một.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập tành viết fic otp đồ đó😢
Lần đầu tớ viết nên có gì mọi người góp ý vui vẻ nhoa, không giỏi viết đâu mà mê otp quá🤙

⁉️⁉️⁉️
"Rầm...."
"ASAHI, KHÔNGGG SAHI À..."
......

Jaehyuk ngồi sau xe cấp cứu, nắm chặt bàn tay đầy máu của Sahi, vai anh run lên bần bật, miệng liên tục gọi tên em. Jaehyuk với gương mặt đầy nước mắt dính chút máu nắm gấu áo cô y tá, gấp gáp nói "Xin hãy cứu em ấy". Cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại, Jaehyuk gục xuống ôm mặt, đôi chân không còn chút sức lực. Điện thoại của Asahi trong túi Jaehyuk rung lên, một lát sau, Jeongwoo và Haruto hốt hoảng chạy đến cửa phòng cấp cứu.
"Jaehyuk, Sahi...Sahi đâu rồi?"- Jeongwoo đã khóc ngay từ khi nghe được tin bạn thân của mình gặp tai nạn.
"Sahi đang phẫu thuật....phải làm sao đây hức.."
"Sẽ ổn thôi, cậu ngồi lên đi" - Haruto đỡ Jaehyuk ngồi lên ghế.

Cả ba cứ ngồi như thế suốt 3 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy có động
tĩnh gì. Jaehyuk đã ngừng khóc, đôi mắt thẫn thờ không rõ đang nhìn đi đâu. Jeongwoo ngồi tựa đầu vào vai anh người yêu Ruto, họng cũng nấc lên từng nhịp.
"Jeongwoo ah, bạn ngồi đây với Jaehyuk chút nhé, anh đi mua đồ ăn rồi quay lại"
Haruto quay lại với 3 suất cơm trên tay, đưa một suất cho Jaehyuk rồi ngồi xuống dỗ dành Jeongwoo đang khóc bên cạnh.
"Jaehyuk, cậu ăn chút gì đi, sợ còn lâu nữa ca phẫu thuật mới xong, đến lúc ấy sẽ không trụ nổi đâu"
Mặc cho Ruto nói thế nào, Jaehyuk cũng không chịu ăn.

Đến 12 giờ, sau 6 tiếng cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ vừa bước ra, Jaehyuk ngồi bất động nãy giờ vội bật dậy chạy đến.
"Bác sĩ, bác sĩ...Asahi em ấy sao rồi?!!"
"Um...ca phẫu thuật đã thành công đảm bảo tính mạng, tuy nhiên cậu ấy sẽ lâm vào tình trạng hôn mê lâu dài, người nhà có thể chờ thêm một lúc nữa rồi vào. Jaehyuk thở phào, anh cúi người lặp đi lặp lại một câu "Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ rất nhiều"
"Cảm ơn bác sĩ nhiều ạ" - Jeongwoo và Haruto cũng vui mừng không kém nhưng lại biến sắc ngay sau đó. Lúc này Jaehyuk đã mệt lả người, ngã xuống ngất đi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Jaehyuk tỉnh dậy đã là chuyện của 1 tiếng sau, anh mạnh bạo giật bỏ ống truyền nước trên tay, ra khỏi phòng chạy đến quầy thông tin.
"Cho hỏi bệnh nhân Asahi vừa gặp tai nạn phẫu thuật đang ở phòng nào ạ"
Theo hướng dẫn của y tá, Jaehyuk mở cửa phòng bệnh thấy Jeongwoo và Haruto đang ngồi ở ghế sopha, anh vội chạy đến bên giường kéo rèm ra.

Rèm vừa được mở, nhìn thấy Asahi nhỏ bé đang nằm trên giường đầu quấn băng trắng mới đã thấm ít máu, cánh tay và chân cô cũng phải bó bột vì bị gãy, Jaehyuk không khỏi xót xa, anh quỳ xuống cạnh giường bệnh, anh lại khóc, có lẽ hôm nay là ngày mà Jaehyuk khóc nhiều nhất.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em Sahi à, đáng lẽ anh không nên làm như vậy, Sahi ơi"
Jeongwoo thấy bạn mình như vậy cũng không kìm nổi, quay mặt vào ngực Ruto.

Từ hôm đó, Jaehyuk đều đặn ngày nào cũng đi làm buổi sáng rồi tối ở bệnh viện chăm Asahi đến sáng. Asahi hôn mê rất lâu, đã đến tháng thứ ba rồi, em vẫn nằm im. Jaehyuk có hôm mua những thứ đồ để bàn nhỏ xinh mà em thích mang đến bệnh viện cho em "Sahi dậy nhìn này, chú chó con đáng yêu nhỉ?"; hôm lại mua truyện đến đọc cho em đến nửa đêm, cứ lặp lại như thế suốt 6 tháng.

Jaehyuk hôm nay đi làm không được suôn sẻ, một dự án anh dành nhiều công sức làm từ lâu vẫn không vừa lòng cấp trên, anh mệt mỏi mở cửa phòng bệnh, bước đến bên Asahi, anh ngồi lặng lẽ nhìn em rồi lại không kiềm nổi nước mắt.
"Sahi à, anh mệt quá, anh nhớ em, em tỉnh dậy nói chuyện với anh được không? Anh nhớ những lúc anh như này, em sẽ cười thật đáng yêu mà cổ vũ anh, điều đó giúp anh có rất nhiều động lực, nhưng giờ đây anh chẳng có gì cả, anh thật sự rất nhớ em..."
.....
Asahi vẫn không động đậy, Jaehyuk khóc rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Tờ mờ sáng hôm sau, Jaehyuk bị đánh thức bởi tiếng động của người đang nằm trên giường, anh nhìn lên, điều mà anh luôn mong chờ suốt mấy tháng nay, lông mi em khẽ động đậy, anh kích động ngăn không cho bản thân hét lên.
"Sahi!!! Asahi em tỉnh rồi, đợi anh chúttt"
"Bác sĩ ơi, em ấy tỉnh lại rồi"
Asahi khẽ mở mắt, a đầu đau quá, em vươn tay chạm lên đầu 'Đau quá, chuyện gì vậy?'. Một lúc sau Jaehyuk chạy vào dẫn theo bác sĩ, lúc này Asahi mới nhìn ra 'mình đang ở trong bệnh viện..?' Bác sĩ kiểm tra cho cậu xong dặn dò người kia điều gì đó rồi đi ra ngoài. Asahi đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì thấy người con trai ban nãy bỗng nắm chặt tay cậu hôn lên, nhìn cậu rưng rưng.
"Sahi, cuối cùng em cũng tỉnh lại. Anh nhớ em quá."
Asahi ngơ ngác nhìn người đối diện
"Anh là ai?"
Jaehyuk đờ người trước câu hỏi của Sahi.
"Sahi em sao vậy, Anh Jaehyuk mà, người yêu e..."
"Yah, đừng có nói linh tinh đồ biến thá...A" - Sahi sợ hãi cử động mạnh khiến đầu nhói lên, em vội ôm đầu đau đớn.
Jeongwoo vừa đến thấy Asahi như vậy liền chạy lại.
"Jeongwoo à, tớ bị sao vậy, sao lại ở trong bệnh viện, a còn nữa cái tên dở hơi này là ai sao cứ nói gì thế?"
'Tên dở hơi?!!!' Jeongwoo nghe Asahi nói thì sầm mặt nhìn Jaehyuk mặt còn sầm hơn.
________
"Hả?!! Mất trí nhớ?!?!?!!" Jeongwoo và Jaehyuk đồng thời hét lên khi nghe bác sĩ nói.
"Đúng thế do va chạm mạnh nên đầu bênh nhân đã bị ảnh hưởng gây mất đi một mảng trí nhớ nhưng người nhà cứ yên tâm, chỉ là mất trí nhớ tạm thời thôi sau sẽ từ từ nhớ lại."

Jaehyuk thầm ghen tị với Jeongwoo vì Jeongwoo chơi thân với Asahi từ bé nên em đương nhiên vẫn nhớ cậu. Anh đứng ở cửa nhìn Sahi đang được y tá chăm sóc một lúc rồi thở dài nói với Jeongwoo.
"Cậu về trước đi, đến giờ đi làm rồi đấy, để tớ ở lại với Sahi"
"Nhưng Asahi không nhớ cậu, cậu lo được chứ?"
"Hừ, làm như tớ mới quen Sahi ngày một ngày hai vậy, tớ lo được mà. Đi, tớ tiễn cậu"
"Thôi tớ gọi Ruto tới đón rồi, cậu vào với cậu ấy đi"
"Về cẩn thận nhé"
Jeongwoo không quay đầu lại,   vẫy tay ra hiệu Ok cho Jaehyuk.

Jaehyuk vào phòng cúi đầu chào y tá đang đi ra ngoài, bước đến ngồi cạnh Asahi. Em sau khi được Jeongwoo giải thích đã bình tĩnh hơn, không còn phản ứng mãnh liệt với Jaehyuk nữa. Jaehyuk cúi mặt không dám nói chuyện sợ làm em kích động rồi đau đầu như lúc nãy, em đau đầu một thì trái tim Jaehyuk đau gấp mười.
"Này?"
Jaehyuk bất ngờ khi Asahi lên tiếng trước, ngước lên nhìn em vội vàng đáp lại như sợ em sẽ thu lại lời nói ban nãy.
"Anh đây"
"Anh.... thật sự là người yêu tôi?"
"Ừ, đúng vậy"
Asahi nhìn Jaehyuk một lượt từ trên xuống dưới rồi nghĩ ngợi gì đó. Thấy vậy Jaehyuk nổi hứng trêu em.
"Sao thế... anh không đủ đẹp trai để làm người yêu em sao?"
"Không phải, anh rất đẹp trai mà"
Asahi nói mặt tỉnh bơ còn Jaehyuk cười nhẹ. Nhớ ngày anh tỏ tình Asahi, thấy em ngập ngừng, hai người cũng nói với nhau những câu như vậy. Anh nhìn bâng quơ ra nơi cửa sổ ánh nắng xuyên qua kẽ lá soi vào lòng anh khiến những bông hoa nở rộ nhảy múa.
___________________
Jaehyuk vẫn chăm sóc lo cho Asahi từng chút, chỉ khác là giờ đây Jaehyuk đã vui hơn rất nhiều vì có thể nói chuyện với em lúc ăn, lúc ngủ và đưa em đi dạo, tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều. Trưa nay cũng vậy, vừa làm xong việc, Jaehyuk vội rời công ty đến quán cơm mà Asahi thích từ thời đi học mua cho em suất cơm. Asahi đang đọc truyện thấy anh bước vào.
"Anh đến rồi à?"
"Ừm, em đói rồi nhỉ? Anh có mua cơm ở quán cô jung cho em."
"Cô jung...?"
"À em không nhớ, em là khách vip của quán này đấy, điều đó em không nhớ nhưng khẩu vị chắc vẫn hợp chứ."
Asahi gật gật đầu bày tỏ sự đồng ý với anh. Jaehyuk không để em đợi thêm, nhanh chóng cởi bỏ dây thun đặt hộp cơm trước mặt em.
"Oa, nhìn ngon ghê"
"Em ăn nhiều vào nhé"
Vì tay em bị thương nên mấy ngày này y tá đều phải chăm sóc em cả khi em ăn, Jaehyuk đã quen với việc này nên định đứng dậy ra ngoài gọi y tá.
"Jaehyuk ah, hay không cần gọi y tá đâu.."
Jaehyuk nhìn cánh tay bó bột của em rồi lại nhìn em khó hiểu.
"Anh giúp tôi ăn nhé...?"
Jaehyuk ngạc nhiên mở tròn mắt. Anh nhớ hôm đầu tiên Asahi nhất quyết đòi y tá giúp e ăn cho đến khi em ra viện vậy mà bây giờ.
"Anh không mau lên, tôi đói lắm rồi, hay là anh không muốn sao?"
"Anh sao mà không muốn đượcc, anh muốn từ hôm đầu tiên ấy mà em không chịu thôi."
"Bây giờ chịu rồi anh nhanh lên chút được không" - Asahi ngại ngùng nói
Jaehyuk nhẹ nhàng đút em ăn một miếng rồi hỏi em thấy ngon không, Asahi nhìn Jaehyuk, miệng căng tròn, gật đầu "Oaa". Jaehyuk bật cười bởi dáng vẻ khi được ăn ngon đáng yêu quá mức của em. Jaehyuk vẫn nói cho em nghe đủ chuyện ngoài kia, anh biết em chán vì suốt ngày chỉ được ở trong bệnh viện, đến điện thoại cũng không được nghịch. Asahi vừa ăn vừa nghe anh kể chuyện, thi thoảng bật cười vì những câu chuyện hài. Đột nhiên em nhớ ra điều gì đó.
"Anh không ăn à? Sao cứ nhìn tôi mãi thế?"
"Anh ngồi xem em cần giúp đỡ gì không, tý em ngủ ngoan rồi anh sẽ ăn sau"
Asahi hơi khựng lại trước câu nói sến súa của anh, dù anh đã nhiều lần nói những lời ngọt ngào như vậy nhưng em vẫn không thể quen được. Em quay đi che lấy khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng. Bỗng anh nắm lấy tay em kéo về phía mình, Asahi mở to mắt nhìn anh, khoảng cách lúc này rất gần, anh chỉ cần nhích thêm chút nữa là hai mũi chạm nhau rồi. Anh đưa tay lên định lau đi chút nước sốt còn dính trên khóe môi em, em hiểu ý, nghiêng đầu với lấy hộp giấy ăn trên bàn, tránh những tiếp xúc thân mật từ anh. Jaehyuk bị từ chối, bàn tay giơ một mình trên không một lúc sau mới ngại ngùng rụt rè gãi gãi đầu. Asahi nhìn anh cảm thấy hơi có lỗi nhưng em không biết nên làm gì nữa, em biết anh là người yêu của mình nhưng dù sao em cũng không nhớ một chút gì về anh nên em không thể tự nhiên trước những hành động gần gũi như vậy của anh được. Bầu không khí sau đó trở nên căng thẳng đến nỗi con ruồi đang bay cũng im lặng hồi hộp theo.
"Anh..."
"Anh hiểu mà, em không cần nói gì đâu, hay anh sẽ giả vờ không phải người yêu của em cho đến khi em nhớ lại mọi thứ nhé..?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro