6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt con bé như tối đi khi tôi nhắc tới đoạn tôi nghĩ rằng chúng có thể đã tiến hoá - chúng ở đây là những con người mà chúng tôi tự tiện gọi là zombie.

Nó nghe xong suy nghĩ một lúc, khuôn mặt non nớt đáng yêu ấy trông thật buồn cười khi đang nghiêm túc phân tích chuyện gì đó. Con bé làm tôi chợt nhớ tới con mèo mà tôi từng nuôi hồi nhỏ.

Đó là một cô mèo hoang. Đêm mà tôi nhặt được nó về là khi nó đang luẩn quẩn tìm chỗ nằm ở trước cửa nhà tôi. Có thể vì nó quá lạnh để đi kiếm chút thức ăn, nó cứ nhổm dậy rồi lại nằm xuống, cả người nó cứ run lên từng hồi, người thì gầy nhom. Thương quá, tôi vô thức bế cô mèo nhỏ đó vào nhà, bố tôi không thích động vật lắm nên đêm đó tôi bị ăn mắng, mắng vì tội dám tự tiện đem động vật hoang về. Tôi buộc phải nằm ăn vạ ra sàn khi bố tôi định đuổi cô mèo nhỏ đó đi, chắc hồi đó tôi còn bé, bố tôi cũng chẳng chấp được, đành phải cho tôi nuôi.

Trông thế thôi chứ cô mèo này ăn khoẻ vô đối. Chỉ sau một tuần chăm bẵm của tôi, thực ra phần lớn là mẹ tôi chăm, nó đã trông mập hẳn lên, nhìn người nó đầy đặn thịt mà trông cưng hơn lúc mình gầy chỉ toàn da với xương. Nó khá là năng động nên tôi tiện miệng gọi nó là Mun.

Và cô mèo này rất thích bám theo chân tôi. Trong một lần tôi ra ngoài, không để ý nó đã quấn theo tôi từ khi nào. Tôi chỉ nhận ra nó khi tôi đã dừng việc đi bộ để chờ đèn đỏ. Nó ở ngay sau tôi, nó kêu lên vài tiếng để gọi cho tôi biết sự có mặt của nó. Khi ấy tôi còn nhỏ quá, mẹ tôi dặn không được đưa Mun đi quá xa nhà, bởi Mun hay bị lạc đường, nhưng tôi đã quên đi điều đó mà vội vàng phẩy tay đuổi nó về. Tôi đâu có để ý nó sẽ đi đâu, tôi chỉ mải đi phăng phăng về phía trước và bỏ nó lại ở đằng sau. Cứ thế, khoảng cách của tôi và nó lại xa nhau dần.

Đó cũng chính là ngày mà vĩnh viễn tôi không thể nào tìm được nó. Tôi về nhà trong trạng thái hưng phấn vì đã quen được Mun chào đón trước cửa nhà mỗi khi về. Nhưng sao lúc ấy lạ quá, tôi không nghe thấy tiếng mèo kêu, cũng không tìm thấy nó có nằm trong mấy góc nhà mà nó hay trốn, chui vào đó nằm hay không. Niềm hi vọng nhỏ bé của tôi như dập tắt khi bố mẹ tôi báo cho tôi rằng họ không thể tìm thấy Mun ở bất kì ngóc ngách nào trong nhà. Sau đó một tuần, nhà tôi cũng không thể tìm thấy nó, không thấy nó về nhà, không thấy có một cuộc gọi nào đã tìm được nó sau khi nhà tôi dán giấy thông báo tìm mèo đi lạc. Lần đầu tiên tôi được nếm trải sự mất mát về mặt tinh thần, tất cả cũng là do tôi.

Và mới đây thôi, tôi cũng vừa được trải qua thêm một lần mất mát còn đau đớn hơn gấp bội phần.

Azura chạm vào vai tôi làm tôi giật mình:

- "Anh đang nghĩ gì vậy Satou?"

- "À... không có gì. Em ghi chép xong chưa?"

Có vẻ như tôi đã nhìn vào một khoảng không nào đó quá lâu mới để Azura chú ý tới. Con bé giơ điện thoại lên, chỉ tay vào màn hình rồi nói tôi đọc qua xem. Nhưng đọc được mấy dòng tôi chẳng hiểu gì hết, toàn thuốc với bệnh, thêm cả mấy cái hình ảnh ở bệnh viện chỉ có màu đen trắng trông gớm. Thôi, tôi chẳng đọc nữa.

Con bé nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, nó đang cố tỏ thái độ cáu bẩn với tôi hay sao ấy. Nheo mắt nhìn tôi xong còn nhúm mày vào. Chắc nó muốn tôi biết, nhưng vẫn giữ cái thái độ hậm hực đó và giải thích cho tôi nghe:

- "Đại dịch cúm Spanish Flu*."

- "À. Anh có nghe qua về cái này rồi. Nhưng người ta vẫn không chắc nó xuất phát từ Pháp hay từ Tây Ban Nha mà?"

- "Yeah!!!"

Bỗng con bé tự tán thưởng với câu nói vừa rồi của tôi:

- "Vậy anh biết nguyên nhân của nó là tại sao chưa?"

- "Virus cúm A H1N1 chăng?... Anh không chắc lắm, anh hiếm khi đọc về mấy cái này."

- "Đúng nữa rồi nè!"

Mặt của nó rạng rỡ hẳn lên, hí hửng chỉ lung tung trên màn hình điện thoại:

- "Đây là thuốc của viện nghiên cứu X. Tên thuốc là BFlu."

- "Vậy có liên quan gì tới cái Virus cúm A với cả siêu đại dịch kia đâu?"

- "Cái đại dịch Spanish Flu được ước tính là đã cướp đi sinh mạng khoảng từ 20 - 50 triệu người trên thế giới vào thời gian 1918, trong khoảng 18 tháng. Em không chắc nữa. Nhưng sáng sớm nay lúc anh ngủ, trên radio có phát một tin tức khá hay, em nghĩ mình cần phải xem thử ngay bây giờ."

Con bé nói vậy làm tôi cũng tò mò theo, trong lúc ngồi chờ nó tìm xong tôi cứ lấy tay mân mê lấy vài sợi tóc sau lưng nó. Tóc nó sờ khá thích tay và hơi cứng y như con mèo đã mất tích của tôi vậy:

- "Satou. Anh biết gì về Virus cúm A và B?"

- "Hả? Sao em cứ thích hỏi anh mấy câu kì lạ như vậy? Anh nào biết đâu."

- "Để em nói sơ qua: Cúm A có khả năng lây nhiễm rất nhanh và có thể bùng phát thành ổ dịch lớn trên cả nước. Còn cúm B chỉ có một loại chủng duy nhất. Loại Virus này ít biến đổi về cấu trúc kháng nguyên, và chỉ có thể gây nên các bệnh cúm thông thường, diễn biến đơn giản và có thể kết hợp với những loại Virus cúm khác gây bệnh về đường hô hấp. Nó là loại Virus lành tính."

- "Vậy thì sao chứ? Virus cúm A có nhiều nhóm* còn B thì chỉ có một chủng loại duy nhất... Ý em muốn nói với anh điều gì?"

- "Viện nghiên cứu X có vẻ rất ghét sự biến đổi nhanh chóng của Virus cúm A, tiêu biểu đó là H1N1, loại mà đã gây ra thảm hoạ toàn cầu đó. Có một bài báo sáng nay người ta đọc trên radio có nói đến chủ tịch viện nghiên cứu X rất khó chịu khi chưa thể tìm ra loại thuốc có thể kháng Virus cúm A vĩnh viễn."

Nói đến đây con bé chỉ cho tôi hình ảnh chụp cấu tạo của Virus cúm B:

- "Họ đã tận dụng điều này, và biến đổi Virus cúm B thành Virus có lợi."

Tôi nuốt khan rồi gắng trả lời con bé để nó đỡ chán:

- "Họ định dùng Virus chống lại Virus. Thật táo bạo!"

- "Em chẳng biết họ biến đổi thế nào nữa. Nhưng tóm lại là nó thật sự điên quá mà. Ai đời lại dùng lửa để chọi lửa. Nó chỉ khiến cho ngọn lửa bùng lên ngày càng mạnh mẽ thôi!"

Azura không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nên nó bắt đầu gãi đầu, chống nạnh và nhìn ra nơi nào đó xa xăm.

Hình như chúng tôi đã bắt đầu đi lạc đề. Tôi đã nhận ra điều này, ban đầu tôi định chạm vào vai Azura để hỏi con bé, nhưng nó đã quay sang nhìn tôi như thể nó có thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy:

- "Virus cúm A... Nếu giả thuyết ảo tưởng của em không sai. Thì Virus B biến đổi có thể đã kết hợp làm cho Virus A trở nên mạnh mẽ hơn. Hoặc cả hai đã cùng kết hợp lại để tạo ra một loại Virus mới. Chúng chỉ có thể kết hợp và phát triển mạnh mẽ khi ở trong cơ thể sống... đặc biệt là cơ thể người."

- "Sao...? Ý em là chúng có thể phát triển mạnh khi ở trong cơ thể người sống sao? Vậy là chúng có thể tiến hoá được?!"

Tôi tròn mắt nhìn Azura. Con bé không đáp lại tôi mà bắt đầu ghi chép liên tục lên sổ, những con chữ ghi vội vã nghuệc ngoạc đầy tẩy xoá:

- "Satou. Chỉ là giả thuyết của em thôi. Anh đâu cần bất ngờ đến vậy. Và bụng của anh đang réo rồi kìa."

- "Nào có, ghi xong rồi đưa anh xem với."

Sau một hồi ngồi đợi nó viết. Tôi mới được cầm đọc. Những thông tin ít ỏi được kết hợp với thuyết ảo tưởng của Azura làm cho nó càng trở nên thú vị.

Trong một dòng ngắn ở gần cuối trang. Azura có viết:

Có thể tiến hoá: Chưa rõ

*

Khoảng 8 giờ tối cùng ngày.

Azura mệt mỏi vì việc tìm kiếm thông tin trên mạng quá nhiều nên đã lên tầng ngủ trước. Tôi thì bị con bé cấm vào trong phòng của tôi - bởi nó sẽ vào trong đó ngủ - nhưng đó là phòng của tôi cơ mà.

Vẫn là chứng mất ngủ ấy. Tôi không thể nào nhắm mắt và thiếp đi được, dù cho việc cả ngày hôm nay phải chạy đi chạy lại ngó ngang ngó dọc để đảm bảo sự an toàn xung quanh căn nhà thì mắt tôi vẫn cứ mở thao láo như thế.

Như những ngày bình thường khác thì tôi sẽ ngồi trên sofa, thoải mái xem tivi để quên hết một ngày mệt mỏi trên trường lớp, sách vở, bạn bè. Nhưng hôm nay tôi lại không dám ngồi thoải mái nữa, mà lúc nào cũng ở trong tình trạng nâng cao cảnh giác mọi lúc, mở volum ở mức nhỏ nhất và giảm độ sáng màn hình tới mức thấp nhất để chắc chắn rằng ở phía ngoài bức tường kia không có con zombie nào chú ý tới đây.

Trên tivi lúc này chẳng có gì cho tôi xem giải trí. Mấy kênh xem được thì toàn phát về cái vụ bùng phát bệnh của loại thuốc BFlu kia. Còn mấy kênh khác thì lại mất tín hiệu. Chợt, tôi nhìn thấy cái điện thoại đang để sạc đặt cạnh tivi. Bất giác tôi tiến tới và cầm nó lên. Có chút gì đó hụt hẫng.

Tay tôi lại bấm ra một dãy số quen thuộc. Tôi bấm nút gọi và đưa lên tai nghe. Đúng là như vậy, tôi đang mong chờ điều nhiệm màu có thể xảy ra.

Bên kia vẫn có âm thanh chờ. Nhưng không có ai nhấc máy. Tôi cứ đứng cười một mình trong góc tối, bởi tới lúc này thì làm gì còn có ai nhấc máy để nghe nữa đâu chứ.

Tôi đã gọi được 3 lần và đã được nghe 3 hồi chuông chờ. Lần này sẽ là lần cuối cùng tôi gọi, sau lần này tôi sẽ thả tất cả đi, mọi nỗi buồn tôi sẽ cho nó đi cùng theo lần dập máy thứ 4 này.

*Cạch*

- "Alo?"

******************

***Các nhóm trong Virus cúm A: H1N1, H3N2, H5N1, H2N8, H3N8, H2N2... Trên vỏ hạt của virus cúm A có chứa hai kháng nguyên gây nhiễm bao gồm: Hemaglutinin – chất ngưng kết hồng cầu (viết tắt là H), Neuraminidase – enzim tan nhầy (viết tắt là N). Hai kháng nguyên này có khả năng giúp virus cúm bám dính được vào thành tế bào để đột nhập và làm tổn thương những tế bào hô hấp. Những chữ số 1, 2, 3, 5,... bên cạnh những chữ cái viết hoa chỉ số thứ tự của kháng nguyên H và N đã biến đổi.

***Đại dịch cúm Spanish Flu: (1918-1919) là một đại dịch làm chết nhiều người nhất trong lịch sử hiện đại. Nó gây nhiễm khoảng 1/3 dân số thế giới và giết chết 20-50 triệu người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro