Chương 1: Theo đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến xe bus số 02 vừa cập bến, Hạ Minh vội vã theo dòng người bước xuống xe. Trên xe điều hòa thật mát, vừa ra khỏi xe đập vào người là cái nóng 36 độ của mùa hè. Thế nhưng Hạ Minh không để tâm cho lắm, vì cậu đang rất vội.

Hôm nay là sinh nhật của Vương Vĩ Thành, cậu đã vì hắn mà chuẩn bị một món quà đắt tiền hơn một chút. Vì sao lại nói là đắt tiền hơn ư? Hẳn là đắt tiền hơn những thứ trước đây cậu tặng để theo đuổi hắn.

Đúng vậy, Hạ Minh đang theo đuổi Vương Vĩ Thành.

Vào buổi chiều mưa của một năm trước, Hạ Minh vì vội vàng tới lớp mà không cẩn thật trượt chân, ngã xuống hố của công trình mới xây, chân của cậu vừa bị bong gần vừa bị trẹo, đau không đứng lên được. Đúng lúc đó Vương Vĩ Thành trùng hợp đi qua, hắn che ô bước tới hỏi han cậu, mà cậu cả quá trình chỉ biết máy móc trả lời vì hoàn toàn ngơ ngác trước sự đẹp trai của hắn. Đôi mắt hắn rất sâu, lông mày rõ ràng, sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh, càng nhìn Hạ Minh càng thấy Vương Vĩ Thành quá đẹp trai.

Sau đó hắn lôi từ trong cặp ra một bộ băng gạc và khử trùng, bắt đầu cầm chân cậu nắn và xử lý giúp cậu. Lúc này cảm giác đau đớn mới giúp cậu hoàn hồn lại, cậu mới hỏi lại: vì sao hắn đi học lại mang theo bông băng, hắn nói: vì hắn chơi bóng, thỉnh thoảng sẽ chấn thương.

Vương Vĩ Thành dìu Hạ Minh đến phòng y tế của trường. Cậu thấy hắn chuẩn bị rời đi mới gọi theo hỏi:

- Này, cảm ơn cậu. Cậu tên gì?

Vương Vĩ Thành nói tên của mình, sau đó chào Hạ Minh một câu rồi rời đi. Kể từ đó, Hạ Minh thích Vương Vĩ Thành, đơn giản như vậy. Sau đó càng tìm hiểu lại càng thích, biết Vương Vĩ Thành hoạt động trong đội bóng rổ của trường thì bắt đầu quan tâm đến lịch tập luyện của hắn hơn, thường xuyên chạy tới đưa nước cho hắn. Mấy lần đầu, Vương Vĩ Thành còn nghĩ, hẳn là cậu vì muốn báo đáp lần nọ cậu bị tai nạn. Nhưng tần suất đưa nước càng nhiều, đồng đội của hắn lại càng trêu:

- Vương Vĩ Thành nhìn kìa, vợ nhỏ đưa nước của mày lại đến rồi.

Vương Vĩ Thành không thích nghe mấy lời như thế, liền trực tiếp đi tới chỗ của Hạ Minh nói:

- Lần sau không cần tới đưa nước cho tôi nữa.

Hạ Minh hỏi:

- Tại sao?

Vương Vĩ Thành trả lời:

- Tôi không thích.

Hạ Minh thất vọng lần một.

Sau lần đó, Hạ Minh thực sự không tới đưa nước nữa, nhưng cậu vẫn tới sân bóng, chọn hàng ghế cao nhất trong phòng để xem Vương Vĩ Thành tập luyện. Vương Vĩ Thành cũng không thèm để ý đến cậu nữa.

Nhưng Hạ Minh vẫn chưa hết hi vọng. Cậu từ một người bạn xin được wechat của Vương Vĩ Thành. Cậu liền vui vẻ về nhà gửi lời mời kết bạn, sau đó đợi cả đêm liền không thấy Vương Vĩ Thành chấp nhận, cậu liền nghĩ, có khi nào bị trôi xuống mà cậu ấy không nhìn thấy không? Thế là cậu tiếp tục gửi thêm một lần, một lần rồi lại một lần nữa. Đến hơn chục lần Vương Vĩ Thành cuối cùng cũng chấp nhận.

Cậu vui vẻ nhắn cho Vương Vĩ Thành tin nhắn đầu tiên:

- Chào, tôi là Hạ Minh nè.

Sau đó hồi hộp đợi trả lời. Cuối cùng đợi được dòng chữ:

Vương Vĩ Thành đã xem.

Hạ Minh tiếp tục nhắn:

- Ừm, cậu đang làm gì vậy?

Vương Vĩ Thành đã xem.

- Được rồi, cậu xem được là tốt rồi. Chúc ngủ ngon.

Vương Vĩ Thành đã xem.

Hạ Minh hôm nay vì được Vương Vĩ Thành chấp nhận kết bạn mà vui vẻ. Cậu vừa ôm điện thoại vừa cười đến bất tri bất giác đem cả Vương Vĩ Thành vào giấc mộng.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày theo đuổi Vương Vĩ Thành. Vương Vĩ Thành không thích cậu đưa trực tiếp, cậu liền len lén giấu đồ ăn cậu mua cho Vương Vĩ Thành trong hộc bàn kèm một tờ giấy note gửi gắm tâm tư. Có một ngày cậu rốt cuộc tò mò không biết hắn có ăn đồ ăn mình chuẩn bị hay không? Cậu liền len lén đứng ở cửa sổ lớp hắn quan sát. Cậu thấy hắn lôi từ trong hộc bàn ra ghét bỏ mà vo nát tờ giấy, đồ ăn không lưu tình mà vứt thẳng vào thùng rác.

Hạ Minh thất vọng lần hai.

Chẳng biết ông trời cho cậu đức tính kiên trì là tốt hay xấu nữa, cậu vẫn không hết hi vọng. Vẫn luôn suy nghĩ rằng, chân thành thì sẽ được báo đáp. Và sau rất nhiều lần thất vọng không đếm xuể nữa, cậu dường như đã quen thuộc và kiên trì theo đuổi đến bây giờ.

Chuyện sinh nhật của Vương Vĩ Thành, cậu đã vì nó mà háo hức từ rất lâu. Đối với ngày mà một người được sinh ra, cậu cho rằng đó là một sự kiện rất quan trọng, đặc biệt lại còn là người cậu thích. Vì thế, cậu lên kế hoạch đi làm thêm kiếm tiền từ ba tháng trước. Cậu xin vào một quán cafe để làm thêm sau giờ học. Số tiền cậu kiếm được hoàn toàn dùng để mua quà sinh nhật cho Vương Vĩ Thành, cậu muốn tặng cho hắn một cái gì đó đặc biệt, muốn được nhìn thấy Vương Vĩ Thành để ý tới, mang trên mình mà không vứt bỏ như những lần trước đó.

Đêm qua, cậu đã thức đến nửa đêm để chúc mừng sinh nhật hắn. Nhưng lần này đến xem hắn thậm chí còn chẳng buồn kích vào. Cậu tự nhủ: không sao, chỉ là một tin nhắn, chúc trực tiếp sẽ tốt hơn.

Thế là sáng nay cậu vội vã tới trường, cố tình đến sớm để chờ Vương Vĩ Thành. Vừa thấy Vương Vĩ Thành từ xa, cậu đã tràn đầy vui vẻ chạy tới. Đưa hộp quà tới trước mặt hắn, cười nói:

- Vĩ Thành, sinh nhật vui vẻ.

Vương Vĩ Thành nhìn Hạ Minh một cái, tay cũng không buồn nhấc lên nhận. Không nói lời nào trực tiếp đi vòng qua người Hạ Minh, tiếp tục quãng đường phía trước. Hạ Minh đuổi theo giải thích:

- Vương Vĩ Thành, nhận đi mà. Nếu cậu không nhận, tôi sẽ đi theo cậu đến khi cậu nhận thì thôi.

Vương Vĩ Thành chợt dừng quay người lại, khiến Hạ Minh phanh gấp không kịp liền va và người hắn. Cậu ngước ánh mắt đầy chờ mong lên nhìn hắn, nở nụ cười đầy chân thành nói:

- Xin lỗi nha.

Vương Vĩ Thành trong thoáng chốc chợt thất thần, nhưng nhanh chóng ghét bỏ nói:

- Con mẹ nó cậu có thôi đi không. Cậu chúc tôi sinh nhật vui vẻ mà nhìn tôi giờ này có chút nào giống vui vẻ không?

Hạ Minh không chùn bước đưa hộp quà lên nói:

- Cậu nhận đi là tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Vương Vĩ Thành dường như đã mất kiên nhẫn, tức giận hất tay cậu ra, lớn giọng nói:

- Nhận nhận cái con mẹ cậu.

Hộp quà nhỏ xanh dương vốn rất đẹp đẽ, sau khi bị hất xuống đất liền bị móp méo, đồ vật bên trong rơi ra ngoài, va chạm với nền bê tông. Hạ Minh vội nhặt lên, nhìn một chút thấy mặt đồng hồ bị xước rồi, một vệt xước không lớn nhưng mắt thường có thể nhìn thấy được. Mà Vương Vĩ Thành sau đó liền xoay người rời đi, không thèm để lại cho cậu một ánh mắt.

Hạ Minh lần này rất đau lòng, vốn là cậu làm việc chăm chỉ trong ba tháng để gom góp mua cho Vương Vĩ Thành một chiếc đồng hồ tốt một chút. Nghĩ đến khi thấy hắn đeo trên tay là lại trộm vui vẻ. Nhưng cuối cùng vẫn là bị người ta vứt bỏ. Cậu cứ đứng ngơ ngác nhìn cái hộp màu xanh tinh xảo, sau đó lại nhìn đến đồng hồ bị xước. Một lúc sau, cậu thở dài, tự mình nói với cái đồng hồ:

- Chắc là do màu sắc của mày không hợp thôi. Đừng buồn nhé.

Chẳng biết là đang an ủi chiếc đồng hồ bị hắt hủi hay chính bản thân mình nữa. Cậu đem đồng hồ đặt lại vào trong hộp, lấy lại tinh thần rồi vào lớp.

Hôm nay Hạ Minh thất bại lần thứ n, nhưng cậu vẫn sẽ không bỏ cuộc.

--------------------

Tui đào cái hố này lúc 4h sáng á mọi người. Tự nhiên không tìm được truyện để đọc, chán quá, thế là tự viết để ngược bản thân luôn =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro