Chương 6: Ân oán khúc mắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Ngô viện là chỗ ở Mạnh di nương chuẩn bị cho Khương Thanh Uyển.

Hai phiến cửa sân xanh, tấm biển lót màu đen bên trên viết ba chữ vàng Bích Ngô viện. Ở trước cửa sân là một gốc dương liễu xanh che bóng.

Nha hoàn Huệ Hương đi ở phía trước đẩy hai cánh cửa sân, liền thấy bên trong có vài ba nha hoàn cùng bà tử đang đánh quét sân và phòng ốc.

Mạnh di nương mang theo Khương Thanh Ngọc đi vào, nha hoàn quét cùng bà tử đối đều hành lễ với hai người. Mạnh di nương bảo mọi người tiếp tục làm việc, sau đó quay sang hỏi đại nha hoàn Thụy Hương: "Nơi này quét dọn thế nào? Tất cả đồ dùng mua thêm đều tốt chứ?"

Mấy ngày nay thu thập quét dọn phòng cho lão thái thái, phu nhân và đại tiểu thư, Mạnh di nương một mực để Thụy Hương ở bên cạnh nhìn xem.

Thụy Hương liền trả lời: "Chỗ ở của lão thái thái cùng thái thái hôm qua đều đã thu thập thỏa đáng. Nơi này của đại tiểu thư trong ngoài cũng đều quét sạch sẽ , màn mạn đều treo lên, song sa cũng là mới dán qua. Bất quá muốn trưng bày dụng cụ khí vẫn chưa xong."

Mạnh di nương nhẹ gật đầu. Nàng muốn để Khương lão thái thái, Diêu thị không soi được nửa điểm sai lầm, để tránh cơ hội Khương Thiên Hữu trước mặt nói nàng không tốt.

Quay đầu nhìn Khương Thanh Ngọc đang đứng khoanh tay hành lang bên nghịch mấy nụ hoa trên cây hải đường, Mạnh di nương liền gọi nàng tới.

Khương Thanh Ngọc đi tới hỏi: "Di nương, chuyện gì?"

Mạnh di nương nhìn sắc trời một chút, sau đó nói với nàng: "Giờ này phụ thân ngươi chắc cũng sắp trở về, ngươi đi phía trước chờ lấy. Nếu như nhìn thấy, liền kéo phụ thân ngươi tới nơi này. Nhớ kỹ, đừng nói là ta muốn ngươi kéo hắn tới ."

"Vì cái gì?" Khương Thanh Ngọc không rõ, lại hỏi.

Mạnh di nương không nói gì, Thụy Hương một bên liền rất hiểu chuyện mà cười cười giải thích: "Lão gia đến, nhìn thấy di nãi nãi của chúng ta không vì sự tình tam cô nương mà để bụng, đều tự mình nhìn xem nha hoàn, bà tử quét dọn phòng ốc, bày ra khí cụ, lão gia trong lòng khẳng định sẽ cảm thấy di nãi nãi rất hiền lành, là thật tâm thực lòng hoan nghênh lão thái thái và các nàng tới. Nhưng nếu lão gia biết nãi nãi bảo tiểu thư gọi người tới,  nhạy cảm như lão gia, sợ sẽ coi di nãi nãi là cố ý làm cho người nhìn."

Kỳ thật chính là muốn cố ý làm cho Khương Thiên Hữu nhìn , cũng may trong lòng của hắn luôn nghĩ di nãi nãi hiền lành, thực tình đều khen thanh danh các nàng với Khương lão thái thái cùng Diêu thị.

Khương Thanh Ngọc chợt hiểu ra, mang theo nha hoàn của mình xoay người ra bên ngoài liền đi.

Mạnh di nương lại không yên lòng, phân phó Thụy Hương: "Ngươi là làm việc trầm ổn tỉ mỉ. Đi theo nhị cô nương, miễn cho nàng trước mặt lão gia lại nói nhầm."

Thụy Hương lên tiếng, nhấc chân liền đuổi theo.

Mạnh di nương nhìn bóng lưng Khương Thanh Ngọc, âm thầm thở dài một hơi.

Nữ nhi này luôn luôn để nàng phải bận tâm, lời nàng nói hầu như đều bỏ ngoài tai. Nếu là ngày trước coi như bỏ qua, có lão gia sủng ái, cho phép nàng trong phủ làm xằng làm bậy, người bên ngoài cũng không dám nói cái gì. Đi ra bên ngoài xã giao, người bên ngoài chỉ nói nàng tính tình hoạt bát ngay thẳng, có nãi phụ chi phong. Nhưng bây giờ lão thái thái cùng thái thái đều muốn đến đây...

Khương lão thái thái cùng Diêu thị nàng đều thấy qua. Năm đó huynh trưởng nàng vì cứu Khương Thiên Hữu mà mất, Khương Thiên Hữu đưa nàng mang về quê ở một thời gian. Bởi vì là biểu muội của ân nhân, Khương lão thái thái cùng Diêu thị đối với nàng đều rất tốt. Đặc biệt là Diêu thị, coi nàng như muội muội ruột mà đối xử.

Về sau thời điểm nàng mang thai Ngọc tỷ nhi, Khương Thiên Hữu cũng đưa nàng về quê. Là muốn báo cáo Khương lão thái thái, cho nàng một cái bình thê (hai người vợ cả và lẽ đều mang địa vị như nhau) danh phận. Nhưng không nghĩ tới chọn thời cơ không tốt, nhi tử Diêu thị hết lần này tới lần khác bị bệnh, còn mất, Khương lão thái thái trong lòng liền không cao hứng, không chịu để cho nàng làm bình thê. Sau đó Khương Thiên Hữu mang nàng trở về, cũng chỉ cho nàng danh phận quý thiếp.

Bất quá cũng may Khương lão thái thái cùng Diêu thị vẫn luôn ở tại Cam châu, nàng đi theo bên người Khương Thiên Hữu, về sau đến kinh thành, ở tại trong bá phủ bên. Mọi người đều không thấy mặt lẫn nhau, đến cùng dù là bình thê vẫn hay quý thiếp thì nàng cũng không đi so đo. Nhưng không nghĩ tới hiện tại các nàng sẽ tới.

Kỳ thật tới cũng không có cái gì không tốt. Trong nội tâm nàng tóm lại vẫn muốn làm thái thái . Nhưng trước kia Diêu thị một mực tại Cam châu, nói là thay lão gia tận hiếu với lão thái thái, như vậy nàng liền không có biện pháp để Khương Thiên Hữu vứt bỏ Diêu thị. Bất quá bây giờ Diêu thị đến đây, nàng sẽ nghĩ biện pháp để lão gia chán ghét Diêu thị, sau đó bỏ nàng ta.

Nhưng lão thái thái là một người lợi hại, mà trong lòng giống như đối với nàng có rất nhiều thành kiến...

Nàng có thể chịu, sẽ không để lão thái thái bắt được một điểm sai lầm, nhưng Ngọc tỷ nhi khẳng định lại không được. Chính mình lại muốn xen vào sự tình trong phủ, lại muốn khiêu chiến Ninh ca nhi, khó tránh khỏi lão thái thái sẽ để ý đến nàng. Đến lúc lão thái thái bắt được sai lầm của Ngọc tỷ nhi, chuyện của nàng coi như hỏng.

Xem ra phải phái người trầm ổn đi theo bên người Ngọc tỷ nhi, thường xuyên chỉ điểm cho nàng để nàng đừng nói bậy, làm sai sự tình. Thụy Hương là người mình tin cẩn, làm người cũng trầm ổn cẩn thận, có thể gọi nàng hầu hạ Ngọc tỷ nhi.

Mạnh di nương trong lòng đưa ra quyết định này, liền gọi Huệ Hương: "Ngươi đi đem quyển sổ đăn ký công trung vật lấy tới cho ta." Huệ Hương cũng là đại nha hoàn bên cạnh nàng. Làm việc mặc dù không nhanh nhẹn như Thụy Hương, nhưng dạy bảo tốt cũng có thể dùng.

Huệ Hương lên tiếng, xoay người đi ra khỏi cửa, sau hai chén trà, liền đem sổ đăng ký cầm tới, hai tay cung kính dâng cho Mạnh di nương.

Mạnh di nương nhận lấy, lật ra nhìn phía trên tên đồ vật, nghĩ đến rốt cuộc muốn bày vật gì ở trong Bích Ngô này, tốt nhất là đồ mà lão gia vừa nhìn thấy liền nói nàng dịu dàng hiền thục.

***

Khương Thanh Ngọc đến tiền viện thời điểm Khương Thiên Hữu còn chưa trở về.

Nàng nhìn một chút trước mặt nghi môn. Bên ngoài chỉ có hai gã sai vặt trông coi, một bóng người đều không có.

Nàng cảm thấy rất nhàm chán, liền quay đầu rất không cao hứng nói với Thụy Hương: "Di nương bảo ngươi đi theo ta làm cái gì? Ta lớn như vậy, còn sợ ta không biết nói chuyện?"

Đầu xuân vừa rồi nàng vừa tròn mười lăm tuổi, bàn về niên kỷ đến đều có thể gả chồng . Bất quá Thụy Hương cảm thấy vị nhị cô nương này đầu óc vẫn chưa lớn .

Nhưng nàng nào dám nói ra? Trên mặt ngược lại cười nói: "Nhị cô nương thông minh như vậy làm gì có chuyện gì không thoả đáng? Di nãi nãi đối với ngài rất yên tâm. Di nãi nãi thấy nô tỳ không biết nói chuyện làm việc, mới gọi nô tỳ đi theo bên người ngài để học hỏi."

Lời tâng bốc này làm Khương Thanh Ngọc thật cao hứng, mặt mày lập tức liền hớn hở: "Lời này của ngươi nói rất đúng, ta cũng cảm thấy chính mình thật thông minh."

Thụy Hương trên mặt mang theo ý cười phụ họa nàng. Khóe mắt liếc qua nhìn thấy Khương Thiên Hữu mang theo mấy tên hộ vệ từ nghi môn đi tới, nhỏ giọng nói cho Khương Thanh Ngọc: "Nhị cô nương, lão gia trở về ."

Khương Thanh Ngọc quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Khương Thiên Hữu. Nhấc chân vui sướng chạy tới, đứng ở trước mặt hắn, cười kêu lên: "Phụ thân."

Nàng mặt mày sinh khí hào hùng, có mấy phần giống Khương Thiên Hữu. Mấy đứa con cái, tướng mạo sinh có mấy phần như chính mình, tính tình cũng giống, đều là ăn ngay nói thẳng, sẽ không quanh co lòng vòng, cho nên Khương Thiên Hữu rất thích nàng.

"Con tại sao lại ở chỗ này?" Khương Thiên Hữu gọi sau lưng hộ vệ lui ra, sau đó hỏi Khương Thanh Ngọc, "Chờ ta trở lại?"

Điểm ấy EQ Khương Thanh Ngọc vẫn phải có, liền vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, hôm nay cả ngày con đều không nhìn thấy phụ thân, trong lòng rất nhớ . Xem chừng giờ này người cũng nên trở về, con liền đứng ở chỗ này chờ người trở về."

Đối với người nàng thích, nàng vẫn rất biết cách nói chuyện . Bất quá đối với người nàng không thích, lời nói ra đều là trào phúng khinh thường.

Khương Thiên Hữu nghe thật cao hứng. Cảm thấy nữ nhi của mình vừa xinh xắn lại hiếu thuận, trên mặt đều là dáng tươi cười: "Tốt, tốt, ngày thường ta không có uổng phí thương con."

Lại hỏi nàng muốn đồ vật gì? Phàm là nói ra, hắn nhất định sẽ cho .

Khương Thanh Ngọc nghĩ nghĩ, nhất thời nửa khắc cũng nghĩ không ra được hiện tại muốn cái gì. Trong lòng lại nhớ lấy lời di nương vừa mới phân phó nàng, liền nói: "Chờ con nghĩ xong muốn cái gì sẽ nói với người sau, hiện tại chúng ta đi trước tìm di nương."

Nói, kéo tay Khương Thiên Hữu về sau liền đi. Thụy Hương đứng ở một bên âm thầm thở dài. Cái này nhị cô nương, đến cùng vẫn là trong ống trúc chạy chuột - đi thẳng về thẳng, đem những lời nhắn nhủ của di nãi nãi quên sạch sẽ. Mà không biết sắp đâm vào rắc rối .

Nàng bận bịu đứng ra cười nói: "Lão gia, nhị cô nương, di nãi nãi bây giờ không có ở đây Nghi Xuân uyển."

Khương Thanh Ngọc nghĩ thầm ngươi này nói không phải nói nhảm sao? Di nương không phải đang ở trong Bích Ngô viện à?

Đang muốn há miệng nói chuyện, Khương Thiên Hữu đã đi đầu một bước hỏi lên: "Di nãi nãi ở đâu?"

Chính là chờ câu nói này của Khương Thiên Hữu.

Thụy Hương trong lòng buông lỏng, núm đồng tiền trên mặt lại sâu hai điểm: "Hồi lão gia, di nãi nãi hiện trong Bích Ngô viện. Bích Ngô viện là viện cho tứ cô nương ở, di nãi nãi lo lắng nha hoàn bà tử thu thập không thoả đáng, buổi sáng tại trong phòng nghị sự đáp lời chấp sự nhóm tức phụ, trở về vội vàng ăn vài miếng cơm, cũng không có nghỉ ngơi, lập tức liền tới Bích Ngô viện đi, tự mình nhìn xem nha hoàn bà tử  thu thập."

Kì thực Mạnh di nương vừa mới đi Bích Ngô viện. Bất quá làm nha hoàn , luôn luôn muốn thay chủ tử mình nói tốt . Hống hồ chủ tử cao hứng, chính mình cũng có thể có không ít lợi ích.

Khương Thiên Hữu một mặt ở trong lòng cảm thán Mạnh di nương là thật tâm đối Khương lão thái thái và các nàng, một mặt lại đau lòng Mạnh di nương vất vả. Liền nói với Khương Thanh Ngọc: "Chúng ta đi Bích Ngô viện nhìn xem di nương ngươi."

Đến Bích Ngô viện, chỉ thấy Mạnh di nương gọi nha hoàn đem một con tử đàn lên cái bệ, điêu Phù Dung hoa, mâm tròn điểu Bích Ngọc cổ đặt tới các kệ.

Nghe phía ngoài nha hoàn nói lão gia cùng nhị cô nương tới, nàng vội vàng chuyển người, liền thấy Khương Thiên Hữu đã nhấc chân vượt qua cánh cửa, đi vào trong nhà.

Khương Thiên Hữu đã bốn mươi tuổi dù là võ tướng, có lúc tính tình không được tốt, nhưng xác thực sinh mày kiếm, mắt sáng, khí chất cứng rắn. Lúc này long hành hổ bộ đi đến, rất có mấy phần khí thế như ánh sáng của cầu vồng.

Mạnh di nương đối với hắn uốn gối, trên mặt cười dịu dàng: "Lão gia, ngài trở về rồi?"

Khương Thiên Hữu nắm chặt tay của nàng, nhìn nàng, ánh mắt lo lắng: "Vừa mới nghe nha hoàn nói nàng cơm trưa đều không có ăn, liền bận bịu chuyện nơi đây? Mẫu thân các nàng còn hai ba ngày nữa mới đến, nàng không cần gấp gáp như vậy. Thân thể của mình mới là quan trọng nhất."

Lại hỏi nàng có mệt hay không.

Rõ ràng là một võ tướng khô khan, nhưng vậy mà lại tràn đầy nhu tình quan tâm, Mạnh di nương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp .

Năm đó nàng là thật lòng vui vẻ gả cho Khương Thiên Hữu, hắn rõ ràng so với nàng lớn hơn mười tuổi, vẫn là nghĩa huynh của nàng, nàng cũng không chút do dự liền nằm trên giường của hắn đi.

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp tiêu đề là gì, thực tình cảm thấy thật khó lấy. Mặt khác sửa đổi tuổi tác nữ chính, đổi thành mười bốn tuổi nha. Mặt khác đem nữ chính xếp hạng từ tứ cô nương thành tam cô nương .   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro