CHƯƠNG HAI MƯƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 20: "Cấm Thức của Thánh Nữ"

◇◇◇

Marie nhìn thấy tim của Leon đã bắt đầu đập và cảm thấy nhẹ nhõm.

(Liệu rằng biểu tượng Thủ Hộ Giả có thể thay thế cho những dụng cụ cần thiết không nhỉ? Mong là được, vậy thì bây giờ, mình có thể sử dụng Cấm Thức rồi!)

Vốn dĩ, bắt buộc phải có trang bị của Thánh Nữ mới thực hiện nghi thức được. Tuy nhiên, Thánh Thụ non đã giữ lấy mạng sống của Leon thay cho chúng.

(Mà chúng ta không có nhiều thời gian. Mình cần phải mang anh ấy về đây ngay. Hơn nữa, còn có một yếu tố quan trọng khác, nhưng mình có thể thay thế được.)

Marie hít một hơi thật sâu.

"Trong khi Thánh Thụ ban cho chúng ta sức mạnh, tôi sẽ đưa anh hai trở lại."

Khi Marie chạm vào cơ thể của Leon, không hiểu sao Julius lại nắm lấy vai cô ấy. Anh ta có vẻ lo lắng.

"Marie, em định làm gì vậy?"

Marie quay lại, cố gắng giữ vẻ mặt bình thường nhất có thể.

"Làm gì ư? Tôi chỉ đang cứu anh hai mình mà thôi."

Vẻ 'bình thường' của Marie dường như khiến Julius và những người khác cảm thấy lo lắng.

"Em nói là sẽ dùng phép thuật để cứu Leon, nhưng liệu có thật sự khả thi không với tình trạng này? Để cứu cậu ấy, liệu có cần một sự hy sinh nào đó khác không?"

Nếu việc hồi sinh người chết có khả thi, thì rất có thể sẽ phải đánh đổi bằng một cái giá tương tự.

Marie trấn an họ.

"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Không có vấn đề gì cả."

"Vậy em định cứu Leon như thế nào? Hãy giải thích cho tôi nghe đi!"

Để làm dịu nỗi lo lắng của Julius, Marie đã giải thích sơ lược.

Đây là Ma Pháp mà Thánh Nữ Livia đã sử dụng trong phần ba của trò chơi Otome để cứu người yêu mình.

"Chúng ta sẽ cố gắng đưa linh hồn đang rời đi sang thế giới bên kia trở về, bằng biện pháp cưỡng chế ép buộc. Vấn đề cơ thể thì hy vọng là sẽ được giải quyết trước đó."

Tình trạng của cơ thể Leon không tốt cho lắm.

Cleare đang gặp khó khăn.

[Nếu muốn kéo dài sự sống cho cơ thể Chủ Nhân, thì tôi không thể—Chờ đã!? Cậu ta đã đến rồi!]

Khi Cleare nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy nhìn thấy hình dáng của bản thể Luxion. Dù thiết bị con không còn hoạt động, Cleare vẫn không ngớt lời khen ngợi.

[Dù đã ngừng hoạt động nhưng cậu ta vẫn cố gắng mang con tàu đến đây? Đúng là Luxion mà. Nhưng nếu vậy, sao không liên lạc sớm đi? Hả? Tôi không nhận được phản hồi từ bản thể, có vấn đề gì à?]

Thiết bị con của Luxion vẫn không có phản ứng gì cả.

Jilk, người đã được băng bó khắp người, có vẻ nhận ra điều gì đó bất thường về tình trạng của Luxion.

"Thật kỳ lạ, cậu ta vẫn hoạt động bình thường trước khi đến đây cơ mà."

Không để ý đến điều đó, Marie đã đuổi Julius và những người khác ra khỏi phòng.

"Dù sao thì! Tôi bận rồi, mọi người hãy ra ngoài đi!"

"Biết rồi, đừng đẩy mà."

Marie đuổi mọi người ra và đóng sầm cửa lại, cô ấy dựa đầu vào cửa và xin lỗi mọi người trong lòng.

(Mọi người—xin lỗi. Cảm ơn vì tất cả.)

Sau khi lau nước mắt, cô ấy vỗ vào hai bên má để tự khích lệ mình.

"Được rồi! Mình sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"

Marie tiến lại gần Leon và nắm chặt tay cậu, Livia nắm lấy tay cô.

"Hãy để tôi giúp một tay."

Marie định từ chối nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, Marie đã từ bỏ ý định đó. Cô ấy nhìn Ange.

"Cô cũng giúp một tay nhé."

"Thật sao? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể."

"Vì là hôn phu, mọi người hãy cùng giúp đỡ nhé. Noel cũng vậy."

Noel, người được gọi, có vẻ như sắp khóc nhưng vui mừng.

"Vâng! Tôi cũng sẽ cố gắng!"

Marie đã nhắc nhở ba người.

"Để đưa linh hồn của anh hai trở lại, chúng ta sẽ đến thế giới bên kia. Và—dù có thấy gì đi nữa, đừng ghét bỏ anh ấy nhé."

Marie lo lắng niệm chú trước khi Livia và những người khác kịp nói gì, cô ấy đã thực hiện Ma pháp có thể coi là Cấm Thức của Thánh Nữ.

"—Bắt đầu triển khai Ma Pháp đây."

Khi bốn người suýt ngã quỵ, Yumeria và các máy móc đã giữ cho họ đứng vững. Và sau đó, đôi mắt đỏ ngầu của Luxion, không phản ứng cho đến bây giờ, lóe lên một lần một cách mờ nhạt.

Khi tỉnh dậy, Livia nhận ra mình đang bước đi trong một đường hầm tối tăm.

"Ange? Noel?—Marie, mọi người đang ở đâu vậy!?"

Bóng tối dày đặc, nhưng cô biết đây là một đường hầm. Tiếng của Marie, Ange và Noel vang lên xung quanh.

"Ở đây này! Đừng lạc mất nhau nhé!"

"Tớ ở đây nè!"

"Này, tớ không thấy gì cả!?"

Họ xác nhận vị trí của nhau bằng giọng nói và Marie lại ra lệnh.

"Nghe này, từ giờ hãy làm theo chỉ dẫn của tôi. Và dù thấy gì, đừng ngạc nhiên nhé. Hãy tin tưởng anh ấy."

Ange bày tỏ sự nghi ngờ.

"Đương nhiên rồi. Nhưng tôi chưa từng nghe nói về phép có thể hồi sinh người chết như vậy. Sao cô lại biết được Ma Pháp này?"

Trước câu hỏi đó, Marie trả lời một cách bình tĩnh.

"Đó là Cấm Thức của Thần Điện. Chỉ những người thừa kế trang bị của Thánh Nữ mới học được nó."

"Cấm Thức? Cô, cô đã thừa hưởng nghi thức này từ bao giờ vậy?"

Việc Marie được công nhận là Thánh Nữ chỉ mới diễn ra trong thời gian ngắn, và không ai nghĩ rằng cô ấy đã nhanh chóng học được một nghi thức cấm kỵ như vậy.

Livia cũng đồng ý.

"Ma Pháp như vậy có thể học được trong một thời gian ngắn sao?"

Với kiến thức về Ma thuật của mình, Livia không thể tin rằng điều đó có thể thực hiện được.

Và cô ấy cũng nhanh chóng hiểu tại sao đó lại là một Cấm Thức.

"Nhưng tôi hiểu tại sao đó lại là Cấm Thức rồi. Ma Pháp kéo người chết trở lại từ thế giới bên kia là một vấn đề nghiêm trọng đấy."

Ange hỏi thêm Marie.

"Nhưng chuyện này vẫn rất lạ? Tại sao tôi chưa từng thấy cô sử dụng trước đây vậy?"

Tại sao cô ấy không sử dụng nó vào 'lúc' đó? Marie thở dài rồi trả lời.

"Tôi mới học được gần đây thôi."

Noel có vẻ như tin lời Marie.

"Nhờ Marie mà Leon có thể được cứu, bây giờ không phải lúc để truy cứu cô ấy đâu."

Ange bị Noel nhắc nhở và tự nhận ra lỗi lầm của mình.

"Đúng vậy, tôi xin lỗi nhé."

Marie chấp nhận lời xin lỗi trong khi Livia đang suy nghĩ.

(Mình hiểu tại sao Ma Pháp hồi sinh lại là Cấm Thức. Nhưng liệu thứ Ma Pháp như vậy có thể dễ dàng học được không? Hay là cần phải trả một cái giá to lớn nào đó?)

Khi đang sắp xếp mớ suy nghĩ trong đầu, cảnh trước mắt bỗng sáng lên.

"Thấy rồi!"

Marie vội vàng chạy đi, và tiếng bước chân của cô ấy vang lên. Khi họ tiến gần đến ánh sáng, một cánh cổng lớn hiện ra.

Marie đẩy cửa mở và gọi mọi người.

"Nhanh lên! Nếu chậm trễ, linh hồn của anh ấy sẽ thực sự rời bỏ cơ thể mất!"

Khi Ange tiến gần ánh sáng, họ nhìn thấy hình dáng của nhau.

Livia và Noel đuổi theo, và khi bốn người bước qua cánh cổng, họ thấy một thị trấn mà họ chưa từng thấy trước đây.

Noel là người đầu tiên lên tiếng.

"Đây là đâu vậy?"

Một khung cảnh kỳ lạ đã mở ra trước mắt họ. Có vẻ như đó là một khu dân cư, nhưng các tòa nhà ở đây có phong cách hoàn toàn khác với vương quốc.

Các cột được bố trí xếp thành hàng và được kết nối bởi mớ dây rợ kỳ lạ. Mặt đất không phải là đá lát mà vẫn cứng, được sơn trắng với các dòng ký tự lạ mắt.

Mặc dù có vẻ như là nơi cho người ta sinh sống, nhưng lạ thay không có bóng dáng một ai cả.

Ange cũng ngạc nhiên vì chưa từng thấy cảnh tượng này.

"Đây có phải là thế giới bên kia không? Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng này trước đây. Mà không, nó giống như cảnh quan mà chúng ta đã từng thấy trong chuyến du học nhỉ?"

Livia nhìn lên bầu trời—có một lỗ đen lớn. Không thể nhìn thấy thứ gì bên trong nó, nhưng mang lại cảm giác lo lắng và sợ hãi đến khó tả.

"Cái lỗ đen trên bầu trời là gì vậy? Chỉ nhìn thôi đã thấy bất an rồi."

Marie dừng lại và nhìn vào cảnh vật, lau nước mắt.

"—Nhanh lên. Chúng ta phải đi đón anh ấy."

◇◇◇

Nhóm Ange theo sau Maria, họ cảm thấy kỳ lạ được một lúc rồi.

(Tại sao cô ấy biết đường vậy chứ?)

Marie dẫn họ qua một thị trấn, con đường hẹp giống như mê cung mà cô không hề do dự bước đi, như thể cô đã từng đến đây trước đó rồi vậy.

Cuối cùng, họ đến một khu chung cư.

"Đây rồi. Tầng ba đấy!"

Marie vui vẻ chạy lên cầu thang trong khi Ange quan sát kỹ lưỡng công trình xung quanh.

"Kiến trúc ở đây hoàn toàn khác với quốc gia chúng ta. Nó giống như ở một đất nước khác vậy."

Khi họ đến tầng ba, hàng loạt cánh cửa giống nhau hiện ra trước mắt. Marie không chút do dự chọn một cánh cửa.

"Phòng này đây! Nếu anh ở trong đó, thì mau ra ngoài đi!"

Dù gõ cửa nhưng không thấy ai đáp lại, Marie liền thử tay nắm cửa.

"Em mở cửa đấy."

Cô bước vào, và những người khác cũng theo sau.

Marie cởi giày và bước vào nhà như thể rất quen thuộc, bắt đầu tìm kiếm Leon.

"Có lẽ ở trong nhà tắm chăng?"

Thái độ của Marie khiến Ange cảm thấy khó chịu.

"Cô biết rõ quá đấy nhỉ."

Mặc dù Ange cảm thấy ghen tị vì Marie biết nhiều về Leon hơn mình, nhưng Marie chỉ nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.

"Có vẻ như cô đang hiểu lầm điều gì đó rồi, để tôi nói thẳng luôn này, tôi là em gái của Leon."

Noel sốc ngang và bịt miệng lại bằng hai tay.

"Đùa đó à!?"

Ange cũng bàng hoàng, không thể tin vào sự thật mà Marie vừa nói.

"Không thể nào! Tôi đã kiểm tra gia phả của Leon rất kỹ! Luôn có đủ loại tin đồn, nên tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần lắm rồi!"

Trước sự hoang mang của Ange và Noel, chỉ có Livia là không mấy ngạc nhiên.

"Marie, cô sẽ giải thích cho chúng tôi nghe chứ?"

Marie nhìn họ với vẻ mặt nghiêm túc, không phải đùa hay nói dối.

"Chúng tôi là anh em từ kiếp trước."

Ange lắc đầu không hiểu.

"Kiếp trước?"

Khi bốn người bước vào phòng của Leon, căn phòng không thể gọi là rộng rãi.

"Còn không bằng ký túc xá sinh viên nữa."

Căn phòng chật chội với giường, bàn học, và nhiều đồ đạc khác nhét vào. Noel nhận thấy một màn hình trong phòng.

"Ở đây cũng có màn hình này nhỉ."

Màn hình giống hệt những thứ mà Leon từng sử dụng.

Livia cũng tỏ ra rất hứng thú khi nhìn quanh căn phòng.

"Rất nhiều ký tự lạ. Chẳng lẽ, đây là... nền văn minh cổ đại sao!"

Khi Livia phấn khích với một tấm poster trong phòng, Marie có vẻ mặt khó hiểu.

"Ừm, nền văn minh cổ đại... Đó là poster của một trò chơi điện tử."

Mặc dù Livia bị kích thích bởi sự tò mò, cô ấy cảm nhận được rằng Leon đã sống ở đây.

"Leon nhớ rất rõ về kiếp trước của mình, phải không?"

Ange ngạc nhiên trước thái độ không hoài nghi của Livia.

"Livia không ngạc nhiên à?"

Livia cười khổ và giải thích lý do không ngạc nhiên.

"Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện kỳ lạ liên quan đến Leon, đúng chứ? Và khi nghe rằng họ là anh em từ kiếp trước, tớ chỉ có thể gật đầu hiểu cho cậu ấy thôi. Marie đã gọi Leon là 'anh hai' trước đây nhiều lần rồi mà."

Nhận ra rằng Livia đã từng nghe mình gọi hớ Leon là "anh hai" khá nhiều, Marie cảm thấy ngại ngùng.

Ange, muốn tự mình xác nhận, dò hỏi:

"Đây là phòng của Leon ở kiếp trước, phải không? Vậy thì để coi-... biết ngay mà."

Khi kiểm tra dưới gầm giường, tất nhiên, những cuốn sách khiêu dâm xuất hiện. Marie che mặt bằng hai tay khi nhìn thấy sở thích của anh hai.

"Anh hai ngốc, cả chỗ giấu đồ cũng giống kiếp trước, không biết xấu hổ à? Phận làm em gái như em cũng cảm thấy không biết chui mặt vào đâu luôn á. Bởi vì hôn thê của anh còn biết rõ luôn cơ mà."

Trong khi Noel lục lọi giá sách,

"À, cả đây nữa! Chỗ giấu đồ giống hệt, cảm giác chỗ này chính là phòng của Leon."

Và Livia tìm thấy thứ quan trọng nhất.

"—Đây là cái gì?"

Cô tìm thấy một hộp trông giống sách trên sàn, có chứ "otome game'' ghi trên đó.

Marie nhìn vào nó vơi vẻ mặt hoài niệm. "Altorieve... Câu chuyện về Thánh nữ."

Tên trò chơi là "Altorieve", và tiêu đề là "Câu chuyện về Thánh nữ".

Livia cầm 'hộp sách' trên tay run rẩy.

Livia và một cô gái trông giống cô được bao quanh bởi những người đàn ông trông giống như Julius và những người khác.

Ange cũng tò mò lấy món đồ từ tay Livia.

Mặc dù không thể đọc được văn bản, cô ấy kiểm tra mặt sau và thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ giống như mình.

"Mấy nhân vật này có vẻ giống với hoàng tử và những người khác. Và địa điểm trong bức tranh này có vẻ quen thuộc. Đó chẳng phải là quảng trường với đài phun nước ở trường học sao?"

Marie cúi gằm mặt xuống với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đối với chúng tôi, đây là hiện thực. Còn thế giới của các người thì với chúng tôi đó một trò chơi. Là một thế giới tưởng tượng."

Marie thừa nhận rằng họ đã "tái sinh vào thế giới Altorieve".

Cô ấy bắt đầu giải thích trò chơi và sau đó tiết lộ tất cả mọi thứ cho họ. Cô ấy kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện.

Ange, không nhận ra mình đã nắm chặt hộp sách đến mức nào.

"Tôi và Livia là kẻ thù ư? Không thể nào!"

Livia cũng cảm thấy như vậy.

"Đúng vậy. Tôi sẽ không bao giờ đối đầu với Ange!"

Nhìn hai người, Marie chỉ mỉm cười buồn bã.

"Đó là vì tôi đã can thiệp."

Ange, nhận ra điều gì đó, mắt mở to.

"Can thiệp? Chờ đã—cô, không lẽ..."

Marie, dù chỉ là một phần, đã biết rất nhiều thông tin từ trò chơi này.

Cô ấy giải thích với vẻ như đang xưng tội rằng mình đã làm gì.

"Tôi biết nửa của phần đầu tiên của trò chơi. Vì vậy, tôi đã quyến rũ Julius và những người khác rất dễ dàng. Tôi biết họ thích gì ngay từ đầu, gần như nhớ họ thích những hành động gì."

Khi Ange giơ tay ra định tát cô ấy, Livia đã ngăn cản lại.

"Livia, buông tớ ra!"

"Hãy bình tĩnh lại đi nào. Tớ cũng rất ngạc nhiên. Tớ ngạc nhiên lắm chứ, nhưng—hiện tại tớ đã rất hạnh phúc ."

"Livia, nhưng cậu cũng đã bị Marie làm cho đau khổ cơ mà."

"Có rất nhiều điều đã xảy ra, nhưng tớ cảm thấy mãn nguyện với mối quan hệ hiện tại cùng Leon và Ange. Vì vậy, chúng ta hãy nhanh chóng đón Leon về nhà nào."

Ange nhìn xuống hộp sách.

"Ừm. Nhưng—trong mắt Leon, chúng ta chỉ là.... những nhân vật trong câu chuyện mà thôi."

Cảm giác này thật buồn làm sao, và cùng lúc đó, Ange thấu hiểu được những suy nghĩ của Leon.

"Tớ đã nghĩ là cậu ấy đang giấu điều gì đó, nhưng không ngờ là chuyện này."

Đúng là không thể nói ra được, Ange suy nghĩ trong khi đặt hộp sách xuống bàn.

Noel, đã im lặng suốt thời gian qua, nhìn hộp sách với vẻ mặt buồn bã.

"Tớ không có trong đó à?"

Marie thở dài nặng nề.

"Cô là nhân vật chính trong phần thứ hai của series, vì vậy cô không có trong đó. Nhưng đừng lo, cô cũng là một nhân vật chính."

"Nghe vậy không biết tôi có vui nổi không nữa. Cảm giác thật lẫn lộn phức tạp."

Marie nhận ra Leon không có ở chỗ này và tỏ vẻ bối rối.

"Nếu anh ấy không ở đây, có lẽ đang ở nhà chăng?"

Ange hứng thú khi nghe thấy điều đó.

"Nhà của Leon ở đây à?"

"Vâng, có lẽ—cha mẹ chúng tôi cũng có thể đang ở đó."

Khi nghe điều này, Ange, Livia, và Noel đều ngạc nhiên.

"Cha mẹ cậu ấy cũng ở đây ư?"

Ange ngạc nhiên, và Marie gật đầu.

"Có lẽ thế. Nào, chúng ta hãy đi thôi. Ôi, tôi bắt đầu cảm thấy áp lực rồi đây nè."

Marie với dáng vẻ chán nản tiến về phía cửa trước.

Ba người bước ra khỏi phòng Leon, và tại đó, một con mèo lông màu xám đậm ngồi gọn gàng đang nhìn họ với đôi mắt đỏ.

Ange nhướng mày, nhìn con mèo.

"Một con mèo ư?"

Đến nay, họ không thấy bất kỳ sinh vật nào, vậy tại sao lại có một con mèo ở đây?

Con mèo trông có vẻ chảnh choẹ, và khi Ange đưa tay ra, nó lùi lại và quay mặt đi. Sau đó, nó hướng về phía cầu thang bên ngoài tòa nhà và kêu lên một tiếng, dường như đang bảo họ theo nó.

Con mèo dẫn họ đến một ngôi nhà cũ kỹ. Marie chưa từng trở lại ngôi nhà mà cô đã bị đuổi ra kể từ đó.

Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội quay trở lại ngôi nhà này trong cuộc đời thứ hai của mình.

Cô hít một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng, nhưng Livia liền gặng hỏi, nhất thời làm cô bối rối.

"Có chuyện gì vậy?"

Marie mất bình tĩnh ho khan.

"Tôi đang hơi căng thẳng thôi!"

Ange nhìn cô với vẻ không tin tưởng.

"Sao lại có thái độ như vậy? Đây là nhà của cô mà, không phải sao? Cô đã làm gì trước đây thế?"

Với vẻ mặt khó xử, Marie giải thích nguyên nhân khiến anh trai cô chết, rằng cô đã lừa bố mẹ để lấy tiền đi du lịch nước ngoài, cùng nhiều chuyện khác.

Livia và Ange nhìn Marie bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Noel cũng thất vọng không kém.

"Cô tệ thật đấy, Marie."

"Đó là chuyện của kiếp trước mà! Kệ đi, chúng ta vào thôi!"

Marie vội vàng kết thúc câu chuyện và bấm chuông cửa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ chiếc intercom.

"Vâng vâng, ra liền đây, ai đó vậy ạ?"

Marie định nói tên mình nhưng khựng lại vì cô không thể nhớ được tên của mình ở kiếp trước.

"Ờ, ờ à thì, là là..."

Cô đang lúng túng thì mẹ cô đã nhận ra cô.

"Con gái ngốc cũng trở về đó à? Bây giờ tên con là Marie phải không? Mẹ mở cửa cho con rồi đó, mau vào đi."

Cửa mở ra và Marie chần chừ bước vào, theo sau là ba người bạn của cô. Khi họ vào trong, họ thấy một khung cảnh quen thuộc của ngôi nhà mà Marie từng sống.

Mùi hương quen thuộc, cảnh vật quen thuộc—tất cả đều gợi lại ký ức của Marie một cách sống động.

Ba người bạn của Marie cũng đi theo cô vào phòng khách, nơi mẹ cô đang nấu ăn trong bếp và cha cô đang đọc báo.

Khi Marie xuất hiện, ông ngẩng đầu lên và chào hỏi một cách thoải mái.

"Con cũng về à? Mấy cô gái trẻ này là ai vậy?"

Marie đứng bất động tại chỗ. Dù cha mẹ cô đã già đi nhiều tuổi so với trong ký ức của cô, nhưng họ vẫn là bậc cha mẹ mà cô ngày đêm nhớ mong.

"Khách đó à? Ai tới chơi zậy mẹ?"

Leon đang nằm ngủ dưới chiếc kotatsu, từ từ gập người dậy và ngáp ngắn ngáp dài.

Khi thấy cậu, các hôn thê bắt đầu rơi nước mắt.

Marie lao đến, túm lấy áo cậu và lắc mạnh.

"ANH TRAI NGỐC! CHÚNG TA PHẢI VỀ NGAY BÂY GIỜ! NHANH LÊN, KHÔNG THÌ KHÔNG KỊP ĐÂU!"

Marie cố gắng kéo anh ra khỏi kotatsu, nhưng Leon đã...

"Ờ? Không, anh mày đếch muốn."

Anh từ chối đi cùng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro