Chapter Two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong suốt những năm làm việc với tư cách là Anh hùng, Katsuki đã học được một bài học rất quý giá: những vết thương sẽ đến trong nháy mắt, nhưng việc phục hồi lại rất chậm. Ngay cả với việc chữa trị bằng quirk, như Recovery Girl hồi họ còn học cấp ba, thì các tác động lâu dài vẫn còn tồn tại. Katsuki thề rằng thỉnh thoảng anh vẫn cảm thấy một cơn đau nhói từ lần đầu tiên anh bị trật khớp vai.Không có cách chữa lành kỳ diệu nào cho vết thương cả, bạn chỉ có thể chờ đợi cho đến khi nó lành lại.

Đó là những gì Izuku đã làm. Suốt vài tháng, em đã tự chữa lành trái tim vỡ vụn của mình. Vào những tuần đầu tiên, Katsuki đã tự hỏi liệu em có bao giờ ra khỏi phòng ngoài giờ làm việc không. Anh đã bắt đầu tháo máy trợ thính ra ngay khi bước qua cửa để không phải nghe thấy tiếng khóc của người bạn cùng phòng. Nhưng dần dần Izuku bắt đầu ra ngoài với bạn bè của mình một lần nữa. Tên Nửa nạc nửa mỡ đã hoàn toàn tập trung vào công việc, vì vậy Izuku đã "chiến thắng" bạn bè của họ trong cuộc chia tay. Một hoặc hai lần một tuần, em sẽ đi chơi với họ, uống rượu, xem phim và ăn tối. Một buổi chiều Chủ nhật, anh về căn hộ thì thấy Mặt mâm đang chăm chú nhìn vào TV trong khi Izuku giải thích về chương trình du hành thời gian cho cô ấy.

Izuku đang dần tiến về phía trước, và Katsuki cảm thấy rất vui. Thật đấy. Nhưng anh cũng cảm thấy cô đơn.

Sau khi chia tay và những đêm ngủ chung ngẫu hứng, Katsuki đã rút lui. Izuku cần không gian riêng, và anh cũng vậy. Những suy nghĩ và cảm xúc của anh đều rối tung cả lên. Khi Izuku ra ngoài, Katsuki sẽ ở nhà và có một đêm yên tĩnh. Khi Izuku ở nhà, anh sẽ tìm một trong những thằng bạn ngốc nghếch của mình để đi chơi. Anh không hề phớt lờ người bạn cùng phòng của mình. Họ vẫn làm việc cùng nhau, tập luyện cùng nhau và ở nhà cùng nhau ăn tối nhiều hơn là không. Tất cả những việc nằm ngoài ranh giới an toàn của người bạn cùng phòng cũng là tất cả những điều mà anh phải tránh xa.

Cần có ranh giới để giữ cả hai người tỉnh táo. Và tốt hơn là có Izuku trong cuộc sống của mình, ở một khoảng cách gần còn hơn là không có gì cả. 

Izuku cũng làm phần của mình. Em không bao giờ nhắc đến việc họ đã ngủ cùng nhau, hoặc yêu cầu tiếp xúc cơ thể lâu hơn. Thỉnh thoảng Katsuki vẫn phải chịu những cái ôm siết chặt, nhưng không có gì ngoài động thái bình thường của họ.

Nhưng quá trình chữa lành không diễn ra theo một đường thẳng. Có những ngày tốt đẹp, nơi nỗi đau không còn tồn tại. Và có những ngày khủng khiếp, nơi Izuku cảm thấy mọi chuyện như mới xảy ra vào đêm đó. Nhưng sau nhiều tháng đối mặt với tất cả, những ngày tốt đẹp đã nhiều hơn những ngày tồi tệ. Vẫn còn đau, nhưng em có thể sống chung với nó. Việc nhìn thấy gương mặt của Shoto trên các áp phích không còn làm em muốn khóc nữa. Izuku có thể xem cuộc phỏng vấn mới nhất của cậu ấy, nhấn mạnh tổ chức phi lợi nhuận mà cậu ấy và Creati-Momo, đã thành lập với niềm tự hào. Đó là một hệ thống các nơi trú ẩn an toàn trên toàn Nhật Bản nơi các gia đình bị ngược đãi có thể trốn đến. Các tài nguyên có sẵn cho cặp vợ chồng để có thể độc lập về tài chính, các trường học cho trẻ em và sự bảo vệ 24/7. Đó là tất cả những gì Shoto muốn, và đã giúp đỡ rất nhiều cho các hộ gia đình. Izuku và Katsuki đã quyên góp phần lớn thu nhập hàng năm của họ cho tổ chức để giúp đỡ thêm nhiều gia đình hơn.

Katsuki và Izuku tiếp tục xuất sắc trong công việc anh hùng. Em tận dụng sức mạnh của sự nổi tiếng, trong khi Katsuki thống trị bằng việc đe dọa. Dân thường yêu quý họ, những tội phạm thì sợ họ. Sự nổi tiếng của họ tiếp tục tăng lên sau mỗi lần bắt giữ tội phạm. Họ nhận được những ca tuần tra tốt nhất, lựa chọn thực tập sinh của họ và đang có nhiều cơ hội tiếp thị. Mọi thứ đang tiếp tục tiến triển như dự định.

x

Ngày hôm đó thật bình yên, mặt trời chiếu sáng với một làn gió nhẹ. Lũ trẻ đang trên đường đến trường, mọi người thì bắt đầu đi làm. Nhìn chung, đó là một ngày tuyệt vời để đi tuần tra. Có hơi nhàm chán, nhưng sau một tuần dài và mệt mỏi với các vụ án rắc rối, cặp đôi vui vẻ đi dạo quanh thành phố của họ. Khi họ đến trung tâm thành phố, một đám đông nhỏ đã tụ tập trước một tấm biển quảng cáo tin tức.

Katsuki định đề nghị đi vòng qua đám đông, hy vọng không bị chặn lại vì cuộc gặp gỡ bất ngờ, nhưng anh thấy Izuku đứng im tại chỗ. Em run rẩy, răng cắn chặt vào môi, Katsuki có thể thấy vết máu đỏ nhuộm vào răng em. Đôi mắt em mở to và tập trung vào bảng quảng cáo tin tức trước mặt. Katsuki quay lại xem điều gì đã làm Izuku buồn đến vậy, nhưng anh ước gì mình không làm vậy.

Được phóng to trên một tòa nhà cao tầng để toàn bộ mọi người thấy chính là cảnh Hai phai và Tóc đuôi ngựa hôn nhau như thể không có ngày mai. Hay chính xác hơn, như thể không có ai nhìn thấy họ. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm cơ thể Katsuki. Chết tiệt. Izuku. Anh cần phải đưa Izuku ra khỏi đây. Em không cần phải nhìn thấy điều này. Họ chỉ mới chia tay được khoảng sáu tháng. Và thằng khốn nạn đẹp trai đó đã sớm vượt qua rồi sao? Cái quái gì thế?

Màn hình thay đổi, thật may mắn, không còn phơi bày cảnh hôn đó trước mặt Izuku nữa, mà chuyển sang cảnh người dẫn tin. Bởi vì rõ ràng điều này cũng rất đáng để đưa tin.

"Câu hỏi duy nhất còn lại với mối quan hệ nổi tiếng này là anh hùng Deku sẽ phản ứng ra sao. Anh hùng Shoto và Deku đã có một mối quan hệ lâu dài cho đến khi họ chia tay vì những lý do không rõ." Katsuki nghiến chặt hàm. Những lý do không cần phải được công khai. Họ là những con người. Họ không xứng đáng bị công khai những chuyện riêng tư trong cuộc sống của họ để mọi thằng rỗi việc có thể nhảy vào bàn tán. "Với mối tình mới này, ngay sau khi chia tay, có lẽ anh hùng nắng của chúng ta sẽ có một vài đám mây trên đường chân trời."

Cái tiêu đề quái gì thế? Thằng thực tập sinh ngu ngốc nào đã viết cái đó? Ai là người đã phê duyệt cái đó? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

"Anh hùng Deku và Ground Zero!" Ai đó trong đám đông kêu lên, đưa Katsuki quay lại. Những người khác đang tập trung hướng về phía hai người. Izuku trông như thể chỉ còn vài giây nữa là có thể vỡ tung. Persona anh hùng "bình tĩnh" của em có thể sẽ tan vỡ nếu bị chất vấn ngay lúc này.

"Chúng ta đi thôi. Lẹ lên." Anh nói với cộng sự của mình, đôi mắt xanh của Izuku tập trung về phía anh. "Đi theo tao, đừng có nói gì cả." Katsuki trưng ra vẻ mặt "đừng đùa với tôi" đẹp nhất có thể và dẫn đường ra khỏi đám đông. Anh không nhìn lại để xem Izuku có theo sau không, nhưng anh nghe thấy tiếng bước chân của em. Anh dẫn họ đi qua vài dãy phố đến một khu vực ít người qua lại hơn. Có rất nhiều ngõ hẻm và con đường nhỏ với ít người lui tới.

"Mày ổn chứ?" Anh hỏi, chậm bước lại để họ đi cạnh nhau. Izuku lắc đầu, khuôn mặt em vô cảm. Không có cảm xúc gì cả. Môi em đã được giải thoát khỏi sự tấn công của  hàm răng. "Deku-"

"Không phải ở đây, Kacchan. Làm ơn." Giọng nói và ngôn ngữ cơ thể của em không bộc lộ bất cứ điều gì cả. Trong khoảnh khắc này, em không phải là một Izuku đau khổ vì tình. Em là anh hùng Deku. Em ở đây để tuần tra các con phố, cứu mạng người và thực hiện bắt giữ nếu cần.

Họ đã kết thúc vài giờ làm việc cuối cùng mà không có vấn đề gì. Không phải là thực sự không có vấn đề. Mọi TV trong mọi cửa sổ họ đi qua khi trở lại con phố chính đều có cái bức ảnh chết tiệt đó. Điều tồi tệ là, càng nhìn vào bức ảnh, Katsuki càng dễ nhận thấy tình cảm giữa hai người đó. Đây không phải là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Đây không phải là một chuyện chỉ xảy ra một lần. Đây là hai người đang yêu nhau hoặc đang trên đường sắp thành người yêu của nhau. Đó là điều tồi tệ nhất.

Izuku đã nói rằng em muốn về nhà ngay lập tức sau khi kết thúc ca làm việc, vì vậy họ đã thay đổi trang phục sang những bộ đồ bình thường, mũ, khẩu trang và kính râm nếu trời sáng. Izuku mặc một chiếc hoodie và đội mũ lên, che đi từng sợi tóc mềm mại của em. Điều đó không ngăn được những người hâm mộ trung thành đang chờ ngoài cơ quan của họ để cố gắng xin chữ ký, hoặc số điện thoại của họ đối với một số người dũng cảm, nhưng thế là đủ đối với những người trên tàu.

Izuku không nói gì cả. Không một lần nào. Những chuyến đi về nhà của họ thường tràn ngập những cuộc tranh luận về việc ăn gì cho bữa tối.

"Katsudon!"

"Không. Rau."

"Nhưng Kacchan, Katsudon có rau mà!"

"Có thịt heo chiên nữa. Món khác đi."

"Katsu-"

"Đi chỗ khác."

"Ka"

"Nếu mày tiếp tục, tao sẽ bắt mày ăn gạo sống."

".... Kacchan thật là xấu tính...."

"Khóc đi."

"Ít nhất thì có thể cho tớ uống một ly trà sữa được không?"

"Đệt, không."

"Kaaaaacchan!"

Nhưng lần này tất cả những gì Izuku làm là nhìn ra ngoài cửa sổ. Katsuki cố gắng làm gì đó với điện thoại của mình, nhưng tên Canada chết tiệt và Tits Mc'Gee tràn ngập trên các trang mạng xã hội và tin tức của anh. Và cút đi nếu bạn nghĩ Katsuki sẽ chơi 'Candy Crush' như một kẻ thua cuộc. Và cũng không phải là vì anh đã bị kẹt ở cùng một cấp độ chết tiệt trong ba tháng qua đâu, cảm ơn rất nhiều.

Katsuki theo sau Izuku qua cửa chính, tưởng rằng thằng mọt sách này sẽ khóa mình trong phòng để khóc cho thỏa, giống như lần trước khi em bị suy sụp sau chia tay. Không phải là anh đang trách móc. Đó là một lựa chọn tốt. Nếu Izuku ở trong phòng mình, Katsuki không thể thấy hoặc nghe thấy tiếng em khóc. Anh có thể khóa mình trong phòng và ngăn mình làm một số việc ngu ngốc.

Nhưng Izuku không di chuyển về phía phòng của mình ngay cả khi vào nhà. Em đứng yên, vai run rẩy. Katsuki đóng cửa, tiếng " lạch cạch" vang vọng khắp không gian. Katsuki mong đợi điều gì đó, âm thanh khủng khiếp mà em thường phát ra khi khóc ám ảnh những cơn ác mộng của anh. Cảnh tượng người bạn đồng hành mạnh mẽ và vững vàng của mình sụp đổ trước mắt không hề xuất hiện. Izuku chỉ đứng đó. Và theo một cách nào đó, điều đó còn tồi tệ hơn.

Katsuki để đồ đạc xuống, nhẹ nhàng lấy ba lô của Izuku ra khỏi lưng em. Anh di chuyển xung quanh người bạn cùng phòng của mình, như thể em là một con thú hoang, một con thú có thể lao vào tấn công bất cứ lúc nào.

"Deku..?" Anh không biết nên để Izuku yên, hay nên ôm em vào lòng. Anh biết trái tim mình đang gào thét theo hướng nào, nhưng lý trí anh lại đang chống lại bản năng, sự run rẩy trong đôi tay cố kéo người bạn tốt nhất của mình vào lòng, giữ em an toàn khỏi những nỗi kinh hoàng và dằn vặt của thế giới.

"Deku, làm ơn." Đ*t mẹ lòng tự trọng của anh. "Làm ơn đừng đi nữa." Anh không thể chịu nổi cảnh Izuku trông mất phương hướng và tan vỡ, không biết liệu em có thể thoát ra khỏi cái ngục tù mà tâm trí em tạo ra không. "Ở lại với tao." Anh phớt lờ sự nghẹn ngào rạn nứt trong giọng nói của mình và sự run rẩy trong đôi tay khi anh ôm lấy khuôn mặt của Izuku. Em trông thật khổ sở, thật sợ hãi.

"Kacchan." Em khàn giọng, lắc đầu trong tay Katsuki. "Tớ không muốn."

"Không muốn gì cơ?"

"Tớ không muốn cảm thấy như vậy nữa." Hai bàn tay bị thương, đầy sẹo sau nhiều năm khó khăn, nắm chặt lấy áo của Katsuki như một cái kẹp. Anh không thể rời đi. Không phải rằng anh  dám rời đi lúc này. 

"Tao biết. Tao biết là đau lắm." Katsuki lướt ngón tay lau những giọt nước mắt không ngừng của em. Ngay khi anh lau đi, những giọt nước mắt khác lại tiếp tục rơi xuống. "Nhưng mày phải ở lại đây. Ở lại với tao. Tao sẽ không đi đâu cả."

Izuku thở dài, cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng. "Tớ vẫn còn yêu cậu ấy, Kacchan. Tớ yêu cậu ấy rất nhiều. Và giờ... giờ cậu ấy rất hạnh phúc. Cậu ấy không ở bên tớ nhưng cậu ấy vẫn rất hạnh phúc. Còn tớ thì vẫn ở đây!"

"Không sao đâu. Tao cũng ở đây. Tao ở đây với mày. Chỉ cần ở lại đây với tao." Anh kéo Izuku vào trong căn hộ của họ. Chậm rãi, từng bước một, không di chuyển xa em một bước nào, Katsuki dẫn họ vào phòng khách và đặt họ xuống ghế sofa. Ít nhất ở đó họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Khi ngồi xuống, Izuku dựa vào Katsuki, tất cả sức mạnh và sự can đảm của em trước đó đã biến mất.

"Mày đã rất mạnh mẽ. Suốt cả ngày hôm nay. Tao rất tự hào về mày. Tao biết điều đó khó khăn như thế nào. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã qua rồi. Mày có thể buông bỏ. Buông tay đi, Izuku. Không sao đâu." Anh thì thầm những lời vô nghĩa vào mái tóc xoăn của Izuku, giữ em gần ngực mình. Izuku đang khóc, vết ướt trên áo khoác của Katsuki ngày càng lan rộng, nhưng không phải là sự bùng nổ cảm xúc dữ dội như lần trước.

Giọng của Katsuki trở thành điểm tựa cho Izuku để giữ vững khi tâm trí em tiếp tục xoay vòng. Mỗi khi anh nhận thấy hơi thở của Izuku chậm lại, sự kìm kẹp của em trên người Katsuki nhẹ đi, anh sẽ tiếp tục thì thầm bất cứ điều gì xuất hiện trong tâm trí mình, bất kỳ điều gì để ngăn em rút lui về nơi đó trong tâm trí em.

"Mày đã phải đối mặt với quá nhiều rồi. Mày thật tuyệt vời. Mày đã cứu rất nhiều mạng người. Mày đã cứu mạng tao, Izuku. Mày đã cứu mạng tao rất nhiều lần. Thế giới cần mày ở đây. Tao cần mày ở đây. Tao cần mày ở lại với tao. Tao biết điều đó rất đau, nhưng làm ơn hãy ở lại với tao. Tao luôn ở đây. Mày không đơn độc đâu. Tao ở ngay đây với mày. Tao yêu-"

"Tớ đã nghĩ..." Giọng Izuku kéo Katsuki ra khỏi những lời lảm nhảm của mình đúng lúc. Anh không suy nghĩ rõ ràng, hoặc thậm chí chẳng có suy nghĩ gì cả. "Tớ hy vọng... Nếu tớ cho cậu ấy thời gian, cậu ấy sẽ quay lại. Cậu ấy sẽ thay đổi ý định và chúng tớ sẽ lại hạnh phúc."

Giọng em đau đớn, khàn khàn từng âm tiết. Em không di chuyển khuôn mặt khỏi cổ của Katsuki, và Katsuki không thay đổi vị trí của họ. Anh tiếp tục di chuyển tay từ từ trên mái tóc xoăn của Izuku. Anh lướt xuống lưng của Izuku, làm dịu sự căng thẳng mỗi khi nó quay lại. Những chuyển động của anh chậm rãi, được tính toán trước. Anh làm tất cả những gì có thể để trở thành chỗ dựa vững chắc mà Izuku đã từng là trong cuộc đời anh hết lần này đến lần khác.

"Cậu ấy trông rất hạnh phúc trong bức ảnh đó... cả hai đều trông rất... yêu nhau... phải không?"

"Đúng thế." Katsuki nhớ lại hình ảnh được dán đầy trên các phương tiện truyền thông. Họ quá đắm chìm vào nhau, quá vui vẻ và thoải mái. Như thể một quả bom có thể phát nổ và họ sẽ tiếp tục trao nhau những nụ hôn âu yếm. Hai người đang yêu.

"Cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa, đúng không?" Giọng em rất nhỏ nhẹ. Rất dễ vỡ.

"Không. Tao không nghĩ vậy." Nói dối thì chẳng có ích gì. Izuku cũng thấy vậy. Katsuki để họ ngồi dậy. Nước mắt của Izuku đã cạn từ lâu, nhưng em vẫn ôm Katsuki, tận hưởng từng chút an ủi thoải mái mà em có thể cảm nhận được từ cái ôm của họ.

"Kacchan?"

"Ừ?"

"Cậu có mùi thật kinh khủng." Katsuki cười phá lên, kéo cả hai dậy khỏi trạng thái dựa vào nhau trên ghế sofa để cười. Sự vô lý của lời chỉ trích đã khiến anh rời khỏi trạng thái vô định ngay lập tức. Ngay cả Izuku, vẫn ôm chặt lấy ngực Katsuki, cũng bật cười.

"Nói như thể mày tốt hơn tao vậy. Cái quần bó sát chết tiệt của mày đang giữ chặt mọi thứ bẩn thỉu của mày bên trong đấy."

"Ít nhất mồ hôi của tớ không có mùi như đường." Chẳng mấy chốc, cả hai cười phá lên, cười lớn và điên cuồng khi họ bám chặt vào nhau. Họ cười đến mức cơ bụng của Katsuki đau vì cười quá nhiều. Nhưng khi tiếng cười lắng xuống thành những tiếng cười khúc khích, và những tiếng khúc khích giảm dần thành im lặng, cả hai lại rơi vào bầu không khí nặng nề dường như bao trùm toàn bộ không gian trong căn hộ của họ.

"Tớ... thực sự cần tắm..." Izuku thì thầm. "Nhưng tớ sợ."

"Tao hiểu ý mày. Một người nhỏ bé như mày sao? Mày chắc chắn có nguy cơ bị đuối nước trong một inch nước." Nỗ lực pha trò của Katsuki không thành công.

"Tớ sợ... tớ sẽ bị kẹt lại như lần trước." Katsuki có thể cảm nhận thấy đôi môi của Izuku di chuyển trên da mình.

"Tao sẽ không để mày làm thế đâu. Tao hứa đó." Katsuki thở dài, đẩy nhẹ Izuku ra. "Nếu mày không ra ngoài trong mười phút, tao sẽ vào trong, không cần biết mày có mặc đồ hay không."

"Cảm ơn cậu, Kacchan. Một lần nữa."

"Ừ. Đi đi. Đừng sử dụng hết nước nóng." Katsuki để Izuku đi, lờ đi nỗi lo lắng đang dâng trào trong bụng mình. Lần này sẽ không giống như lần trước. Izuku đã tỉnh táo hơn. Em vẫn còn buồn, nhưng ít nhất em còn tỉnh táo. Nếu có vấn đề, Katsuki sẽ lao vào cứu em lần nữa. Cánh cửa đóng lại, để lại một cảm giác trống trải trong lòng Katsuki. Anh đứng dậy và đứng ở phía bên kia cửa.

"Deku."

"Hửm?"

"Tao biết có rất nhiều thứ đang diễn ra trong bộ não mọt sách của mày lúc này. Nhưng không sao đâu. Mày an toàn trong cơ thể của mình. Tao biết có vẻ không như vậy, nhưng hãy tin tao. Mày không cần phải đi đâu hết. Mày an toàn rồi." Katsuki nói với cánh cửa, cảm thấy biết ơn vì không phải đối mặt trực tiếp với Izuku lúc này. Anh không chắc mình có thể nói những lời đó khi nhìn vào đôi mắt mở to của em.

"Cảm ơn nhé Kacchan." Anh nghe thấy rèm tắm được kéo ra và nước bắt đầu chảy. Anh trở lại ghế sofa, cảm thấy mình như một tên biến thái vì đã xâm phạm thời gian riêng tư của Izuku. Nghiêm túc đấy, anh bị sao thế?

Katsuki ngồi im lặng trên ghế sofa, lắng nghe tiếng nước chảy. Điều đó khiến anh phát điên vì không thể nghe thấy gì khác. Anh không biết Izuku có còn ở đó hay không. Anh cố gắng đếm nhịp thở để duy trì sự tập trung, nhưng những suy nghĩ của anh trở nên hỗn loạn hơn.

Katsuki có để dao cạo râu ra ngoài sáng nay không? Izuku có làm điều gì ngu ngốc với bản thân không? Không. Anh hiểu Izuku. Em sẽ không tự làm tổn thương chính mình theo cách đó. Tự làm tổn thương chính mình để cứu người khác thì có, nhưng để trừng phạt bản thân thì, không, không phải là Izuku của anh.

Mẹ kiếp. 'Izuku của anh'? Đầu óc anh đang làm gì với anh vậy?

Katsuki úp mặt vào tay, giật tóc mình để cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Tại sao anh không thể là một người tử tế một lần trong cuộc đời đáng thương của mình? Izuku đang đau khổ, và Katsuki lại tự tạo ra một sự ràng buộc tinh thần sai lầm. Chết tiệt.

"Kacchan?" Giọng Izuku kéo anh ra khỏi vòng xoáy suy nghĩ của mình. Em đứng trong phòng khách, trông quá nhỏ bé. Tóc em ướt và nặng trĩu rủ xuống khuôn mặt với một chiếc áo hoodie quá cỡ phủ xuống đến đầu gối. Katsuki mất một lúc mới nhận ra rằng Izuku đang mặc áo hoodie của anh. Áo hoodie yêu thích của anh. Cái mà Katsuki đã cho em mượn lần trước. Và chết tiệt, anh không thích cảnh tượng này.

"Ừ. Xin lỗi. Chỉ là..." Anh ho nhẹ. "Tao không nghe thấy mày ra ngoài." Chết tiệt. Anh đã lãng phí bao lâu để tự than thở rồi. Anh đã nói sẽ chăm sóc bạn mình, sẽ là hệ thống hỗ trợ. Và giờ đây, Katsuki phớt lờ em vì sự ngu ngốc của chính mình.

"Cậu có thấy ổn không?" Izuku kéo tay áo che hết tay mình. Những cái tay áo giống như bàn tay của trẻ con làm Katsuki cảm thấy buồn cười. Chết tiệt. Đáng yêu chết đi được. Anh đang nhìn chằm chằm. Có lẽ đang há hốc mồm như một tên biến thái. Anh làm Izuku cảm thấy không thoải mái.

"Ừ. Ừ. Không sao cả. Chỉ là... bất ngờ thôi."

"Lần trước... nó đã giúp ích rất nhiều. Nên tớ nghĩ..."

"Ừ. Cần gì cứ nói tao." Anh hy vọng Izuku sẽ không tìm hiểu sâu về ý nghĩa của câu nói đó. "Ừm.....Đến lượt tao. Tao... sẽ ra ngoài sớm thôi." Tại sao anh lại ngượng ngùng như vậy?

Katsuki chạy vào phòng tắm, xé bỏ quần áo và nhảy vào, chỉnh nước lạnh. Anh cần phải lấy lại tinh thần. Anh cần phải kiểm soát cảm xúc của mình. Sau khi tắm xong và răng anh va vào nhau vì lạnh, anh ra ngoài, thay đồ thể thao và quay lại với bạn cùng phòng.

Izuku đang ngồi, đầu gục vào tay, rất giống Katsuki vài phút trước. Thay vì ngồi xuống bên cạnh, Katsuki vào bếp đun nước pha hai cốc trà. Trà thảo mộc, lần này không phải là sữa. Để xem em có thể chịu đựng được không.

Izuku kéo mặt ra khỏi tay khi Katsuki ngồi xuống, thì thầm cảm ơn khi nhận được cốc trà nóng hổi. Họ không nói gì. Cả hai ngồi đó, uống trà, trong khi những suy nghĩ riêng của họ chiếm hết tâm trí.

"Tớ đã rất ngạc nhiên khi Shoto rủ tớ đi chơi. Tớ bất ngờ đến mức hoảng loạn và nói đồng ý mà không suy nghĩ." Em cười khẽ. "Cả tuần tớ cảm thấy như mình sắp nôn mỗi khi nhìn thấy cậu ấy. Tớ sợ cậu ấy sẽ thấy tớ là một kẻ thua cuộc và thay đổi ý định, bỏ rơi tớ."

"Tớ nhớ mình đã nghĩ, 'đây là cơ hội duy nhất của mình. Tớ phải chứng minh cho cậu ấy thấy mình xứng đáng.' Vì cậu ấy là Shoto Todoroki. Cậu ấy hoàn hảo. Cậu ấy có thể có bất kỳ ai cậu ấy muốn, nhưng vì lý do nào đó cậu ấy đã ngỏ lời với tớ. Trong đầu tớ lúc đó, không thể có cơ hội thứ hai. Tớ cần phải gây ấn tượng với cậu ấy ngay từ đầu.

"Tớ bị cuốn vào những suy nghĩ của mình đến mức suýt nữa làm hỏng buổi hẹn hò đầu tiên. Chúng tớ đã đến một quán trà rất dễ thương. Khi tớ cố uống một ngụm trà, tớ gần như bị sặc. Suốt buổi hẹn, tớ tập trung quá mức vào việc không được làm hỏng mọi thứ, đến mức gần như không nói được gì... Và Shoto... cậu ấy cũng không nói gì nhiều. Chúng tớ đã dành hầu hết thời gian để uống trà và nhìn nhau. Thật tồi tệ.

"Trên đường về, tớ chắc chắn rằng đó là kết thúc. Nhưng cậu ấy lại rủ tớ đi chơi lần nữa." Izuku dừng lại, nhấp một ngụm trà dài.

"Tớ đã nói chuyện này với Ochako. Chúng tớ là bạn. Tớ nghĩ cô ấy có thể giúp tớ hiểu. Không biết cậu có biết điều này không, nhưng cô ấy đã từng thích tớ hồi năm nhất trước khi cô ấy và Iida đến với nhau. Nên có lẽ cô ấy không phải là người thích hợp để nói chuyện này. Sau khi tớ kể cho cô ấy mọi chuyện, điều duy nhất cô ấy nói là 'Tớ không biết cậu là người đồng tính đấy.' "

Katsuki hít vào một hơi thật sâu. Bạn bè của anh luôn biết điều đó. Anh không cần phải công khai với họ. Đó là một phần con người anh, và đám bạn ngốc nghếch đó của anh không đối xử với anh khác đi vì điều đó.

"Điều đó thậm chí còn tệ hơn, vì tớ cũng không biết mình là người đồng tính." Lần này, Izuku cười thật sự. "Tớ chưa bao giờ nghĩ về điều đó trước đây. Và đột nhiên, tớ cảm thấy tồi tệ hơn về toàn bộ tình huống này."

"Ngày hôm sau, tớ xin lỗi Shoto. Tớ bảo cậu ấy rằng tớ khá chắc chắn mình không phải là người đồng tính. Chúng tớ đang ăn trưa. Cậu ấy rủ tớ ngồi bên ngoài vì thời tiết rất đẹp. Tớ chắc chắn cậu ấy sẽ đuổi tớ đi. Nói rằng việc hẹn hò với tớ là một sai lầm. Rằng cậu ấy đã hối hận. Nhưng không. Cậu ấy ngồi xuống, ăn vài miếng cơm trưa và nói, 'Tớ không biết gì về việc thích con trai. Nhưng tớ biết tớ thích cậu.'

"Thật tuyệt vời. Sau khoảnh khắc đó, mọi thứ trở nên dễ dàng. Chúng tớ đã đi hẹn hò, nắm tay và có nụ hôn đầu tiên, mọi thứ. Tớ không còn căng thẳng suốt thời gian nữa, ý tớ là tớ vẫn lo lắng, nhưng có những khoảnh khắc giữa nỗi sợ hãi mà tớ có thể tận hưởng thời gian bên cậu ấy. Mọi thứ đều khá tuyệt cho đến Kamino.

"Không phải là Shoto không muốn cứu cậu. Cậu ấy muốn, chúng tớ đều muốn. Chỉ là... tớ không biết. Có thể cậu ấy sợ bị bắt hoặc bị đuổi học. Cậu ấy chỉ đi cùng chúng tớ để giữ cho chúng tớ- tớ, để bảo vệ tớ an toàn.

"Cậu ấy đến phòng ký túc xá của tớ đêm đầu tiên chúng ta chuyển vào và hỏi liệu tớ có đang lừa dối cậu ấy để ở bên cậu không."

"Chết tiệt," Katsuki không thể ngăn mình thốt lên. "Đó là trước trận chiến của chúng ta ở Ground Beta à? Chúng ta hầu như không nói chuyện với nhau vào thời điểm đó mà."

"Đó là điều tớ đã nói với cậu ấy." Izuku nhún vai. "Đã lâu lắm rồi, tớ không nhớ nhiều về cuộc chiến hoặc những gì chúng tớ đã nói. Tất cả những gì tớ biết là cậu ấy tin rằng tớ có tình cảm với cậu, và đó là lý do tớ đi cứu cậu." Em thở dài.

"Và chúng tớ cứ cãi nhau mãi. Nó trở nên tồi tệ hơn khi chúng ta bắt đầu làm bạn lại. Mỗi khi chúng ta ra ngoài hoặc tập luyện, cậu ấy sẽ có tâm trạng không tốt trong vài ngày. Cậu ấy cố gắng không để lộ ra, nhưng tớ biết cậu ấy đang ghen. Vì vậy tớ đã làm tất cả những gì có thể. Tớ dành nhiều thời gian hơn với cậu ấy. Tớ ít nói về cậu hơn khi ở bên cậu ấy. Tớ làm bất cứ điều gì có thể để đảm bảo cậu ấy biết là cậu ấy mới là người quan trọng. Luôn luôn là cậu ấy.

"Tớ nghĩ Shoto sẽ chia tay tớ vào đêm tớ nói với cậu ấy rằng chúng ta sẽ sống cùng nhau sau khi tốt nghiệp. Cậu ấy rất tức giận vì chúng ta sẽ làm việc ở cùng một cơ quan vì chúng ta là cộng sự anh hùng của nhau. Cậu ấy đã la hét với tớ. Cậu ấy ném đồ đạc. Đó là lần đầu tiên..." Izuku dừng lại. Katsuki từ từ, để không làm em giật mình, đặt tay lên vai em. Một cách ủng hỗ thầm lặng.

"Đó là lần đầu tiên cậu ấy thực sự làm tớ nhớ đến bố cậu ấy. Tớ cảm thấy thật tồi tệ khi nói đến điều đó. Cậu ấy không bao giờ làm tớ bị thương, ít nhất là về mặt thể xác. Nhưng vào khoảnh khắc đó... giống như nhìn thấy một Endeavour trẻ tuổi. Cậu ấy đã nhắc lại chuyện lừa dối. Cậu ấy không nhắc đến nó từ năm đầu tiên của chúng ta, nhưng rõ ràng nó luôn hiện diện trong tâm trí cậu ấy. Cậu ấy không hiểu rằng việc sống cùng nhau là một lựa chọn thông minh cho chúng ta. Nó không liên quan gì đến mối quan hệ của chúng ta. Nhưng cậu ấy không nhìn nhận như vậy. Cậu ấy chỉ thấy... cậu... và 'cách cậu nhìn tớ'  " Em nói với dấu ngoặc kép, sự mỉa mai dày đặc trong giọng nói.

"Điều đó không cải thiện nhiều khi chúng ta là phụ tá. Cậu có nhớ những ngày đó không? Chúng ta mệt mỏi vì làm việc quá sức như thế nào?" Katsuki cười. "Tớ thấy cậu ngủ gục trong khi ăn, cậu đã ngã úp mặt vào bát của mình."

"Ừ. Tất nhiên rồi. Tao không nhớ chút nào đâu."

"Tớ cảm thấy như mình ít gặp bạn trai của mình hẳn. Chúng tớ đều quá bận rộn. Luôn trong trạng thái kiệt sức. Phần lớn những ngày nghỉ, tớ dành để ngủ, tớ không thể làm gì khác. Không phải là Shoto và tớ thường có ngày nghỉ giống nhau. Tớ đã ngủ gục trên tàu đến căn hộ của cậu ấy nhiều lần, thật kỳ lạ khi tớ không bị cướp, bị bắt cóc hoặc tồi tệ hơn."

"Chuyển đến đây có giúp ích gì không?"

"Ừ. Thực sự là có. Chúng tớ đã rất vui trong một thời gian." Nụ cười nhỏ của em nhạt dần. "Chúng tớ đã hạnh phúc trong một khoảnh khắc nào đó."

"Và cậu đã chứng kiến chúng tớ tan vỡ. Tớ biết cậu ấy cảm thấy khó chịu với các phóng viên liên tục gây sức ép về mối quan hệ của chúng tớ. Tớ biết cậu ấy không hủy bỏ các kế hoạch của chúng tớ một cách tình cờ. Cậu ấy đang tách biệt mình, tạo khoảng cách giữa chúng tớ. Làm việc chăm chỉ hơn, tập luyện lâu hơn, nhận nhiều ca làm việc hơn. Tớ biết điều đó đang xảy ra. Và nó làm tớ đau đớn. Rất đau. Và mỗi khi Shoto bỏ rơi tớ, cậu luôn ở đó với tớ. Cậu ủng hộ tớ, làm tớ vui lên, làm tớ phân tâm khi cần. Không có gì lạ khi cậu ấy nghĩ chúng ta đã ngủ với nhau. Chúng ta đã dành quá nhiều thời gian cùng nhau. Nếu... tớ không biết... nếu tớ ở trong hoàn cảnh đó? Có phải tớ cũng cảm thấy như vậy?

"Tớ biết... Ở một nơi sâu thẳm nào đó, điều đó sắp xảy ra. Tớ biết mình phải chinh phục cậu ấy. Tớ cần chứng minh mình xứng đáng khi ở bên cậu ấy. Trời ạ... Cảm giác giống như khi chúng tớ mới bắt đầu hẹn hò. Tớ căng thẳng quá mức và suy nghĩ quá nhiều thứ. Tớ làm mọi cách để gây ấn tượng với cậu ấy. Để cho cậu ấy thấy tớ quan tâm đến cậu ấy nhiều thế nào. Tớ yêu và cần cậu ấy nhiều thế nào.

"Tối đó... Kacchan... Tối đó... tớ sẵn sàng để bày tỏ tất cả. Tớ sẽ làm hết sức mình. Mọi thứ cậu ấy muốn - tớ sẽ cho cậu ấy. Nếu cậu ấy muốn chúng tớ sống cùng nhau, được thôi. Nếu cậu ấy muốn kết hôn, được thôi. Nếu cậu ấy muốn tớ cắt đứt quan hệ với cậu mãi mãi..." Katsuki cảm thấy tim mình ngừng đập. "Được rồi... có lẽ tớ sẽ không làm điều đó đâu. Nhưng tớ chắc chắn sẽ lùi lại." Anh từ từ thở ra, cố gắng không để mình rơi vào một cơn hoảng loạn. Chỉ cần nghĩ rằng Izuku có thể rời bỏ anh, rời bỏ anh vĩnh viễn- điều đó thật quá sức chịu đựng. Katsuki biết nhịp thở của mình trở nên đứt quãng. Anh biết mình đang run rẩy. Anh biết bàn tay, vẫn đặt trên vai Izuku, đang đẫm mồ hôi nhiều hơn bình thường.

"Tớ đã yêu cầu cậu ấy nghỉ vài ngày, để chúng tớ có thể dành thời gian bên nhau." Izuku tiếp tục, như thể không nhận ra sự bình tĩnh của Katsuki đang sụp đổ. "Cậu ấy nói cậu ấy có việc phải làm, những việc quan trọng cần tập trung ngay lúc đó, nhưng tớ đã cầu xin. Ngay cả khi chỉ là một đêm thôi. Cậu ấy đã đồng ý.

"Tớ đã chuẩn bị mọi thứ xong. Chỉ còn chờ cậu ấy. Tớ biết có điều gì đó không ổn khi cậu ấy đến muộn. Shoto không bao giờ đến muộn, nhưng cậu ấy không gõ cửa cho đến ba giờ sau khi cậu ấy nói sẽ đến đây. Tớ nhìn cậu ấy một cái và...

"Tớ không muốn ngồi yên và để cậu ấy làm điều đó. Tớ đã kéo cậu ấy vào căn hộ. Cậu ấy bắt đầu nói 'chúng ta phải nói chuyện' nhưng lúc đó tớ đã rơi vào một cơn hoảng loạn mù quáng. Tớ gần như đã nhấc cậu ấy lên và nhốt cậu ấy trong phòng của tớ. Tớ chỉ cần cậu ấy thấy. Tớ cần cậu ấy hiểu. Cậu ấy ngồi xuống và nói chuyện với tớ rất nhẹ nhàng. Không có tiếng hét nào. Không ném đồ đạc hay đe dọa tớ. Cậu ấy chỉ nói với tớ...

"Cậu ấy đã làm việc rất chăm chỉ cho tổ chức phi lợi nhuận của mình, công việc anh hùng, cứu người. Cậu ấy đã đặt tất cả tâm hồn mình vào đó. Cậu ấy nhận ra cậu ấy không muốn trở thành một anh hùng vì danh tiếng, tiền bạc, hay vinh quang. Cậu ấy chỉ muốn giúp mọi người. Cậu ấy muốn giúp những người giống như gia đình cậu ấy. Nhưng cậu ấy vẫn dành quá nhiều thời gian cho tớ để làm những gì cậu ấy thực sự muốn. Thậm chí bây giờ, tớ đã kéo cậu ấy ra khỏi công việc để ở bên tớ. Cậu ấy cần ở đó, nhưng tớ đã năn nỉ cậu ấy ở bên tớ.

"Mối quan hệ của chúng tớ đang làm mờ đi danh tiếng của cậu ấy. Tất cả những gì người ta quan tâm là chúng tớ. Chết tiệt, cậu ấy còn đang cạnh tranh với tớ để trở thành anh hùng số một. Làm thế nào chúng tớ có thể ủng hộ nhau khi một trong chúng tớ thành công còn người kia thất bại? Chỉ có một người có thể trở thành số một. Phải có người thua. Và Shoto chán ngán vì luôn là cậu ấy.

"Cậu ấy nói cậu ấy đã từng yêu tớ." Nước mắt lại trào ra, từ từ lăn trên khuôn mặt em. "Nhưng cảm xúc của cậu ấy đã thay đổi. Cuộc sống của cậu ấy đang đi theo một hướng mới, không có tớ trong đó. Cậu ấy nói cậu ấy cần phải đưa ra một lựa chọn tốt nhất cho chính mình."

"Vì vậy, cậu ấy đã đưa cho tớ chìa khóa dự phòng của căn hộ và rời đi. Cậu ấy nói cậu ấy hy vọng tớ sẽ tha thứ cho cậu ấy. Và đó là tất cả."

"Tớ không biết mình đã ngồi khóc trong bao lâu. Mọi thứ lại ùa về. Nỗi sợ không đủ tốt cho bất kỳ ai. Ý nghĩ rằng tớ sẽ mãi mãi cô đơn. Sẽ không một ai muốn tớ, nhất là sau khi Shoto chia tay tớ. Tớ cảm thấy mình thật vô dụng. Vô giá trị. Mọi thứ đều đau đớn và tớ không thể thở. Ngực tớ như bị nứt làm đôi, giống như khi tên tội phạm ném một chiếc xe vào tớ và đè nát xương ức của tớ. Tớ chỉ muốn tất cả dừng lại. Tớ không muốn cảm thấy như vậy nữa, vì vậy tớ... bỏ đi. Tớ đã đến một nơi khác.

"Điều tiếp theo tớ nhớ là cậu đã giúp tớ."

"Tao... tao không...." Katsuki dừng lại. Anh biết mình là gốc rễ của những lo lắng bất an của Izuku. Anh là lý do Izuku cảm thấy mình vô giá trị, như thể cần phải chứng minh bản thân mình ở mọi cơ hội. Nếu anh không tồi tệ như vậy khi còn nhỏ... Nếu anh không phải là một thằng khốn như vậy... "Tao xin lỗi. Izuku, tao thật sự, thật sự xin lỗi." Anh quàng tay quanh người mình yêu, kéo em gần lại và đổ hết mọi sự hối hận vào trong. Anh cần Izuku biết là anh thật lòng. Anh cần Izuku hiểu anh đã làm sai đến mức nào và anh sẽ dành phần đời còn lại để đền bù cho Izuku. Anh chẳng giỏi ăn nói, nhưng anh có thể làm được điều này.

"Tớ biết, Kacchan. Tớ biết cậu đã hối lỗi." Em ngã vào vòng tay của Katsuki, để anh nâng đỡ mình hoàn toàn. "Tớ đã tha thứ cho cậu từ lâu rồi. Nhưng tớ vẫn rất vui khi được nghe điều đó."

Họ ngồi trong bóng tối của căn hộ. Sau một lúc, Katsuki chắc chắn rằng Izuku đã ngủ. Nhịp thở của em đã chậm lại và đều đặn hơn. Katsuki không thể để tâm trí mình lơi lỏng. Một phần vì suy nghĩ của anh đang chạy loạn như điên, và anh đã mỏi mệt vì phải dựa vào ghế sofa lâu như vậy. Nếu anh ngủ thiếp đi lúc này, anh sẽ ghét bản thân mình vào sáng hôm sau.

"Izuku..." Anh thì thầm, đẩy nhẹ vào người anh yêu.

"Ừmm?" em đáp ngay lập tức, rõ ràng là chưa ngủ.

"Chúng ta nên đi ngủ thôi."

"Ừ. Chúng ta nên vậy." Katsuki cắn môi. Anh muốn Izuku đi theo anh, vào phòng anh lần nữa, ôm anh cả đêm. Anh muốn điều đó hơn bất cứ điều gì. Nhưng anh đã ngăn mình lại.

"Tớ ghét phải hỏi," Izuku bắt đầu. "nhưng tớ có thể ngủ trong phòng cậu không?"

"Mày lúc nào cũng có thể ngủ trong phòng tao." Katsuki phớt lờ tiếng khàn trong giọng nói của mình. Đổ lỗi cho ca làm việc dài, không phải cảm xúc đang làm tắc nghẽn cổ họng anh.

Vậy nên Izuku rời khỏi ghế sofa, kéo Katsuki đứng dậy. Họ cùng nhau kéo lại chăn và làm cho giường ấm cúng. Izuku cuộn tròn bên cạnh Katsuki, đầu tựa lên ngực anh, ngay trên nhịp tim đang đập thình thịch của anh. Katsuki quấn cả hai tay quanh em, giữ em gần bên mình. Như thể nếu anh không ôm chặt, Izuku sẽ biến mất và Katsuki sẽ một mình mãi mãi.

"Mày sai rồi." Anh đột ngột nói vào bóng tối, kéo người hùng gần như đang ngủ trên ngực mình.

"Sai gì cơ?"

"Nhiều người yêu mày lắm." Izuku thở phào. "Tao nghiêm túc đấy. Hàng trăm người sẽ sẵn sàng ngất xỉu vì có cơ hội được ở bên mày."

"Ghê quá, Kacchan."

"Tao đang nghiêm túc. Bất kỳ ai cũng cảm thấy may mắn khi có bạn trai là mày." Izuku không trả lời, chỉ vẽ những đường nét vô nghĩa trên ngực Katsuki.

"Có ai không?" Cuối cùng em hỏi. Sức nặng của câu hỏi vẫn còn treo lơ lửng trong không khí. Rõ ràng là em đang hỏi điều gì. Điều mà Katsuki sợ phải thừa nhận. Không có gì đáng ngạc nhiên. Họ đang nằm chung giường, ôm ấp nhau. Đây không còn là 'khu vực bạn cùng phòng.' Họ đã không còn như vậy từ lâu rồi.

"Có." Katsuki khẳng định. Izuku ngẩng đầu lên khỏi ngực Katsuki. Ngay cả trong bóng tối, em vẫn có thể thấy ánh sáng trong mắt Katsuki, chứa đựng mọi câu trả lời cho những suy nghĩ sâu thẳm nhất của Izuku. Katsuki là bậc thầy trong việc đọc suy nghĩ của Izuku, và ngay cả bây giờ, anh chỉ thấy một điều duy nhất.

Đôi môi họ chạm nhau một cách nhẹ nhàng, không hề có sự phô trương. Đôi mắt Katsuki nhắm lại, quá choáng ngợp vì nhận ra một trong những ham muốn sâu thẳm nhất của mình để xử lý bất cứ thứ gì ngoài hương vị bạc hà thoang thoảng của làn da Izuku. Đó là một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi, đôi môi họ hòa quyện nhịp nhàng với nhau. Đó không phải là nụ hôn đầu, vụng về trong bóng tối. Đây là một nụ hôn có dấu ấn của sự quen thuộc. Nụ hôn của những người yêu nhau. Soulmates.

Nhưng tâm trí Katsuki đã kịp nhận ra, kéo anh trở lại thực tại qua lớp tĩnh lặng bao trùm. Izuku đang run rẩy nhẹ, bị ảnh hưởng bởi nụ hôn của họ không kém gì Katsuki. Anh từ từ đẩy Izuku ra, giữ tay mình trên vai của em.

"Tao không muốn trở thành thế thân của Hai phai." Katsuki nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy phản ứng của Izuku khi Katsuki từ chối em. Anh thật ngu ngốc. Tất cả những gì anh muốn chỉ là chàng trai đang nằm trên người anh lúc này. Tất cả những gì anh muốn là ôm Izuku như bây giờ, hôn em thật chậm rãi, trút hết tình yêu và sự quan tâm của mình vào nụ hôn đó. Nhưng anh không thể. Nó không có thật. Izuku đang đau khổ. Nó không chân thành.

Izuku nằm trở lại trên ngực Katsuki.

"Cậu có ý nghĩa quá lớn với tớ để điều đó xảy ra. Nhưng cậu nói đúng, tớ cần thêm thời gian."

"Tao sẽ chờ đợi bất kể bao lâu."



 1 chương nữa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro