500 ngày để yêu (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hamh Eun Jung... anh đang đứng ở cổng công ty nè, em xuống bãi đậu xe đi... hôm nay chồng em nhiệt tình đón em đến chương trình WGM. 

"heu..heu ...Chồng sao chồng lại đến đón vợ thế" Eun Jung biết dù chỉ là chương trình theo kịch bản nhưng đang trong thời gian điểm nóng scandal diễn ra, thật rất mệt mõi, nhìn thấy Lee Jang Woo đến đón cô, lòng cô ấm áp... mọi hoạt động của nhóm đều bị tạm dừng... chương trình phim truyện show tạp kỹ cũng hủy, vậy mà game show cô đang tham gia WGM vẫn tiếp tục quay... hạnh phúc biết bao khi mình lại được làm đều mình yêu thích. Không phải ai cũng quay lưng với cô, nụ cười của cô trở nên tươi hơn bao giờ hết.

"Chông muốn đưa vợ đến một nơi..." Jang Woo đau xót nhìn khuôn mặt Eun Jung, mới có 3 tuần anh không gặp cô, anh nhìn thấy cô ốm rõ, khuôn mặt trắng bạch, nỗi đau trong đôi mắt đó làm anh đau lòng, khi bước lên xe, nhìn thấy nụ cười của cô đối diện với máy quay trong xe... anh đã nuốt nước mắt ở khóe mi... Cô quá ngây thơ, đơn thuần..., cô nào biết buổi quay hôm nay chỉ là thủ tục để kết thúc chương trình, họ chỉ cho cô xuất hiện trong vòng 10 phút thôi... scandal mà nhóm của cô anh biết... nó vực ngoài sức tưởng tượng của anh, đến cả công ty còn muốn anh tránh xa Eun Jung, lòng anh cũng đau xót... nhưng vì sự nghiệp anh cũng chỉ có thể nhắm mắt mà lơ đi tất cả, hôm nay anh sẽ cố gắn thể hiện hết mình cho cô niềm vui cuối cùng mà anh dành cho cô.

Trên đường đi, ánh mắt anh luôn nhìn về một phía... ngoài ô cửa sổ ánh đèn đường chiếu rọi vào trong xe... không gian đen của bóng đêm nay dường như cố gắn tạo một ít ánh sáng nhưng bức lực vì ở đây hai con người đang ngồi trong xe với bầu không khí ngượng ngùng nhất trong suốt từ khi bắt đầu khởi quay WGM đến giờ... Eun Jung cố gắn nói chuyện xua tan cái bầu không khí trong xe, Jang Woo thực lòng chẳng có tâm trạng để nói nhưng anh vì sự nghiệp của mình, vì sự chuyên nghiệp hiện hửu của người nghệ sỹ... anh sẽ tiếp tục khoát lên mình bộ mặt tươi cười đến lúc kết thúc.

Xe họ nhanh chóng đưa họ đến nhà hát... nơi lần đầu gặp gỡ... trên đường đi, họ thảo luận tất cả, và họ vô tình tính thời gian... trời ơi !!! lòng Jang Woo thầm kêu khóc... 500 ngày.... họ đã đi được 500 ngày rồi... hôm nay chính là ngày thứ 500 và cũng là ngày kết thúc của họ trên chương trình... Jang Woo nhìn Eun Jung qua kính chiếu hậu... lòng thấp thỏm lo lắng... Cô gái này đối với anh mà nói là người bạn là đồng nghiệp... có thứ gì đó len lõi trong tim khiến anh nhói đau

Eun Jung bất ngờ khi họ đang đi đến nơi lần đầu gặp gỡ... trong đầu cô là vô số hình ảnh của họ trong chương trình... 500 ngày họ đã làm việc với nhau hơn 1 năm... khoản thời gian tuy ngắn nhưng cũng đem đến cho cô niềm vui niềm an ủi và cả một người bạn... người đàn ông trong cô.

Jang Woo từng bước dẫn dắt Eun Jung bước đến chiếc ghế cả hai ngồi đối diện nhau... "Anh có món quà tặng em"

" Heu... anh hát sao... bất ngờ quá...." cô im lặng nhận định sự rung động của trái tim... người con trai này từng bước từng bước đang len lõi vào trong cô.... 

Jang Woo cầm một chiếc mic ra giữa sân khấu... anh cố nén tất cả dũng cảm của bản thân... " Eun Jung à, vợ à.... hôm nay là tròn 500 ngày ... chúng ta tham gia chương trình... cũng là.... ngày cuối của chúng ta..." anh không thể cố gắn nói tiếp nữa khi nhìn thấy khuôn mặt của Eun Jung từ hạnh phúc vui vẻ khi anh cầm mic lên và giờ nó thay đổi đến đau lòng... Eun Jung trước mắt anh vẽ mặt sốc nặng... sự lắng đọng của giọt nước mắt trực trào làm anh thương cảm... 

"ngày cuối sao... họ nói chúng ta không thể nữa sao.... không thêm được nữa sao...anh đã biết trước rồi phải không" Sự tiếc nuối của Eun Jung đang hiện diện qua lời nói... 

" Anh đã xin họ đừng nói em biết... vì anh muốn tạo một ấn tượng cuối cùng tốt đẹp với em, anh muốn cùng em trải qua buổi tối vui vẻ." 

"..." Eun Jung khẽ rơi nước mắt... giọt nước mắt mặn đắng ở cổ họng... nghẹn ngào đến khó thở..

"Anh đã chuẩn bị một bài hát dành tặng em... " Jang Woo cố gắn kèm nén cảm xúc... anh giọng hát của anh sẽ đem đến những lời anh muốn nói ....

Tiếng nhạc vang lên.... 

Anh không thể chịu nổi, anh không tìm được cách nào để nói ra

Thật khó để ngủ được, khi nhìn vào nụ cười em với những cảm xúc đan xen lẫn lộn, thật khó diễn tả

Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên với một nụ cười vụng trộm

Ngày đó dường như đã xảy ra ngày hôm qua, rất rõ ràng trong tâm trí anh

Ngay giờ đây, chúng ta sẽ nói lời tạm biệt cuối cùng giữa anh và em

Cũng giống như chia tay...

Anh sẽ cảm ơn em thay vì phải nói lời xin lỗi

Mặc dù sự hối tiếc tràn ngập trong trái tim anh

Anh sẽ trân trọng và giữ những kỷ niệm ấm áp trong trái tim anh

Anh cũng sẽ thường xuyên lấy những kỷ niệm mà chúng ta đã có để nhớ đến em

Cổ họng anh như nghẹt thở, khuôn mặt với những giọt nước mắt, lại cố gắng để tạo ra một nụ cười giả tạo...

Không thể kìm được những giọt nước mắt sắp rơi

Anh sẽ mỉm cười thay vì nói lời tạm biệt

Thiếu rất nhiều thời gian để anh có thể bù đắp

Anh còn thực sự chưa sẵn sàng để em ra đi

Trái tim tan vỡ, nó cũng giống như một cơn đau tim, thật đau đớn

Anh sẽ cảm ơn em thay vì nói lời xin lỗi

Mặc dù sự hối tiếc tràn ngập trong trái tim anh

Anh sẽ trân trọng những kỷ niệm ấm áp trong trái tim anh

Và anh sẽ thường xuyên lấy những kỷ niệm mà chúng ta đã có để nhớ đến em...

Lời hát đã dần nhuốm nước mắt nghẹn ngào của Jang Woo, lúc hát anh không thể nào ngăn mình khóc... ở dưới sân khấu... một Hamh Eun Jung mạnh mẽ mà anh biết, một Hamh Eun Jung vui vẻ ngây thơ mà anh gặp đang... lắng nghe anh hát... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro