnh cũng châm chọc tôi: "Tốt xấu gì thì em cũng là một diễn viên, trang phục này cũng tồi tàn quá rồi."

"Em ngại phiền." Tôi tiến vào trong xe, thuận tay đem máy sưởi chỉnh lên cao nhất.

Tôi sợ lạnh, tôi ghét mùa đông nhất.

- Với lại, em chỉ là một diễn viên tuyến 18, dù có ăn mặc xinh đẹp hơn nữa, cũng không có tác dụng gì.

Wrinkle Dương trợn mắt: "Đó cũng là do em không đi tranh."

Chị ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép, tiếp tục quở trách tôi:

- Em xem em, ở bên Yến tiên sinh ba năm, chỉ cần em chủ động một chút, tài nguyên nào mà anh ta không có?

- Nhưng em cứ khăng khăng không chịu tiến tới, bỏ lỡ vô ích một chỗ dựa lớn.

Tôi nghiêm túc nghe chị ấy nói, tiện thể biểu thị sự tán thành.

Wrinkle Dương càng tức giận hơn: "Kiếp trước chị chắc đã tạo nghiệp gì, nên kiếp này ông trời phạt chị đến làm trâu làm ngựa cho em."

Tôi uể oải dựa vào lưng ghế, khiêm tốn gật đầu.

- Thật ra, "hot" chưa chắc đã là một chuyện tốt, dù sao thì em cũng không thiếu tiền.

Wrinkle Dương mắng tôi: "Em đúng là điển hình cho câu lợn chết không sợ phỏng nước sôi, vô vọng rồi."

"Đừng giận nữa mà." Tôi mang theo tâm tình tốt dỗ dành chị ấy: "Đi, em đưa chị đi Tam Á, đi một kỳ nghỉ dưỡng sang chảnh nào!"

- Em vừa mới ly hôn mà lại "happy" như vậy, đây là việc đáng chúc mừng sao?
- Cũng không đến mức đó...

Tôi chỉ là muốn tìm một nơi ấm áp làm tổ, chờ mùa đông này qua đi.

Chuyện này với việc có ly hôn hay không, cũng không có nhiều quan hệ lắm.

Wrinkle Dương hỏi tôi: "Em không tiếc chút nào sao?"

Tôi nghiêm túc nghĩ rồi lại nghĩ, cười nói: "Cũng có tiếc một chỗ."

- Chỗ nào?
- Dáng người tốt, thể lực khoẻ, sức bền cao.

Wrinkle Dương vỗ tôi một cái, xấu hổ nói: "Đồ phụ nữ phóng túng."

"Có thể đi rồi." Trợ lý và tài xế đã đem vali của tôi xếp vào cốp xe, sau đó lên xe.

Tôi chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn lại lần cuối cùng ngôi nhà hôn nhân mình đã sống trong ba năm qua.

Biệt thự này nằm ở lưng chừng núi, mỗi năm khi tuyết rơi, trước nhà sau nhà đều chất đống từng lớp tuyết dày.

Yến Thời rất thích cảnh tuyết ở đây.

Thích mỗi lần cùng tôi ân ái đều mở cửa sổ.

Tôi chê cười anh ta biến thái, nếu như bị chụp trộm, chúng tôi sẽ trở thành nam nữ chính của một bộ phim A.V.

Anh ta cũng trả đũa lại: "Vậy cũng tốt, dù gì cô cũng đang thiếu một tác phẩm tiêu biểu."

Xe đi lòng vòng trên đường núi quanh co, tôi thấy hơi buồn ngủ.

Trợ lý buôn chuyện cùng tôi: "Chị Vãn, tại sao chị đột nhiên li hôn vậy?"

Trong cơn mơ màng tôi đáp lại một câu: "Trình Sương Tư thích những ngày tuyết rơi, mà chị thì ghét nhất những ngày đông."

"Hả??" Trợ lý nghe không hiểu.

Tôi nhắm mắt, không giải thích.

Một vài suy nghĩ rời rạc loé lên trong đầu.

Sau khi tôi và Yến Thời lãnh xong giấy chứng nhận, lần đầu ra mắt cha mẹ.

Mẹ của anh ta không quá thích tôi, bà ấy mang theo ánh mắt xem thường, xét nét tôi một hồi.

Nói một câu: "Ngoài gương mặt tương đồng, cô so với Trình Sương Tư kém xa."

Lúc này tôi mới biết mục đích thực sự Yến Thời cưới tôi, bởi vì tôi cực kỳ giống với bạch nguyệt quang của anh ta.

Lần đầu anh ta nhìn thấy tôi, sự mừng rỡ trong ánh mắt, cũng là bởi nguyên nhân này.

Đương nhiên, anh ta thích ân ái cùng tôi, không phải vì tôi thân kiều thể nhuyễn, mà vì khi nhìn vào gương mặt của tôi, anh ta sẽ có hứng thú.

Tôi là một thế thân, một thế thân của Trình Sương Tư.

Trong một thời gian dài, tôi là một thế thân rất tự biết mình.

Tôi tuân theo một cách hoàn mỹ câu tam tòng tứ đức.

Không bao giờ đưa ra yêu cầu, không bao giờ làm phiền anh ta, không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của anh ta.

Còn về tứ đức, cái gì cũng không quản chính là đức.

Đột nhiên có một ngày, tôi không thể sắm vai thế thân một cách hoàn hảo nữa.

Tôi không thể giống Trình Sương Tư thích những ngày tuyết rơi, cũng không thể cùng Yến Thời thích vừa nhìn cảnh tuyết rơi vừa làm vận động hai người.

Rủi ro quá cao, tôi vẫn cần mặt mũi.

Cho nên, tôi li hôn.

3.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, đột nhiên tôi lên hot search (tìm kiếm hàng đầu).

Trợ lý cầm lấy điện thoại, kích động nói với tôi: "Chị Vãn, nhanh xem xem, chị lên hot search rồi."

Tôi đang ngồi đọc sách trên băng ghế dài cạnh hồ bơi, nghe cô ấy nói liền nghiêng qua liếc nhìn.

Tiêu đề khiến cho tôi có chút đau đầu.

(Nữ diễn viên Khương Vãn thừa nhận tình yêu!!! Cùng mãnh nam Thượng Hải tán tỉnh thân mật)

Kèm theo là bức ảnh ngày hôm qua tôi mặc một bộ đồ bơi gợi cảm đang lướt sóng, bên cạnh tôi là một người đàn ông lực lưỡng cũng ăn mặc gợi cảm, anh ta ôm lấy eo tôi, động tác thân mật.

Người đàn ông đó là huấn luyện viên của tôi, ngày hôm qua lúc lướt sóng tôi suýt ngã, anh ta tốt bụng đỡ tôi một cái.

Người chụp ảnh bắt được góc độ rất hay, nhìn vào bức ảnh, đích thực ướt át tới nỗi khiến cho người ta suy nghĩ vẩn vơ.

"Ký giả này là từ khu vực cảng mời đến đúng không?" Tôi quay sang hỏi Wrinkle Dương bên cạnh.

Wrinkle Dương nhún vai: "Chị nào biết."

"Đừng giả vờ nữa." Tôi không nể tình vạch trần chị ấy. "Phóng viên là được tìm đến, hot search là dùng tiền để mua."

Thân là một kẻ bao nhiêu năm chỉ là một diễn viên mờ nhạt, tôi biết rất rõ bản thân có mấy cân mấy lượng.

Wrinkle Dương thấy không thể giả vờ được nữa, ngả bài:

- Đây là sắp xếp của Ôn tổng, ý muốn tạo cảm giác tồn tại cho em.

Tôi tỏ ý không tin: "Ông ấy sẽ không hào phóng như vậy."

Cũng không thể trách tôi không tin tưởng, ông chủ của tôi - Ôn Tắc Ngôn, nổi tiếng trong giới là người keo kiệt.

Là nghệ sĩ dưới trướng ông ấy, phải có sẵn một kỹ năng - tự lực cánh sinh.

Sinh tồn trong giới giải trí dựa vào dũng khí, xuất đạo cũng toàn dựa vào dũng khí.

Muốn công ty bỏ tiền ra mua tài nguyên, mua thông cáo, không có cửa đâu.

Tôi vẫn luôn cho rằng, Ôn Tắc Ngôn và công ty của ông ta có thể "sống" đến bây giờ, kiếp trước chắc đã tích không ít phước đức.

Wrinkle Dương gật đầu tán thành: "Chị cũng không tin tưởng lắm, chẳng qua tiền thật sự do Ôn tổng đưa."

- Vậy ông ta chắc bị ấm đầu rồi.
- Hôm qua ông ấy gọi cho chị, nói rất nhiều. Nói công ty chuẩn bị toàn lực nâng đỡ em, nhất định sẽ không tiếc chi phí xây dựng hình tượng cho em.

Tôi lại nhìn cái tiêu đề hot search vô cùng xấu hổ kia: "Ông ta muốn xây dựng hình tượng gì cho em, hình tượng diễn viên phim khiêu d.*.m hả?"

- Cũng không phải, bởi vì thật sự em không có đề tài gì đáng để viết, nên chỉ có thể làm như vậy.

Nói nói, Wrinkle Dương lại lời lẽ thấm thía khuyên tôi: "Cho nên em hăng hái một chút, cố gắng tạo ra thành tích."

- Em sẽ cố gắng hết sức mình.
- Em chỉ nói cho có thôi, chị...

Tôi buông sách trong tay xuống, lười nhác vươn vai:
- Chị biết là được rồi, không cần phải nói ra.

Tôi thấy hơi thèm trà sữa của tiệm Cơm dừa kem cheese ở hẻm sau khách sạn, đứng dậy rời đi.

Sau lưng, trợ lý nhìn tên quyển sách tôi đặt trên băng ghế dài, sợ hãi hô lên: "Ngân bình mai phong lưu lục, chị Vãn, chị thực sự xem "sách vàng" hả?"

Wrinkle Dương nổi trận lôi đình: "Thật khó coi, sao em lại đem theo thứ đồ xui xẻo như vậy!!!"

* * * * * * *

Tôi cúi đầu liếm kem chesse, chậm rì rì từ trong tiệm trà sữa đi ra, ánh nắng vừa phải.

Đột nhiên, một lực lớn đập đến, kem cheese trong tay tôi trực tiếp rơi trên mặt đất.

Còn chưa đợi tôi kịp thương xót cho ly kem cheese vừa mới liếm được một cái, cổ tay bị người kéo lấy chạy vào trong hẻm.

Tôi tự hỏi, không phải chứ, ban ngày ban mặt có người muốn cướp sắc.

"Chị gái, dựa sát vào." Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo mà khẩn thiết của thiếu niên.

Tôi ngẩng đầu nhìn qua, thiếu niên rất cao, thân thể rắn rỏi, bộ dáng phi phàm, gương mặt bị khẩu trang và kín râm che chắn kín kẽ, nhìn không rõ diện mạo.

Thấy tôi không có hành động, thiếu niên gấp không đợi được bắt lấy tay tôi đặt lên vai cậu ta.

Bày ra dáng vẻ như tôi đang áp cậu ta vào tường vậy (tư thế Kabedon)**

Nói thật, tôi có hơi kinh ngạc.

"Tụi trẻ bây giờ chơi bạo vậy sao?" Yêu cầu người khác sử dụng tư thế Kabedon với mình.

Vì để phối hợp với chiều cao của tôi, thiếu niên hơi khụy gối xuống.

"Chị gái! Xin chị, giúp em với." Môi của thiếu niên kề sát tai tôi, ngữ điệu mềm mại, khiến cho tai tôi hơi ngứa.

Tôi ngửi thấy mùi bạc hà dễ chịu trên người cậu ấy, có cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu.

- Giúp cái gì?
- Có người đang đuổi theo em.

Có tiếng bước chân huyên náo nơi đầu hẻm, đôi tay thiếu niên căng thẳng đặt lên eo tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, một đám con gái vội vàng chạy qua, nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm cái gì.

- Fan cuồng?

Thiếu niên gật đầu: "Ừm, em lén chạy ra đây, nếu như dẫn đến náo loạn, người quản lý chắc đánh ch*t em quá."

Tôi ngẫm nghĩ cậu nhóc này phải nổi tiếng đến mức nào, mới có thể dẫn đến một trận náo động lớn như vậy.

Thiếu niên như con thỏ nhỏ lo sợ bất an, vô cùng đáng thương nói: "Chị ơi, chị đừng lên tiếng, nếu không em thảm rồi."

Tôi vào nghề hơn 10 năm, luôn tuân thủ nguyên tắc quan tâm chăm sóc hậu bối, vậy nên đã tùy theo cậu ta.

Fan của cậu ta làm sao cũng không ngờ được, thần tượng của mình lại là nam chính trong đôi nam nữ đang làm trò Kabedon trong hẻm nhỏ.

Sau khi nhìn ngó một hồi, họ nhanh chóng đuổi về phía trước.

Tiếng bước chân xa dần.

- Được rồi, họ đi hết rồi.

Thiếu niên đứng thẳng người lên, thò đầu nhìn ra đầu hẻm, xác định không có ai chú ý đến mình, nhẹ nhàng thở ra.

Cậu ta ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị."

Tôi đang nghĩ về việc mua kem cheese, phất phất tay quay người đi.

Đi được vài mét, tôi nghe thấy thiếu niên gọi:
- Chị ơi!!!

Tôi quay đầu hỏi cậu ta: "Còn có chuyện gì?"

Ngón tay thiếu niên móc nhẹ kín râm, để lộ ra một đôi mắt đào hoa.

Đáy mắt lấp lánh nụ cười xấu xa:
- Eo của chị,thật nhỏ.

-----------
**Tư thế Kabedon: ảnh minh họa trong comment.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro