Chương 3: Bị phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Vĩ Thành không thích Hạ Minh.

Đúng vậy, hắn cảm thấy cậu rất phiền. Như một cái đuôi nhỏ lúc nào cũng len lén bám theo hắn. Hôm nay tâm trạng của hắn đã không tốt, lại còn thêm một Hạ Minh cuốn lấy hắn suốt từ sáng tới giờ, khiến cho hắn bực bội gấp bội lần.

Giờ nghỉ trưa, Vương Vĩ Thành vốn muốn một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, trốn lên sân thượng chợp mắt chốc lát, được một lúc, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân cẩn thân bước về phía mình. Hắn hé mắt nhìn, ngoài ý muốn lại trông thấy một Hạ Minh đang tròn mắt nhìn hắn.

Vương Vĩ Thành trong thâm tâm bực bội, muốn đuổi người, hắn hé miệng hỏi Hạ Minh:

- Cậu tới đây làm gì?

Hạ Minh như cũ giữ một khoảng cách với Vương Vĩ Thành, gãi đầu trả lời:

- Tôi cũng lên đây nghỉ trưa. Thật trùng hợp. Ngày nào tôi cũng lên đây, mà chưa gặp cậu bao giờ.

Vương Vĩ Thành không quan tâm vế sau, hắn cũng không có ý định nhấc người dậy, vì vậy trực tiếp đuổi người:

- Cậu tới chỗ khác một hôm đi, hôm nay chỗ này là của tôi.

Hạ Minh bối rối trả lời:

- Nhưng tôi không muốn xuống dưới, các phòng học đều đóng cửa hết rồi. Hơn nữa ở đây rất thoải mái.

Vương Vĩ Thành nhắm mắt không nói chuyện.

Hạ Minh cũng biết điều, không dám lại gần cũng không lên tiếng thêm nữa, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống gần đó, chống cằm say sưa ngắm nhìn Vương Vĩ Thành.

Vương Vĩ Thành thực sự rất đẹp trai, Hạ Minh nghĩ vậy. Trên thực tế, không chỉ mình Hạ Minh nghĩ vậy, mà rất nhiều cô gái trong trường nghĩ như vậy, nhưng tính tình của Vương Vĩ Thành không cởi mở, cũng rất âm trầm. Đã từng có em gái khóa dưới tỏ tình với Vương Vĩ Thành, nhưng chỉ nhận lại một lời cảm ơn không cảm xúc, cùng cái quay lưng không ngoảnh lại. Hạ Minh biết Vương Vĩ Thành rất nhiều người theo đuổi, đôi lúc cậu cũng sẽ lo lắng, lỡ một ngày Vương Vĩ Thành đồng ý với một lời tỏ tình nào đó, thì cậu phải làm sao bây giờ. Càng nghĩ, Hạ Minh lại càng cảm thấy không thể như thế được, Vương Vĩ Thành sớm muộn gì cũng nên thuộc về cậu.

Hạ Minh suy nghĩ đơn giản rằng bước đầu tiên nên tiếp cận dần dần với Vương Vĩ Thành, một ngày nào đó khi Vương Vĩ Thành đã quen thuộc với cậu, cậu sẽ trực tiếp tỏ tình, như vậy tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

Mà bước đầu tiên này, đã tốn của Hạ Minh cả một năm trời.

Sau một năm, khoảng cách của Hạ Minh và Vương Vĩ Thành vẫn thế, vẫn là Hạ Minh nhìn, Vương Vĩ Thành không quan tâm, như hiện tại. Thậm chí còn có chút xấu đi khi bạn bè xung quanh Vương Vĩ Thành dần dần phát hiện Hạ Minh thích hắn. Mấy người đó, mỗi khi thấy cậu xuất hiện đều lớn tiếng trêu chọc, không coi ra gì mà mỉa mai rằng: Cậu vẫn theo đuổi Vương Vĩ Thành cơ à, vẫn chưa bỏ cuộc sao?

Hạ Minh trời sinh là một người lạc quan. Luôn nhìn mọi chuyện theo hướng tích cực. Cậu hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời trêu chọc đó. Vẫn kiên trì theo đuổi mục tiêu. Cậu thường nghĩ, một ngày nào đó Vương Vĩ Thành sẽ nhìn về phía cậu, có thể ôm cậu một chút, hoặc tham lam hơn nữa là hôn cậu một cái.

Tưởng tượng đến thôi mà đã thấy vui vẻ, lúc này cậu không để ý đến hoàn cảnh mà tự mình bật cười khì khì.

Vương Vĩ Thành hé mắt ra nhìn cậu, ánh mắt mang đầy sự cảnh cáo. Hạ Minh lập tức thu lại nụ cười, lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác. Nhưng đáy mắt cậu vẫn len lén dõi theo Vương Vĩ Thành. Thấy hắn đã nhắm mắt một lần nữa, mới dám quay đầu lại nhìn. Bầu không khí lại tiếp tục rơi vào im lặng, nhưng Hạ Minh thấy yên bình, trong lòng thầm nhủ rằng: giá như thời gian cứ dừng lại mãi mãi ở giờ phút này, cậu muốn tham lam tận hưởng nhiều hơn.

Hạ Minh ngu ngốc thiếp đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy thấy ghế dài trước mặt trống không, Vương Vĩ Thành đã rời đi từ lúc nào. Cậu tiếc nuối, tự trách bản thân mình tại sao lại lãng phí cơ hội ở cùng một chỗ với Vương Vĩ Thành, lẽ ra nên tỉnh táo một chút.

Hạ Minh vươn người một cái, thò tay vào túi lấy điện thoại ra nhìn giờ đồng hồ, đã là hơn 2 giờ chiều. Hạ Minh tròn xoe mắt nhìn số giờ, rồi mới hốt hoảng lao xuống dưới. Tiết học bắt đầu từ lúc 1 giờ 15, mà bây giờ đã muộn hơn một tiếng đồng hồ. Bình thường cậu sẽ đặt báo thức điện thoại để đúng giờ thức dậy trở về lớp học. Nhưng hôm nay gặp Vương Vĩ Thành, mải mê rối rắm đến nỗi quên mất phải cài báo thức. Thêm nữa là hôm qua cậu lại làm việc tới khuya, nên hôm nay mới ngủ trưa một mạch ngon giấc như vậy.

Trong lớp mọi người đã ổn định, tiếng giảng bài của thầy giáo dạy ngữ văn vang lên đều đều, rất có cảm giác ru ngủ. Ấy thế mà học sinh vẫn lưng thẳng tăm tắp, mắt nhìn theo bảng, không một chiếc đầu nào dám gục xuống bàn. Vì thầy giáo dạy văn tính tình rất dọa người biết không? Chỉ cần thấy một người gục đầu xuống ngủ thôi, thì bốn người xung quanh sẽ phải đứng dậy chạy 20 vòng sân thể dục, còn người ngủ thì đứng nhìn và đếm sao cho đủ 20 vòng. Để biết thế nào là quýt làm cam chịu đúng nghĩa, để lòng người day dứt mãi không thôi.

Hạ Minh rón rén đứng ngoài cửa một lúc lâu, vẫn không dám vào. Mà trong lớp, một bạn nữ ngồi bàn đầu đã nhìn thấy Hạ Minh. Cô bạn ngạc nhiên vì Hạ Minh vốn ngoan ngoãn đúng giờ, không hiểu sao hôm nay lại cả gan đến muộn tiết của thầy dạy Văn. Cô len lén nhìn thầy giáo rồi nhìn Hạ Minh, lắc đầu ra hiệu rằng không nên vào lúc này. Mà thái độ và ánh mắt của cô đã lọt vào tầm mắt của thầy, ông nhíu mày bước xuống bục giảng, bước chân tiến thẳng ra ngoài cửa lớn, quay đầu thấy một Hạ Minh hốt hoảng nhìn mình.

Thầy trừng mắt lên tiếng cảnh cáo:

- Sao giờ này trò còn ở ngoài đây? Biết mấy giờ rồi không?

Hạ Minh cúi đầu thật thấp, đáp lại:

- Thưa thầy, 2 giờ 30 phút chiều ạ. Em ngủ quên mất, không kịp đặt báo thức..

Càng về cuối Hạ Minh càng nói nhỏ dần, vì cậu biết giải thích với thầy không có tác dụng. Quả nhiên đúng như cậu nghĩ, thầy không tin cậu, lớn giọng ra chỉ thị:

- Đừng giải thích. Ra ngoài sân thể dục chạy 10 vòng cho tôi.

Hạ Minh đành vâng lời, cúi đầu theo hướng sân thể dục rời đi.

Hiện tại đang là giữa tháng 9, dù thời tiết vào thu đã dễ chịu hơn cái nắng gay gắt của mùa hè, nhưng đường chạy dài 500m này cũng đủ khiến một học sinh lớp 12 phải gục ngã.

Hạ Minh chạy đến vòng thứ 8 thì cảm giác mệt rã rời. Áo đồng phục trắng ướt đẫm, mồ hôi trên tóc từng giọt từng giọt nhỏ xuống, gương mặt trắng trẻo giờ đã đỏ ửng, đôi chân cậu vừa chạy vừa run. Nhìn Hạ Minh lúc này thực sự bết bát không chịu nổi.

Đúng lúc cậu không chú ý, thì sau lưng vang lên một tràng cười lớn. Cậu giật mình quay lại nhìn thì thấy một vài nam sinh mặc áo bóng rổ đang đi tới đây, vừa đi vừa cười nhạo cậu:

- Đây không phải vợ nhỏ của Vương Vĩ Thành hay sao? Vì sao lại bị phạt chạy quanh sân thể dục thế này? Thật đáng thương. Vương Vĩ Thành, cậu mau qua hỏi thăm vợ nhỏ của mình chút đi.

Hạ Minh hốt hoảng nhìn qua, thấy Vương Vĩ Thành đang đứng cùng nhóm nam sinh nọ, ánh mắt lạnh lùng hướng về cậu. Hạ Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ, bản thân cậu lần đầu tiên vấp sai lầm, trong lúc thảm nhất lại gặp crush. Quả thực muốn hô biến ra một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.

Cậu không dám nhìn lâu, bỏ qua tiếng nói cười của đám người nọ, tiếp tục hoàn thiện hai vòng chạy cuối cùng. Nhưng trong tâm trí lúc này lại mất tập trung, mải mê nghĩ về ánh mắt vừa rồi của Vương Vĩ Thành, cuối cùng lệch khỏi đường chạy, vấp phải thanh chắn mà ngã nhào xuống đất. Chân phải đang đà chạy bị đập mạnh vào thanh sắt, cậu đau đến hít khí, nước mắt sinh lý ứa ra, tràn đầy hốc mắt.

Lúc này cậu không còn sức lực để đứng dậy, chân thì đau đớn, liền ngồi im lặng cắn răng ôm lấy chân một lúc lâu đợi cho cơn đau vơi bớt đi. Cậu thấy mắt cá chân mình bị sưng lên một cục lớn, cậu thử mấy lần nhưng đều không thể duỗi thẳng ra được, chạm vào rất đau.

" Bị trẹo chân rồi" - Một thanh âm quen thuộc vang lên. Hạ Minh ngẩng đầu mở to mắt ngạc nhiên nhìn người vừa tới.

Là Vương Vĩ Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro