Chương 15: Có phải rất sung sướng không? Xem em kêu thành như vậy rồi (Cao H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn lầu phía đông trong dinh thự của nhà họ Cao là nơi ở của vợ chồng chủ tịch tỉnh Cao, sân trong được xây theo phong cách cổ xưa, bên trong toàn bộ được trang trí theo phong cách trung quốc, màu sắc trầm tính cổ điển.

Tất cả người hầu trong căn lầu phía đông đều đã chạy đi xem buổi tiệc, khắp nơi yên tĩnh, ánh đèn điện từ trên xà nhà bao phủ xuống bên dưới.

Tiêu Hằng lững thững đi dưới mái nhà cong cong, bên trong sự vắng vẻ và lạnh lẽo khi có khi không nghe thấy vài tiếng khóc rên của con gái, từ phòng nhỏ ở phía sau hòn non bộ, giọng uyển chuyển quen thuộc như run lên.

Tim của anh ta bỗng như bị thắt chặt lại, đi dọc theo hành lang băng qua hòn non bộ nhìn thấy căn phòng cuối cùng còn đang sáng đèn, cửa sổ còn đang mở ra đối diện với sân ngoài, tiếng khóc càng thêm rõ ràng, dường như bị người khác bắt nạt, cất lên khi có khi không.

Lòng anh ta cuộn trào lo lắng và sốt ruột, người đàn ông này bước nhanh đến vừa chuẩn bị đá cửa mà vào thì bỗng nhiên thấy được khung cảnh bên trong phòng thông qua cửa sổ.

Đôi mắt của anh ta như bị điện giật, bỗng chốc co rút lại rồi lập tức bình tĩnh.

Chỉ thấy cô gái mặc sườn xám đang nằm trên chiếc giường làm bằng gỗ tử đàn trên khung chạm trổ hoa văn, áo bị cởi ra một nữa, vạt sườn xám bị đẩy lên eo nhỏ, đôi chân ngọc trắng ngần khoát lên trên bả vai người đàn ông.

Quần lót cởi ra còn quấn lên trên cổ chân, vì hai chân nhỏ vặn vẹo mà cọ tới cọ lui trên lưng anh.

Mái tóc đen của cô gái đã phủ lên khắp nệm giường, nhưng dưới ánh sáng chói rọi của đèn điện bên trong phòng, thấy rõ khuôn mặt mềm mại như không xương kia chính là người mà anh ta đang đi tìm.

Dường như cô đang chịu đựng hình phạt tàn khốc nhưng cũng như đang nhận lấy vui sướng đến chết, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, trên trán và khóe mắt đã tràn ra từng giọt nước, miệng rên rỉ một tiếng lại khóc gọi một tiếng.

Mà chân ngọc khoát lên vai người đàn ông kia của cô cuộn chặt lại, giống như ngón chân của một chú mèo con lông xù.

Đầu tóc đen của người đàn ông đang chôn ở giữa hai chân cô, cọ tới cọ lui, một đôi bàn tay lớn nắm xoa lấy mông thịt mềm mại, hệt như đang nắm lấy đậu phụ, tiếng hút chậc chậc liên tiếp truyền vào trong tai anh ta.

Trên gương mặt tuấn tú của Tiêu Hằng bao phủ một tầng sương lạnh, vết sẹo lộ ra trên gò má cũng lộ ra mấy phần nham hiểm, anh ta siết chặt lấy nắm tay, trong lồng ngực lan tràn cảm xúc trời đất xoay vòng.

Người đàn ông biết đó là gì, ngày tháng trong quân đội, các đồng đội mang theo sách tranh, miệng còn nói vài chuyện tuyệt vời lúc cá nước vui vầy.

Anh ta không có hứng thú cũng không để ý đến, nhưng ít nhiều gì cũng có nghe vào một chút.

Đó là chuyện thân mật giữa vợ với chồng!

Tiêu Hằng lạnh lùng nhìn cảnh này, biết rõ rằng mình nên lập tức rời đi, nhưng chân lại như bị ghim chặt tại chỗ, ép buộc cũng không dời nổi bước chân, không cách nào di chuyển làm đôi mắt anh ta dần nhuộm đỏ màu máu.

Hoắc Tùy Thuyền cũng không biết cô gái này lại ngọt như vậy, giống như ăn mật vậy, có chút mùi tanh thoang thoảng dần dần làm anh nổi lên thú tính trong người.

Anh vốn định xé quần lót ra thì đẩy vào ngay, nhưng nhìn thấy hoa huyệt run rẩy ở giữa hai chân cô, đóa hoa mê người chờ người đến hái, kẽ hoa mơ màng phun ra mật ngọt, chậm chậm chảy xuôi trên đệm chăn màu đỏ thẫm.

Chỉ chút ấy đã kích thích người đàn ông, không để ý cô gái sợ hãi ngăn cản, nâng hai chân thon trắng của cô lên rồi chui vào giữa hai chân cô.

Miệng như nhai cánh hoa, ngậm lấy hai cánh hoa tùy tiện mút lấy, đầu lưỡi nóng bỏng không gì cản được đâm đến đâm đi, học theo động tác quan hệ mà làm càn chơi đùa cái lỗ nhỏ chảy ra chất dịch ngọt như mật.

"Chồng, chồng chậm một chút hu hu."

Phó Niên đã bị dọa sợ muốn hỏng rồi, không nghĩ tới chuyện giữa nam và nữ còn có thể như vậy, trình độ thô lỗ đã vượt qua phạm vi tiếp nhận của cô, cô ngượng đến mặt mày đỏ ửng, tiếng nghẹn ngào không ngừng, mười ngón tay thon dài nắm chặt lấy đệm giường, cong người muốn chạy trốn lên phía trên.

Chỉ là người đàn ông này làm sao có thể cho cô cơ hội chạy mất, bàn tay lớn ngang ngược đè xuống eo nhỏ đang cong lên, đuổi theo không buông, cô gái trốn được đến đầu giường, cái lưỡi kia vẫn vững vàng nhét bên trong.

Miệng ẩm ướt mút lấy không dùng chiêu số gì, lúc thì mạnh lúc thì nhẹ, lại bất ngờ đỉnh vào bên trong, bên trong huyệt đột nhiên phun ra vài sóng nước lớn, tất cả đều bị anh nuốt vào trong bụng.

Từng tiếng từng tiếng rên e sợ tràn ra khỏi mép môi của Phó Niên, hệt như con mèo do nhà giàu có nuôi, gãi vào lồng ngực nó bèn kêu lên từng tiếng meo meo, kêu đến nỗi làm cho lòng người khó nhịn, trong ngoài phòng phút chốc khô nóng không chịu nổi.

Tinh thần đang trong lúc hoảng hốt, cô gái chỉ cảm thấy hai chân của mình bị một đôi tay nóng rực siết chặt, có một vật nóng cứng đang chống vào nơi giữa hai chân, đang chậm rãi đâm vào, mới vừa tỉnh táo lại ngón tay đã tiếp tục siết chặt, một đôi mắt đẹp mịt mù mờ sương.

Hoắc Tùy Thuyền nhanh chóng cởi đi áo khoác và sơ mi, lộ ra lồng ngực rộng lớn của người đàn ông, con rồng dục vọng chắc khỏe đang dựng đứng thẳng tắp ở bên dưới.

Anh nâng đôi chân thon thẳng lên trên bả vai của mình, quy đầu đâm vào khe hở đang phun ra mật hoa, ngón tay tách hai bờ môi ngượng ngùng sang hai bên.

Cái miệng nhỏ ngọt ngào này phút chốc đã căng thành kích thước cỡ một quả trứng gà, bị ép buộc nuốt lấy quái vật khổng lồ.

"Á a!"

Trong tiếng bộp bộp nặng nề thấp thoáng tiếng rên quyến rũ của cô gái, nơi riêng tư nhất của hai người đang hợp nhất thành một thể, cánh hoa ngã trái ngã phải bám lấy thân gậy, run rẩy phun ra chất lỏng.

Tầng tầng lớp lớp thịt non siết lại thật chặt, bên trong còn có một cái miệng nhỏ liều mạng mút lấy, Hoắc Tùy Thuyền chỉ cảm thấy phân nửa eo đã tê rần, trên trán lấm tấm từng giọt mồ hôi hột, anh vỗ bộp bộp lên mông trắng của cô:

"Nhỏ dâm, đừng kẹp bậy!"

Nói xong thì tóm lấy cổ chân của cô đang gác lên bả vai, ngồi thẳng thân trên, lùi mông đẩy hông, hệt như đóng cọc mà liều mạng ra vào huyệt, cả phòng tràn ngập tiếng nước "lép nhép", thứ to lớn kia như cái roi vô tình quất vào huyệt mềm, cho đến khi cọ nơi trắng nõn này chơi đến ứ máu.

Mà động tác ngồi thẳng người của anh làm nơi liên kết của hai người bại lộ dưới ánh đèn điện, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy thứ to lớn bao quanh bởi một đám lông đen rậm rạp điên cuồng đưa đẩy bên trong cánh hoa, giã cho nơi đó nghiêng trái ngã phải, rối tinh rối mù, màu trắng nõn đã biến thành đỏ sẫm.

Hệt như một đóa hoa hồng hoàn toàn nở ra và bị chà đạp vô tình, bị ép đến chỉ còn nước của cánh hoa, chảy ra từ bên trong cái miệng huyệt mềm mại.

Dễ nhận thấy Phó Niên cũng đã qua khỏi cảm giác ê ẩm lúc ban đầu, bên môi bật ra tiếng rên hừ hừ đầy yêu kiều, tựa như chim nhỏ trên cây uyển chuyển hót, cũng giống như một con mèo bị bóp chặt cổ, một đôi tay trắng nõn níu lấy chăn gấm, tiếng kêu quyến rũ đáng thương không ngừng.

"Ư a! Ưm! A! Chồng ơi."

Tiếng giường kẽo kẹt như một đoạn giai điệu mờ ám, pha lẫn vào tiếng rên rỉ yểu điệu của cô gái, toàn bộ căn phòng bỗng chốc nóng lên, chiếc cabin bằng gấm bị mười ngón tay túm đến lộn xộn, cuốn lên thành từng vòng xoáy.

Gương mặt cô gái đỏ hồng, mắt hạnh rơi nước mắt, tất cả đều là dáng vẻ quyến rũ không có sức lực mà hầu hạ. Gò má cô không ngừng đổ mồ hôi, miệng nhỏ bị cắn đến vừa đỏ vừa ướt át, đầu lưỡi trơn mềm như ẩn như hiện.

Cặp vú sữa to lớn bị che đậy sau lớp áo sườn xám cứng lại lắc đến lắc đi, lắc ra một độ cong mê người, hơi thở của Hoắc Tùy Thuyền sâu hơn vài phần, hổn hển nói chuyện.

"Có phải rất sung sướng không? Xem em kêu thành như vậy rồi." Người đàn ông rút ra một nửa lại cắm vào, điên cuồng trong ánh mắt bởi vì cực hạn vui sướng mà tràn đầy vui vẻ.

Nhìn đi, anh ngồi ở trên cô, muốn bắt nạt ra sao cũng được.

Thế nên bị vứt bỏ thì thế nào? Không ai yêu thì ra sao? Anh vẫn có thể khống chế vận mệnh của người khác như thường, vẫn có thể làm cho cô vì động tác của mình mà chập trùng lên xuống như cũ.

Tiếng kêu quyến rũ động lòng người bên trong căn phòng vẫn cứ tiếp tục, trong lòng Hoắc Tùy Thuyền có một nhận thức vừa nông cạn vừa buồn cười, có lẽ là đang rửa sạch nỗi sỉ nhục khi bị vứt bỏ hơn mười năm trước, sẽ có được cái thứ... quyền lợi, tiền tài, được ngàn người kính ngưỡng.

Trong giờ phút này, niềm vui sướng khi được người khác công nhận cũng không bằng mạnh mẽ bắt nạt người con gái này.

Anh không cần phải che giấu thứ gì cả, cũng không cần làm bộ cái dáng vẻ quân tử, cũng có thể hoàn toàn trở thành ông trời của cô, trở thành chúa tể của cô.

Loại cảm giác có thể tùy ý điều khiển cơ thể cô, nghe thấy tiếng cô tin cậy gọi mình, từng chút một lấp đầy nơi trống vắng của anh.

Tuy rằng cực kỳ yếu ớt nhưng cũng đủ để anh quên hết những thứ kia.

Thật sự vô cùng sung sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro