Chương 7: Cha con gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh di nương cùng Khương Thiên Hữu đang nói chuyện, Khương Thanh Ngọc lại nhìn xem Bích Ngọc mâm tròn, còn có bàn trưng bày vật.

Bồn ngọc thạch hoa hải đường, lá sen thủy tinh kiểu dáng đế cắm hoa, ba chân men lư hương bóp tia đều chứa trong hộp gỗ hoa lê, tất cả đều là đồ tốt.

Những thứ này đều là bày ra trong Bích Ngô viện .

Khương Thanh Ngọc ở Cẩm Vân quán mặc dù bên trong cũng có đồ tốt, nhưng thấy những thứ này nàng vẫn cảm thấy nóng mắt.

Bất quá là một tiểu nha đầu đến từ nông thôn, nghe nói giống như dã như đầu cùng những đứa bé trai đồng dạng, nàng sẽ thưởng thức được những vật này? Cho nàng những vật này thật phung phí của trời .

Tròng mắt đi lòng vòng, nàng liền chạy qua lôi kéo ống tay áo Khương Thiên Hữu nũng nịu: "Phụ thân, ngài nhìn di nương không thương ta chút nào hết."

Khương Thiên Hữu nghe Mạnh di nương nói nàng gọi người may vá cho lão thái thái, thái thái cùng tứ cô nương một ít trang phục mới, bảo hắn đợi chút nữa nhìn xem có được không, đột nhiên nghe được thanh âm ủy khuất của Khương Thanh Ngọc, hắn liền cười hỏi: "Di nương ngươi không phải thương ngươi nhất hay sao? Ngươi tại sao có thể nói như vậy?"

Khương Thanh Ngọc liền chỉ vào đồ trên bàn nói: "Ngài nhìn, những đồ tốt này cho tới bây giờ di nương chưa từng cho ta, đều muốn cho tứ muội. Di nương là đau lòng tứ muội, không thương ta."

Tính trẻ con nũng nịu, Khương Thiên Hữu nghe xong cười lên ha hả.

Mạnh di nương cảm thấy nữ nhi mình lần này rốt cục cư xử tốt một lần, trong lòng rất vui mừng, trên mặt lại bày ra vẻ giận nàng: "Đứa nhỏ này, nói lung tung. Chọc giận phụ thân ngươi bị chê cười. Tứ muội ngươi đến, ta tự nhiên muốn thay nàng an bài thật tốt ."

Lại giáo dục nàng: "Ngươi là tỷ tỷ, mọi chuyện tự nhiên nên nhường tam muội, làm sao ngược lại ăn dấm?"

Nói Khương Thanh Ngọc bắt đầu miệng bẹp xuống.

Khương Thiên Hữu liền khoát khoát tay, nói với Mạnh di nương nói: "Ta không cao hứng khi nghe được lời như vậy. Muốn đồ vật nên chính mình tranh thủ, làm sao lại để người khác cho rồi? Mà Ngọc nhi so với nàng cũng lớn hơn một tuổi, cũng không cần thiết chuyện gì đối nàng cũng phải khiêm nhường."

Lại nhìn về phía Khương Thanh Ngọc: "Những vật này ngươi thích cái nào?"

"Những vật này ta đều thích." Khương Thanh Ngọc nghe xong lời này liền cao hứng trở lại, "Những đồ vật trên kệ của ta đều đã bày nhiều năm, mỗi ngày nhìn đi nhìn lại đều chán muốn chết rồi. Vừa vặn có thể dùng những vật này thay thế."

"Những thứ này là ta cố ý chọn lựa ra để ở chỗ này , ngươi thật là, lấy hết thì tứ cô nương dùng cái gì?" Mạnh di nương bận làm người tốt, "Chọn một thứ cũng không sao."

Khương Thanh Ngọc không thuận theo, kéo ống tay áo Khương Thiên Hữu không ngừng lắc lư, nũng nịu kêu phụ thân loạn xị.

Khương Thiên Hữu là rất quý đứa con gái này, nàng mềm giọng cầu một câu, đương hạ hắn liền vung tay lên: " Ngọc nhi đã thích những vật này liền để nàng cầm tất cả đi. Về phần nơi này, tùy ý chọn lựa tại trong khố phòng mấy thứ đồ tới bày biện cũng được."

Hắn đều như vậy nói, Mạnh di nương cũng liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý. Bất quá vẫn cười nói: "Lão gia ngài cũng không thể một mực nuông chiều Ngọc nhi. Để nàng vô pháp vô thiên, về sau nếu như gặp phải người không nuông chiều nàng thì nàng phải làm sao? Chỉ sợ sẽ chịu không nổi."

Cái này tương đương nói sớm cho Khương Thiên Hữu biết. Dù sao cũng không biết được lão thái thái đến cùng có thể thích cô cháu gái Khương Thanh Ngọc này không.

Bất quá Khương Thiên Hữu căn bản liền không hiểu ý tứ trong lời nói  của nàng, hào sảng nói: "Nữ nhi của ta, ta liền nguyện ý một mực nuông chiều. Về sau còn muốn tìm cho nàng nhà chồng tốt. Ai dám không nuông chiều nàng, ta liền mang theo roi ngựa tìm tới cửa."

Nghe thật sự là một người cha tốt.

Mạnh di nương mỉm cười, cùng hắn nói đến chuyện khác.

"... Ta hôm nay nghe được đại thị vệ sai người đến báo, nói lão thái thái các nàng hai ngày nữa sẽ đến kinh. Ta tính toán thời gian, lão gia hôm đó vừa vặn hưu mộc. Lão thái thái đây là lần đầu lên kinh, ngài cũng nhiều năm không có gặp, thiếp thân có ý tứ này, đến hôm đó ngài liền đến ngoài thành tự mình nghênh đón lão thái thái, như thế nào? Thiếp thân dẫn vú già, nha hoàn tại tiền viện đứng thành bình phong ở cổng chờ đón lão thái thái, thái thái cùng tứ cô nương."

Nói đến đây, nàng bỗng nhiên làm ra dáng vẻ bất an: "Thiếp thân biết, lão thái thái trong lòng một mực trách thiếp, cũng không biết có nguyện ý hay không lại nhìn thấy thiếp. Năm đó Bình ca nhi chết, tóm lại lúc kia ta không nên cùng lão gia trở về . Khiến lão thái thái cùng thái thái cho ta ngấp nghé danh phận bình thê. Kỳ thật chỉ cần có thể cùng lão gia ở một chỗ, cái gì danh phận ta đều không so đo. Cho dù chỉ là nha hoàn, ta cũng sẽ không có nửa điểm oán hận."

Khương Thiên Hữu là quân nhân, trong lòng không có nhiều vướng bận quấn lấy. Mà lại bởi vì huynh trưởng Mạnh di nương vì cứu chính mình mà chết, trong lòng một mực đối nàng hổ thẹn, cảm thấy cần bù đắp nàng rất nhiều. Hiện tại nghe nàng nói như vậy, hắn liền cầm tay của nàng, ôn nhu nói ra: "Chuyện năm đó nào đâu có thể trách được nàng? Sự tình Bình ca nhi, cũng chỉ có thể nói đây chính là mệnh của hắn. Ngươi không cần tự trách."

Năm đó Mạnh di nương có bầu, Khương Thiên Hữu muốn cho nàng một danh phận, liền mang theo nàng về nhà hướng Khương lão thái thái bẩm báo chuyện này. Khương lão thái thái trước kia nhận Mạnh di nương làm nghĩa nữ , Khương Thiên Hữu chính là nghĩa huynh.

Cho nên hai người bỗng nhiên cùng một chỗ, Mạnh di nương còn có con, vậy cũng là không đúng luân thường đạo lí . Khương lão thái thái lúc ấy rất tức giận, mắng to nàng trước mặt Khương Thiên Hữu, còn đập vỡ một tách trà có nắp. Không đề phòng liền làm Khương Trường Bình ở phòng cách vách tỉnh ngủ.

Hài tử bốn tuổi, lá gan lại nhỏ, lúc ấy liền oa oa khóc lớn lên, đi chân trần chạy ra bên ngoài. Đợi khi tìm được , liền phát hiện bị rớt xuống sông. Mặc dù cứu được trở về, nhưng những ngày kế tiếp liên tục phát sốt. Mặc dù mời đại phu tới xem, nhưng đến cùng cũng không thể cứu.

Khương lão thái thái càng tức giận.

Trưởng tôn của mình, lại chính mình một tay nuôi nấng , bỗng nhiên cứ như vậy ra đi, sao có thể không tức giận? Lúc này liền nói Khương Thiên Hữu cùng Mạnh di nương đi đi, đừng trở về.

Bất quá đến cùng vẫn là con trai ruột của mình, về sau Khương Thiên Hữu trở về bồi tội mấy lần, lão thái thái cũng hết giận. Nhưng là vô luận như thế nào đều không muốn gặp lại Mạnh di nương .

Mạnh di nương cũng biết Khương lão thái thái trong lòng khẳng định không thích nàng. Ngày trước không ở cùng nhau, núi cao hoàng đế xa, cũng không có cái gì. Nhưng bây giờ lão thái thái muốn đến nàng không ngăn cản được, chỉ có thể ở trước mặt Khương Thiên Hữu biểu hiện nàng yếu đuối cùng tự trách.

Ít nhất phải để Khương Thiên Hữu cho rằng trong lòng nàng một mực đối với chuyện này rất áy náy, về sau lão thái thái ở trước mặt hắn nói chuyện này, lúc đó hắn sẽ bảo hộ mình.

***

Đoàn người của Khương Thanh Uyển đi gần hơn một tháng, rốt cục ngày mai liền có thể vào kinh.

Phục thị Khương lão thái thái ăn xong cơm tối, lại cùng nàng nói một chút chuyện vặt, Diêu thị lúc này mới hồi phòng của mình. Khương Thanh Uyển cũng đi theo trở về.

Bởi vì quán trọ bên trong hôm nay cũng chỉ còn lại hai gian phòng trên, cho nên Khương lão thái thái ở một gian, Diêu thị cùng Khương Thanh Uyển hai người ở một gian.

Trong phòng chỉ có một ngọn nến, Diêu thị ngại không đủ sáng, gọi Cẩm Bình đi tìm chủ quán muốn thêm một ít nến, đều thắp sáng.

Mặc dù mới canh một, nhưng ban ngày đi đường, ai mà không mệt? Đều muốn sớm lên giường nghỉ ngơi. Nhưng nhìn Diêu thị một điểm muốn nghỉ ngơi đều không có, ngược lại gọi Cẩm Bình mở rương y phục, đem y phục bên trong từng kiện lấy ra, hỏi Cẩm Bình nàng mặc cái nào đẹp mắt.

Khương Thanh Uyển nhìn nàng.

Ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, trong lòng chung quy giả bộ rất nhiều chuyện, tướng mạo theo thời gian trôi qua cũng bắt đầu không còn được như xưa. Song mi rủ xuống, khóe mắt, khóe miệng cũng có nếp nhăn.

Khương Thanh Uyển bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Dọc theo con đường này Diêu thị nói không ít với nàng rằng Khương Thiên Hữu như thế nào phụ nàng, trong lòng đối với hắn cũng có oán hận. Nhưng ngày mai gặp nam nhân kia , Diêu thị vẫn rất khẩn trương ở chỗ này chọn lựa quần áo.

"Ngươi xem một chút, món này thế nào?"

Diêu thị cầm trong tay là một kiện màu hồng thêu mai biển trúc đường văn, vải bồi đế giày. Nhìn ra được vải bồi đế giày khá cũ, mà vải này cũng không được như lụa.

Hỏi một chút, quả nhiên vải bồi đế giày được làm là thời điểm Diêu thị cùng Khương Thiên Hữu tân hôn. Tính ra đã gần hai mươi năm, lại còn có thể bảo tồn tốt như vậy. Có thể thấy được Diêu thị trong lòng rất trân quý bộ y phục này.

Cẩm Bình cũng biết lai lịch vải bồi đế giày, cho nên không nói tốt. Còn nói chờ ngày mai lão gia nhìn thấy thái thái mặc trên người y phục này, lập tức liền nhớ tới những ngày ân ái năm đó cùng thái thái thành thân.

Diêu thị nghe thật cao hứng, mặc dù khiển trách một tiếng Cẩm Bình nói bậy, nhưng khắp khuôn mặt nàng đều tươi cười. Còn lập tức đem món vải bồi đế giày kia mặc lên người.

Bất quá đến cùng cũng hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng cũng không được khá lắm, lại mặc kiều nộn màu hồng tóm lại không hợp thích lắm.

Nếu là Khương Thiên Hữu hiện tại cùng Diêu thị vẫn mặn nồng, nàng mặc bộ y phục này cũng không có việc gì, trong lòng Khương Thiên Hữu nàng vô luận mặc cái gì đều đẹp mắt nhất. Nhưng hiển nhiên hiện tại Khương Thiên Hữu trong lòng không có Diêu thị.

Vợ chồng tách rời nhiều năm, ngày thường trong tín thư đều không nhắc tới nàng, đối nàng có thể có mấy phần tình cảm? Đến lúc đó Diêu thị lòng tràn đầy chờ đợi mặc y phục này, ngược lại rất có thể sẽ rơi vào thương tâm.

Ngươi lúc nào cũng nhớ kỹ mọi chuyện ở trong lòng, coi đối phương cũng giống mình nhưng kỳ thật đối phương đã sớm quên đi. Cái này thật sự làm người ta rất đau đớn.

Khương Thanh Uyển nghĩ nghĩ, liền đưa tay chỉ vào vạt áo trước nói ra: "Mẫu thân, nơi này có một vết mỡ."

Đúng là có một vết mỡ , nhưng nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không rõ ràng. Nhưng bây giờ Khương Thanh Uyển không nghĩ Diêu thị nên mặc bộ y phục này cho nên liền cố ý chỉ ra.

Diêu thị nghe xong quả nhiên rất để ý. Cúi đầu nhìn một chút, sau đó cầm khăn tay thử xoa đi, không nghĩ tới vạt áo phía trước vậy mà nhíu lại.

Diêu thị nhăn mi, chân tay có chút luống cuống thì thào nói ra: "Phải làm sao bây giờ? Không mặc vải bồi đế giày, vậy ngày mai ta mặc y phục nào?"

Khương Thanh Uyển đang nhìn rương quần áo. Sau đó đưa tay cầm một kiện vải bồi đế giày lam nhạt, cổ áo thêu nghênh xuân hoa, một kiện màu xanh nhạt tế lai váy, nói ra: "Ta cảm thấy một bộ này cũng rất tốt."

Diêu thị tướng mạo sinh thanh tú, màu da trắng, là rất thích hợp mặc như thế, nhu hòa mà thanh nhã.

Diêu thị hiện tại trong lòng chính là không chắc, nghe Khương Thanh Uyển nói chuyện, liền biết phải đổi lại một bộ này váy áo.

Quả thật rất thích hợp với nàng.

Nàng nhìn vào gương, cũng rất hài lòng. Sau đó lại thử mấy món, vẫn cảm thấy một bộ này tốt nhất.

Thế là hôm sau trời vừa sáng nàng liền rời giường mặc vào bộ này. Gọi Cẩm Bình chải cho nàng c búi tóc, trâm Khương Thanh Uyển chọn cho nàng một cây trâm mã não bạc, chất lượng không tệ, nàng dùng một lớp son phấn mỏng, cùng Khương Thanh Uyển đi ra cửa phòng Khương lão thái thái.

Khương lão thái thái vừa mới rửa mặt xong. Thấy Diêu thị, trên mặt liền hiện ra vẻ kinh ngạc.

Trước kia Diêu thị rất ít khi dùng son phấn, y phục cũng tùy ý. Hôm nay dụng tâm ăn diện như vậy, nhìn rất ôn nhu, nhã nhặn.

Bất quá nàng chưa từng khen Diêu thị, Diêu thị đương nhiên cũng không nói chuyện, chỉ chọn một chút đầu, gọi Đào Diệp cùng Cẩm Bình đi xuống dưới lầu cầm điểm tâm lên.

Mấy người ăn xong điểm tâm, uống trà, sau đó liền xuống lầu ngồi xe ngựa.

Chờ đến nửa buổi sáng, cách kinh thành ước chừng còn có mười dặm đường, đại thị vệ liền kêu dừng xe, cung kính đối Khương lão thái thái nói ra: "Lão thái thái, lão gia tự mình ra khỏi thành nghênh đón ngài tới." 

Editor: Muốn nữ chính của chúng ta chỉnh chết 2 mẹ con nhà Mạnh di nương quáaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro