End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[CHƯƠNG 23: NỬA ĐÊM KẾT THÚC VOI CUỐII]

------------------------------------------------

Phụ Chương.

◇◇◇

"──Và Leon đã hét lên từ đáy lòng mình. Được rồi, chúng ta sẽ dừng ở đây hôm nay!"

Trong căn phòng bao quanh bởi kệ sách, sàn nhà lấp đầy đồ chơi trẻ em.

Ngồi trên ghế trong căn phòng đó và đọc sách cho trẻ em là Noel, người đang mang bầu.

Xung quanh Noel là toàn bộ con cái của Leon.

Một trong những đứa trẻ, một cậu bé, đã kéo áo của Noel và hỏi.

"Mẹ Noel, tiếp theo là gì ạ? Papa sau đó ra sao ạ?"

Câu chuyện mà cô đang đọc cho các trẻ nghe là những câu chuyện về anh hùng do Livia viết về những chiến công của Leon.

Một cậu bé tóc vàng giống Leon cũng đòi hỏi từ Noel.

"Con muốn nghe thêm về những chiến công của ba."

Noel mỉm cười, đứng dậy sau khi đóng cuốn sách trước mặt bọn trẻ.

Khi cô ấy đặt cuốn sách trở lại vào kệ sách, cô ấy nhắc nhở,

"Hôm nay đã muộn rồi, đi ngủ đi các con. Và xin lỗi, phần tiếp theo vẫn chưa được viết đâu."

Bọn trẻ phàn nàn với một tiếng "ê a" không hài lòng.

Một cô bé tóc bím xoăn ôm lấy chân Noel.

"Tại sao không viết tiếp ạ? Con muốn nghe thêm."

Noel cười khổ khi giải thích lý do không viết tiếp.

"Vẫn chưa thể viết được."

Khi Noel nhìn vào bọn trẻ, có một vài đứa đã bắt đầu buồn ngủ.

Một cô bé giống Ange đang gật gù mệt mỏi.

Tay cô bé đang nắm lấy áo của một cậu bé đang ngủ.

Một cậu bé có vẻ ngoài giống Leon đang nằm ngủ trên sàn.

Những đứa trẻ hứng thú với câu chuyện nói rằng chúng không buồn ngủ và đòi hỏi nũng nịu tiếp tục câu chuyện.

"Hãy viết tiếp đi ạ."

Noel khuyên nhủ bọn trẻ rằng điều đó là không thể.

"Hãy đợi thêm một chút nhé. Cuộc phiêu lưu lớn của ba sẽ bắt đầu từ đây. Khi nó kết thúc, mẹ Livia sẽ tổng hợp lại thành sách. Khi viết xong, mẹ sẽ kể cho các con nghe trước tiên."

Một cô bé tóc hồng đang tựa vào trí tuệ nhân tạo - Fact, ngủ quên.

Fact nằm trên sàn nhà và cảnh báo lũ trẻ trong tư thế đó.

[Mấy nhóc này. Giảm thời gian ngủ sẽ ảnh hưởng xấu đến sự phát triển. Nào, đi ngủ thôi.]

Trước sự phiền phức của Fact, có vẻ như bọn trẻ chưa chơi đủ.

Chúng bắt đầu trêu chọc Fact cùng nhau.

"Fact-kun đang tức giận đấy~"

"Lăn cậu ta đi~"

[Dừng lại! Mấy đứa có thấy có một đứa nhóc đang ngủ dựa vào tôi không? Êi, tôi sẽ phải giảm điểm đánh giá của mấy đứa xuống rồi đây!]

Mặc dù được cho là đã biến mất trong cuộc chiến đó, những trí tuệ nhân tạo đã lưu giữ dữ liệu của mình vào các thiết bị con để tiếp tục tồn tại.

Bây giờ chúng là những người bạn đáng tin cậy của loài người, âm thầm hỗ trợ vương quốc từ phía sau.

Tuy nhiên, chúng chỉ dừng lại ở mức hỗ trợ.

Lý do là Leon không thích để trí tuệ nhân tạo can thiệp quá sâu vào việc quản lý quốc gia.

Mặc dù Ange đã rất nỗ lực thuyết phục để được sử dụng chúng một cách tích cực, nhưng Leon vẫn không đồng ý. Leon đã nói,

"Anh muốn con người tự thân cố gắng hết sức mình."

Cuối cùng, Ange cũng phải chịu thua và tuân theo chính sách của Leon.

Nhưng Noel từ đầu đã đồng ý với quan điểm của Leon.

Mặc dù dựa vào trí tuệ nhân tạo là điều không sai từ góc độ hiệu quả, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rằng phát triển dựa vào chính sức mình của mình thì tốt hơn.

"Nào, không được nghịch ngợm với Fact. Nếu không chịu ngủ thì mẹ sẽ nói với ba đấy."

Các trẻ đồng loạt đáp lại.

"Vâng~"

Khi đó, một cô bé tóc đen buộc kiểu đuôi ngựa đứng trước mặt Noel và tỏ vẻ bối rối.

Noel cúi xuống để nhìn vào mắt cô bé và hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Mẹ ơi, ba khi nào về ạ?"

Noel cười khổ khi trả lời câu hỏi khó đó.

Bởi vì không ai biết Leon sẽ trở về khi nào, có lẽ ngay cả bản thân anh ấy cũng không biết.

Rắc rối chỉ mới bắt đầu mà thôi.

"Ừm, khi nào thì không biết. Mẹ cũng không rõ. Nhưng mùa hè sẽ có kỳ nghỉ dài, ba chắc sẽ về một chuyến."

◇◇◇

Hòn đảo nổi mà Leon từng sở hữu đang được tái thiết. Vùng đất từng được cải tạo cho chiến tranh, giờ đây là một phong cảnh xanh tươi. Vẫn đang dưới sự quản lý của vương quốc, nhưng Leon đã sử dụng nó cho mục đích cá nhân. Nó là nơi lý tưởng để giam giữ những kẻ gây rắc rối.

Trên hòn đảo đó, có Marie và những người khác. Họ đang dạo bước trong khi quan sát những robot làm nông.

Marie lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Ôi, hoạt động tiết ra mồ hôi thật sảng khoái. Chắc hẳn bia tối nay sẽ rất tuyệt!"

Trời còn sớm, cô đã nghĩ đến việc nhâm nhi một ít đồ uống vào buổi tối rồi. Trong khi Marie đang tự sướng. Carla và Kyle chạy vội đến.

Carla đang dìu một đứa bé.

"Marie, xin đừng làm quá sức mình!"

Kyle cũng đang vội vàng.

Mặc dù vẫn còn trẻ nhưng đã cao hơn Carla và đã trở thành một chàng trai đẹp mã với nét đặc trưng của người Elf.

Tính cách của cậu đã trở nên đôn hậu hơn so với lúc nhỏ, nhưng dường như vẫn không thay đổi nhiều.

"Chủ nhân! Đừng vận động nhiều như vậy!"

Marie đang mang thai và bụng đã to lên đáng kể.

"Không, tôi chán ngấy rồi. Tôi muốn toát mồ hôi và uống bia. Tôi không tự kiềm chế chính mình nữa!"

Carla bắt lấy tay Marie và kéo cô về phía mình.

"Cô đang nghĩ gì vậy, uống rượu trong khi mang thai sao! Hãy trở về ngay bây giờ đi ạ!"

Carla dù không còn ngại ngần và bớt dè dặt đi, nhưng cô vẫn ở bên cạnh chăm sóc Marie như trước.

"Tôi muốn uống rượu!!"

Đứa trẻ mà Carla đang địu ngậm tay vào miệng. Đứa bé có mái tóc màu xanh đậm, giống Julius.

Khi mọi người còn đang ồn ào, thì Jilk đã trở lại hòn đảo.

Anh ta xuất hiện với một chiếc túi da và vẫy tay chào mọi người.

"Có tin tốt cho Marie nè. Anh đã mang về một loại trà đặc biệt."

Nghe thấy Jilk nói về trà, Carla trông có vẻ phiền muộn.

"Tôi sẽ chuẩn bị, vì vậy Jilk không cần làm gì cả."

Kyle cũng có thái độ lạnh nhạt với Jilk.

"Sao anh không nhận ra rằng trà của mình rất dở vậy?"

Kyle đã trở nên đôn hậu hơn nhưng vẫn cay nghiệt với 5 tên ngốc. Có lẽ vẫn đang bị họ hành hạ.

Trước phản ứng của hai người, Jilk chỉ nhún vai và mỉm cười.

"Có lẽ nó quá cao quý với các người."

Trong khi đó, Marie xây sẩm mặt mày khi nhìn đến chiếc túi da mà Jilk mang về cùng.

"Jilk ơi, c-c-c-cái túi đựng bộ ấm trà đó, em chưa từng thấy bao giờ?"

Nếu nhìn kỹ, đó là một chiếc túi mới toang. Jilk tự hào khoe khoang.

"Cái này ư? Trước khi trở lại đây, anh đã mua nó ở kinh đô. Anh đã tìm thấy một món hời tuyệt vời đang được bán với giá rẻ, nên anh không thể không mua rồi."

Marie lảo đảo khi nghe thấy điều đó, và Kyle lập tức đỡ lấy cô.

"Chủ nhân, xin hãy bình tĩnh ạ! Chúng ta vẫn ổn. Jilk đã được phục hồi tước vị, nên anh ấy có một chút dư dả về tiền bạc!"

Dù vậy, Marie vẫn khóc. Bởi vì-mặc dù mọi người đã được phục hồi tước vị, họ vẫn nợ nần chồng chất.

"Chính anh đã nói rằng sẽ không lãng phí tiền bạc mà!"

Nợ nần đến từ Leon-hay nói đúng hơn là từ Ange, người đang kiểm soát tài chính. Không giống Leon, Ange rất nghiêm khắc và còn thu lãi.

Năm tên ngốc không lãng phí tiền cho những thứ vô bổ. Họ chỉ vay số tiền trong phạm vi hợp lý, và những gì họ mượn thường cần thiết cho công việc.

Nhưng đối với Marie, người vẫn không thể thoát khỏi tính tiết kiệm, số tiền họ vay vẫn là một số nợ lớn.

Jilk, trìu mến nhìn Marie, trả lời một cách kiêu hãnh.

"Đó không phải là lãng phí. Dù sao, bộ ấm trà mà anh mua với giá tám trăm nghìn Dia là một hiện vật quý giá được khai quật từ di tích cổ xưa."

Tám trăm nghìn-khoảng tám mươi triệu yên Nhật.

Nghe điều đó, Marie nắm lấy bụng của mình.

"Không, không được. Tôi sốc đến nỗi sắp tọt thằng ku ra rồi. Chúng ta phải quay lại dinh thự để tôi có thể sinh nở."

Marie đã trải qua nhiều lần sinh nở và đã khá bình tĩnh. Kyle bắt đầu chạy.

"BÁC SĨ! CHÚNG TA CẦN BÁC SĨ!"

Jilk hoảng sợ và không biết phải làm gì.

"Anh nên làm gì bây giờ!? Trước tiên phải chuẩn bị trà-không, phải đưa Marie đến bệnh viện mới là quan trọng nhất!"

Jilk vội vàng thả chiếc túi xuống, và tiếng vỡ của bộ ấm trà trị giá tám trăm nghìn Dia vang lên.

Marie nghe thấy tiếng đó, mặt mày tái mét.

"KHÔNG! TÁM TRĂM NGHÌN CỦA TÔI!"

Cô hét lên và ngất xỉu ngay lập tức.

Jilk ôm lấy Marie.

"MARIE, HÃY TỈNH TÁO LẠI ĐI MÀ EM!!"

Carla nhìn Jilk với ánh mắt lạnh lùng.

"Anh đã hại chết Marie rồi đấy! Tại sao anh luôn bị lừa mua những bộ ấm trà rẻ tiền với giá trên trời vậy? Tại sao anh không nhận ra rằng mình không có mắt nhìn hàng thật?"

Carla dồn Jilk vào đường cùng, và anh ta run rẩy xin lỗi.

"Tôi xin lỗi."

Dù không hài lòng với Jilk, Carla vẫn bắt anh ta giúp đỡ.

"Nếu anh đã hối hận, hãy quay lại dinh thự ngay và đun nước sôi. Nào, chạy nhanh đi!"

Khi Jilk đi về phía dinh thự, Carla thở dài sâu.

"Marie, xin hãy tỉnh táo lại đi ạ."

Marie tỉnh dậy, ánh mắt xa xăm, mỉm cười, nhưng không có sức sống trên khuôn mặt cô.

"Tôi sẽ liên lạc với anh trai để xin tiền sinh hoạt. Ha ha, tôi sẽ vay thêm tiền trong khi nợ cũ chưa trả xong, nợ nần sẽ càng chồng chất. Tôi sẽ bị Ange và những người khác mắng mỏ nữa cho coi."

"Xin hãy tỉnh táo lại đi ạ, Marie! Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu cần, chúng ta sẽ nhắc đến tên Jilk, họ sẽ hiểu mà. Chắc chắn! Có lẽ vậy!"

Marie thều thào.

"Tôi muốn được gặp lại anh hai."

◇◇◇

Đế quốc Pháp thuật Voldenowa đã trải qua một sự thay đổi sau khi thất bại trước Vương quốc Holfart.

"Những cỗ máy lại tiếp tục xây dựng thêm toà tháp sắt đằng kia kìa."

"Thật rùng rợn quá đi."

"Chúng ta đã thua, chỉ có thể chấp nhận mà thôi."

Tháp sắt, được giao phó nhiệm vụ là đèn đường, đã được xây dựng sau chiến tranh ở thủ đô và nhiều thành phố khác của đế quốc, và không được dân chúng yêu thích cho lắm.

Finn nhìn lên những tháp sắt.

"Không ngờ những gì cậu ta muốn làm, lại là những thứ này."

Dân đế quốc không hài lòng với những tháp sắt do Leon chuẩn bị.

Mia, người đang vòng tay qua cánh tay Finn, nhìn lên những tháp sắt với vẻ buồn bã.

"Hiệp sĩ-sama. Cuối cùng chúng ta đã chiến đấu vì điều gì vậy ạ?"

Dưới bầu trời, Mia đã sống một cuộc sống lành mạnh như trước đây.

Tuy nhiên, điều này chỉ có thể xảy ra ở những khu vực có đèn đường do Leon chuẩn bị.

Đèn đường không chỉ cung cấp ánh sáng mà còn phát ra ma tố.

Do huyết thống của người dân đế quốc chứa đựng nhiều ma tố, họ sẽ không thể di chuyển bình thường nếu lượng ma tố trong môi trường xung quanh bị giảm.

Ngay từ đầu thì Leon chưa hề có ý định hủy diệt đế quốc.

Trái lại, anh ấy đã lên kế hoạch để người dân đế quốc có thể sống dưới bầu trời. Finn hối tiếc vì không tin tưởng bạn mình đến phút cuối.

Anh nhíu mày, nhớ lại người bạn đã mất của mình.

"Nếu tôi tin tưởng cậu ta hơn, có lẽ đã không mất Kurosuke. Có lẽ chúng ta đã có thể tránh được chiến tranh."

"Mia...."

Cô ôm lấy Finn đang suy nghĩ nặng nề.

"Không ai có thể dự đoán được tương lai như thế này vào thời điểm đó. Vì vậy, xin đừng tự trách mình quá. Mia cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối."

Sau chiến tranh, Finn và Mia không bị truy cứu trách nhiệm.

Tất cả trách nhiệm đều do Moritz gánh vác. Giờ đây, Finn và Mia từ bỏ vị trí hiệp sĩ và hoàng tộc để sống như những con người bình thường.

Finn quyết tâm không làm Mia buồn và lắc đầu cười.

"Sao em cứ gọi tôi là hiệp sĩ mãi vậy? Tôi không còn là hiệp sĩ nữa."

"Nhưng, anh vẫn là hiệp sĩ của Mia."

Finn đặt tay lên đầu Mia và vuốt ve.

"Nếu vậy, hãy gọi tôi bằng tên nhé."

"Vâng!"

Ở đế quốc, hai người bọn họ bắt đầu cuộc sống mới.

◇◇◇

Tại sao thế giới lại không diễn ra theo ý muốn của tôi?

Ở Vương quốc Ossias, một vương quốc sa mạc xa xôi cách Vương quốc Holfart, tôi đang kiểm tra email gần đây từ Marie. Elysion, trí thông minh nhân tạo lơ lửng gần vai tôi, đã in nội dung email ra cho tôi với tình hình thật bi đát.

Đứng trên mái nhà của tầng thượng của toà nhà, tôi thở dài sâu trong khi cảm nhận làn gió mát rượi.

"Gây tổn hại cho Marie đang mang thai, Jilk thật là một kẻ khốn nạn tận cùng mà."

Dù sao thì tên đàn ông bất tài vô dụng ấy cũng đã cứu mạng tôi.

Nếu không có Jilk trong trận chiến với đế quốc, tôi đã chết rồi.

Anh ấy luôn xuất sắc trong những tình huống quan trọng, nhưng trong đời sống hàng ngày lại là một kẻ tệ hại.

Cộng trừ ra, có lẽ là âm chăng?

Không, có lẽ hơi âm. Nếu không phải vì anh ta đã cứu mạng tôi, tên này xứng đáng tùng xẻo.

Elysion nghiêm túc tiếp nhận ý kiến của tôi.

[Hãy loại bỏ hắn ta nào.]

"Đừng nói những điều nguy hiểm như vậy chứ."

[Ý cậu là tôi nên bí mật loại bỏ hắn ta? Tôi hiểu rồi. Jilk sẽ sớm bị xử lý bằng một cái chết do bệnh tật.]

"Đừng hiểu lầm lời ta nói thế chứ! Để Jilk yên-không, điều đó cũng không ổn, có lẽ nên nhờ Noel giảng đạo cho anh ta chăng? Ange có vẻ bận rộn với công việc quốc gia, ta không muốn làm phiền cô ấy thêm nữa."

Nhớ lại Ange và Noel mà tôi đã để lại ở vương quốc, tôi cảm thấy muốn khóc nấc lên.

Tại sao tôi lại ở một đất nước xa lạ?

Và tại sao tôi lại trở thành một tay giáo viên cơ chứ?

Tôi đang ở trường học của Vương quốc Ossias, một quốc gia sa mạc.

Tại sao tôi, người đã leo lên ngôi báu của Vương quốc Holfart, lại phải trở thành giáo viên ở một đất nước lạ lẫm vậy?

Bởi vì đó là địa điểm của phần thứ tư của trò chơi otome đó.

Tôi đã giấu danh tính và lén lút vào trường học để theo dõi các nhân vật xuất hiện trong phần thứ tư.

Elysion nhấp nháy ba lần bằng ống kính đỏ.

[Một video từ Olivia đã đến. Tôi sẽ phát nó ngay đây ạ.]

"Từ Olivia?"

Tôi ngạc nhiên khi Elysion chiếu video lên trước mặt tôi. Căn bếp trong căn hộ mà chúng tôi đang sống hiện ra, và Olivia đang mặc tạp dề, mỉm cười và vẫy tay.

[Leon, hôm nay em nấu cá nên hãy về sớm nhé. Nếu anh về trễ, hãy nhớ thông báo lại cho em. Nhất định phải liên lạc, nhé?]

Cô ấy đã chuẩn bị một món cá và đang chờ tôi. Nội dung đáng yêu đó đã làm tôi bất giác mỉm cười, mặc dù cô ấy trông nghiêm túc khi nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

"Thật tuyệt khi được ở bên người mình yêu. May mắn là ta không phải đi công tác một mình, cô ấy cũng đi theo ta đến tận đây. Thật ra thì ta muốn được chứng kiến sự trưởng thành của các con cơ."

[Chủ nhân có muốn kiểm tra hồ sơ phát triển của bọn trẻ không ạ?]

"Ta sẽ kiểm tra khi về nhà."

[Để tôi chuẩn bị.]

Nếu tôi đi công tác một mình, tôi đã không chịu nổi mất.

Thật tốt khi Olivia ở bên cạnh tôi, nhưng thật đau lòng khi không thể gặp các con.

Tôi có quá nhiều con, đó mới là vấn đề.

Elysion có vẻ không hài lòng.

[Tôi lo lắng về video của Olivia. Tôi cảm thấy cô ấy đang mắng nhiếc Chủ nhân.]

"Cô ấy thật đáng yêu."

[Chủ nhân thật rộng lượng khi gọi điều đó là đáng yêu! Elysion rất khâm phục.]

"Quá lời rồi. Có phải ngươi đang chế giễu ta không?"

[Không. Elysion tin rằng Chủ Nhân là người tuyệt vời nhất.]

"À, vậy sao."

Tôi thích sự ngay thẳng của Elysion hơn sự mỉa mai và châm biếm của Luxion, nhưng phản ứng thái quá của Elysion khiến tôi cảm thấy như đang bị coi thường.

Không, cậu ấy cũng có ích thật ấy.

Elysion là một đứa trẻ ngoan, nhưng-có nhiều vấn đề.

[À, và Roland đã xuất viện an toàn rồi ạ.]

Elysion thông báo.

"Ờ, ờ rồi rồi. Ta không quan tâm."

Roland đã từ bỏ ngai vàng nhưng tính cách của hắn ta không thay đổi tẹo nào.

Hăn ta đã cố gắng trốn thoát khỏi hòn đảo nơi mình bị giam cầm hàng chục lần.

Hắn ta đi đến các thành phố lớn và liên tục tán tỉnh phụ nữ, và đã có quan hệ bất chính với nhiều người.

Nghe điều đó có thể khiến ta tức giận, nhưng sự phóng đãng của Roland đã khiến những người phụ nữ đi theo hắn ta đến hòn đảo bị giam giữ tức giận.

"Mong hắn sẽ bị mấy bà vợ xiên thêm chục nhát nữa và phải nhập viện sống thực vật luôn!"

Roland bị một người phụ nữ đâm và phải nhập viện.

Tôi đã lớn tiếng mong muốn hắn ta bị đâm một lần nữa, và Elysion hỏi tôi.

[Khi tôi thông báo rằng Roland bị đâm rồi hôn mê sâu, chủ nhân đã lo sốt vó cả lên và kiểm tra tình hình của hắn ta nhiều lần, và rõ ràng chủ nhân đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin hắn ta không sao. Vậy tại sao cậu lại muốn hắn ta bị đâm một lần nữa vậy?]

Elysion đặt câu hỏi một cách ngây thơ, tôi quay mặt đi.

Chắc chắn tôi đã bị sốc khi nghe tin là thật, tôi lo cho hắn ta cũng là thật lòng luôn.

Tôi ghét Roland, nhưng vì tôi cũng được nhiều phụ nữ vây quanh, tôi không thể coi chuyện đó là chuyện của người ngoài được.

"-Thì ngươi nhìn tình cảnh của ta đi, ta cũng có thể bị đâm bất cứ lúc nào."

[Đừng lo. Bất cứ ai cố gắng đâm cậu, Elysion sẽ xoá sổ kẻ đó.]

"Ngươi nói cứ như thể sẽ làm thiệt vậy, đáng sợ vãi."

[Không phải có vẻ, tôi sẽ làm đó.]

"Quá mức rồi. Tình cảm của ngươi dành cho ta quá mức rồi đó."

Khi tôi ngán ngẩm với phản ứng của Elysion, chủ đề trở lại Roland.

[Vậy cậu không coi chuyện của Roland là chuyện của người khác sao?]

"Đúng vậy. Ta cũng có nhiều vợ."

Tôi tự thừa nhận rằng điều đó nghe có vẻ tồi tệ, nhưng tôi không thể làm gì khác.

Nếu tôi bây giờ lại vác thêm một cô nào về nữa, có lẽ sẽ có người cầm dao đợi sẵn ở nhà.

"-Ta đã đi quá xa để quay đầu lại."

Tôi không hối tiếc.

Nhưng tôi đã suy nghĩ lại.

Nếu tôi có thể xử lý mọi thứ một cách khéo léo hơn, có lẽ sẽ không phải đối mặt với một kết cục tồi tệ như thế đâu ha.

[Nếu chủ nhân muốn, tôi có thể giải quyết hắn ngay bây giờ?]

"Đừng! Giết Roland là không được!"

Dù tôi đã cười cợt một chút khi nghe tin hắn ta bị đâm, nhưng giết người là không được.

[Cảm xúc của chủ nhân đối với Roland là gì? Cậu muốn hắn ta chết hay không?]

"Ta vừa muốn hắn ta chết, nhưng ta lại không muốn hắn ta chết."

[-Chúng ta sẽ để vấn đề này tạm thời sang một bên vậy.]

Khi Elysion quay đầu nhìn lại bằng ống kính đỏ của mình, cậu ta hoá tàng hình quang học.

Có ai đó đang đến gần. Một học sinh bước lên cầu thang, mở cửa và bước ra tầng thượng.

-Nhân tiện, trường tôi đang giảng dạy là một trường nam sinh. Không có giấc mơ hay hy vọng gì cả, nhưng tôi không thể nói ra điều đó vì sợ bị vợ mắng.

Học sinh đó là một chàng trai, trông có vẻ yếu ớt.

Cậu ta có khuôn mặt trung tính và mỉm cười khi nhìn thấy tôi.

"Người lại ở đây ạ, thưa thầy Leon?"

Cậu ta vui mừng khi gặp tôi, và tôi đã tiếp cận cậu ta với tư cách một giáo viên bình thường.

"Tôi thích tầng thượng này. Còn em, có chuyện gì không?"

Khi tôi hỏi cậu ta có việc gì không, chàng trai trông có vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tươi cười.

"Tiết học tiếp theo do thầy phụ trách đó ạ. Em đến đây để nhắc thầy đừng tới lớp muộn."

Khuôn mặt tươi cười của 'chàng trai' đó, người thực chất là nhân vật chính của phần thứ tư của trò chơi otome.

Con bé đã giả trai để nhập học vào trường nam sinh-tôi thật sự không hiểu tại sao ai đó lại muốn lén vào một trường nam sinh làm quần què gì.

Thông tin có được từ Erica rất hạn chế, tôi có ít manh mối hơn so với lần trước.

Tôi đã đến quốc gia sa mạc này và làm giáo viên ở đây để cùng Elysion điều tra.

"Vậy chúng ta hãy cùng đến lớp nào."

Khi tôi đứng dậy và trở lại tòa nhà trường, tôi nói chuyện với học sinh 'nam'-nhân vật chính.

"Ôi hỡi trời đất ơi, tôi thật sự không muốn dạy học chút nào."

"Thầy là giáo viên mà lại nói thế à?"

'Cậu ấy' ngạc nhiên nhưng vẫn cười khúc khích vì lời nói của tôi. Chúng tôi đã đến phòng học.

Khi bước vào trong, một nhóm học sinh trông như lũ cá biệt lườm nguýt tôi, nhổ nước bọt phùn phụt.

Tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp học này, và trường này dường như là nơi tập trung của những học sinh có vấn đề, hổ báo cáo chồn.

Ôi trời, phần thứ tư cũng là một câu chuyện với nhiều tình tiết chó má quá đi ấy chứ.

Nhân vật chính ngồi xuống chỗ của mình, và tôi nhìn quanh lớp học sau khi chuông reo.

Những đối tượng chinh phục tiềm năng của nhân vật chính có lẽ đang ở đây, nhưng tiếc là tôi chưa thể xác định họ là ai. Tất cả đều là ứng viên tiềm năng vào lúc này.

"Tôi hy vọng các cô cậu sẽ yêu thích bài giảng hôm nay,"

Tôi bắt đầu với giọng nói dịu dàng nhất có thể, nhưng trong đầu tôi, tôi chỉ đơn giản là muốn ngày học kết thúc càng sớm càng tốt.

Tôi nghĩ tới mình phải cứu thế giới, công việc này thực sự không hợp với tôi chút nào.

Nhưng không ai khác làm nổi, vậy nên tôi đành phải làm thôi.

Và... vì muốn khi gặp lại Luxion ở thế giới bên kia, có thể tự hào khoe rằng "ta đã giải cứu được thế giới đấy", vậy nên, có lẽ tôi nên cứu thế giới thêm một lần nữa nhỉ.

-Vậy thì, bắt đầu tiết học thôi.

Biết bao nhiêu lần nữa mới đủ để cứu thế giới này hoàn toàn đây?

Thật sự... thế giới trò chơi otome này quá khắc nghiệt với tôi rồi.

Kết thúc.

--------------------------------------------------

Lời tựa

Tôi là Mishima Yume, đang tràn ngập cảm xúc.

Thế giới otome game là một thế giới quá khắc nghiệt đối với nhân vật quần chúng rồi, được viết tắt là "Mobu Sekai", đã hoàn thành thành công.

Tôi không thể ngớt lời cảm ơn đủ những người liên quan đã hỗ trợ tôi, và những bạn đọc đã ủng hộ tôi đến thời điểm này.

Khi bắt đầu đăng tải Mobu Sekai trên web, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được chuyển thể thành anime.

Khi tôi bắt đầu viết, tôi đã trở thành một tác giả và xem việc chuyển thể thành anime là một mục tiêu.

Làm thế nào để viết một tác phẩm có thể được chuyển thể thành anime? Tôi đã suy nghĩ về điều đó và bắt đầu công trình này như một phần của quá trình thử nghiệm. Trước khi đăng tải Mobu Sekai, có một thể loại mà tôi thường xuyên thấy trong bảng xếp hạng của Shōsetsuka ni Narō: tình yêu giả tưởng ở thế giới khác dành cho phụ nữ, cụ thể là thể loại nữ phản diện.

Mặc dù nó đã trở thành một thể loại phổ biến ngày nay, nhưng vào thời điểm đó, nó không chiếm ưu thế trong bảng xếp hạng cho lắm.

Câu chuyện bắt đầu với việc hủy hôn, và tôi, một người đàn ông, cũng thấy nó thú vị và gây ấn tượng mạnh (cười).

Từ đó, tôi đã nghĩ rằng chuyển thể thể loại nữ phản diện để phù hợp với đối tượng nam giới cũng sẽ thú vị.

Tôi đã nhanh chóng bắt tay vào việc tạo ra một kịch bản. Tại thời điểm này, kịch bản đó vẫn là một thể loại nữ phản diện tiêu chuẩn.

Luxion chưa xuất hiện, và nữ chính là sự kết hợp của Angelica và Marie.

Nhân vật chính là một người đàn ông chuyển sinh thành một mục tiêu chinh phục, và nữ chính là một phụ nữ đã chuyển sinh thành nữ phản diện.

Ban đầu, nữ chính quyết tâm không trở thành nữ phản diện, nhưng môi trường xung quanh không cho phép cô làm vậy và cô phải đối mặt thử thách với vai trò là nữ chính của câu chuyện. Mặc dù không muốn, nhưng cô ấy đã bị đẩy vào cuộc xung đột và bị cô lập.

Câu chuyện ban đầu là một cấu trúc đơn giản về người hùng cứu một nữ phản diện bị cô lập.

Ban đầu, không có yếu tố harem.

Vậy tại sao nó lại trở thành Mobu Sekai hiện tại?

Bởi vì khi tôi thử chơi game otome để nghiên cứu thì bị sốc.

Vào thời điểm đó không hề có trò chơi otome game nào xuất hiện nhân vật nữ chính là phản diện cả. Đó một thể loại phát triển riêng biệt, đấy là điều tôi không thể ngờ đến.

Đó là vấn đề xuất hiện ở giai đoạn này, không có tư liệu về "nhân vật chính là phản diện nữ" để nghiên cứu, nhưng đáng tiếc là vì công việc đã vào guồng rồi, nên tôi không thể thay đổi được nữa.

Tôi không có kiến thức đầy đủ về trò chơi otome.

Nhưng, bây giờ là thời điểm bắt buộc phải viết rồi. Vậy thì, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc viết tiếp thôi.

Lựa chọn mà tôi đã quyết định trong khi bị giới hạn thời gian như thế đó là thêm vào các yếu tố khác.

Bằng cách kết hợp các kiểu cốt truyện khác, Mobu Sekai đã được tạo ra như vậy đó.

Vì đó chỉ là một tác phẩm thử nghiệm, nếu tác phẩm không được yêu thích, tôi sẽ cho end sớm.

Với tâm trạng đó, tôi đã bắt đầu đăng tải.

Vì vậy, dù có tiêu đề là trò chơi otome, nội dung của nó thực chất là một câu chuyện thế giới đảo ngược được gọi là Narou System, nơi mà mối quan hệ nam nữ đã được đảo ngược.

Tôi thích thể loại thế giới đảo ngược, nhưng có lẽ, vào thời điểm đó tôi đã cảm thấy chán chường và muốn viết ra một câu chuyện mang tính châm biếm.

Cuối cùng, sự châm biếm tôi đặt vào tác phẩm đã quay lại và đâm vào tôi như một cú ném bumerang vậy (mồ hôi nhễ nhại).

Kết quả, nó vẫn chỉ là một câu chuyện thế giới đảo ngược mà thôi.

May mắn thay, Mobu Sekai trở nên phổ biến và tôi có thể tiếp tục viết, đến khi một phần của phiên bản web đã kết thúc, tôi đã nhận được lời đề nghị từ GC Novels để biến nó thành sách.

Và từ đó, Mobu Sekai hiện tại đã được kết nối như vậy đó... Tôi nghĩ rằng có độc giả đã nhận ra, nhưng thực ra câu chuyện này là một câu chuyện về tình bạn giữa Leon và Luxion.

Ban đầu, tôi viết với ý định tạo ra một câu chuyện thế giới đảo ngược, nhưng khi tôi đọc lại phiên bản web đã hoàn thành, từ cuộc gặp gỡ giữa Leon và Luxion, và đến kết thúc cuốn sách này, không có vấn đề nào cả.

Leon, người kế thừa bản tính khó chịu, cộc cằn từ ý tưởng ban đầu, là một nhân vật khá khó hiểu khi đọc từ quan điểm của độc giả.

Để tạo điểm nhấn cho Leon và để có thể châm chọc ý kiến của Leon, cần có một Cộng Sự như Luxion đã trở nên cần thiết.

Bình luận mà tôi nhận được và cảm thấy phù hợp nhất là, Leon là một kẻ không đáng tin cậy để xứng đáng với vai trò 'người kể truyện', đó là sự thật.

Leon, nói dối ngay cả với chính bản thân mình, là một nhân vật ngốc nghếch.

Dù cậu ta có thể nói ra những lời lẽ thô tục đến bất kỳ ai, nhưng hầu hết những từ ngữ đó đều quay trở lại mắng nhiếc chính Leon.

Một kẻ ngốc nghếch không thèm suy nghĩ về bản thân, một kẻ nói dối.

Mặc dù vậy, cậu ta vẫn là một nhân vật phức tạp, với sự ôn hòa.

Luxion, được tạo ra để làm nổi bật một Leon như vậy, nhưng cuối cùng mối quan hệ giữa hai người luôn ở trung tâm của câu chuyện.

Hai kẻ ngốc nghếch đã tạo ra mối liên kết và kết thúc ở chương cuối cùng.

Bắt đầu với Luxion và kết thúc cũng với Luxion.

Dù có vẻ như yếu tố harem không nổi bật, nhưng khi hoàn thành, tôi nhận ra được điều mình muốn viết.

Đó là một kho báu to lớn với tôi.

Sau đó, để kỷ niệm việc hoàn thành câu chuyện chính, tôi đã chuẩn bị câu chuyện phụ.

Nếu bạn nhập hai từ khóa vào biểu mẫu đăng ký, bạn có thể đọc được.

Từ khóa đầu tiên, hãy xem ở "Thế giới otome là một thế giới khắc nghiệt với chúng tôi tập 3".

Từ khóa thứ hai là "luxon".

Với những dòng này, câu chuyện chính của Mobu Sekai - "Thế giới otome là một thế giới khắc nghiệt với nhân vật quần chúng" - đã kết thúc.

Cảm ơn bạn đã đồng hành cùng tôi đến phút cuối cùng. Xin vui lòng tiếp tục ủng hộ Mitsuru Yamashima trong tương lai!

---------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro