Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi còn nhỏ chúng ta đã biết: "Là con người thì phải chết ".

Mà khi đó chúng ta đối với việc này cũng không có khái niệm gì, không có ai biết chết là có cảm giác gì, người chết cũng không biết nói chuyện, đây là quá trình một đi không trở lại, trăm ngàn năm qua đều vẫn duy trì vẻ thần bí của nó.

Tư Tuấn lại rất rõ là hắn đã chết rồi.

Cái cảm giác như vậy rất rõ ràng, cho nên hắn nghĩ mình đã xuyên qua cả tiên cảnh.

—— hắn từ chiếc giường màu trắng của bệnh viện ngồi dậy, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cả đầu đều trở nên tê dại, trước mắt trừ gạch men cũng không thấy rõ đồ vật chỉ, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt bóng dáng của một người nam nhân trẻ tuổi.

Đồng thời có một mảnh gì bén nhọn được dán vào lồng ngực của hắn đang rơi xuống.

Tư Tuấn vẫn không nhìn rõ người kia là ai, không thể làm gì khác hơn ngoài việc hỏi, tôi chết rồi sao?

Một vấn đề vừa hoang đường vừa ngu ngốc. Nhưng người ở trước mặt cũng không có cười, còn chăm sóc thay hắn chỉnh lại y phục bệnh nhân, cũng đè xuống cánh tay hắn đang ghim đầy ống truyền dịch dữ tợn.

Không biết tại sao, Tư Tuấn cảm thấy được cái cảm giác này đặc biệt quen thuộc, thật quen thuộc giống như lúc còn bé mỗi đêm trước khi ngủ, mẹ lặng lẽ đi vào phòng hắn để ém chăn ngay ngắn lại cho hắn.

Choáng váng đau đến lợi hại.

—— nếu như không phải có chuyện gì khác với hiện tượng tự nhiên vượt quá phạm vi nhận biết của loài người đang xảy ra, hắn cho là mình đã chết.

51 tuổi, cảnh đêm thê lương, phơi thân đầu đường, một vũng máu lớn, sa sút đến không còn mặt mũi gặp người khác, đã vậy thời điểm khó khăn nhất trước khi chết, gặp lại người yêu dây dưa nhiều năm trước đây.

Sau đó hắn đã chết rồi. Hoàn toàn chết đi, thật sự đã chết, chết không thể nghi ngờ hơn.

Nhưng hắn tự nhiên tỉnh lại?

"Ngài không có chuyện gì."

Âm thanh ấm áp của một người trẻ tuổi trả lời hắn.

"Bất quá thật sự rất nguy hiểm... mém tí nữa là đập đầu vào tường. Do vậy ngài cảm thấy đầu có chút choáng váng là chuyện bình thường, não hơi chấn động, nghỉ ngơi một tuần là tốt rồi."

Người ấy nói rất chăm chú, giọng nói có chút khàn khàn, giống như cả một buổi chưa được uống nước. Tư Tuấn cuối cùng cũng nghĩ ra cái cảm giác quen thuộc này từ đâu mà có, nhưng kết quả quá mức quỷ dị làm cho hắn trước sau cũng không tin được.

Hắn trầm tư hồi lâu, lâu đến mức làm cho bác sĩ thực tập trẻ tuổi trước mặt tay chân luống cuống muốn rời khỏi, Tư Tuấn trong mông lung vẫn duỗi tay nắm lấy vạt áo màu trắng của người ấy, kêu một tiếng, "Đồng Đồng?"

Tiểu bác sĩ sợ hết hồn, "Anh... anh làm sao có thể gọi nhũ danh của tôi..."

Sắc mặt Tư Tuấn trở nên nghiêm nghị.

Tất cả những dấu hiệu đều trùng hợp với ký ức, hắn bắt buộc mình phải đẩy nhanh tốc độ phản ứng để tiếp nhận hiện thực.

—— 51 tuổi hắn chết sau khi bị người ta chém, từ một cơ hội nào đó không thể giải thích, "trọng sinh" trở về 24 năm trước trong một lần ngoài ý muốn mà suýt tí nữa đã đi đời mạng nhỏ của hắn, hắn sở dĩ nhớ rõ như thế, cũng là câu chuyện bên trong lần gặp đại nạn mà không chết này, chính là trong lúc ở bệnh viện dưỡng thương hắn quen sinh viên đại học đang thực tập Đồng Hữu Minh, từ giờ phút ấy những ân oán xảy ra là không thể vãn hồi

Tư Tuấn nghe thấy được nhịp tim đập kịch liệt của hắn. Hắn muốn chờ cho đôi mắt có thể nhìn rõ mọi vật, trước mặt hắn chắc là ——

Một người mặc áo blouse khoác ngoài, bên trong là quần sinh viên nam màu lam. Tóc đen ngắn gọn sạch sẽ, màu da khỏe mạnh khác với màu sắc nhợt nhạt của bệnh viện, trong bóng tối đường nét của cái cổ mảnh mai càng trở nên đặc biệt, đẹp nhất chính là đôi mắt của cậu, ánh mắt trong sáng mát lạnh trầm tĩnh, như là ánh sáng giữa hè tháng sáu ngoài cửa sổ, thời điểm chiếu đến làm người khác cảm nhận được không phải là độ ấm, mà là cảm giác yên lòng.

Trước ngực cậu đeo bảng tên đồng nhất do bệnh viện phát, vỏ plastic bọc bên ngoài bảo vệ hình ảnh bên trong cẩn thận. Họ tên: Đồng Hữu Minh. Tuổi: 20. Khoa: Ngoại khoa.

20 tuổi.

Lần này hắn đã minh bạch toàn bộ.

Nghĩ tới đây hắn chú ý tới dây chuyền màu xanh trống rỗng trên cổ mình, lẽ ra là được đính vào một miếng ngọc thạch nhưng bây giờ đã bể thành khối lớn khối nhỏ, không phủi xuống những mảnh vụn kia sẽ rơi vào đũng quần của hắn. Hắn xốc lên y phục của mình nhìn cơ bụng rắn chắc của thời kì tráng niên, không có miếng da nhăn nheo nào, dựa theo thay đổi này hắn vừa qua tuổi 27 hai tháng

Hắn thao a, cải lão hoàn đồng (hồi xuân) a, đầu thai làm người a.

Hắn nỗ lực khống chế mới không bị một chút mừng như điên mà làm cho đầu óc choáng váng, năm này cha hắn còn khỏe mạnh, ăn no mặc ấm cuộc sống thuận lợi, chính là thời điểm đỉnh cao của đời người

Chẳng lẽ bởi vì miếng ngọc này thay hắn chết?

Hô hấp của hắn giống như vừa hoảng sợ vừa mừng rỡ.

Coi như cuối cùng ông trời cũng không bạc đãi hắn. Mặc dù "đời trước" của hắn làm không ít chuyện xấu, nhưng vẫn hào phóng cho hắn một cơ hội, như vậy dựa theo những suy đoán này, cũng biết rằng nếu như tự tìm đường chết thì sống chả khác gì kiếp trước, đến già thì chắc chắn cũng sẽ không chạy thoát khỏi kết cục phải chết.

Một đời hắn từng mượn đao giết người, xảo trá, đối với cha mẹ không quan tâm, tự tay diệt sạch máu mủ của mình, trước mặt người yêu thì quá đáng, chung quy không chết tử tế được.

Như vậy cả đời này thì sao?

Hắn nhìn người yêu trước mặt, bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là khoảng cách thế hệ.

"Tôi chỉ thấy được một chữ trên bảng tên của cậu a."

Hắn không lộ ra vẻ gì, lại đem một tay trong góc áo siết chặt.

"Tôi gọi là Tư Tuấn, rất hân hạnh được biết cậu, bác sĩ Đồng."

Một nam nhân tóc dài khí thế hung hăng xuyên qua hành lang bệnh viện, bốn chân đi theo phía sau chính là hai người thư kí, trực tiếp phá tan của phòng bệnh của Tư Tuấn —— với cái lực này dùng từ "đẩy" để hình dung chỉ sợ là có chút oan ức, Đồng Hữu Minh ngồi ở trên ghế cũng không kiểm soát được lảo đảo một chút.

Thời gian cùng với trước kia trùng hợp không sai một chút nào, nhưng Tư Tuấn vẫn là không có một chút tâm tình, dù sao người tới rất nhiều năm sau đã trở nên mờ nhạt trong cuộc sống của hắn; hai mươi năm trước người này còn có thể bám vào y phục của hắn, duỗi tay hướng hắn phát hỏa, gương mặt có thể được người khác tán thưởng một tiếng tuấn mỹ lại bị phẫn nộ làm cho biến dạng:

"Con mẹ nó cậu là đồ chó chết, gieo tai họa ngàn năm!"

Trên người kia lúc trước luôn một thân âu phục chỉnh tề nhưng trong lúc bôn ba đã sớm bị chà đạp đến hỗn độn không thể tả, cái đầu tóc dài nổi bật kia cũng bị gió thổi đến rối loạn, Tư Tuấn bị một "đại lão gia" cao cỡ 1m9 nhấc cả người hắn từ giường bệnh lên hơn nửa, Đồng Hữu Minh trố mắt ngoác mồm đứng ở một bên, ngăn không được mà cản cũng không xong, liền do dự mở miệng: "Tiên sinh, hắn tốt xấu gì cũng là bệnh nhân..."

Sở Thanh tiên sinh từ trong hàm răng thả ra vài chữ, "Hắn là một tiện nhân."

Đồng bác sĩ nhất thời không dám lên tiếng nữa.

Nhưng mà rất nhanh Sở Thanh ý thức được có điều không bình thường. Đó chính là hắn trước khi tới rõ ràng đã làm bộ dạng phòng bị với đáp trả của Tư Tuấn, đồ chó chết này bình thường tính khí bạo ngược, hung hăng kiêu ngạo quá mức cũng chưa bao giờ đáp lại ý tứ đùa giỡn của hắn.

—— vẻ mặt của hắn nhìn thấy thật sự là có chút cảm động, thật giống như chính mình cùng hắn chính là máu mủ nhiều năm thất lạc...

Sở Thanh mặt vặn một cái, rất nhanh bị cái suy nghĩ của mình làm cho buồn nôn đi.

Hắn cao thượng mà buông tay, nhìn đồ chó chết thần trí không rõ ràng trên giường, không nhịn được nghi ngờ hỏi bác sĩ thực tập trẻ tuổi bên cạnh, "Hắn có phải đầu óc bị đập hư rồi không? Làm sao có bộ dạng ngu ngốc này?"

Đồng Hữu Minh lắc đầu một cái. Tư Tuấn cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn chua ngoa trả lời: "Con mẹ nó cậu mới là ngu ngốc đó, lão tử cảm thấy mình thật sự đau khổ."

Vì vậy Sở Thanh thở phào nhẹ nhõm, đem lo lắng thả lại trong lòng.

Tiếp đó vô tư mà xông lên giữ chặt thằng bạn thân của mình mà đánh cho một trận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro