CHƯƠNG BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 03: "Đặc sản quê hương"

★★★

Ở bến tàu của cung điện, Recorne đã cập bến.

"Ange và những người khác đã lên tàu ư?"

Người được hỏi là Cleare, cô đã đã vận chuyển Recorne đến thủ đô.

[Dường như họ không muốn ở lại thủ đô thêm phút giây nào nữa . Chủ Nhân rất được yêu mến nhỉ.]

Trước giọng điệu điện tử vui vẻ của Cleare, tôi thở dài.

"Thành thật mà nói, không chỉ Ange mà tôi cũng muốn Olivia và Noel ở lại thủ đô."

Tôi không muốn đưa họ ra chiến trường.

Nhưng tình hình không cho phép.

Cleare bắt đầu nêu ra nhược điểm của việc Olivia và Noel không tham chiến.

[Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn cần khả năng của Olivia-chan. Cũng cần Noel-chan kiểm soát Thánh Thụ được mang trên Recorne.]

"Thánh Thụ thực sự được vác lên Recorne sao?"

[Nhờ vậy mà vấn đề năng lượng được cải thiện đáng kể.]

Cleare vô tư báo cáo về việc tăng tỷ lệ thắng, nhưng cách suy nghĩ của tôi thì lại theo chiều hướng khác, giống như không thể loại Olivia và Noel ra vì tỷ lệ thắng sẽ giảm.

"Có thể khiến Ange xuống tàu không?"

[Về mặt lực lượng, thì cô ấy có mặt hay không thì cũng không quan trọng, nhưng bản thân cô ấy nhất quyết không xuống. Nếu thực sự muốn cô ấy xuống, Chủ Nhân phải tự mình thuyết phục nhé.]

Tôi bất lực bước lên thang và vào trong tàu.

Khi đến cầu chỉ huy của Recorne, cảnh tượng đã hoàn toàn thay đổi.

Có lẽ họ đã mở rộng không gian để di dời Thánh Thụ non lên cầu chỉ huy.

Thánh Thụ non được trồng trong một bồn hoa hình tròn ở phía sau cầu chỉ huy.

Không biết mấy thứ này kết nối như thế nào, nhưng dường như nó đang cung cấp năng lượng cho Recorne.

"Thánh Thụ non giờ là nguồn năng lượng của Recorne à?"

[Một loại pin xịn xò nhỉ.]

Ở Cộng hòa Alzer, cây này được tôn sùng như Thánh Thụ, và Idea, trí tuệ nhân tạo phe đối địch, gọi loại cây này là hy vọng, thế mà giờ đây lại dùng làm pin ư.

Khi chúng tôi đến cầu chỉ huy, Ange nhận ra chúng tôi và quay đầu lại, khuôn mặt cô ấy như thể muốn khóc trong giây lát, rồi lại bật cười.

"Cuối cùng cũng trở lại rồi. Có nhiều người bắt đầu hoảng loạn khi không thấy cậu trước khi xuất kích."

Trang phục của Ange và mọi người khác so với ngày thường.

Có vẻ như họ mặc trang phục dễ vận động, Ange mặc một bộ đồ phi công dành cho phụ nữ.

Bộ đồ ôm sát từ cổ xuống dưới che chắn cơ thể nhưng thiết kế của bộ đồ phụ nữ càng khiến người ta khó xử hơn.

Bộ đồ phi công của Ange có màu đỏ và đen, với viền quanh màu vàng.

Cô ấy đang mặc một chiếc áo choàng màu đỏ với lông trắng ở cổ.

Khác với Ange tự tin, Livia có vẻ bối rối.

"Ể!? Không, bây giờ không được đâu, Leon-san!"

Livia, mặc một bộ đồ phi công màu trắng và xanh, đã xấu hổ che chăn cơ thể mình bằng một chiếc áo choàng màu xanh và ngồi co ro.

Noel, cười khi nhìn Livia đỏ mặt, mặc một bộ đồ phi công màu xanh lá và trắng.

Cô ấy đang mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm.

Noel quay một vòng để khoe bộ đồ phi công của mình.

Áo choàng phồng lên, khiến trang phục của Noel nổi bật đường nét hơn.

" Cleare đã chuẩn bị nên chúng tớ đã thử mặc cùng nhau."

Tôi nhìn về phía Cleare.

Cô ấy tỏ ra mình đã làm một việc rất đáng được tuyên dương.

[Thế nào, Chủ Nhân? Ngài không nghĩ tôi đã làm rất tốt sao? Không có lựa chọn nào khác ngoài việc mặc nó, vì thứ này hiệu quả hơn bất kỳ trang phục nào khác.]

Dù hiệu suất cao, nhưng đây là một bộ trang phục xấu hổ vì nó để lộ đường cong cơ thể mà không hở da.

Đối với người nhìn, thì sướng mắt thật đấy, nhưng đối với tôi bây giờ thì không ổn cho lắm.

"Ngươi định làm trò này cho ai xem vậy hả?"

[Tất nhiên là chuẩn bị cho Chủ Nhân rồi. Vì ngài không thể vui vẻ được nữa một khi cuộc chiến bắt đầu, vậy nên hãy tận hưởng khoảnh khắc này đi!]

Trước món quà từ Cleare, tôi chỉ có thể thở dài não nề.

Nhưng thực sự, hiệu suất của nó dường như rất cao.

Luxion quét ba người và đảm bảo hiệu suất của họ.

[Mặc dù có vấn đề với hình dạng bên ngoài, nhưng vẫn sở hữu hiệu năng xuất sắc. Điều này cũng liên quan đến tỷ lệ sống sót, vì vậy tôi khuyến nghị mạnh mẽ việc mặc bộ đồ này.]

Tôi vỗ tay lên mặt giả vờ như ngán ngẩm, nhưng mắt vẫn lướt qua ba người qua kẽ ngón tay.

Ngoại trừ tính quyến rũ khiêu gợi ra, thì không có lý do gì để cởi bộ đồ này ra cả.

Không còn thời gian để thay đổi thiết kế nữa, nên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận.

"Tớ không muốn cho người khác thấy ba người trong bộ dạng hiện giờ đâu."

Noel phản ứng ngay tức khắc trước lời nói của tôi.

"Cậu ghen ó hở ?"

"Có thể. -Nhưng điều tớ mong mỏi nhất là ba người rời khỏi Ricorne và ở lại thủ đô."

Khi tôi nói về mong muốn ở lại thủ đô, Livia đứng phắt dậy.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Tớ không có ý định xuống. Tớ sẽ chiến đấu cùng Leon-san."

"Livia, không cần phải cố gắng quá đâu. Chỉ riêng lần này, tớ cũng không thể bảo vệ các cậu chu toàn được. Vì vậy nên-"

"Vì vậy cậu muốn chúng tớ ở lại à? Leon-san còn muốn chế nhạo khinh thường bọn tớ đến bao giờ nữa đây?"

Với giọng tông gằn xuống, Livia khiến tôi giật mình và cơ thể phản ứng lại.

Aaa, cô ấy thực sự tức giận rồi.

Tôi nhận ra điều đó sau một thời gian dài quen biết cô ấy. Livia mỉm cười và chỉ ra lỗi của tôi.

"Tớ muốn giúp đỡ Leon-san. Không cần phải bảo vệ tớ đâu."

"Nhưng ..."

Trước một tôi không chịu nhượng bộ, Noel đặt hai tay lên hông.

"Đã đến lúc này, chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình. Leon, tớ cũng không xuống đâu. Và nè, để điều khiển Thánh Thụ, cần có sức mạnh của tớ, một Vu Nữ, phải chứ?"

Noel nháy mắt.

Cô ấy muốn nói rằng tôi không cần lo lắng.

Ánh mắt tôi tự nhiên chuyển hướng về phía Ange.

Trong số họ, chỉ có Ange là không nhất thiết phải có mặt trên Ricorne.

Cô ấy có lẽ hiểu rõ điều đó, nhưng không có ý định xuống.

Cô ấy nhìn khung cảnh qua cửa sổ.

"Tớ không có ý định ở lại phía sau tận hưởng sự an toàn, trong khi gửi một đội quân lớn như vậy vào chỗ chết. Dù không thể làm gì, tớ muốn ở đây để quan sát trận chiến."

"Không cần phải cố gắng đâu. Xuống cũng không ai phàn nàn đâu. Vì Ange đã cố gắng rất nhiều, chúng ta mới có thể chiến đấu. Cậu đã giúp đỡ tớ đủ rồi."

Ange không thèm nghe lọt tai.

"Nếu thua, mọi thứ sẽ kết thúc. Vì vậy, tớ muốn ở đây cùng các cậu."

"Ange à..."

"Tớ biết mình đang ích kỷ, nhưng dù gì đi nữa, tớ cũng muốn ở bên cạnh cậu."

Tôi bị ba người nhìn chằm chằm, nhận ra rằng không thể nói thêm được gì nữa.

"Hãy tuân theo chỉ dẫn của Cleare. Nếu có biến, đừng để ý đến tớ và rút lui ngay lập tức - đây là điều kiện duy nhất của tớ .Nếu không, tớ sẽ không cho phép mấy cậu tham gia."

Ange và những người khác nhìn nhau và gật đầu nhẹ nhàng.

"Vâng, chúng tớ sẽ tuân theo chỉ thị của cậu."

Sau đó, Livia nói với tôi.

"Vậy thì, Leon-san cũng hãy hứa với chúng tớ, được không?"

"Hứa?"

"Hãy hứa rằng sẽ trở về sống sót, ngay tại đây, ngay bây giờ."

Livia nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn, tôi cố gắng thế thốt với vẻ mặt tự nhiên hết sức có thể.

"Tớ không thể nói chắc chắn, nhưng tớ hứa sẽ cố gắng hết sức để giữ lời."

Đó gần như là lời nói dối.

Cơ hội sống sót của tôi không cao.

Có lẽ Livia cảm nhận được tâm trạng của tôi - ánh mắt cô ấy trở nên sắc bén.

Khuôn mặt cô ấy trở nên vô hồn.

"Leon-san - cậu vừa nói dối, phải không?"

"Ể!?"

Tôi ngạc nhiên và hoảng sợ không biết tại sao cô ấy lại nhận ra.

Livia nhìn vào mắt tôi khi chỉ ra.

"Leon-san có thói quen khi nói dối."

Đến chính tôi còn không biết mình có thói quen đó và hơi sợ hãi khi Livia lại biết được.

"Cậu đùa thôi phải không?"

Tuy nhiên, Livia bất ngờ nới lỏng biểu cảm.

"Ừ, đùa đấy. Leon-san không có thói quen đó. -Nhưng cậu có ngạc nhiên khi tớ bảo cậu đang nói dối, phải chứ?"

"!?"

Tôi kinh ngạc vì bị đi guốc trong bụng như thế, chỉ có thể câm nín tại chỗ, tiếng của Ange và Noel vang lên.

"Livia đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều."

[Mạnh mẽ hay là đáng sợ chứ?]

Luxion và Clereale cũng thì thầm to nhỏ với nhau.

[Cô ấy thật tuyệt vì đã nhìn thấu lời nói dối của Chủ Nhân.]

[Chắc vì cậu ta thường xuyên nói dối nên dễ đoán quá mà?]

Bỏ qua phản ứng từ mọi người xung quanh, Livia đưa tay về phía mặt tôi - và sau đó kẹp chặt hai bên má.

Mặt tôi bị kẹp chặt đến mức miệng bị móm lại.

"Li, Livia-san?"

"- Leon-san, có rất nhiều người sẽ buồn nếu cậu chết. Nhưng người buồn nhất là tớ, là vị trí số một đó nha. Tớ không thua Ange hay Noel-san trong vấn đề này đâu."

Sau khi thả tôi ra, Livia áp trán vào tôi.

"Vì vậy, nhất định phải trở về. Tớ ghét một thế giới không có Leon-san. Tớ không thể sống nổi trong một thế giới như vậy."

Khi tôi ôm lấy lưng Livia, cánh cửa cầu chỉ huy mở ra.

"Uầy, họ thực sự đã di dời Thánh Thụ vào đây nhỉ?"

Giọng nói phá hỏng bầu không khí trong khi bước vào là của Carla, người chăm sóc Marie.

Phía sau cô ấy là bóng dáng của Kyle đang mang hành lý.

"Hế lô."

Nhìn thấy tình hình của chúng tôi, có vẻ như họ nhận ra đã đến vào thời điểm không thích hợp cho lắm.

Họ liếc ngang liếc dọc, trông có vẻ khó xử.

Người tiếp theo bước vào sau họ là Marie, đang đeo các vật phẩm của một Thánh Nữ.

"Đứng đực ra đó làm gì, vào trong đi cho bà đây đi nữa chứ - A... Ahaha, so rì vì làm phiền hai người nha."

Marie, nhìn thấy tôi ôm Livia, kéo Kyle và Carla ra khỏi cầu chỉ huy.

Ange thở dài thườn thượt khi bầu không khí bị phá hỏng.

"Không còn tâm trạng để nói chuyện nghiêm túc nữa rồi."

Noel nhếch môi.

"Tớ muốn phản bác lại một chút về câu nói đầy tự tin của Olivia rằng cô ấy là số một."

Có vẻ như câu nói của Livia về việc cô ấy là người số một không được đồng tình cho lắm.

Ange cũng mỉm cười đồng ý.

"Tớ cũng có cùng quan điểm như vậy. Dù cho có là Livia, tớ cũng không có ý định nhường vị trí số một đâu."

Livia, nhấc mặt khỏi ngực tôi và nhìn Ange và Noel với đôi mắt đỏ hoe - ôm chặt tôi.

"Tớ là người đầu tiên gặp Leon-san đó nhé, nên tớ chính là số một!"

Hành động và lời nói như vậy đến từ Livia, người từng là một học sinh năm nhất rụt rè, là không thể tưởng tượng được.

Khi tôi bị ôm chặt, Ange và Noel cũng ôm lấy tôi.

"Vậy thì, chúng ta để Leon quyết định ai là số một?"

Nụ cười tinh nghịch của Ange khiến tôi nhăn mặt.

"Không, khó cho tớ rồi. Việc đo lường chính xác tình cảm dành cho ba người là không thể."

Noel cũng cười hùa theo.

"Dù biết Leon sẽ gặp rắc rối với câu hỏi đó. Nhưng tớ muốn cậu ấy trả lời thật lòng."

Trong tình huống quan trọng này, tôi không thể đưa ra câu trả lời có thể khiến hai trong số ba người ấy không hài lòng được. Vì vậy, tôi suy nghĩ nghiêm túc và tìm ra câu trả lời không làm ai phải tổn thương cả.

"-À thì, cả ba người đều xếp hạng nhất."

Câu trả lời thoái thác của tôi khiến sức ôm của ba người tăng lên.

Có vẻ như sức mạnh tăng lên do chức năng của bộ đồ, tạo ra tiếng răng rắc.

"C-chờ đã!? Hãy cho tớ thêm thời gian để suy nghĩ lại!!"

Khi tôi cố gắng thay đổi câu trả lời, Ange thì thầm bên tai tôi.

"Tớ biết cậu sẽ nói vậy. Thật dễ đoán."

Ange cười khúc khích, ba người họ cuối cùng cũng thả tôi ra.

★★★

"Marie-sama, Marie-sama! Bốn người họ đang ôm nhau kìa. Chỉ mới hồi trước thôi còn bao nhiêu là drama trái ngang, cãi nhau rồi khóc lóc, thế mà giờ đây lại thắm thiết như vậy, dường như mọi thứ đã kết thúc êm đẹp nhỉ."

Carla, người đang nhìn vào cảnh tượng trên cầu chỉ huy, báo cáo với Marie. Kyle có vẻ đã chán ngấy với Carla.

"Carla-san thích những vở kịch tình cảm, bón cơm chó cho nhau nhể . Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng việc nhìn trộm thì không tốt chút nào đâu."

Dù bị nhắc nhở, nhưng có vẻ như lòng hiếu kỳ của Carla không thể kiềm lại được.

"Nhưng nó thú vị mà. Úi trời trời!? Nè nè, họ đang hôn nhau vô cùng mãnh liệt──"

"Ể, đâu đâu!?"

Nghe thấy chuyện về nụ hôn, Kyle cũng bắt đầu tò mò và nhìn qua khe cửa.

Cách xa họ một chút, Marie đứng tựa lưng vào tường.

Cô ấy nắm chặt gậy của nữ thánh bằng cả hai tay.

(Chuyện tình cảm sướt mướt của anh hai quá 'sống động' rồi, mình ứ muốn xem.)

Cô ấy không hề quan tâm đến cảnh tượng anh trai kiếp trước của mình hôn ai đó.

Tuy nhiên, trong đầu cô ấy lại đang nghĩ về Leon.

(Anh đã có ba hôn thê rồi, vì vậy anh nhất định phải sống sót đó nhé. -Không giống như em.)

Nơi họ rời Ricorne và đi đến là Einhorn, cũng đang neo đậu tại bến tàu của cung điện hoàng gia.

Khi họ lên tàu và đi đến khoang chứa, những gì chuẩn bị cho họ là bộ giáp của nhóm 5 chàng ngốc.

Tất cả bộ giáp đã được sửa đổi để phù hợp trong trận chiến cuối cùng.

Chúng được trang bị tận răng, đến mức không biết thêm gì vào được nữa, thực sự đáng tin cậy.

Khi tôi bước lên tàu, Greg, người đang điều chỉnh giáp, thò mặt ra từ buồng lái.

"Cuối cùng cũng trở lại à?"

"Bộ giáp mới thế nào?"

Việc thay đổi thông số kỹ thuật ngay trước trận chiến sẽ gây áp lực lên phi công.

Nhưng Greg lại ung dung khoe cơ bắp của mình. Có vẻ như không có vấn đề gì rồi.

"Tuyệt vời. Tôi thiệt biết ơn vì đã chuẩn bị vũ khí bí mật này cho chúng tôi."

"Vũ khí bí mật?"

Khi tôi nghiêng đầu, Luxion bắt đầu giải thích về giáp.

[Dù sự thay đổi đột ngột không thể nói là hoàn hảo, nhưng tôi đã tính toán và lắp đặt các chức năng mới dựa trên khả năng của từng người]

Dường như họ đã trang bị các chức năng khác nhau phù hợp với khả năng của mỗi người trong nhóm Ngốc nghếch.

Brad tiến lại gần.

"Cả hiệu suất cơ bản cũng được cải thiện, với cái này chúng ta có thể bảo vệ Leon."

Brad, với một nụ cười tươi tắn, đang bá vai bá cổ Rose và Marie vào cánh tay.

Tôi nhíu mày.

"Chúng mày đòi bảo vệ tao á? Không lẽ, chúng mày định theo tao thật à?"

Trong khi tôi đang bày ra vẻ mặt không tin được, Chris tiến lại gần.

Anh ta đang nắm chặt một tấm vải.

"Chúng ta không thể để cậu làm mọi thứ một mình được. Mà này, tôi có thể dùng tấm vải này làm quần lót không?"

Chris đang giữ tấm vải, một Lost Item tôi tìm thấy trong cuộc tìm kiếm kho báu.

"Êu──Mày không định chỉ mặc mỗi cái quần lót để lên giáp đâu, đúng chứ?"

"Tiếc là tôi không đủ lý trí để làm đến mức đó. Tôi sẽ mặc đồ, nhưng mặc quần lót yêu thích thì không sao chứ?"

Vậy là hắn coi cái đó là quần lót luôn rồi đó hả.

Khi tôi còn đang sốc ngang, thì Greg cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Tôi cũng từ bỏ ý định chỉ mặc một chiếc quần...."

"Im hết miệng lại cho tao, lũ dở hơi."

Tôi lạnh lùng phát biểu, và Chris bám lấy tôi.

"Xin làm ơn! Tấm vải mỏng và bền này sẽ không phiền hà gì đâu nếu mặc dưới bộ đồ phi công. Trước trận chiến quan trọng này, tôi thực sự muốn mặc quần lót!"

"Được rồi, thôi đừng bám tao nữa!"

Trong khi chúng tôi đang làm ồn, Jilk xuống từ buồng lái.

Có vẻ như anh ấy đã hoàn thành việc điều chỉnh.

"Mọi người có vẻ rất thoải mái trước trận chiến cuối cùng nhỉ. Nhưng tại sao lại chuẩn bị đến năm bộ giáp?"

Ba người khác cũng có cùng thắc mắc như Jilk.

Tại đây, bao gồm cả Arroganz, có tổng cộng sáu bộ giáp.

Một bộ giáp trắng không ai sử dụng vẫn tồn tại trong khoang chứa, và nó cũng đã được sửa chữa.

Họ tỏ vẻ không hiểu lý do tại sao lại chuẩn bị khi không có phi công

- Vì vậy, tôi quyết định nói về người sẽ lái chiếc giáp trắng này.

"À, người lái nó sẽ là Juli──"

Đúng lúc tôi sắp nói ai sẽ lái, tiếng bước chân vang lên trong khoang chứa. Tự nhiên, ánh mắt chúng tôi hướng về người lạ mặt xuất hiện.

Brad buông Rose và Marie ra và Chris cùng Greg chuẩn bị vũ khí.

Jilk cũng cầm súng trong tay.

Trong bầu không khí căng thẳng, người xuất hiện là - một hiệp sĩ đeo mặt nạ.

Anh ta mặc bộ đồ phi công và đeo áo choàng phủ lên phần trên của mặt nạ trang trí.

Người đàn ông xuất hiện với bộ dạng như tham gia một bữa tiệc hóa trang tuyên bố một cách tự tin.

"Người lái chiếc giáp đó... sẽ là tôi."

Anh ta tạo ra không khí như thể mình đã xuất hiện vào thời điểm hoàn hảo và thể hiện thái độ diễn xuất.

- Thằng cha này có dây mơ rễ má với Roland không đấy?

"Lâu rồi không gặp, các đồng chi. Lần này, tôi cũng sẽ tham gia chiến đấu."

Hiệp sĩ đeo mặt nạ với cử chỉ lớn lao, tuyên bố đầy trịnh trọng, và Greg hướng mũi giáo về phía anh ta.

"Ngươi đến đây làm gì, hiệp sĩ biến thái!"

"Hiệp sĩ đeo mặt nạ! Tôi đã tự giới thiệu nhiều lần mà, đừng nhầm lẫn như vậy chứ!"

Trước cảnh tượng quen thuộc này, tôi bất giác thở dài.

"Mình phải chứng kiến cảnh tượng này thêm bao lần nữa đây."

[Tôi cũng thấy thông cảm với cậu.]

Luxion cũng dường như đã chán ngấy với vở kịch lặp đi lặp lại.

Jilk hướng nòng súng về phía hiệp sĩ đeo mặt nạ.

"Ngươi đã xuất hiện rất nhiều lần rồi- rốt cuộc ngươi là ai chứ hả? Nếu không muốn tiết lộ bản thân, xin mời rời đi."

"Tôi là đồng minh của các cậu. Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau nhiều lần rồi cơ mà?"

Brad cảnh giác, sẵn sàng phóng ma thuật bất cứ lúc nào.

"Dù bọn ta đã được giúp đỡ nhiều lần, nhưng càng ít yếu tố bất định trước trận chiến càng tốt. Không thể loại trừ khả năng ngươi chính là người của đế quốc cài cắm vào. Dù sao, ta cũng không thể tin tưởng kẻ còn đang che giấu thân phận."

Những người không biết về bản chất của hiệp sĩ đeo mặt nạ đang nghi ngờ nguồn gốc của gã.

Có lẽ hắn chính là người của đế quốc, lấy lòng tin hòng phản bội chúng ta ngay tại khoảng khắc này?

Họ dường như đang lo lắng như vậy.

- Lũ này ngu hết thuốc chữa rồi.

Chris, với thanh kiếm sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào, hét ầm lên:

"HÃY CỞI BỎ CÁI MẶT NẠ CỢT NHẢ ĐÓ VÀ CHO BỌN TA THẤY KHUÔN MẶT THẬT CỦA NHÀ NGƯƠI ĐI!"

Tôi đã mệt mỏi với vở kịch này và ngồi bệt xuống một cái thùng gần đó, yêu cầu Luxion.

"Ta đói rồi. Có chuẩn bị gì ăn không?"

[Tôi khuyên cậu hãy tránh ăn uống linh tinh, để những thứ còn sót lại trong dạ dày trước khi chiến đấu rất rủi ro.]

"Đây có thể là bữa ăn cuối cùng của ta mà. Rồi, có gì bỏ mồm không?"

[Tôi không thể cười với trò đùa này. - Có gạo trong kho lưu trữ của Einhorn, tôi sẽ chuẩn bị onigiri ngay bây giờ.]

Nghe nói là có onigiri, tôi bật cười.

"Tuyệt vời. Không có bữa ăn cuối cùng nào tốt hơn thế này."

[Tôi khuyên cậu nên bỏ thói quen đùa cợt như vậy. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa ăn.]

Khi Luxion rời đi, tôi quay lại nhìn cảnh vở kịch của nhóm năm chàng ngốc.

Hiệp sĩ đeo mặt nạ, dường như đã từ bỏ việc thuyết phục bốn người.

Hay anh ấy nghĩ không còn lý do gì để giữ bí mật nữa.

Anh ta bắt đầu tháo mặt nạ.

"-Mối lo ngại của các cậu, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Vì vậy, tôi cũng sẽ thể hiện thiện chí của mình."

Nói xong, hiệp sĩ đeo mặt nạ đã tháo mặt nạ và lắc đầu để mái tóc lả lướt.

Dưới mặt nạ ẩn giấu khuôn mặt của - Julius.

Bốn người hít một hơi thở dài, sốc đến mức mắt chữ A mồm chứ O.

Người đầu tiên cất tiếng là Jilk, anh em nuôi của Julius, với vẻ mặt không thể tin được.

"Vậy ra... chính là hoàng tử sao?"

Julius mỉm cười nhẹ nhàng trước sự ngạc nhiên không giấu được của Jilk.

"À, đúng vậy. Thân phận thật sự của hiệp sĩ đeo mặt nạ, chính là tôi."

Chris hạ thanh kiếm xuống với vẻ mặt kinh ngạc.

"Chúng tôi chưa từng nghĩ rằng hiệp sĩ đeo mặt nạ lại là hoàng tử."

Ê ê ê!! Thực sự mấy bố không nhận ra luôn á hả?

Đầu lũ các người có bị chạm dây ở đâu không thế?

Hay các người đang diễn kịch với nhau vậy?

Ai đó hãy nói cho tôi biết đi, làm ơn đó, bởi vì nếu không, tôi sẽ bắt đầu nghi ngờ sự sáng suốt của các người đấy, ai lại để cho một lũ thiểu năng sát cánh cạnh bên chứ .

Trong khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Brad nhớ lại những hành động và lời nói của hiệp sĩ đeo mặt nạ.

"Nếu suy nghĩ kỹ lại, hiệp sĩ đeo mặt nạ xuất hiện đúng lúc hoàng tử không có mặt. Điều đó giải thích tại sao anh ấy biết rõ về chúng ta và luôn xuất hiện đúng thời điểm để giúp đỡ."

Ừ, đúng vậy, vầng vầng, cảm ơn đã nói điều ai cũng biết.

Nhưng tôi thực sự mong muốn mấy kẻ các người nhận ra thân phận thật sự của hiệp sĩ đeo mặt nạ ngay từ đầu kia.

Thực sự, tôi đã từng nghĩ rằng mấy người đã nhận ra ngay từ đầu, nhưng chỉ giả vờ không biết để diễn kịch với nhau cho vui đấy.

Tôi đã cố gắng thoát khỏi cái hiện thực phũ phàng này đến mức đó đấy.

Nhưng, mấy người luôn vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.

Greg quá sốc đến mức làm rơi vũ khí mình đang cầm luôn kìa.

"Julius là hiệp sĩ đeo mặt nạ sao? Ôi chúa tôi, thật không thể nào tin nổi mà."

Đến cả phản ứng của thằng cha này tôi cũng không dự liệu được.

Julius trông có vẻ vui mừng với biểu cảm của Greg.

Anh ta vuốt tóc sau đầu bằng tay và tạo dáng đầy tự tin.

"Lần này, tôi sẽ cởi bỏ mặt nạ và chiến đấu cùng các cậu."

Greg chạm vào cằm.

"Hãy làm những gì cậu muốn. Dù sao, Julius hiện tại cũng không gây rắc rối khi ở đây."

Mặc dù họ đang tạo ra không khí như thể đó là một khoảnh khắc cảm động, nhưng đối với tôi, đó chỉ là một vở hài kịch không hơn không kém.

Tuy nhiên, lời nói của Greg khiến tôi hơi bận tâm.

Chắc chắn Julius không còn là Thái tử nữa rồi, sử dụng cho mục đích chính trị cũng chẳng đáng vì địa vị hoàng tử của anh ta khá mong manh.

Nhưng nếu nói về việc có anh ấy ở đây thì sẽ gây rắc rối hay không - để tôi nói thẳng luôn, rắc rối vãi c* l** luôn đấy.

Dù sao thì anh ta cũng là hoàng tử của Vương quốc Holfart cơ mà.

Hơn nữa, em trai của Julius, Jake, đã không còn cơ hội trở thành Thái tử do một số lý do.

Anh ấy đã chọn tình yêu với Aaron, một người từng là đàn ông, và từ bỏ vị trí Thái tử.

Jake, người từng đầy tham vọng, giờ đây bị Aaron "dầu ăn" hoàn toàn.

Kết quả là, khả năng Julius trở lại vị trí Thái tử hoàn toàn khả thi.

Việc Julius tham gia trận chiến cuối cùng với đế quốc là một vấn đề đối với nhiều người.

Mặc dù vậy, lời của Greg cũng thật lạ.

À, với Roland, kẻ đa tình, đã hại đời biết bao con gái nhà lành, chắc chắn sẽ có một hoặc hai đứa con ngoài giá thú.

Sau chiến tranh, hy vọng họ sẽ chọn Thái tử một cách cẩn thận hơn.

Dựa trên thất bại của Julius và Jake, tôi hy vọng họ sẽ lần này chọn lựa một cách nghiêm túc.

Khi vở kịch của năm người đang đi đến hồi kết, Luxion mang onigiri đến.

Quả không hổ danh là cộng sự của tôi, cậu ta còn chu đáo đến mức chuẩn bị cả trà xanh kìa.

[Chủ nhân, tôi đã mang đến cho cậu rồi đây.]

"Cảm ơn. Đúng rồi, chính là cái này."

Cơm năm chỉ có muối và rong biển nhưng vì lý do nào đó, nó thật ngon lành làm sao.

Một mỹ vị từ kiếp trước mà tôi không thể nào quên.

Khi tôi đang thưởng thức onigiri ngon lành, Julius và những người khác nhìn về phía tôi.

Có vẻ như vở kịch đã kết thúc.

"Cái gì vậy?"

Khi bị nhìn chằm chằm, tôi hỏi họ muốn gì trong khi nhăn mày.

"Không, chỉ tò mò về thứ thức ăn lạ mắt đó thôi - đó là cái gì?"

Khi năm người tò mò nhìn onigiri, tôi giải thích trong khi nguồm ngoàm.

"Đó là onigiri."

"Onigiri? Tôi có thể ăn một cái không?"

Năm người tụ tập lại và bắt đầu thò tay lấy onigiri của tôi.

Số lượng onigiri được chuẩn bị khá nhiều, và không sao nếu năm người họ cùng ăn.

- Những lũ này đúng thật là vô liêm sỉ.

Khi Jilk cắn một miếng onigiri, nhai và nuốt, anh ta nhíu mày.

"- Mùi vị lạ thật."

Hắn nói rằng onigiri có vị lạ á.

Thật là một kẻ bất lịch sự, nhưng những người khác cũng có cảm nhận tương tự.

Brad cũng có vẻ không thích, nhăn mặt.

"Nhão nhão thế éo nào ấy."

"Không thích thì khỏi phải ăn."

Khi Greg nuốt ực một miếng và sau đó lắc đầu.

"Hương vị thật chẳng ra làm sao. Nếu thế này thì ăn bánh mỳ bình thường còn hơn."

Khi tôi đang lấy onigiri thứ ba, tôi giáo huấn Greg.

"Đó là món ăn dân dã, đặc sản ẩm thực quê tao đấy. Nếu còn mở mồm chế nhạo thêm một câu nữa thôi, tao sẽ đá chúng mày ra khỏi Einhorn."

Khi Chris làm mờ kính mắt bằng hơi nước từ onigiri, anh ấy bỗng nhiên mỉm cười hạnh phúc.

"Vậy nghĩa là, onigiri cũng là Đặc sản quê hương Marie sao. Kiến thức đã được tiếp thu."

Đối với mấy người này, tất cả mọi thứ đều đo lường theo tiêu chuẩn của Marie ư?

Khi tôi đang ăn một mình, Julius hỏi tôi khi nhìn onigiri.

"Leon, cậu đã giải quyết xong chuyện quan trọng với Angelica và những người khác chưa?"

Chuyện quan trọng đấy chính là sự thật về tôi, người chuyển sinh. Marie đã kể sự thật cho Julius và những người khác, nhưng tôi không có ý định nói ra.

Không, tôi nghĩ không nên nói vào lúc này.

"Angelica và những người khác, không giống chúng mày, họ rất nhạy cảm. Vì vậy, tao sẽ giữ im lặng để không làm họ lo lắng vào thời khắc quan trọng như vậy."

Ban đầu Julius có vẻ hơi tức giận, nhưng bây giờ anh ấy nhìn tôi với vẻ đượm buồn.

"Nếu là tôi, tôi muốn biết sự thật về người mình yêu. Khi Marie nói cho tôi biết, tôi thực sự rất vui."

Ai sẽ tin khi nghe nói rằng tôi là người chuyển sinh cơ chứ?

Tôi thì chắc chắn sẽ không tin rồi.

"Chúng mày tin vào câu chuyện của Marie, chính điều đó mới là bất thường đấy. Bình thường, ai cũng sẽ không tin vào chuyện về người chuyển sinh đâu. Dù sao, chúng mày thực sự chấp nhận người chuyển sinh như Marie sao?"

Kết quả cuối cùng tốt đẹp, nhưng với tôi, việc Marie tiết lộ bản thân là một hành động không cần thiết.

Tôi vẫn nghĩ quyết định của Marie là sai và không muốn bắt chước.

Jilk đang nhâm nhi ly trà xanh mà Luxion chuẩn bị.

"Chúng tôi yêu Marie của hiện tại. Dù bất ngờ với chuyện cô ấy là người chuyển sinh thật đấy, nhưng vậy thì có sao cơ chứ? Đó là suy nghĩ thực sự của chúng tôi."

Greg gật đầu trong khi nhấm nháp onigiri thứ ba.

"Đúng vậy. Chúng tôi yêu con người bên trong của Marie!"

Trước những kẻ ngốc tự nhận yêu bản chất của Marie, tôi phải nói sự thật gây mất lòng của con bé cho đỡ cay mắt.

"Bản chất đó là một bà cô tính tình xấu xa đê tiện. Chúng mày thực sự thấy ổn đó hả?"

Tất cả họ, những kẻ nghĩ rằng tâm hồn của Marie tuyệt vời, thật là lũ mù quáng.

Tôi bắt đầu lo lắng liệu lũ này có bị Marie thao túng tâm trí không nữa.

Trong khi tôi lo lắng, Brad lắc đầu.

"Ngoại hình hay tuổi tác không quan trọng. Marie là người phụ nữ tốt mà."

Marie là người phụ nữ tốt á?

Ây, tỉnh táo thiệt không bây?

Trong khi tôi đang sốc ngang, thì Chris hơi ngượng ngùng.

"Bí ẩn của là nét quyến rũ của phái nữ đó, vậy nên khi biết thêm về kiếp trước của cô ấy thì càng tuyệt vời hơn nữa. Nói không ngoa chứ, Marie là người phụ nữ quá tốt so với chúng tôi."

Giữ bí mật về kiếp trước là nét quyến rũ sao?

Ờ, hiểu rồi, có ai đó mang lũ này về trại được không?

Ngu đến độ này thì hết cứu nổi rồi - nhưng đồng thời, tôi thực sự cảm thấy an tâm.

"Được rồi. Vậy nhờ chúng mày chăm sóc con bé nhé. - Đừng làm con bé khổ tâm nữa."

Khi tôi giao Marie cho họ, Julius cảm thấy ngượng ngùng.

"Đừng lo. Chúng em sẽ bảo vệ Marie. Anh rể Leon à."

"ANH, ANH RỂ Á!?"

Khi tôi mở to mắt hết mức có thể, Julius tỏ vẻ khó hiểu.

"Phải rồi. Nếu là anh trai của Marie, thì chúng em là em của anh mà. Từ giờ xin hãy chiếu cố em nhé, anh rể."

"Câm!! Câm hết cm chúng mày mồm lại! Bị lũ chúng mày gọi là anh rể khiến tao rợn hết cả lông gà lông vịt lên rồi đây này!"

Khi tôi tỏ ra rất không hài lòng, bốn người họ đều cười mãn nguyện.

Brad nháy mắt.

"Chúng em nhất định phải gọi anh là anh rể thôi."

"Ai cho phép chứ hả? Cái thằng tự luyến này, đừng có mà cợt nhả nữa."

"Em tự hào về việc mình yêu chính bản thân mình. Hơn nữa, riêng anh thì không có tư cách chỉ trích thằng em này về chuyện hay đùa cợt trêu chọc đâu."

Khi tôi đang cau mày, Chris đặt tay lên vai tôi từ phía sau.

"Anh rể - xin hãy giao em gái cho chúng em."

"Đừng gọi tao là anh rể! Và hãy nói câu đó sau khi mày có thể tự lập được!"

Các người đang sống ăn bám nhờ vào tiền tài của tôi mà lại nói muốn giao Marie cho các người á?

Phải nói Marie mới chính là người đang chăm sóc cho mấy người mới đúng , nó lại ngược đời thật sự luôn đấy.

Trong khi tôi đang tức giận, Greg cởi áo khoác và tạo dáng.

"Leon - anh rểêêêê!! Với mớ cơ bắp cuồn cuộn này, em sẽ bảo vệ Marie!!"

"Có câm cái mồm lại đi không!! Đừng gọi tao là anh rể nữa!"

Tôi nhặt chiếc áo dưới nền và ném nó vào Greg.

Sự tức giận làm hơi thở của tôi trở nên hỗn loạn, và Jilk cố gắng an ủi tôi.

"Gọi thế nào thì gọi thôi, quan trọng gì chứ? Marie sẽ được em bảo vệ, nên anh yên tâm đi."

"Mày phải bảo vệ con bé là điều hiển nhiên rồi, và đừng nói việc gọi anh rể là một vấn đề nhỏ. Đối với tao, đó là một vấn đề cực kỳ lớn đấy nhé!"

Rõ ràng là tôi đang bị trêu chọc.

Julius đưa tay lên miệng cố gắng kìm nén tiếng cười.

"Phụt. Siscon chưa kìa . Sao anh rể không thể hiện sự rộng lượng, rồi mừng cho bước ngoặt mới của Marie đi chứ?"

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Tôi tức giận đấm vào mặt Julius. Julius bị hất văng, đứng dậy và bắt đầu hét lên với tôi.

"CHỈ VÌ GỌI ANH RỂ MÀ GÂY NHAU LUÔN HẢ? ĐỂ TÔI NÓI CHO MÀ BIẾT, SO VỚI VIỆC CẬU ĐỘNG TAY VÀO MẸ TÔI, VIỆC NÀY CÒN LÀNH MẠNH HƠN CHÁN ĐẤY NHÉ!"

Rồi Julius nhảy sổ vào, và chúng tôi bắt đầu ẩu đả.

"CHUYỆN CỦA MILÈNE-SAN LÀ MỘT CÂU CHUYỆN HOÀN TOÀN KHÁC RỒI!"

"KHÁC QUÁI GÌ NHAU HẢ!!"

Bốn người khác với vẻ mặt chán chường kéo chúng tôi ra khỏi nhau.

"Tao sẽ không bao giờ chấp nhận việc bị gọi là anh rể đâu!!"

Tiếng tôi gào thét hét lên, và giọng nói của Luxion từ một nơi xa xôi với vẻ bất mãn dường như vang vọng lại.

[Tôi nghĩ việc gọi anh rể không phù hợp với Marie vì cô ấy là một người chuyển sinh-nhưng chủ nhân thật sự cứng đầu. Đề nghị này thì không sao cả mà.]

"Có sao là đằng khác! Ta ghét việc gọi là anh rể!"

[Tức là cậu không muốn nhường Marie lại cho bọn họ?]

"Không, đó không phải là vấn đề. Nếu đôi bên đồng ý với nhau thì-ừm, thì ô kê thôi."

Một người phụ nữ và năm người đàn ông.

Từ quan điểm của tôi, điều này khiến tôi muốn nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng nếu họ đều đồng ý thì không nên xen vào.

Julius, người mà tôi vừa mới cãi vã, mỉm cười e thẹn sau lời nói của tôi.

"Ui chòi chòi, Tsundere chưa kìa, anh rể ưi."

Bốn người khác cũng đồng loạt phá lên cười.

-Thật sự thì, tôi ghét tất cả bọn họ.

------------------------------------

Cre: Trung Nguyễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro