CHƯƠNG MƯỜI HAI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12: "Hiệp Sĩ Mặt Nạ"

Sau trận chiến, Julius mở to con ngươi, nhìn quang cảnh trước tầm mắt.

Xung quanh Arroganz là đống đổ nát hoang tàn của kẻ thù, nhưng nó vẫn đứng đó bất tổn hại.

Bóng dáng ấy trong mắt Julius dường như mang một sự u ám đến khó tả.

"Leon, cậu đã làm gì vậy?"

Julius linh cảm xấu khi nhìn thấy Arroganz di chuyển hoàn toàn khác biệt so với trước.

Anh hy vọng mình nhầm lẫn.

"──Không có gì đâu. Hơn nữa, tao hơi mệt. Cho tao nghỉ một chút."

Dù Arroganz mới vừa thể hiện một tốc độ không tưởng, nhưng giờ đây nó khó nhấc nổi chân.

Không, có lẽ là Leon đã đạt tới giới hạn rồi.

Leon đã kiệt sức. Greg với giọng đầy chua chát nói:

"Cậu đã sử dụng thuốc của Marie sao?"

"Thuốc!? Cậu thực sự đã dùng nó sao!?"

Thuốc tăng cường. Dù có nhiều loại, Julius cũng biết về nhược điểm của chúng.

Chúng có thể tăng cường thể chất và ma lực nhưng càng hiệu quả lớn thì càng gây hại lớn cho cơ thể.

Những thuốc có tác dụng tức thì càng gây hại nhiều hơn.

Nhìn vào cách Arroganz di chuyển trước đó, rõ ràng Leon đã sử dụng loại thuốc tăng cường có hiệu quả lớn và tác dụng tức thì.

Marie là người đã gửi thuốc tăng cường đó cho Leon. Loại thuốc mà sau này Marie hối hận vì đã đưa cho cậu.

Julius nắm lấy vai Arroganz.

"CẬU ĐÃ SỬ DỤNG THUỐC TĂNG CƯỜNG SAO!? TẠI SAO CẬU LẠI LÀM NHỮNG CHUYỆN LIỀU LĨNH NHƯ VẬY HẢ!!"

Nhưng có vẻ Leon không có ý định lắng nghe lời khuyên của Julius.

"Thời gian không còn nhiều. Chúng ta phải đi tiếp. Chúng ta phải phá hủy lò phản ứng nếu không cuộc chiến này sẽ không bao giờ kết thúc. Với lại, Finn vẫn chưa xuất hiện."

Julius lau mồ hôi lạnh đã nhễ nhại khắp cánh tay.

"Ý cậu là cậu mạnh hơn Finn bây giờ sao?"

Julius đã nghe nói về sức mạnh của Finn, nhưng không nghĩ Leon hiện tại có thể thắng được.

Leon đáp lại bằng tông giọng đầy đau đớn

"Tao sẽ đối phó với cậu ta."

Julius muốn nói không nên hành động liều lĩnh, nhưng thấy Leon đã quyết tâm như vậy, anh không thể ngăn cản được.

(Mình biết cậu ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng không ngờ là đến mức này.)

Julius không ngờ Leon đã sẵn sàng đến vậy và hối hận vì đã nghĩ sai về cậu.

Và bọn họ bắt đầu di chuyển, Julius đẩy chiến Giáp Arrogantz, giúp Leon di chuyển.

"Cậu từng rất thân thiết với Finn, đúng không? Cậu không cần phải ép mình chiến đấu đâu. Hãy để tôi và Greg lo."

Dù họ không nghĩ mình có thể thắng, nhưng Julius vẫn muốn tránh cho Leon và Finn phải đối đầu nhau. Có vẻ như Leon đã nhận ra điều đó, cậu ta cười một cách đau khổ.

"Không được. Chúng ta không thể lui bước, và tao cũng không có ý định làm vậy."

"Thế à,"

Tiếp tục đi đầu, Greg vẫn quan tâm đến Leon.

Anh hỏi về khoảng cách đến lò phản ứng.

"Này, Luxion. Chúng ta còn xa chỗ đó lắm phải không?"

Kể từ khi xâm nhập vào bên trong Arcadia, họ đã mất nhiều thời gian trong cái mê cung này.

Do mất nhiều thời gian hơn dự kiến, Gregg bắt đầu lo lắng.

Leon cũng lo cho cả Chris, Brad và Jilk nên cũng muốn nhanh chóng di chuyển.

"Chúng ta sẽ đến đó. Có một dấu hiệu khá mạnh từ lò phản ứng, chắc chắn không có sai sót."

Mật độ ma tố dần trở nên đậm đặc hơn.

Các thiết bị đo đã chỉ ra rằng họ sắp đến nơi.

"Chỉ cần phá hủy lò phản ứng, pháo đài khổng lồ này sẽ chìm xuống sao?"

"Đúng vậy,"

Greg cố tình hành xử một cách vui vẻ để xua tan bầu không khí u ám.

"Cái giề. Dễ thế á. Ông cha ta đánh đấm kiểu gì mà không xử nổi cái thứ này vậy hảỉ?"

Luxion trả lời câu hỏi của Greg một cách bình tĩnh đến mức làm hỏng tâm trạng của anh ta luôn.

[Nếu Arcadia ở trạng thái hoàn hảo, chúng ta đã bị tiêu diệt từ lâu. Chúng ta không thể thắng được.]

Greg đáp lại một cách khó xử.

"Vậy à,"

Julius đã phần nào nhẹ nhõm khi nghe câu chuyện của Luxion.

"Đấy là nếu nó ở trạng thái hoàn hảo, nhỉ? Chúng ta mới phải cảm ơn tổ tiên đã khiến nó bị dồn vào thế khó ấy, Greg à."

[Julius cần gì phải đay nghiến tôi thế chứ,]

Luxion biết ơn những chiến binh thời xưa của nhân loại đã bòn rút Arcadia đến mức này.

[Chúng ta có thể chiến đấu như hiện tại là nhờ công lao của họ.]

Gregg, mặc dù có vẻ bối rối, vẫn cố gắng hành xử một cách vui vẻ.

"Vậy thì chúng ta sẽ là người kết liễu nó, xoá tan vết nhơ của ông cha ta."

Vào khoản khắc đó, Julius cảm nhận được thứ gì ấy đang tiến lại gần từ phía sau.

Julius buông Arrogantz và đứng đỡ lấy khiên.

"Chúng ta đã bị đuổi kịp sao?"

Trong khi Leon còn đang đau đớn nhưng vẫn hỏi xem bạn mình có ở đó không.

"Finn có ở đấy không?"

Luxion đã hoàn thành phân tích và trả lời Leon.

[Không phát hiện dấu hiệu của Brave. Nhưng kẻ thù được dự đoán là một nhóm hiệp sĩ ma giáp.]

Finn không ở đó. Nhưng điều đó không làm giảm bớt sự phiền phức.

Gregg lo lắng cho jilk và những người khác.

"Này, liệu rằng Jilk và những người khác có phải bị đánh bại rồi không?"

Luxion trả lời mơ hồ. "

[Có thể lũ này đã vào pháo đài từ một tuyến đường khác. Vậy nên, nếu có thấy sự hiện diện của kẻ thù, thì cũng không thể đồng nghĩa với việc họ đã thất bại được.]

Trong khi họ đang nói chuyện, hiệp sĩ ma giáp đã bắt kịp họ.

Theo sau đó là một đội quân giáp thường.

Khi kẻ thù phát hiện ra Julius và những người khác, chúng bắt đầu nã đạn.

Julius dùng khiên để chắn và kiểm tra tình hình của kẻ thù.

(Có nhiều hiệp sĩ ma giáp quá. Và số lượng Giáp cũng nhiều. Chúng không phải là quân bảo vệ nơi này à, có vẻ như chúng được điều động đến từ bên ngoài?)

Nhìn lướt qua Arrogantz, anh cảm thấy Leon đã kiệt sức rồi..

"Luxion, liệu Leon có thể chiến đấu tiếp được không?"

[Chúng tôi đã tiêm chất giải độc. Ngài ấy sẽ sớm hồi phục, nhưng hiện tại không thể chịu đựng được cuộc chiến này.]

"Nhưng cậu ấy vẫn sẽ hồi phục, phải chứ?"

[Vâng,]

Trong khi nói chuyện với Luxion, Julius đã sẵn sàng tư thế và hít thở sâu.

"Nếu vậy, tôi sẽ ở lại đây."

Julius trang bị Bạch Giáp rút kiếm, đồng thời hướng hai khẩu pháo lớn đeo trên ba lô của mình về phía kẻ thù.

Giáp của Julius mang theo pháo cannon, là một Tạo Phẩm đặc dụng của Luxion.

Những Đạn Năng lượng được phóng ra, gây ra một vụ nổ lớn khi chạm đất.

"Đi đi. Tôi sẽ ở lại đây cản chân bọn chúng."

Leon vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng ngạc nhiên trước hành động của Julius.

"Mày là hoàng tử cơ mà."

Nghe những lời nói của Leon, Julius tự giễu.

"Bây giờ vị thế của cậu cao hơn tôi nhiều. Hãy đi trước đi. Tôi sẽ câu giờ cho cậu."

"Làm sao một mình mày có thể đối phó với số lượng này được..."

Cuộc nói chuyện của họ bị Greg ngắt quãng.

"Vậy thì để tôi giúp Điện hạ một tay! Nếu lo cho Julius khi để cậu ta ở lại một mình, thì để tôi ở lại cùng."

Leon định nói điều gì đó nhưng Julius đã đẩy Arrogantz.

"Đi đi! Không phải thời gian đang cạn dần rồi sao?"

Arrogantz quay lưng đi, Leon không nói gì và tiếp tục tiến về phía trước.

"Phải như thế chứ. Phần còn lại tôi giao cho cậu đấy, Leon."

Julius đã chào tạm biệt Arrogantz, nhưng một hiệp sĩ ma giáp đã nhảy vào.

Khi nhận ra Leon trên Arrogantz, chúng tấn công một cách mạnh mẽ như thể không cho phép tiến thêm bước nữa.

Julius đã dùng khiên để chặn lại.

"Xin lỗi nhưng đây là đường cấm."

"GRỪ! CHỈ MỘT TÊN HIỆP SĨ NGOẠI ĐẠO MÀ DÁM KIÊU CĂNG NHƯ VẬY SAO!"

Julius trong chiến giáp sắc trắng đã đẩy mạnh hiệp sĩ ma giáp ra xa.

Luxion đã chuẩn bị cho anh một bộ giáp có thể chiến đấu với hiệp sĩ ma giáp phe địch.

"Nếu coi thường ta thì các ngươi sẽ phải trả giá đắt đấy."

Dù bị bắn từ phía sau, nhưng anh vẫn dùng khiên để chắn và sử dụng pháo cannon trên lưng để đáp trả.

Một hiệp sĩ ma giáp khác nhảy ra nhưng bị Greg xiên thủng bằng cây giáo trong tay.

"Julius! Đừng năng nổ quá mức, sẽ kiệt sức đấy!"

"Không cần lo. Nhìn kìa, kẻ tiếp theo đã đến rồi!"

Hai người bắt đầu chiến đấu để ngăn chặn tiếp viện của kẻ thù, vì Leon.

◇◇◇

Finn đang dẫn Mia đến phòng chỉ huy. An toàn nhất hiện tại chính là ở đây.

[Công chúa, thật may mắn là người bình an vô sự! - Này, chuẩn bị chỗ ngồi cho công chúa đi.]

Đúng như dự đoán, khi Mia xuất hiện, Arcadia bật khóc vì vui mừng.

Các binh sĩ bận rộn trong phòng chỉ huy được lệnh chuẩn bị chỗ ngồi cho Mia, Arcadia bắt đầu đưa ra một loạt những yêu cầu hách dịch.

Phớt lờ Arcadia, Brave cập nhật tình hình.

[Cộng sự à, Arrogantz đang tiến gần đến lò phản ứng. Đồng đội chúng ta đã bị đẩy lùi hoặc bị cản trở không thể tiến bước. Tình hình hiện giờ quả thực ngàn cân treo sợi tóc.]

Nghe xong, Finn nắm chặt tay.

"Vậy sao."

Vẻ mặt Finn đang dần trở nên nghiêm túc, thì đột nhiên Mia ôm chầm lấy anh.

"Mia?"

Finn ngạc nhiên, nhưng khi nhận ra Mia đang run rẩy, anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô.

"Hiệp sĩ ơi, xin anh, xin hãy trở về. Đừng để Mia một mình!"

Mia khóc, Finn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.

"Đừng lo, tôi sẽ quay trở lại."

"Thật ư?"

"Ừ, thật mà. Nên cứ ở đây chờ tôi nhé."

Brave cũng an ủi Mia.

[Nơi này an toàn nhất mà. Nếu Mia ở đây, cộng sự của tôi cũng sẽ yên tâm mà chiến đấu.]

Mia nhìn Brave bằng đôi mắt đẫm lệ.

"Boo-kun cũng phải trở lại nhé. Mình sẽ rất buồn nếu cậu đi mất đó."

[Cứ yên tâm! Nhưng mà, cái tên Boo-kun này có thể thay đổi được không? Đến cả Cộng sự cũng gọi tôi là Kurosuke, mọi người không thể gọi tôi là Brave được sao?]

Finn cười nhìn Brave tỏ vẻ bực bội.

"Trông rất hợp mà, Kurosuke."

Mia cũng mỉm cười.

"Em nghĩ Boo-kun rất dễ thương."

Có vẻ như đã an tâm sau cuộc trò chuyện bình thường, Mia từ từ rời xa Finn.

Cô đứng hai tay nắm chặt, ngước nhìn Finn với ánh mắt như đang cầu nguyện.

"Hiệp sĩ, chúc anh may mắn."

Finn mỉm cười đáp lại.

"Ừ, cảm ơn em."

◇◇◇

Cũng có động thái từ bên ngoài Arcadia.

"Thưa cậu Loic, xin hãy lùi lại!"

Người bị ngăn cản là Loic, đang trang bị bộ giáp gần như tan nát cả rồi.

Anh ta vẫn đang đánh bại các quái vật và chiến Giáp của đế quốc.

"Ta mà lại rút lui thì làm sao chấp nhận được!"

Loic, chỉ huy đội Giáp của quân đội Cộng hòa, hiểu rõ mình là trung tâm của đội.

Anh ta nhận ra rằng nếu mình lùi lại, quân đoàn chiến Giáp của quân đội Cộng hòa sẽ sụp đổ.

"Vì chị đại, tôi phải cố gắng. Hơn nữa, chúng ta đã được người đó cứu giúp nhiều lần. Làm sao tôi có thể rút lui được cơ chứ."

Loic đã được Leon cứu giúp nhiều lần.

Vì vậy, anh cảm thấy mình cần phải trả ơn.

Loic chiến đấu rất dũng cảm, nhưng chiến Giáp của anh ta đã đến giới hạn.

Khớp nối phát ra tiếng kêu răng rắc, và bộ giáp bắt đầu nứt vỡ ra trong không khí.

Phần động cơ sau cũng bỗng bốc hoả khét lẹt.

"Sao lại có thể!?"

Khi bộ giáp bắt đầu quá tải, đồng đội đã mạnh mẽ kéo Loic lui lại.

"Cậu Loic hãy rút lui đi!"

"Liên lạc với ngài Alberk ngay!"

"Đừng làm liều nữa!"

Dù bị đồng đội quở trách, Loic quay lại và nhìn đội giáp của quân đội cộng hòa đang chiến đấu, anh cảm thấy nhẹ nhõm.

(Thiệt tình, thì ra nếu cố gắng thì các người cũng có thể chiến được mà.)

◇◇◇

Tại tàu chiến lơ lửng của gia tộc công tước Fanoss, Heltrude đứng trên cầu chỉ huy, quan sát cuộc chiến đấu quả cảm của quân đội Cộng hòa.

"Đối với quân đội Cộng hòa mà nói, họ đã cố gắng hết sức mình rồi."

Ngay cạnh đó, viên chỉ huy tàu đã đề nghị với Heltrude.

"Thưa Heltrude-sama, chúng ta cũng đã đến giới hạn rồi. Quân đội Vương Quốc cũng đã tiến lên tiền tuyến. Chúng ta có thể rút lui mà không gặp vấn đề gì."

Quân đội hoàng gia đã tiến lên từ tuyến sau, khiến tình hình chiến sự dễ thở hơn.

Dù vậy, tình hình vẫn không cho phép chủ quan.

Heltrude đã bác bỏ ý kiến của viên chỉ huy.

"Không được. Chúng ta không thể rút lui trong trận chiến này."

"Nhưng mà!"

"Dù chúng ta có chạy trốn thì..."

Nếu chạy trốn, chờ đón họ chỉ có cái chết của cả một chủng tộc mà thôi.

Cô chưa kịp nói hết câu thì tình hình Arcadia đã thay đổi.

Pháo đài chuẩn bị nả pháo chính.

Một binh sĩ trên cầu chỉ huy la lên.

"CÓ TẤN CÔNG TỪ PHÍA KẺ THÙ!"

Heltrude đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất và quyết tâm.

Một bóng trắng lướt qua bên cạnh tàu chiến.

"Kia là!"

Đó là Ricorne với chiếc sừng đặc trưng.

Bên cạnh nó là những con tàu vũ trụ mà nhân loại cũ để lại.

Những con tàu được chỉnh sửa đặc biệt để tập trung vào khiên đã trở thành lá chắn cho tàu chiến khỏi pháo chính của Arcadia.

Mặc dù không thể chặn đứng hoàn toàn và bị hư hại nghiêm trọng,

Ricorne tiến lên phía trước để bảo vệ đồng đội bằng một rào chắn ma thuật như màn che.

Pháo chính của kẻ thù đã bị ngăn chặn hoàn toàn.

Heltrude nhìn Ricorne và thở phào nhẹ nhõm.

"Con tàu của hoàng tộc thì đã đành, nhưng con Ricorne này còn phiền toái hơn."

Trước đây, cô đã chiến đấu với con tàu của hoàng tộc, nhưng bây giờ, Ricorne dường như là một đối thủ khó nhằn hơn rất nhiều mà cô không muốn đối đầu.

Nhưng hiện tại, nó là đồng minh đang ngăn chặn pháo chính của Arcadia.

Heltrude quyết định tận dụng tình hình này và ra lệnh cho đồng đội của mình.

"Ta mong chờ tinh thần chiến đấu của mọi người. Hãy khiến tên tuổi Fanoss được vang danh tại nơi đây!"

Gia tộc Fanoss có nhiều lý do phải cố gắng.

Vị thế của họ trong tương lai ở Vương quốc phụ thuộc vào hành động ngay lúc này.

Khi nghĩ về điều đó, quyết định dễ dàng lui bước không phải là một lựa chọn đứng đắn gì cho cam.

Và vì lý do cá nhân nữa.

(Chỉ riêng cô thánh nữ đó, là mình vẫn không thể ghét được.)

◇◇◇

[Á á á á! Ricorne của tôiiiiiiii sắp chìm đến nơi rồi!]

Dù Ricorne đã gắng gượng chống đỡ được phát đại bác, nhưng tình hình không hề ổn chút nào.

Toàn bộ con tàu rung chuyển dữ dội, và các phần khác nhau của nó phải chịu áp lực nặng nề khiến Cleare hét lên trong thống khổ.

Việc sử dụng năng lượng từ Thánh Thụ non để bảo vệ bằng lá chắn không phải là chuyện đơn giản như tưởng tượng.

Marie, với cả hai tay nắm chặt chiếc gậy, đứng vững trong khi thở hổn hển.

Marie không chỉ một mình, mà cả Livia cũng tham gia vào nhiệm vụ duy trì lá chắn.

Thật ra, phần lớn gánh nặng đều đè nặng lên Marie.

"Marie-san"

Livia lo lắng nhìn Marie, cô ấy cố tỏ ra mạnh mẽ,

"Tôi ổn mà. Cô cũng hãy tiết kiệm sức lực của mình."

Nhưng thực tế, họ đã tiến gần tới Arcadia và chống đỡ một phát đại bác. Gánh nặng này quả thật rất lớn, và Carla, khi nhận ra Marie đang vật lộn, đã hoảng sợ.

"Nếu Marie-sama cảm thấy mệt mỏi, tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi một chút đi ạ!"

Carla nhìn Marie với vẻ mặt đầy ân cần, nhưng nụ cười gượng gạo của Marie lại có phần méo mó.

"Không, không sao đâu. Đừng lo lắng cho tôi."

Kyle mang đến nước và khăn.

"Thưa cô chủ, nếu cô cố quá sẽ gục ngã mất."

"Không, không sao đâu. Tôi không yếu ớt đến mức độ đó đâu."

Cô vẫn cố gắng đứng vững, cầm chắc cây gậy.

Uống một ngụm nước, tiếng hô hào của quân đồng chí cùng chiến đấu của Leon vang lên xung quanh.

Họ tiến lên để bảo vệ Ricorne, triển khai làm lá chắn xung quanh.

"Đừng để kẻ địch tiếp cận Ricorne!"

"Đừng ngắm bắn nó nữa, bắn tàu của tụi tao đây nè!"

"Khốn nạn!! Sao mình ngu ngốc tham gia cái trận chiến này vậy, tiên sư thằng Leon!!!"

Tiếng thét lên trong hoảng loạn.

Tàu bay và giáp do Luxion chế tạo đều có hiệu suất tốt, nhờ vậy mà bạn bè của Leon đã quen với chúng trong nhiều năm qua và có kỹ năng khá cao.

Sau nhiều lần chiến đấu cùng Leon, có vẻ như họ đã quen với tình huống này.

Nhưng trong mắt Marie, họ trông rất đáng tin cậy.

Marie lau mồ hôi, nghĩ trong đầu,

(Anh hai và bạn bè của ảnh cũng đang rất nỗ lực.)

Leon đã chuẩn bị những lực lượng quý giá này ở trường học, và hành động đó đã phát huy tác dụng trong trận chiến quan trọng này.

Dù có nghe nói về mối quan hệ ràng buộc hợp đồng, nhưng đối với Marie, có vẻ như còn nhiều hơn thế—có lẽ đó là tình bạn chăng?

Tuy nhiên, tình hình vẫn rất căng thẳng, và mặc dù họ cố gắng hết sức, khoảng cách về sức mạnh vẫn chưa thể thu hẹp lại.

Cleare sáng lên đôi mắt màu xanh của mình,

[Chết tiệt! Lũ ruồi nhặng vây quanh rồi!]

Có vẻ như lũ quái vật cũng cảm nhận được mối đe dọa và bắt đầu tụ tập quanh Ricorne.

Dù đồng đội tiến lên để trở thành lá chắn cho Ricorne, lũ quái vật vẫn tiếp tục ập tới mà không quan tâm đến tàu chiến của đồng minh.

Một con quái vật cao hơn hai mươi mét đang tiến gần đến cửa sổ. Ange hét lên với Cleare,

"Chống đỡ nổi không!?"

[Xin lỗi, tôi không thể làm gì bây giờ, vì hư hại từ đòn trước. Mất ba mươi giây để phục hồi. Aaa, nhưng không sao, thực ra tôi đã chuẩn bị cho tình huống này...]

Đúng lúc tưởng chừng như không kịp chống đỡ, Marie mở to mắt.

"Cái gì vậy?"

Quái vật lớn đang tiến tới đã bị chém đứt bởi một thanh kiếm.

Chúng biến thành khói đen và tan biến.

Tại đó, có hai bộ Bạch Giáp đứng hiên ngang.

Dáng vẻ của chúng giống với Giáp của Julius, nhưng đã được điều chỉnh khác đi chút xíu.

Chúng có vẻ như được trang bị một loại mặt nạ trang trí.

Hai bộ giáp trắng đó quay lại nhìn về phía Ricorne.

"Các gái có vẻ gặp rắc rối quá ha."

Hình ảnh của những người điều khiển giáp trắng xuất hiện trên màn hình tàu. Họ đeo những chiếc mặt nạ giống nhau.

Ange, với vẻ mặt vô cảm, hỏi:

"Các người đang làm trò con bò gì thế?"

Những người đàn ông đeo mặt nạ đứng trong tư thế giống nhau, như thể đã ăn ý từ trước.

Và họ cùng mở miệng đồng thanh,

"TA LÀ KỊ SĨ KHÔNG TÊN. HIỆN GIỜ, HÃY GỌI TA LÀ HIỆP SĨ MẶT NẠ,"

"TÔI ĐÂY, XIN TỰ XƯNG DANH LÀ HIỆP SĨ MẶT NẠ."

Cả hai cùng nói giống như Julius.

Marie mệt mỏi ngã quỵ xuống đất.

(Thật không ngờ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh!)

Cô cảm nhận được mùi tệ hại từ hai người này, và nhận ra nỗi ám ảnh kinh hoàng về những thứ liên quan bởi máu mủ.

Nhưng có vẻ như hai hiệp sĩ mặt nạ giờ đây mới nhận ra sự hiện diện của nhau.

Họ đối mặt và mắng nhiếc đối phương,

"Rốt cục là kẻ nào! Ta mới chinh là hiệp sĩ mặt nạ!"

"Ông là ai chứ! Đừng bắt chước cái dáng vẻ tôi đã thức trắng mấy đêm để nghĩ ra!"

Có vẻ như họ không nhận ra danh tính của nhau, điều này càng làm cho mấy người đứng xem cảm thấy khó xử.

"Mặt nạn trông xấu quắc đi được mà đem ra loè ai hả!"

"Này, đã có người khen mặt nạ của ta rất đẹp, hơi bị xúc phạm rồi đó nhá!! Nhào vô coi!"

Hai người bắt đầu cãi nhau, trong khi những người xung quanh thở dài ngán ngẩm.

Danh tính thật của những hiệp sĩ mặt nạ là Roland và Jake.

Livia với khuôn mặt mệt mỏi, có thái độ lạnh lùng với họ.

"Nếu các người chỉ tới làm phiền thì hãy về đi."

Roland có vẻ buồn vì được đối xử lạnh nhạt bởi một phụ nữ, trong khi Jake, có vẻ chỉ quan tâm đến Arle, không mấy quan tâm đến thái độ của Livia.

"Nếu bây giờ rời đi, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ cùng chiến đấu với ông ta. Đừng cản chân tôi, nhé, hiệp sĩ mặt nạ giả mạo."

Người bị coi là giả mạo, Roland, vẫn cố gắng kêu lên rằng mình là nguyên bản.

"Ta mới là người thật! Ta mới là hàng real đây nè! Mả cha cái thằng ranh con hỗn xược này? Xưng tên cha mẹ ngươi ra xem con cái nhà ai mà láo lếu thế nhỉ, cha mẹ kiểu gì mà không dạy nổi con cái vậy hả!!!"

Jake tức giận vì bị xúc phạm đến cha mẹ:

"Từ cách nói chuyện có thể đoán ông là là một người lớn chẳng ra thể thống cống rãnh gì. Ồ mà, không cần trả lời đâu, tôi biết ông là kẻ mạt hạng thất bại rồi."

Phớt lờ hai người đang cãi nhau chí choé, Cleare đến giải thích tình hình.

[Thực ra, trước khi khởi hành, hai người này đã đến bàn bạc riêng. Họ muốn tham gia cuộc chiến này, vì vậy Luxion đã cho họ mượn các bộ giáp dự trữ. Thật thú vị khi cả cha lẫn con đều chọn cùng một kiểu trang phục.]

Có vẻ như Cleare không liên quan đến việc chọn trang phục như mặt nạ.

Dù vậy, cha con họ đã tự chọn cùng một kiểu.

Marie nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát hai người đang chiến đấu.

"Huyết thống thật đáng sợ."

Biết rằng Julius cũng mặc giống họ, Marie cảm thấy buồn khi nghĩ rằng hai người này cùng chung dòng máu với anh.

-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro