Chap 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1-3

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Jessica bắt đầu công việc manager của mình.Scandal lúc trước đã không còn xuất hiện nữa. Yul đối xử với cô rất tốt. Trông bề ngoài anh có vẻ hời hợt nhưng thật ra anh rất quan tâm đến mọi người xung quanh. Sooyoung thì giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc, nếu không có cô ấy giúp thì cô không biết bắt đầu công việc như thế nào nữa. Nói tóm lại là mọi chuyện đều rất tốt đẹp ngoại trừ cái cô đen đen Kwon Yuri đó ạ. Jessica không thể hiểu được Yuri. Mọi người thường nói những cặp sinh đôi rất giống nhau từ ngoại hình cho đến tính cách, nhưng có lẽ họ bỏ sót trường hợp của Yuri rồi. Trong khi Kwon Yul anh trai cô ta đẹp trai thì khỏi nói rồi lại còn rất dịu dàng, ấm áp, luôn cư xử nhẹ nhàng với mọi người.Kwon Yuri thì ngược lại, có thể cô ta có ngoại hình rất giống Yul nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Cô ta lạnh lùng với tất cả mọi chuyện, đôi khi còn hay nổi giận. Cô nhận thấy ngay cả anh trai cô có vẻ cũng rất sợ cô. Tại sao lại phải sợ cô ta cơ chứ? Nói vậy thôi chứ tất cả mọi người ở đây đều biết, cô sợ Kwon Yuri một phép. Cũng không hẳn là sợ, nhưng cô chưa bao giờ dám cãi lời cô ta.

-Jessica.

Đó mới nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện liền.Thiêng thiệt!!

-Vâng. Cô Kwon.

-Đã bảo đừng có gọi tôi là cô Kwon.-Gọi tôi là Yuri và bỏ cái từ cô đó đi.- Bộ tôi già lắm sao?

Mặt không già nhưng tính tình thì chưa biết.

-Ah,vâng.Yuri gọi tôi có chuyện gì?

-Cuối tuần sau Yul có một buổi gặp mặt quan trọng với ông John. Ông ta sẽ quyết định việc phát triển sự nghiệp của Yul bên Mỹ.- Tôi cần tài liệu cho ngày hôm đó.

-Vâng. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.

-Còn cái này…

Jessica nhìn phong bì trên bàn tỏ vẻ khó hiểu.

-Lương tháng này của cô đó ngốc.- Cô làm việc không phải vì nó sao?

Cô ta dám gọi mình là ngốc. Thôi mặc kệ, coi như không nghe thấy.Ôi,tháng lương đầu tiên.

Jessica ôm phong bì mà lòng vui sướng.Sooyoung từ đâu đi vào nhìn Jessica nháy mắt. 

-Cậu sẽ dẫn bọn tớ đi khao tháng lương đầu tiên chứ?

-Đương nhiên rồi. -Tối nay nhé tại nhà tớ nhé.Tớ sẽ nấu ăn đãi mọi người.

-Ok.9h được không.Lúc đó Yul đã hết lịch.Chúng tớ sẽ đem rượu đến.-Phải không Yuri?

Cả Jessica và Yuri cùng giật mình. Mặc dù Yuri hay lạnh lùng và la mắng cô nhưng trong thâm tâm cô biết mình không ghét Yuri. Cô chỉ muốn thân với cô ấy hơn. 

-Uhm.Tôi không biết mình có tới được không nữa.

-Cậu nói gì vậy, Yuri.-Sooyoung chen vào.-Yên tâm,tối nay tớ sẽ lôi cả cô ấy tới. Cậu cứ về chuẩn bị nhiều đồ ăn vào.

6 Pm, tại nhà Jessica.

Jessica vui vẻ chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Tối nay Sooyoung và Yul cũng sẽ tới, cô hy vọng có cả Yuri. Hỳ hục vất vả cả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng chuẩn bị xong. Việc bây giờ là chờ mọi người tới. Chiếc đồng hồ chậm chậm quay. Đã hơn 9h tối. Có lẽ Yul vẫn chưa xong việc. Cô tiếp tục đợi, bàn ăn giờ đã nguội.

10h. Bất chợt điện thoại cô reo lên. Là Sooyoung.

-Jessica, mình xin lỗi.-Yul đột ngột có lịch mới.Chắc hôm nay bọn mình không tới được.-Cậu đừng buồn nhé.

-Uhm.Không sao.Tớ hiểu mà.

Jessica ‘s Pov

Tôi lặng lẽ gác máy. Tôi hiểu công việc bận rộn của Yul. Anh ấy là một ngôi sao nổi tiếng, cả Sooyoung nữa, cậu ấy đã dành thời gian nghỉ ngơi cho tôi hôm nay. Còn Kwon Yuri, cô ta cũng bận sao?Mọi người đều bận rộn. Một cảm giác hụt hẫng trào dâng trong tôi. Bất giác tôi khóc.

Từ khi ba mẹ qua đời vì tai nạn kinh hoàng đó, tôi chưa bao giờ có được cảm giác ấm áp của một gia đình. Tôi tự bương chải, làm việc quần quần để tự kiếm sống. Tôi cũng lao đầu vào học vì tôi biết chỉ có học mới có thể giúp tôi thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Đậu đại học với số điểm cao ngất, tôi được nhận học bổng trong 4 năm học ở trường. Tôi cũng có một vài người bạn ở trường đại học, nhưng họ không tạo được cho tôi cảm giác tin tưởng. Họ gọi tôi là Ice princess vì tôi lạnh lùng ít nói mà không biết rằng tôi đã khao khát hòa nhập biết bao. Tôi đã sống một mình cô đơn trong 5 năm và giờ đây khi cứ nghĩ mình sắp thoát khỏi cái địa ngục tự kỷ gọi là “Sự cô đơn” ấy. Tôi bàng hoàng nhận ra có lẽ mình đã hoang tưởng. Tôi vẫn mãi là một con bé lạc lõng giữa dòng đời này mà thôi.

Tôi lau vội nước mắt khi nghe có tiếng gõ cửa. Giờ này thì còn ai đến? Khi cánh cửa bật mở. Tôi như không tin vào mắt mình nữa, trước mặt tôi là Kwon Yuri.

-Không định mời tôi vào nhà sao?

Tiếng nói của Yuri như kéo tôi về thực tại.

-Uhm.Mời cô vào nhà.

-Đã nói không phải cô. Là Yuri.

-Yuri… Giọng tôi nhỏ dần vì đang cố kiềm nén những giọt nước mắt.

-Cô khóc sao? 

Dường như Yuri đã nhận ra sự kỳ lạ của tôi. Tôi quay mặt đi để che giấu những giọt nước mắt. Tôi không muốn mình tỏ ra yếu đuối trước mặt ai. Bất ngờ cô ấy kéo tay tôi lại và vòng tay ôm tôi vào lòng. Không hiểu sao tôi không đẩy ra mà ôm chặt Yuri . Tôi không muốn kiềm nén nữa. Cảm xúc trong tôi giờ giờ vỡ òa. Tôi khóc nấc lên. Yuri không nói gì, cô ấy chỉ đơn giản vỗ nhẹ lưng tôi. Tuy chỉ là một cái ôm nhưng tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch. Một cảm giác ấm áp dễ chịu đang len lỏi trong tôi. Có lẽ vì đã quá lâu tôi không ôm một ai đó.

Sau khi khóc xong, tôi cảm thấy đói kinh khủng. Tôi hâm lại thức ăn và kéo Yuri lại ngồi vào bàn.Tôi rất biết ơn vì Yuri đã không hỏi lý do tôi khóc. Bởi chính tôi cũng không biết rõ tại sao mình lại khóc nữa. Nhớ gia đình? Tủi thân? Hay sự cô đơn? Tôi có cảm giác Yuri có thể nhìn thấy mọi suy nghĩ trong tôi nên cô ấy đã không hỏi.

-Một mình cô đã làm hết tất cả chỗ này sao? 

Yuri nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên, không lẽ cô ta nghĩ tôi vụng về đến vậy sao? Nên nhớ là tôi đã sống một mình 5 năm qua. Tài nghệ nấu ăn của tôi cũng không tồi đâu.

-Uhm. 

Tôi đáp gọn lỏn vì đang bận xử lý món gà yêu thích của mình.- Tôi thực sự đã rất đói sau tất cả mọi chuyện.

-Tại sao Yuri lại đến đây? Tôi nghe rằng Yuri đã rất bận rộn.

-Yul lo lắng cho cô. -Anh ấy nghĩ cô ắt hẳn sẽ buồn nên bảo tôi đên đây.

Tôi cảm thấy một chút thất vọng vì câu trả lời của Yuri. Vậy mà tôi cứ tưởng cô ấy tự mình đến đây. Tôi cười sự ngu ngốc của mình.

-Thực ra hôm nay là sinh nhật tôi.- Tôi vốn muốn tổ chức sinh nhật với mọi người. Cũng không sao, đã lâu rồi tôi không còn biết đến ngày sinh nhật.

Tôi mỉm cười cay đắng.Yuri nhìn tôi rồi bất chợt đứng dậy.

-Chờ tôi một lát.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Yuri đã lấy áo khoát và biến mất sau cánh cửa. Mười lăm phút sau, tôi thấy cô ấy trở lại và mang theo một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.

-Tuy đã muộn nhưng chúc mừng sinh nhật cô, Jessica.

Yuri chìa hộp quà trước mặt tôi và mỉm cười. Trong phút chốc tôi cảm thấy mọi giác quan của mình như không hoạt động. Tôi đang rất hạnh phúc. Đã 5 năm rôi tôi không còn được nghe những câu chúc mừng sinh nhật như thế này nữa. Những giọt nước mắt ngu ngốc lại rơi.

-Đừng khóc. Cô khóc trông xấu lắm.

Tôi cố gắng lau nước mắt và mỉm cười với Yuri.

-Cảm ơn Yuri. 

Vì đã cùng tôi đón sinh nhật lần thứ 21 của mình.

p/s: chúc mn một buổi tối vui vẻ.^^ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi