CHƯƠNG MƯỜI MỘT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11 "Kẻ tự luyến"

Chúng tôi tiếp tục tiến bước, bỏ lại Chris phía sau, di chuyển gần với bức tường ngoài nhất do cấu trúc của hành lang.

Cảm giác như đang đi một vòng lớn, nên tôi đã bày tỏ sự lo lắng của mình với Luxion.

"Chúng ta chắc chắn đang đi đúng hướng chứ?"

Trước sự nghi ngờ của tôi, Luxion vẫn bình tĩnh.

[Không có vấn đề gì. Nhưng thật khó để hiểu cấu trúc bên trong này. Nó quá thiếu Tính Năng Thẩm Mỹ.]

Có thể là nhân loại mới xây dựng pháo đài này, hay đơn giản là nó thực sự thiếu Tính Năng Thẩm Mỹ* . Bên trong Arcadia phức tạp và rắc rối.

(Trans giải thích: 機能美 (Tính Năng Thẩm Mỹ)" là một khái niệm trong văn hóa và ngôn ngữ của người Nhật Bản, thể hiện tinh thần đẹp của tính chức năng. Thuật ngữ này bao gồm ý tưởng rằng vẻ đẹp không chỉ là về hình thức mà còn phải liên quan đến tính chức năng, hiệu suất và sự tiện lợi của sản phẩm hoặc công trình.)

"Có phải họ thiết kế như vậy để chống lại kẻ xâm nhập không?"

"Có khả năng, nhưng nếu đã làm như vậy thì họ nên ưu tiên tiện lợi hơn chứ."

Luxion không ngừng phàn nàn.

[Nói chung là quá lãng phí. Sử dụng không gian chẳng hiệu quả chút nà-CHỦ NHÂN!"

Khi Luxion đột ngột ngừng phàn nàn và la lên, tôi điều khiển Arroganz lùi lại.

Một phát bắn bất ngờ đã nhắm vào chỗ Arroganz vừa đứng.

Một cuộc tấn công mạnh mẽ từ bên ngoài đã xuyên qua bức tường. Nếu chúng tôi tiếp tục tiến lên, Arroganz có lẽ đã bị kẻ địch tấn công.

Những kẻ xâm nhập mặc giáp từ lỗ thủng trên tường có vẻ như là quân đội đế quốc. Dù không phải là kỵ sĩ ma pháp, nhưng số lượng của chúng khá đông.

"Chúng tôi đã tìm thấy lũ người xâm nhập!"

"Này này, chẳng phải đây là pháo đài của mấy chú sao? Tự phá tường nhà mình thế này có ổn không zậy nè!"

Khi tôi đùa cợt, kẻ địch hét lên phản đối.

"Sau khi đánh bại các người, chúng tôi có thể sửa chữa bức tường bất cứ lúc nào!"

Các kỵ sĩ ma pháp tiếp tục xông qua lỗ thủng. Kẻ địch tiến về phía Arroganz nhưng bị giáp đỏ của Greg chặn lại.

"Đừng quên bọn ta cũng có mặt ở đây!"

Một đòn sắc bén của Greg đã xuyên qua kẻ địch, chính xác là vào buồng lái.

Có thể thấy sự tinh xảo trong kỹ năng sử dụng giáo và kỹ thuật lái của Greg từ cú đánh đó. Nhưng không phải vì đã đánh bại kẻ địch mà chúng tôi có thể lơ là.

Julius nhìn vào lỗ thủng trên tường và nói,

"Không ổn rồi. Có vẻ như kẻ địch đang tập trung bên kia bức tường."

Qua lỗ thủng, cảnh tượng bên ngoài hiện ra.

Ngoài chiến hạm bay đến hỗ trợ Arcadia, còn có rất nhiều bóng dáng ma giáp và quái vật.

"Nhiều thật đấy. Không phải là không thể đánh bại được, nhưng việc đối phó với chúng ──"

Sẽ mất quá nhiều thời gian.

[Đối phó với số lượng này thật phiền phức.]

Dường như Luxion cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu bỏ qua chúng và tiếp tục tiến lên, chúng ta sẽ bị đánh từ phía sau.

Kẻ địch và quái vật đã phát giác ra chúng tôi và đang tiến về phía này.

Thế rồi, Brad, người lái trên bộ giáp màu tím, đã nhảy ra khỏi lỗ hổng đó bay ra ngoài.

Anh ta mở rộng cái giáo đeo như đôi cánh, cố tình giang cả hai tay ra, tạo dáng như thể đang múa trên sân khấu, cất giọng.

"Chính là thời khắc này, đây là lúc tôi toả sáng. Cỗ máy của tôi vừa vặn thích hợp để đối phó với đám này, nên các cậu hãy tiếp tục tiến bước mà không cần lo lắng đằng sau đâu."

Cái giáo trên lưng bộ giáp có thể được điều khiển tầm xa.

Brad có thể điều khiển nhiều giáo cùng một lúc, và cậu ta chắc chắn là người giỏi đánh với số đông nhất trong chúng tôi.

Nhưng, ngay cả vậy, việc để một mình tên này ở lại là quá nguy hiểm.

"Tên đần này! Làm sao tao có thể để một mình mày ở lại đây được. Mày ấy, trong cả bọn thì mày là thằng yế──"

Câu "yếu nhất" suýt chút nữa đã thoát ra, nhưng tôi đã nuốt lại kịp thời.

Lời tôi muốn nói đã được Brad tiếp nối. Giọng nói không tức giận hay bất mãn, trái lại, còn cảm thấy một sự sảng khoái.

"Yếu nhất, phải không? Tôi cũng biết mà. Vì vậy, việc tôi ở lại đây để giữ chân bọn chúng thì có ý nghĩa hơn."

"Mày định bắt chước thằng Chris thì có."

"Tôi dù không thích làm kẻ thứ hai, nhưng việc lãng phí thời gian ở đây không phải là điều tốt lành gì cả đâu. Vậy nên, tôi sẽ ở lại đây để chiến đấu. Leon à, hãy chắc chắn rằng kế hoạch thành công nhé."

Theo 'gương' Chris, giờ đây đến lượt Brad.

Tại sao chúng mày lại──.

Tôi đã cảm kích với quyết định của Brad trong lòng.

"──Thật sự tại sao chỉ vào lúc này, chúng mày mới ngầu thế nhỉ. Đừng có mà chết lãng nhách ở đây đấy."

"Ngầu từ trước rồi cơ. Và sau này, tôi muốn được nghe lời khen ngợi, ngay cả khi nó chỉ là lời nịnh nọt từ cậu."

Khi chúng tôi chuẩn bị di chuyển, Luxion bắt đầu hành động.

[Tôi sẽ để lại một số máy bay không người lái. Brad, hãy tự do sử dụng chúng.]

Brad, người được lo lắng, trông có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng.

"Ta không nghĩ là ngươi sẽ lo lắng cho ta. ──Cảm ơn."

Máy bay không người lái theo sau Brad bay ra ngoài, chúng được sắp xếp để hỗ trợ anh ta.

Thế rồi, Jilk, người điều khiển bộ chiến giáp màu xanh, đã dừng lại.

Julius quay đầu lại.

"Jilk?"

"Leon-kun, và hoàng tử. Chỉ có Brad-kun thôi thì có lẽ sẽ lo lắng đúng không. Tôi cũng sẽ ở lại."

Jilk, người anh em nối khố của Julius, luôn ở bên cạnh Julius mọi lúc.

Anh ấy chắc chắn đã được nuôi dạy để bảo vệ Julius trong mọi tình huống.

Nhưng bây giờ, Jilk lại nói rằng anh ấy sẽ ở lại.

Julius ngay lập tức đồng ý.

"Nếu cậu coi đó là điều cậu phải làm, thì hãy tự do đi. Hãy giúp Brad đi."

"Tôi sẽ làm như vậy. Tôi muốn ngăn kẻ địch tràn vào từ đây."

Giáp của Jilk được trang bị súng bắn tỉa liên hoàn. Bắn hỗ trợ từ phía sau Brad sẽ là một sự hỗ trợ to lớn đấy.

Không bay ra ngoài, giáp của anh quỳ xuống và nắm lấy súng bắn tỉa để bắt đầu nã liên thanh.

Khi kẻ địch ngoài trời bắt đầu rơi xuống lả tả, Jilk, người đã bắn hạ kẻ địch một cách dễ dàng, gọi lên tôi khi tôi chuẩn bị tiếp tục tiến bước.

"Xin lỗi, nhưng hoàng tử nhờ cậu."

"Mày định giao việc chăm sóc Julius cho tao thật á?"

"Haha, làm ơn nhé."

Nghe thấy điều đó, Julius tỏ ra không hài lòng.

"Các người nghĩ tôi là ai vậy. ──Leon, đi thôi. Chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây được."

Greg cũng nói lời chia tay với Brad và Jilk khi thấy họ chấp nhận ở lại cầm chân kẻ địch.

"Đừng có mà chết đấy!"

Cả hai đều cười.

"Các cậu cũng vậy."

"Điện hạ và hai người hãy bảo trọng."

◇◇◇

Khi Brad ra khỏi pháo đài, anh ta đổ mồ hôi lạnh trước kẻ địch đang tiến gần từ lỗ hổng trên bức tường ngoài.

"Dù đã quá muộn, nhưng tôi hơi hối hận vì đã ở lại rồi đấy. Nhưng──nếu tỏ ra hối hận thì không ngầu lắm nhỉ!"

Đối mặt với đám quái vật đang tiến tới, Brad phóng thanh giáo mà cậu ta mang trên lưng.

Thanh giáo bay lượn trên không trung, quay tròn và xuyên thủng đám quái vật.

Bộ giáp của cậu ta mang theo cùng một loại giáo, vũ khí của Brad là sáu thanh giáo tự hành.

"Đừng nghĩ rằng các người có thể dễ dàng vượt qua được."

Cậu ta đang điều khiển cùng lúc sáu thang giáo.

Như thể chúng có ý thức riêng và bay xung quanh Brad, xóa sổ đám quái vật.

Không chỉ có quái vật, mà cả kẻ địch là con người──giáp tấn công.

"CÁC NGƯƠI ĐỪNG HÒNG ĐỘNG VÀO GIA ĐÌNH TA!"

Người đang lái có lẽ là một hiệp sĩ của đế quốc.

Có vẻ như họ đã được thông báo rằng nếu họ thua, gia đình họ sẽ chết, vì vậy ý chí chiến đấu của họ dâng lên rất cao.

Brad hét lớn không kém phần quyết tâm.

"Bọn ta cũng không thể thua cuộc dễ dàng như vậy được!"

Khi kẻ địch tiến gần, Brad hướng cánh tay trái của mình về phía họ.

Cậu ta nả đạn từ khẩu súng được gắn kín trên cánh tay trái, ngay sát buồng lái của đối phương.

Kẻ địch bị bắn trúng buồng lái và rơi xuống.

Trong khi đó, sáu thanh giáo của Brad tiếp tục tiêu diệt kẻ địch.

Nhưng dù đã hạ được bao nhiêu đi chăng nữa, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Số lượng kẻ địch thậm chí còn tăng lên.

"Đám này đông quá."

Jilk, người đang bắn tỉa từ bên trong pháo đài, ưu tiên nhắm bắn vào kẻ địch khó nhằn nhất trong đám đang tiến tới.

Anh ta vẫn tiếp tục bắn hạ chiếc tàu chiến bay từ cầu chỉ huy, sau đó bắn vào động cơ và làm chìm một con tàu.

Máy bay không người lái mà Luxion để lại cũng đang chiến đấu, nên Brad cảm thấy rất vững vàng.

"Thật may là có Jilk bắn tỉa hỗ trợ."

"Cứ trông cậy vào tôi. Nhưng, số lượng này hơi khó khăn đấy. Chỉ có thể hy vọng Leon-kun và mọi người sẽ nhanh chóng phá hủy lò phản ứng."

Nếu Leon và những người khác phá hủy lò phản ứng, chúng ta sẽ thắng.

Nhưng Brad vẫn cảm thấy lo lắng.

"Hy vọng họ sẽ làm được."

Phá hủy lò phản ứng sẽ dừng Arcadia, nhưng quân đội đế quốc thì khác.

Ngay cả sau khi phá hủy, không thể chắc chắn rằng quân đội đế quốc sẽ không tấn công một cách tuyệt vọng.

Hơn nữa, không chỉ chúng tôi đang chiến đấu.

Tình hình của đồng minh cũng là một điều lo ngại.

Theo thông tin mà Luxion thu thập trước đó, có khả năng hơn hai trăm tàu đã bị chìm rồi.

Ngay cả khi kế hoạch của chúng tôi thành công, nếu quân đội vương quốc không còn, thì cũng giống như chúng tôi đã thua.

"Có lẽ chúng ta vẫn đang trụ vững được là nhờ Cộng hòa và gia tộc Công tước Fanoss. Đối với mình, thì đó là một cảm giác phức tạp."

Gia tộc Field nằm ở biên giới với Công quốc cũ Fanoss và đã đảm nhận việc phòng thủ.

Brad đã từng bị gia tộc Công tước Fanoss làm khổ suốt nhiều năm.

Và bây giờ, họ lại trở thành điểm tựa đáng tin cậy.

"Cộng hòa cũng đang chiến đấu hết mình."

"Đối với mình, việc Cộng hòa giúp đỡ cũng bất ngờ chẳng kém."

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian du học tại Cộng hòa Arzer.

Brad bị bạo hành bởi quý tộc của Cộng hòa và trải qua những chuyện khủng khiếp.

Leon và những người khác cũng đã trải qua khá nhiều khó khăn, nhưng bây giờ họ đang chiến đấu như đồng minh.

"Nếu đã vậy, mình cũng phải thể hiện một chút chứ!"

Đối mặt với đám quái vật đang tiến tới, Brad triển khai nhiều vòng tròn phép thuật.

Những gì được phóng ra từ các ma pháp trận trước chiến giáp là ma pháp tấn công diện rộng.

Quái vật bị thiêu đốt bởi hoả ma pháp và tan biến thành làn khói đen.

(Chúng ta cũng phải chật vật lắm nên không thể sang đó giúp sức được. Dù cảm thấy có lỗi với đồng minh, nhưng chúng ta chỉ có thể cố gắng được chừng nào thì hay chừng đó.)

Kẻ địch tiếp tục xông tới nhung nhúc, Brad và Jilk cố gắng chịu đựng.

(Cúng ta có thể kéo dài thời gian được đấy.)

Ngay sau khi nghĩ rằng mình có thể chống đỡ được, một nhóm kỵ sĩ ma giáp tiến tới.

Nhìn thấy họ bay theo đội hình, Brad cảm thấy một linh cảm không tốt.

"Này này, bầu không khí toả ra từ những kỵ sĩ ma giáp này khác hẳn bọn kia."

Dù đúng là kỵ sĩ ma giáp riêng lẻ cũng rất nổi bật, nhưng nhóm này có tổ chức.

Jilk dịu dàng động viên Brad đang cảnh giác.

"Đó là kỵ sĩ ma giáp. Nhưng chúng ta có trang bị đối phó với kỵ sĩ ma giáp. Không cần phải lo lắng."

Quan điểm của Jilk về việc có thể chiến đấu với kỵ sĩ ma giáp không sai.

Tuy nhiên, Brad vẫn không thay đổi nhận thức rằng nhóm trước mặt là một mối đe dọa.

"Không, nhóm lần này rắc rối hơn nhiều."

Có vẻ như trưởng nhóm kỵ sĩ ma giáp, Hubert, cũng phải thốt lên.

"Ngươi đã nhận ra chúng ta là một mối đe dọa. Phán đoán của ngươi không sai đâu."

"Cảm ơn."

"Ta là Hubert. Hubert Luo Hein."

"Brad For Field."

Họ tự giới thiệu với nhau, có lẽ vì họ đều thích đánh giáp lá cà.

Brad cảm nhận được rằng phong cách chiến đấu của họ giống nhau.

Brad điều khiển các drone hình giáo và cảnh giác với đội kỵ sĩ ma giáp của Hubert.

"Có vẻ như ta được nữ thần may mắn ưu ái rồi. Nếu những người khác phải đối mặt với ngươi, họ sẽ chật vật lắm đây. Việc ta ở lại đây là quyết định đúng đắn."

Về cách nói của Brad, Hubert có vẻ bực mình.

"Tự cao tự đại cũng được, nhưng suy ra từ cách ngươi nói, có vẻ ngươi nghĩ mình có thể thắng bọn ta."

Brad cười trong buồng lái và tuyên bố.

"Ta sẽ thắng. Dù sao thì ta là con cưng của số mệnh mà!"

"──Đúng là tên tự luyến ha."

-----

Trên cầu tàu của Ricorne, một sự cố đã xảy ra với Livia.

Cô ấy bị mất kiểm soát, mồ hôi nhễ nhại, thở khó nhọc, đau đớn nắm chặt vùng ngực.

"Những tiếng kêu xé lòng làm sao..."

Những tiếng vang xa nơi chiến trường đã vươn đến tai Livia như những làn sóng đầy ai oán đau thương.

Cleare hỗ trợ Livia, đã lọc bỏ thông tin không cần thiết trước đó.

Tuy nhiên, vẫn có thể nghe thấy tiếng thảm thiết của các binh sĩ đang mất mạng.

"Tiếng nói mất dần. Họ đang kêu khóc, họ không muốn chết."

Ange đã vỗ nhẹ lên lưng Livia, đang khóc và chịu đựng.

Ange nhìn Cleare với ánh mắt sắc lạnh.

"Không thể làm gì được sao? Trái tim của Livia sẽ không chịu nổi chuyện như thế này."

[Tôi đã lọc bớt rất nhiều thông tin nguy hiểm rồi đấy.]

Với hành động của Cleare, thông tin đến với Livia đã được hạn chế. Ange lo lắng cho Livia, đồng thời cảm thấy túi thân vì không thể làm được gì để giúp đỡ cô ấy.

"Này! Hãy để cô ấy nghỉ ngơi một chút."

[Nếu liên lạc bị cắt đứt đột ngột, đồng minh sẽ hoảng loạn.]

"Chuyện đó thì..."

Ange bối rối.

Livia cần được nghỉ ngơi, nhưng nếu làm vậy, đồng minh sẽ rơi vào hỗn loạn.

Tình hình hiện tại không thuận lợi cho quân đội phe ta, và Ange không muốn làm tình hình tồi tệ hơn.

Trông thấy Ange như vậy, Livia mỉm cười.

"Cảm ơn cậu, Ange. Nhưng nếu chúng ta không cố gắng, thì sẽ không thể giúp được gì cho Leon. Vì vậy, tớ sẽ tiếp tục."

Livia chảy nước mắt giàn giụa vì đau đớn, cô ấy dường như đang ở trong tình trạng có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Marie nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Arcadia.

"Họ sẽ thành công, phải không?"

Mọi người ở đây đều hy vọng Leon và những người khác sẽ trở về an toàn.

Bỗng nhiên, một hình ảnh hologram xuất hiện từ trên không trung. Trên màn hình hiển thị hình ảnh của Gilbert với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Ta sẽ dẫn đầu đội hậu vệ từ tuyến sau."

Gilbert, từ phía sau, bắt đầu tiến lên phía trước, khiến Ange hoang mang.

"Niisama?"

"Đừng làm bộ mặt ngơ ngác như thế chứ . Tàu chiến của Phụ Thân đã bị đánh chìm. Ai đó cần phải ra mặt và chỉ huy. Chẳng lẽ em định dựa vào Cộng hòa và gia tộc Fanoss à?"

"Anh không được đi."

Khi Gilbert cũng tiến lên, Ange lo sợ rằng anh ấy có thể không trở về.

Ange không thể quyết định.

Gilbert lớn tiếng mắng Ange.

"ĐỪNG CÓ MÀ HOẢNG SỢ NHƯ VẬY! ĐÂY LÀ CON ĐƯỜNG MÀ EM ĐÃ CHỌN!!"

"Vâng, chúc anh thượng lộ bình an."

"Đúng vậy, phải thế chứ."

Gilbert mỉm cười, Carla hét lên khi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đồng minh đang tiến lên kìa!"

Đi qua Ricorne là chiến hạm bay mà Gilbert đang điều khiển.

Điều này có nghĩa là họ sẽ cứu hộ đồng minh trong khi chiến đấu với quân đội đế quốc.

Chiến hạm bay của quân đội hoàng gia tiếp tục theo sau chiến hạm của Gilbert.

Đội tiên phong bắt đầu tấn công quân đội đế quốc.

Gilbert thỉnh cầu Ange một điều.

"Nếu anh tử trận, xin hãy chăm sóc người kế vị gia tộc Redgrave. Nếu cần, con của em có thể kế thừa."

Ange bối rối. Gilbert nói một tông giọng buồn bã nhưng vẫn gượng cười.

"Ngay cả có là gia tộc chúng ta đi nữa, thì cũng phải hy sinh để bảo vệ đất nước. Đừng quên điều đó."

Ange cúi đầu.

Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên với vẻ mặt trở nên bình tĩnh hơn trước.

"Em sẽ chăm lo cho gia tộc Redgrave. Em sẽ bảo vệ nó."

"Thế mới là em gái của anh chứ."

Quân đội Vương Quốc đã mất gần ba trăm tàu.

Tuy nhiên, quân đội đế quốc cũng chịu thiệt hại lớn.

Cả hai bên đều không thể lùi bước trong tình thế này, không thể giữ lực lượng được nữa.

Nếu đây là một cuộc chiến thông thường, vương quốc sẽ chấp nhận thất bại và rút lui.

Nhưng thất bại ở đây đồng nghĩa với cái chết.

Cả hai bên đều không thể lùi bước.

Livia đứng lên trong khi nắm chặt ngực và nhìn về phía trước.

"Chúng ta cũng sẽ tiến lên."

Cleare ngạc nhiên.

[Livia! Noel đã đạt đến giới hạn rồi!]

Noel, người đã tạo ra một lá chắn bằng sức mạnh của Thánh Thụ, dường như đã kiệt sức.

Tuy nhiên, khi Livia nói rằng cô ấy muốn tiến lên, Noel cố gắng gượng dậy.

"Đến lượt tớ ra mặt rồi à? Thiệt tình, tớ được trông cậy quá ấy nhỉ."

Noel cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể không chịu di chuyển.

Yumeria ôm Noel vào lòng và bật khóc thảm thiết.

"Tiểu thư Noel, không được đâu."

"Ha ha, tại sao ngay vào thời khắc này, tôi lại không thể di chuyển vậy chứ?"

Noel cười khổ tiếc nuối, hai hàng nước mắt lăn dài, và Livia mỉm cười với cô ấy.

"Cảm ơn cậu. Nhưng bây giờ, hãy nghỉ ngơi đi."

"Olivia?"

Noel ngẩng đầu, nhưng Livia đã nhìn về phía trước.

"Hãy đưa Ricorne tiến lên. Tôi sẽ bảo vệ mọi người của vương quốc này."

Khi Livia nói rằng cô ấy sẽ sử dụng sức mạnh của mình, Cleare can ngăn.

[Không được! Cô đã chịu đựng quá nhiều áp lực rồi, nếu cố gắng hơn nữa cô sẽ không xong mất!]

"Nếu chúng ta không tiến lên bây giờ! Tôi sẽ không tha thứ cho chính bản thân mình. Đây là lúc tôi buộc phải cố gắng."

Dù đang chịu đựng áp lực, Livia vẫn quyết định tiếp tục.

Trong khi mọi người cố gắng ngăn cản, chỉ có Ange là khác.

"Cậu cũng giống Leon. Cả hai toàn làm những chuyện mạo hiểm."

"Ange?"

"Nếu cậu đã muốn làm, tớ sẽ ủng hộ cậu đến cùng."

Ange nhìn quanh cầu tàu và nói.

"Đưa Ricorne tiến lên. Ai muốn rời đi, hãy rời đi ngay bây giờ."

Carla và Kyle nhìn nhau, nhưng vì Marie không nói rằng cô ấy sẽ rời đi, họ đã quyết định ở lại trong im lặng.

Noel, được Yumeria hỗ trợ, cười đau khổ.

"Đừng đùa. Đến tận đây rồi, làm sao tớ có thể rời đi được chứ."

Yumeria cũng gật đầu nhỏ.

"Tôi cũng sẽ ở lại. Tiểu thư Noel cần tôi hỗ trợ. Hơn nữa, là vì bé Kyle nhà tôi cũng ở lại."

Yumeria mỉm cười với Kyle. Tuy nhiên, vẻ mặt của Kyle có phần phức tạp.

Cậu ấy muốn mẹ mình rời đi, nhưng cậu cũng hiểu rằng bà ấy là người không thể thiếu trong việc kiểm soát Thánh Thụ.

Cậu không thể mở lời nói rằng bà nên rời đi.

Marie, mang theo gậy của Thánh Nữ trên vai, tự tin nói trước mặt Ange và Livia.

"Nếu mấy cô không nói rằng chúng ta sẽ tiến lên, là tôi đá mấy cô ra khỏi Ricorne rồi tự mình lái tàu xông lên rồi đó."

Marie trả lời đầy tự tin, Ange bị bất ngờ trước câu trả lời đó rồi mỉm cười.

Sau đó, cô ấy hơi châm biếm khi sửa lại lời nói của Marie.

"Chúng ta sẽ tiến lên, nhưng tôi chưa bao giờ nói là sẽ xông lên với Ricorne."

"Ơ ơ, ngữ nghĩa cũng giống nhau thôi mà!"

Marie, bị chỉ trích, trở nên xấu hổ và giọng nói của cô ấy trở nên to hơn.

Mọi người xung quanh đều cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

◇◇◇

Jilk, đang chiến đấu cùng với Brad, đang kiểm tra tình hình chiến trường qua ống ngắm của súng trường.

"Đã đưa đội hậu vệ tiến lên rồi sao. Tình hình có vẻ bất lợi cho phía vương quốc."

Anh hiểu rằng, vương quốc đang ở thế bất lợi. Bản thân lực lượng đế quốc đã mạnh hơn.

Sự giúp đỡ từ các AI là lý do họ vẫn còn có thể chiến đấu.

Các máy bay không người lái đang đối phó với kẻ thù phiền phức, giảm bớt gánh nặng cho phía vương quốc. Nhưng, những máy bay không người lái đó cũng đang liên tục bị bắn hạ.

Vì có quá nhiều kẻ thù mà.

"Ưu tiên tiêu diệt tay bắn tỉa trước!"

Cậu đã bắn vào một máy bay địch với súng trường, nhưng do bắn liên tục khiến nòng súng nóng lên đến mức tối đa.

Viên đạn chỉ lướt qua vai máy bay địch.

"Đây cũng là giới hạn của mình rồi sao?"

Đối mặt với kẻ thù cố gắng tiếp cận một cách mạnh mẽ, Jilk đã vứt bỏ súng trường và chuyển sang sử dụng súng lục.

Cậu tiếp tục bắn thủng buồng lái và nhìn máy bay địch rơi xuống trong khi gọi một máy bay không người lái gần đó.

"Làm ơn hãy thay súng trường cho tôi."

Một máy bay không người lái, mang theo cùng loại container như Arrogance, đã tiếp cận Jilk.

Nó sau đó đưa ra một súng trường mới từ container.

Sau khi nhận súng trường mới, Jilk lại chuẩn bị sẵn sàng.

Từ ống ngắm gắn trên súng, hình ảnh được phóng to và truyền về buồng lái.

Khi quan sát hình ảnh đã được phóng to, Jilk nín thở.

Rồi cậu bóp cò, hai chiến ma giáp của đế quốc đang bay về phía này đã bị một viên đạn xuyên thủng và rơi xuống.

Cậu đã nhắm vào khoảnh khắc cả hai chiến ma giáp di chuyển chồng chéo lên nhau trên một đường thẳng.

Ngay lập tức, cậu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo và tiếp tục bóp cò.

"Trái tim của mình cảm thấy khó chịu quá. Hỡi sao mà mạng sống của con người lại có thể biến mất dễ dàng đến vậy."

Năm năm trước, cậu đã nghĩ mình không sợ chiến tranh vì bản thân sẽ trở thành một hiệp sĩ.

Hiệp sĩ là phải chiến đấu.

Nếu thua cuộc, cậu sẽ ra đi một cách thanh thản.

Nhưng, sau khi trải qua nhiều trận chiến cùng với Leon, cậu đã hiểu ra.

Chiến tranh không phải là thứ tốt đẹp gì cho cam.

Và cậu đã nhận ra mình khi xưa thật ngu xuẩn làm sao.

"Có lẽ mình thích hợp với công việc văn phòng bàn giấy hơn. Súng chỉ nên là vũ khí để bắn vào mục tiêu, không phải con người."

Nếu cậu sống sót, thì chắc chắn sẽ tìm cách tránh chiến tranh càng xa càng tốt.

May mắn thay, vị vua tiếp theo là một người theo chủ nghĩa hòa bình.

(Không, không phải hòa bình. Chỉ là quá ngây thơ thôi.)

Nhưng anh không ghét vị vua đó.

(Những thiếu sót sẽ được lấp đầy bởi thuộc hạ. Đó là lý do tại sao. Cả mình và người ấy đều không thể chết ở đây được.)

Anh tự nhủ mình phải đứng vững và thực hiện nhiệm vụ của mình trước sự áp đảo của kẻ địch.

◇◇◇

Chúng tôi đang tiến vào bên trong lòng Arcadia, và rõ ràng là chúng tôi đã chọn đúng hướng.

Có vẻ như một số lượng lớn lực lượng bảo vệ đã được triển khai để bảo vệ lò phản ứng.

Chúng tôi mạnh mẽ xuyên qua lực lượng bảo vệ bằng Arroganz.

"Làm phiền cho đi nhờ nhá!"

Khi chúng tôi phá hủy liên tiếp các bộ giáp của kẻ địch và tiến lên, chúng tôi cuối cùng đã đến một không gian rộng lớn.

Chờ đợi chúng tôi ở đó là những hiệp sĩ mặc giáp ma thuật.

[Xác nhận có hiệp sĩ ma giáp phía trước. Thật là một hệ thống an ninh nghiêm ngặt.]

"Dường như chúng ta đã chọn đúng đường rồi nhỉ,"

Người đàn ông, có vẻ như là lãnh đạo của các hiệp sĩ mặc giáp ma thuật, nói trước mặt chúng tôi.

"Thật không ngờ các ngươi lại thực sự đến được đây."

"Bảo vệ cũng cẩn thận quá ha? Lò phản ứng năng lượng nằm phía sau mấy người à?"

"Đừng coi thường bọn ta. Bọn ta đã trở thành tân hiệp sĩ ma giáp nhờ nhận được lõi ma thuật do chính Arcadia cung cấp!"

Các hiệp sĩ ma giáp giơ cao đôi cánh giống như dơi và chuẩn bị vũ khí khác nhau.

"Mẹ kiếp tên khốn Arcadia kia, đã chuẩn bị cả lõi ma thuật nữa à?"

Tôi thảnh thốt kêu lên khi nghe thấy những gì chúng nói, và Luxion ngay lập tức chỉnh sửa suy nghĩ của tôi.

[Chúng không thể tạo ra được những ma giáp hiệp sỹ mạnh mẽ như Brave đâu. Những kẻ ở đây chỉ là phiên bản nhái của Finn mà thôi.]

Có vẻ như các hiệp sĩ mặc ma giáp đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, vì giọng họ tràn đầy sự tức giận.

"Các ngươi định xem thường bọn ta à! Bọn ta là lực lượng quân sự được Arcadia tôn vinh!"

Khi nghe nói rằng chúng chỉ là phiên bản hàng pha ke của Finn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Có vẻ hơi phiền phức đấy nhỉ."

Tôi biết rằng chúng tôi không thể lãng phí thời gian ở đây. Greg và Julius đã bước ra trước mặt tôi, sẵn sàng ngênh chiến.

"Leon, cậu hãy bình tĩnh lại! Nãy giờ cậu hùng hổ lắm rồi đấy."

"Để chúng tôi sẽ xử lý những tên này."

Dù đã chuẩn bị sẵn vũ khí, nhưng đối diện với họ là tới ba mươi hiệp sĩ ma giáp lận.

Đằng sau họ là đội quân bảo vệ sử dụng giáp thông thường của đế quốc, với quyết tâm không cho chúng tôi vượt qua.

Dù Greg và Julius có thể chiến thắng đấy, nhưng chúng tôi không thể lãng phí thời gian ở đây được.

Tôi không muốn gây thêm gánh nặng cho họ như Chris, Brad và Jilk.

Luxion báo hiệu thời gian chờ của pháo chính Arcadia sắp hết.

[Chủ nhân, Pháo chính của địch đã sẵn sàng khai hỏa. Nếu cậu mất quá nhiều thời gian, đồng minh của cậu đang chiến đấu bên ngoài sẽ càng chịu nhiều thiệt hại hơn.]

Luxion thông báo.

"Thôi thì cũng hết cách. Luxion, hãy tiêm thuốc tăng cường cho tôi,"

Tôi yêu cầu.

Lập tức, Luxion phản đối,

[Không! Điều đó không được! Tôi không thể đống ý được!]

Dường như Luxion không muốn tôi sử dụng thuốc tăng cường, nhưng kể cả có khuyên nhủ thêm cũng vô nghĩa mà thôi.

"Luxion, đây là mệnh lệnh," Tôi yêu cầu.

Luxion không thể chống lại mệnh lệnh của tôi.

[Vâng, tôi sẽ tiêm thuốc tăng cường. Cậu còn 9 phút 58 giây trước khi đến thời điểm cần phải tiêm thuốc giải.]

Cậu ấy tuân lệnh. Một cái kim từ ba lô sau lưng được thọc vào, và chất lỏng chảy vào cơ thể tôi.

"Kha!"

Cơ thể tôi, bỗng nhiệt độ tăng vọt, tầm nhìn trở nên hẹp lại.

Khó khăn đến mức không thể hít thở được, nước dãi rơi vãi ròng ròng.

Cơn đau kéo dài dù chỉ vài phút, nhưng lại tưởng chừng kéo dài vài giờ, cho đến khi cơ thể dần thích nghi và giảm bớt cảm giác khó chịu, thì trở nên nhẹ nhàng hơn.

Tầm nhìn mở rộng ra, cảm giác hưng phấn bao trùm, tựa như có thể làm bất cứ điều gì.

Sức mạnh tràn đầy khắp cơ thể, tim đập mạnh mẽ hơn bình thường.

Tôi lau nước dãi trên mặt và nói với Julius và Greg,

"Hai người, lui xuống."

Giọng Leon rất đanh thép.

Vừa đẩy Greg ra phía sau, một hiệp sĩ mà có vẻ như là chỉ huy đội quân vệ sĩ bước lên phía trước mở miệng nói:

"Tên hiệp sỹ ngông cuồng này dám đối đầu với chúng ta sao? Nếu ta mang đầu của ngươi trở về, chắc chắn Đức ngài Arcadia sẽ vô cùng hài lòng."

Dường như sau khi được trao cho sức mạnh của phép thuật, hiệp sĩ ấy rất biết ơn Arcadia.

Lúc này, dù không có danh xưng hoàng gia nào được nhắc đến, việc tự xưng là đội vệ sĩ vẫn khiến tôi có chút suy nghĩ, nhưng bấy giờ tôi đã không còn quan tâm.

"Xin lỗi, ta không hứng thú với câu chuyện của các ngươi. Luxion, làm ơn gỡ bỏ giới hạn của Arroganz."

Luxion, người cộng sự trí tuệ nhân tạo, đã tháo bỏ giới hạn của Arroganz.

Giới hạn này giống như một thiết bị an toàn.

Nếu Arroganz hoạt động hết công suất, nó sẽ gây áp lực lên người lái, vì vậy thông thường sẽ bị giới hạn.

Không chỉ tôi, mà bất kỳ phi công nào nếu lái Arroganz mà không có giới hạn cũng sẽ gặp họa trong buồng lái.

Nhưng với liều thuốc cường hóa mà Marie cung cấp, tôi có thể chịu đựng được việc gỡ bỏ giới hạn của Arroganz.

Hiệu quả của thuốc quả thực là phi thường. Arroganz đã tăng tốc và thu hẹp khoảng cách với hiệp sĩ phép thuật.

"Thế quái nào!?"

Trước khi chúng kịp sử dụng vũ khí, Arroganz đã nắm lấy đầu của hiệp sĩ địch và nghiền nát nó.

Tay phải tôi vung rìu chiến xuống, hiệp sĩ ma giáp bị chém đôi một phát ngọt lịm.

Sức mạnh áp đảo của Arroganz, nhờ vào thuốc cường hóa, tôi có thể kiểm soát hoàn toàn.

"Xin lỗi nhưng ta không có thời gian."

Dần dần, mọi động tác xung quanh trở nên chậm rãi.

Kẻ địch hoảng sợ rút kiếm vung về phía tôi, nhưng Arroganz đã kịp thời né tránh bằng chỉ một lần lướt qua.

Đối phương tưởng rằng đã tấn công rất nhanh rồi, nhưng với tôi, mọi chuyển động của họ đều như chậm như rùa vậy

"Xông lên đi!"

Khi ma giáp thứ hai nổ tung, những hiệp sĩ ma giáp của đội vệ sĩ tiếp tục đổ xô lên Arroganz.

Họ vung vũ khí, phóng ma thuật, và cố gắng vây hãm, kìm kẹp Arroganz.

Tôi tiếp tục chém giết kẻ thù với cây rìu chiến.

Luxion hiển thị thời gian giới hạn cho đến khi tiêm thuốc giải trên màn hình, nhưng những con số kỹ thuật số dường như di chuyển chậm chạp.

"Marie, nhờ có mày, anh có thể hoàn thành mục tiêu của mình."

Đối với kẻ địch, Arroganz có lẽ đang di chuyển với tốc độ chóng mặt.

Tôi vẫn đang đơn phương tàn sát đội vệ sĩ mà không hay biết mình đã siết chặt cần lái đến mức nào.

Tiếng "cọt kẹt" vang lên.

Và tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Nước mắt ư?"

Tôi nghĩ rằng mình đã khóc nhưng khi chạm tay vào, thì đó lại là máu chảy từ mắt.

Thuốc mạnh như vậy, tất nhiên sẽ gây ra gánh nặng lớn cho cơ thể rồi.

Tôi mới nhận thức ra mình đã quá tập trung vào việc đánh bại kẻ địch mà không để ý thời gian giới hạn sắp đến.

[Chủ nhân, thuốc giải!]

Nghe tiếng của Luxion, tôi lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn xung quanh, thì thầm.

"A, đã kết thúc rồi sao."

Tôi nhận ra không chỉ hiệp sĩ ma giáp mà ngay cả đội bảo vệ cũng đã bị Arroganz một mình quét sạch.

-------------------------------------------------------cre: Trung Nguyễn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro