Chương 5: Tĩnh Ninh hầu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại thị vệ buông thõng tay bẩm báo với Khương lão thái thái: "... Tĩnh Ninh hậu họ Thôi, tục danh Quý Lăng. Hoàng thượng trước kia là con thứ, đứng thứ ba, ngày trước vị trí Ninh vương không tới phiên hắn ngồi. Về sau lão Ninh vương thăng thiên Thôi đại nhân lại một tay nâng đỡ hắn ngồi lên vị trí Ninh vương. Thôi đại nhân mưu kế cao, bản lĩnh lại có chút liều, Ninh vương rất coi trọng hắn. Cho nên sau khi lên ngôi liền phong hắn làm Tĩnh Ninh hậu, còn phong cho chức vị đại đô đốc." 

Mặc dù chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết ẩn chứa trong đó vô số mưa máu gió tanh chốn hoàng cung. 

Khương Thanh Uyển bước chân dừng lại. 

Thôi Quý Lăng là văn nhân, làm người cũng ôn hòa, nàng vẫn luôn nghĩ hắn sẽ làm quan văn nhưng không nghĩ tới đến cuối cùng hắn vậy mà làm võ tướng. Hơn nữa còn trở thành đại đô đốc... 

Khương Thanh Uyển không có quay người, nghe được Khương lão thái thái đang nói rằng: "Đại đô đốc thế nhưng lại là người quản lấy thiên binh vạn mã vị Tĩnh Ninh hậu này khẳng định không hề tầm thường 

Lại hỏi đại thị vệ: "Thân là đại đô đốc, hắn không phải nên đợi kinh thành? Làm sao lại đến nơi đây đến?" 

Đại thị vệ cung kính trả lời: "Thời điểm tiểu nhân rời kinh nghe nói Thát Đát bộ tạm giam sứ giả chúng ta phái tới, còn ra binh quấy rối cướp bóc, giết Đại Đồng đô chỉ huy. Hoàng thượng tức giận, nói muốn xuất binh thảo phạt liền phái đại đô đốc lãnh ba mươi vạn binh tới. Chắc hẳn đại đô đốc vừa mới có chuyện ra ngoài nhìn thấy chúng ta gặp phải được cường đạo, liền xuất thủ tương trợ." 

Khương lão thái thái biết kinh vệ chỉ huy trực tại đại đô đốc phủ, cái kia chắc hẳn Thôi Quý Lăng cùng nhi tử nhà mình cũng nhận ra . Bất quá chờ đến kinh thành, vẫn là phải mua phần lễ quý giá tự thân biếu tặng lên mới phải. 

Nhìn thấy trên cánh tay đại thị vệ bị thương, bà liền ôn hòa nói: "Hôm nay may mắn mà có các ngươi liều mình cứu giúp, chờ đến kinh thành, ta khẳng định sẽ nói cho bá gia các ngươi biết việc này để hắn khen thưởng các ngươi." 

Đại thị vệ lập tức quỳ xuống nói: "Lão thái thái nghiêm trọng, đây là bổn phận của chúng tiểu nhân. Để lão thái thái, phu nhân cùng tiểu thư chấn kinh là chúng tiểu nhân thất trách."

Khương lão thái thái đỡ hắn dậy, lại để cho hắn đi nhìn thương thế các thị vệ khác một chút.

Cũng may đều không ảnh hưởng đến tính mạng. Khương lão thái thái liền để bọn họ băng bó đơn giản trước, chờ đến phía trước thành trấn sẽ tìm y quán mua thuốc trị thương. 

Trên đất ngổn ngang thi thể cường đạo nhưng hiện tại bọn họ cũng không đoái hoài tới thu dọn. Nơi đây không nên ở lâu . Chờ đến khi lão thái thái lên xe liền lập tức gọi xa phu đánh xe, mang đám người họ rời đi khỏi nơi này. 

Chu Huy một đường giục ngựa chạy đến trước mặt Thôi Quý Lăng, Thôi Quý Lăng liếc hắn một cái, lãnh đạm mà hỏi: "Tại sao muốn xen vào việc của người khác?" 

Hắn mặc y phục màu đen, cái cổ nơi đó lộ ra một đoạn bên trong là lụa trắng hộ lĩnh. Ánh nắng xuyên qua đỉnh đầu những chiếc lá nhẹ rơi xuống, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú, thân hình gầy gò của hắn. Nào đâu giống võ tướng, ngược lại rõ ràng giống như người đọc sách. 

Chu Huy đi theo bên người Thôi Quý Lăng mười năm đã rõ cách làm người của hắn. Liền cười hì hì nói: "Khương Thiên Hữu không phải lão ỷ vào hoàng thượng, còn tự cho mình thống binh quản sự mạnh hơn so với ngươi, lúc trước thời điểm phong tước vị cao hơn ngươi, cái vị trí đại đô đốc cũng nên để hắn đến ngồi? Ngày thường gặp ngươi đều là dáng vẻ khinh thường, vểnh mũi lên trời. Lần này ta nhất định phải tặng hắn ân tình này xem hắn về sau ở trước mặt ngươi còn làm sao tùy tiện." 

Khương Thiên Hữu trước kia là võ tướng, xuất trận chiến trường, mà Thôi Quý Lăng ngay từ đầu là mưu sĩ về sau mới bắt đầu thống binh đánh trận. Bất quá chiến thuật của hắn luôn luôn ngoài dự liệu, người lại cẩn thận, chưa từng có ai đánh bại qua cho nên về sau ở trong quân doanh chức vị liền cao hơn Khương Thiên Hữu, thời gian dần trôi qua Khương Thiên Hữu liền sinh lòng bất mãn. 

"Khương Thiên Hữu làm người không quyết đoán, quá so đo được mất trước mắt, dạng người  này không làm được việc lớn. Không đáng để ta để hắn vào mắt, càng không cần để hắn nợ ta bất cứ ân tình nào." Thôi Quý Lăng trên mặt thần sắc hờ hững, ngữ khí lãnh đạm. 

Thật chướng mắt Khương Thiên Hữu này, cảm thấy không có chút nào giá trị để hắn đề phòng hoặc lôi kéo. 

Bất quá nơi này núi rừng có trộm cướp ẩn hiện, tóm lại là không được tốt. Thôi Quý Lăng nhíu nhíu mày, sau đó phân phó Chu Huy: "Ngày mai ngươi lĩnh năm trăm người tới, đem tất cả trộm cướp rong núi rừng đều tiêu diệt, một tên cũng không để lại." 

Bên ngoài giao đấu Thát Đát bộ, đằng sau luôn muốn gió êm sóng lặng. Không muốn thời điểm quyết định lại có một vật cản đường hắn. 

Chu Huy mặc dù bình thường cười đùa tí tửng, nhưng lúc cần nói chuyện đứng đắn luôn nghiêm túc. Chu Huy hai tay ôm quyền, một mặt nghiêm nghị nói: "Mạt tướng lĩnh lệnh." 

Thôi Quý Lăng nhẹ gật đầu, sau đó một nhóm cưỡi ngựa đi đầu giục ngựa sang lối rẽ bên cạnh chạy đi, tiếp tục thăm dò địa hình xung quanh. Chu Huy cùng các thị vệ khác cũng vội vàng đi theo. 

 * **

Phủ bá Vĩnh Xương nơi kinh thành.

Khương Thanh Ngọc bước nhanh vào Nghi Xuân uyển, cũng không cần nha hoàn vén rèm, chính mình xốc mành lên liền đi vào, liên thanh mà hỏi: "Di nương, vừa mới ta nghe nha hoàn nói lão bà tử kia mấy ngày nữa sắp đến, là thật sao ?" 

Mạnh di nương đang cho nhi tử uống sữa tươi. 

Tăng thêm đường trắng và bơ sữa bò, rồi khuấy nhẹ bát ngọc phỉ thúy. Từng muỗng từng muỗng thổi sau đó đút cho Khương Trường Ninh hai tuổi uống. 

Khương Thanh Ngọc đột nhiên xông vào, lớn tiếng mở miệng nói chuyện, Mạnh di nương giật mình, tay run run khiến sữa hất tới trên mu bàn tay của mình. 

Vẫn là nóng bỏng.

Mạnh di nương liền ngẩng đầu nói Khương Thanh Ngọc: "Có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi lớn tiếng gào to, cẩn thận hù đến đệ đệ ngươi." 

Đưa bát ngọc trong tay cho nhũ mẫu để nhũ mẫu tiếp tục cho thiếu gia uống sữa, Mạnh di nương đứng lên, đi đến la hán sạp thượng tọa. Gọi Khương Thanh Ngọc cũng ngồi, sau đó hỏi nàng: "Cái gì là lão bà tử? Phải tôn trọng chút, đây chính là tổ mẫu ngươi, bị hạ nhân nghe được những  lời nói  kia thì còn ra thể thống gì?" 

Khương Thanh Ngọc khinh thường hừ nhẹ một tiếng. 

Một lão bà tử đến từ nông thôn chỉ sợ móng tay trong khe đều có bùn còn muốn nàng tôn trọng sao? 

Đều nói không ai hiểu con gái bằng mẹ, thấy sắc mặt Khương Thanh Ngọc, Mạnh di nương liền biết nàng không có nghe lọt tai những lời mình. 

Nàng liền thở dài một hơi: "Ta biết trong lòng ngươi không thích vị tổ mẫu này. Lại càng không thích hơn chính là đại phu nhân và nữ nhi của nàng. Nhưng dù không thích như thế nào đi nữa thì  đều phải để trong lòng, đừng cái gì cũng bày hết lên mặt, sẽ lộ ra ngươi không có đầu óc." 

Khương Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh mấy bồn hoa sơn trà, trên mặt là dáng vẻ rất xem thường. 

Nếu chỉ có Khương lão thái thái tới, một người còn đỡ, dù sao tất cả mọi người không ở cùng một viện, sớm muộn cũng phải vấn an. Nhưng Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển không giống vậy.

Phụ thân giữa một đám nhi nữ thích nàng nhất, nói nàng tính tình hoạt bát ngay thẳng, thật giống hắn, đối với nàng như hòn ngọc quý nâng trên tay. Mẫu thân tay nắm việc bếp núc của bá phủ việc, thường ngày đi xã giao cùng các nhà thế gia mà cần có nữ quyến đều mang mẫu thân cùng nàng theo. Trong phủ, tỷ muội cũng không dám chọc giận nàng, người bên ngoài cũng đều muốn lấy lòng nàng, nàng đã quên chính mình là thứ nữ. Nhưng hiện tại, hết lần này tới lần khác Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển muốn tới. 

Diêu thị lại không ra gì như thế nào lại có thể chiếm vị trí chính thất. Còn có Khương Thanh Uyển kia, nàng là đích nữ, về sau người bên ngoài nhìn thấy nàng, có phải hay không trong lòng liền nhớ tới thứ nữ là nàng mà xem thường? 

Nghĩ tới đây Khương Thanh Ngọc đã cảm thấy bực bội. Rũ xuống bên giường, chân phải hung hăng đá thêu đôn phía trước, không cao hứng nói: "Các nàng ở tại nông thôn không tốt? Hàng năm phụ thân đều để người mang tiền trở về. Tại sao còn muốn đến trong kinh thành, mơi này không phải nơi các nàng nên tới." 

Trong lòng luôn cảm thấy Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển vừa đến sẽ chiếm vị trí của nàng cùng di nương, người bên ngoài liền sẽ xem thường các nàng. 

Thêu đôn bị nàng đạp hướng phía trước rơi xuống, ma sát mặt đất phát ra rất âm thanh rất chói tai. 

Khương Trường Ninh còn nhỏ, vừa mới hai tuổi, nghe được thanh âm này liền bị dọa đến khóc lên. 

Mạnh di nương vội vàng quát lớn Khương Thanh Ngọc, sau đó phân phó nhũ mẫu: "Ngươi đem thiếu gia ôm đến bên ngoài đi chơi một lát." 

Nhũ mẫu đồng ý. Đem bát ngọc trong tay đặt lên bàn, sau đó hai tay đem Khương Trường Ninh ôm vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành: "Thiếu gia không khóc. Nhị cô nương cùng di nãi nãi nói chuyện." 

Một mặt nói, một mặt ôm Khương Trường Ninh đi đến trong sân, cho hắn nhìn vạc gốm bên trong nuôi cá vàng cùng rùa đen. 

Khương Trường Ninh không tiếp tục khóc, mà vỗ tay nhìn cá vàng, Mạnh di nương mới thở dài một hơi, thu hồi ánh mắt nhìn Khương Thanh Ngọc, sắc mặt cũng trầm xuống. 

"Ngươi nói chuyện thật đúng là không phép tắc. Không biết bốn chữ họa từ miệng mà ra sao? Phụ thân ngươi là người hiếu thuận, nếu để hắn biết ngươi vừa mới nói những lời này, trong lòng của hắn sẽ nghĩ ngươi thế nào?" 

Khương Thanh Ngọc trên mặt vẫn là dáng vẻ xem thường: "Phụ thân thích ta nhất, hắn mới sẽ không nói ta nửa câu. Mà ta cũng không tin trong lòng di nương đối với việc này một ý nghĩ cũng không có. Cái khác không nói, các nàng đến đây, ngươi sớm muộn phải thỉnh an các nàng. Nói không chừng phụ nhân kia còn muốn thu hồi quyền hành của ngươi. Trong lòng ngươi cam nguyện?" 

Nữ nhi này cho tới bây giờ đều như vậy, nói chuyện với người nào cũng là dạng này, đi thẳng về thẳng , nàng nói bao nhiêu lần đều không bận tâm. Lão gia cũng rất cao hứng, nói chỉ thích dáng vẻ nàng như vậy không hề thích vẻ kệch cỡm của nữ nhi, để nàng không nên học tính tình Ngọc tỷ nhi. 

Đây là trưởng nữ, nàng tự nhiên cũng không muốn Khương Thanh Ngọc học tính tình của nàng ấy. Ngược lại cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, nên rất nuông chiều nàng. Không phải vậy thì nàng cũng không dám ở trước mặt mình nói những lời như vậy.

Nhưng khẳng định là không thể ở trước mặt lão thái thái mà nói như vậy . Vẫn phải sớm cảnh báo với nàng cho tốt.

Mạnh di nương liền đưa tay xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nhìn Khương Thanh Ngọc nói ra: "Trong lòng ta tự nhiên cũng không muốn các nàng tới. Thế nhưng các nàng nhất định phải tới, ta có thể có biện pháp gì? Còn phải cẩn thận, thích đáng gọi người tới quét dọn chỗ ở cho các nàng, mua thêm vật dụng." 

Nhìn thấy Khương Thanh Ngọc muốn nói, nàng liền nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì. Hỏi ta rõ ràng trong lòng cũng không thích các nàng tới, vì cái gì còn làm những sự tình này? Nhưng làm người vốn là như vậy , phải có một điểm lòng dạ. Không phải trong lòng ngươi chán ghét người nào liền bày ở trên mặt. Như vậy không có lợi mà còn có hại, nếu không làm gì được, ngươi chỉ có thể yên lặng chấp nhận. Nhưng nếu người đó là người lợi hại thì sao? Khẳng định sẽ ra tay đối phó ngươi. Cho nên ta không có thăm dò lai lịch của đối phương trước đó, ngươi phải học được nhẫn nại. Có hiểu hay không?"

Nói đến về sau, thanh âm của nàng có chút nghiêm nghị. 

Khương Thanh Ngọc rất ít khi nhìn thấy Mạnh di nương ở trước mặt mình tức giận, lúc này thấy được, trong lòng ngược lại có chút sợ. Liền không tình nguyện đáp trả: "Ta đã biết." 

Mạnh di nương nhẹ gật đầu, thần sắc hơi chuyển động. Sau đó nàng đứng dậy từ bên giường: "Vậy là tốt rồi. Hiện tại ngươi đi Bích Ngô viện với ta một chuyến."

Tác giả có lời muốn nói: Nói rõ một chút về chức quan. Đại bộ phận chức quan ở Minh triều thời kỳ trung hậu, nhưng đại đô đốc và thừa tướng là chức danh không có ở Minh triều trước. Cho nên không có ngũ quân đô đốc phủ, không có tả hữu đô đốc, cũng không có nội các cùng thủ phụ những thứ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro