Chương 2: Cậu có bệnh à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Minh vừa bước vào lớp, liền có một bóng người nhào đến khoác vai. Dụ Hàn từ trong lớp thấy cậu, đã nhanh chóng sáp đến, thần thần bí bí nói với cậu:

- Biết tin gì chưa? Lại đây tôi cho cậu một kinh hỉ.

Hạ Minh đặt ba lô xuống bàn, mở khóa ra, sắp xếp bên trong một chút rồi cho hộp quà vào bên trong, cậu vừa lấy một vài quyển vở ra vừa cười vừa hỏi:

- Có chuyện gì mà cậu phấn khích vậy?

Dụ Hàn xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt tỏ ra nguy hiểm mà nói:

- Chính là... Tuần sau khoá chúng ta có một chuyến dã ngoại ở ngọn núi nha.

Hạ Minh vừa lật sách, đặt bút xuống viết, mắt không rời sách nhưng miệng vẫn trả lời:

- Ừm hứm?

Dụ Hàn kéo ghế ngồi xuống đối diện, chống hai tay lên má nói:

- Hạ Minh, cậu thực sự sẽ không quan tâm nếu lớp mình cùng được phân cùng nhóm với lớp Vương Vĩ Thành sao?

Hạ Minh dừng bút, hai mắt sáng lên, gương mặt như nở hoa nói:

- Thật sao?

Dụ Hàn thành công thu hút sự hứng thú của Hạ Minh thì thỏa mãn gật đầu nói:

- Phải a. Thế nào? Có phải là một tin quá kinh hỉ không? Hoạt động ngoại khóa lần này các lớp sẽ giao lưu với nhau. Lớp chúng ta cùng với lớp 12-1 sẽ cùng hoạt động ở khu vực núi phía Tây sau trường hai ngày hai đêm.

Hạ Minh không nhịn được mà cười đến vui vẻ, hai chiếc răng thỏ lộ ra ngoài vô cùng đáng yêu. Gương mặt của cậu không tính là đẹp xuất chúng như Vương Vĩ Thành, nhưng cậu lại có một đôi mắt trong veo thu hút, dưới mắt có một nốt ruồi lệ chí, cùng một cặp răng thỏ khiến mỗi nụ cười của cậu đều khiến người ta cảm thấy khả ái.

Lại nói, chuyện Hạ Minh theo đuổi Vương Vĩ Thành, Dụ Hàn cũng đã biết từ lâu. Dụ Hàn cảm thấy ngưỡng mộ sự kiên trì của Hạ Minh, cùng với niềm tin rằng lửa gần rơm lâu ngày sẽ bén, vì bị từ chối năm lần bảy lượt nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi. Tất nhiên, Dụ Hàn cũng từng khuyên bảo cậu, nhưng cậu căn bản không để vào tai, nên đành tiếp tục ủng hộ. Nhưng điều đó không có nghĩa là Dụ Hàn ưa Vương Vĩ Thành.

Dụ Hàn nhìn Hạ Minh vui vẻ đến phát sáng, hắn gõ đầu cậu một cái, bĩu môi nói:

- Suốt ngày chỉ biết đến Vương Vĩ Thành Vương Vĩ Thành. Cậu xem cái mặt cậu kìa, hai chữ u mê viết đầy trên mặt. Rốt cuộc thì hắn có gì chứ. Chỉ là, đẹp trai một chút, thua ông đây, nhà giàu một chút, chơi thể thao tốt một chút, thành tích học tập cũng tốt một chút. Ngoài ra có gì chứ?

Hạ Minh bổ sung thêm:

- Tốt bụng nữa. Tất cả đều là nhiều chút, chứ không phải chỉ một chút như cậu nói.

Dụ Hàn đan tay vào nhau để ra sau đầu, miệng lẩm bẩm:

- Tốt bụng cái quỷ gì. Là một tên mù thì có.

Hạ Minh không muốn nói về chuyện này nữa, cậu kéo tay Dụ Hàn bắt đầu hỏi về kế hoạch dã ngoại, trong lòng đầy sự chờ mong. Đây là một cơ hội tốt, để cậu và Vương Vĩ Thành ở cùng một chỗ. Năm trước hoạt động ngoại khóa, cậu xui xẻo không được ở cùng một khu với Vương Vĩ Thành, nhưng năm nay cuối cùng cũng may mắn được ở cùng nhau.

Buổi trưa, như thường lệ Hạ Minh xuống canteen mua cơm. Cậu không về nhà, nhà cậu ở khá xa trường, nên đến trưa thường ở lại ăn cho qua bữa, sau đó lên lớp ngủ. Xuyên qua hành lang, cậu cố ý đi vòng qua lớp của Vương Vĩ Thành, ngó ngó một chút thấy người đã không còn ở đó, cậu nghĩ chắc hẳn hắn đã về nhà. Nhưng đi xuống tới canteen, cậu thấy Vương Vĩ Thành đang xếp hàng chờ tới lượt lấy cơm, cậu thấy bất ngờ. Trái ngược với cậu, nhà Vương Vĩ Thành lại ở rất gần, hắn thường sẽ về nhà ăn cơm, cậu chưa từng gặp hắn ăn cơm ở đây bao giờ.

Cậu nhanh chóng bước tới xếp hàng ngay sau hắn. Cậu thấp hơn hắn gần một cái đầu, mỗi khi muốn nhìn phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của hắn. Cậu đưa tay đập nhẹ vào vai trái hắn một cái. Vương Vĩ Thành bất ngờ quay lại. Hạ Minh cười chào hắn một cái. Vương Vĩ Thành liền quay lên không nhìn lại nữa. Hạ Minh đứng sau lưng hắn trộm vui vẻ cười thầm.

Vương Vĩ Thành tới lấy cơm, Hạ Minh lẽo đẽo theo sau. Hắn lấy món gì, cậu lấy món đó. Tới lúc Vương Vĩ Thành ngồi xuống bàn, Hạ Minh cũng tới ngồi đối diện hắn. Cậu mở miệng ra hỏi hắn:

- Hôm nay cậu nhận được nhiều quà sinh nhật không?

Vương Vĩ Thành không trả lời.

Hạ Minh cũng ăn cơm không hỏi thêm gì nữa. Vì cậu sợ hỏi nhiều Vương Vĩ Thành sẽ nổi nóng đứng lên đi mất. Đối với cậu, chỉ cần được ngồi đối diện và ăn cơm cùng Vương Vĩ Thành như này là đủ rồi.

Giữa tiếng ồn ào trò truyện của học sinh trong canteen, bàn của Vương Vĩ Thành và Hạ Minh vẫn rất im lặng, ai ăn phần của người đấy. Hạ Minh vừa ăn vừa len lén ngắm nhìn người đối diện. Vương Vĩ Thành không thèm nhìn cậu lấy một cái, mặt đầy chán ghét ăn thật nhanh để cho qua bữa, sớm thoát khỏi người đối diện.

Quả thực, Vương Vĩ Thành ăn rất nhanh. Lúc hắn ăn xong, Hạ Minh còn một nửa phần chưa ăn xong. Hắn đứng dậy rời khỏi bàn, Hạ Minh cùng muốn đứng dậy theo. Nhưng Vương Vĩ Thành đã sớm mất kiên nhẫn, hắn quay lại quát:

- Cậu có bệnh à. Suốt ngày bám theo tôi không biết mệt sao?

Hạ Minh thật thà dùng chất giọng nhi nhí đáp lại:

- Không có. Không mệt. Tôi chỉ muốn hỏi tại sao hôm nay cậu lại ở lại trường.

Vương Vĩ Thành lại sát gần mặt cậu, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu mà đe dọa:

- Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cậu? Nếu cậu còn đi theo tôi nữa, tôi không chắc rằng cái chân phải của cậu còn lành lặn để trở về nhà đâu.

Nói xong hắn liền xoay người rời khỏi. Bỏ lại một mình Hạ Minh đứng ngơ ngác.

Vừa rồi là gì? Gần quá, mình cảm giác được hơi thở của cậu ấy. Tim mình đập nhanh quá.

Hạ Minh giữ nguyên tư thế đó mấy phút đồng hồ, đến mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Trong đầu suy nghĩ toàn là hình ảnh của Vương Vĩ Thành, gương mặt gần như gang tấc của Vương Vĩ Thành, còn có hơi thở nóng rực của Vương Vĩ Thành phả vào chóp mũi cậu. Hoàn toàn quên mất lời đe dọa của Vương Vĩ Thành.

Hạ Minh sau khi hoàn hồn thì bóng người đã chẳng còn đâu. Cậu cảm thấy có chút hối tiếc vì chưa kịp nhìn theo mà người đã đi mất rồi. Hạ Minh lại ngồi vào bàn, nhanh chóng giải quyết bữa ăn.

Trên tòa nhà 8 tầng của trường có một cái sân thượng đặc biệt lớn, ở trong sân có một khu có mái che khá rộng, thường là nơi đặt các thiết bị quay chụp mỗi khi trường có sự kiện. Đặc biệt là nơi đây còn là nơi hút gió, cực kỳ mát mẻ. Đây cũng là nơi Hạ Minh rất yêu thích. Vào mỗi giờ nghỉ trưa, cậu thường chạy lên đây đánh một giấc nhanh chóng.

Như thường lệ, hôm nay Hạ Minh cũng chạy lên đây để ngủ trưa. Nhưng vừa chạy tới nơi, cậu bắt gặp một hình bóng không thể quen thuộc hơn.

Kia, không phải là Vương Vĩ Thành sao?

Thân hình của hắn trải dài lên hàng ghế, một chân đặt trên, một chân thả xuống, cổ áo mở rộng, đôi mắt kẽ nhắm. Muốn đẹp trai bao nhiêu có bấy nhiêu! Muốn phong độ bao nhiêu có bấy nhiêu!

Hạ Minh tim như đánh trống trong lồng ngực, rón rén lại gần. Cậu nghĩ chắc hẳn hắn ngủ rồi.

Cậu bước nhẹ nhàng nhất có thể, càng tới gần, tim lại càng đập mạnh hơn.

Tới khi chỉ còn cách Vương Vĩ Thành một bước chân thì bỗng nhiên hắn mở mắt. Ánh mắt sáng ngời kia như mũi tên thần tình yêu đâm thẳng vào tim của Hạ Minh, khiến cậu hồi hộp vô cùng.

Vương Vĩ Thành cũng không thèm nhúc nhích, giữ nguyên tư thế nằm như vậy, nhưng ánh mắt có phần trầm xuống, hắn mở miệng hỏi:

- Cậu tới đây làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro