Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Min-

Quán bar Hum không quá lớn để cần một tên trực đêm, vì thế Black không ngại thì đảm nhận công việc này. Vài lúc Gumpa sẽ hỏi liệu cậu có thể có mặt ở khi mà quán có khả năng sẽ đón lượng khách lớn. Việc này có thể xảy ra vào cuối tuần hoặc có buổi hòa nhạc hoặc sự kiện gần đó. Nhưng phần lớn thời gian, Black thường đạo quang vào 10 giờ tối, ở lại cho đến 3 giờ sáng, rồi sau đó về nhà. Gumpa trả lương cho cậu theo những gì cậu làm. Số tiền đó không nhiều, nhưng Black trân trọng công việc với nguồn thu nhập ổn định. Đa phần những gì cậu kiếm được đều là từ những trận đấu cược trong góc tối.

Black căm ghét việc kiếm tiền là thứ cậu phải tập trung phần nhiều trong cuộc sống. Cậu ghét chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa tiêu dùng, cũng như mọi thứ liên quan đến chúng. Nếu cậu chỉ có một mình, thì cậu sẽ không phải lo lắng về nó. Cậu sẽ có thể đi nhặt rác, trộm cắp và ngủ trong gara của Gumpa và từ chối tham gia vào xã hội thối nát này. Nhưng cậu lại chẳng phải một mình. Cậu có một đứa em song sinh, nhỏ hơn 7 phút, không không thể làm những việc như Black thường làm. Cậu có một đứa em trai song sinh sẽ vào trường luật, người sẽ dùng sự nghiệp mình để giúp đỡ những người bị vùi dập bởi xã hội. Cậu có một đứa em luôn cần một bữa ăn đầy đủ và một nơi trú ngụ an toàn.

White luôn cố gắng nhấn mạnh rằng em không cần phải học trường luật, rằng em có thể bỏ học và kiếm việc làm và tự nuôi sống bản thân, nhưng Black từ chối để em làm điều đó. Chỉ cần họ sống tằn tiện thì số tiền cậu kiếm được có thể nuôi sống họ. White giỏi tiết kiệm một cách đáng ngạc nhiên, vì em đã lớn lên trong sự xa hoa.

Cả hai có rất ít điểm chung, Black nghĩ. Cả hai là tất cả những gì người kia còn lại. Việc lớn lên ngăn cách nhau khiến họ trở nên hoàn toàn khác biệt. Nhưng White vẫn là song sinh của cậu, và Black chắc chắn sẽ đáp ứng mọi thứ em cần.

Còn nữa, Gumpa cho phép em dùng rượu ở dây miễn phí.

Cậu không phải là một kẻ nghiện rượu. Tất nhiên, cậu thưởng thức vài cốc bia, nhưng cậu không thích cảm giác say xỉn. Cậu không thích việc bức màng bảo vệ của mình bị hạ xuống, sự cảnh giác của cậu bị vô hiệu hóa. Vì thế cậu chỉ uống một cốc bia vào đầu ca trực và rồi dạo trong quán bar. Gumpa không muốn sự hiện diện nổi bật của cậu làm cho khách hàng cảnh báo. Vệ sĩ nên không phô trương. Vì thế Black hoặc là ngồi ở quầy bar hoặc dựa vào bức tường ở phía sau quán.

"Em trai của mày sao rồi?" Gumpa hỏi.

"Cũng ổn," Black nói, "nó bận rộn với kiểm tra cuối kì. Nó đã ôn tập 8 tiếng/ ngày."

"Ồ?"

"Nó quá lo lắng." Black nói.

Gumpa khẽ cười. "Ừ thì, vẫn nên học nhiều còn hơn là không đủ."

Black nhún vai và không nói gì. Cậu cũng không phải là người tám chuyện. Gumpa là người bạn thân nhất của cậu, và cậu thường rất vui khi nói về đứa em trai nhỏ bé của mình, nhưng cậu không nói quá nhiều. Cậu uống thêm cốc bia và Gumpa quay đi phục vụ khách hàng.

Sau nửa giờ, có người ngồi xuống cạnh cậu và bắt đầu nói chuyện với cậu, điều này khiến Black cho rằng đó là dấu hiệu cho thấy cậu đã ở quán bar đủ lâu. Cậu quyết định chuyển sang ẩn nấp, nhưng trước tiên hãy hút một điếu thuốc. Gumpa không quan tâm liệu cậu có hút thuốc ở phía sau hay không - hầu hết các nhân viên đều làm vậy - vì vậy cậu đi vào căn phòng nửa là phòng chờ dành cho nhân viên, một nửa là nhà kho và đốt thuốc.

Cậu mới hút được nửa điếu thuốc thì cánh cửa dẫn ra con hẻm bật mở và một người đàn ông trạc tuổi anh ta hoặc có lẽ lớn hơn vài tuổi chạy vào. Hắn rất hấp dẫn, Black ngay lập tức nhận thấy, và ăn mặc bảnh bao, trong bộ vest không có dây buộc. một chiếc cà vạt và một chiếc áo sơ mi lụa đã cởi một nửa số cúc. Hắn hụt hơi và hơi loạng choạng về phía Black.

Trước khi Black mở miệng ra nói, cánh cửa bị đập mạnh một lần nữa và thêm ba người đàn ông bước vào, nhưng không ăn mặc bảnh bao hay hấp dẫn. Black đánh giá chúng và ngay lập tức đuổi chúng đi như những tên côn đồ.

"Cứu tao," tên bảnh trai lạ mặt lên tiếng, nhanh chóng đặt Black vào giữa hắn và bọn côn đồ.

Black nhanh chóng nắm bắt thời cơ. "50 ngàn."

Một nụ cười đắc ý hiện trên mặt tên kia. "Được."

Black có lẽ đã giúp đỡ miễn phí. Cậu tận hưởng việc đánh nhau. Nhưng cậu vẫn cần tiền, và tên người lạ này rõ ràng là một cậu ấm. Cậu thắc mắc liệu có nên đòi thêm không, nhưng sau đó nhún vai và cầm lấy chai thủy tinh rồi đập lên đầu một tên côn đồ.

Trong vòng 45 giây, Black thuận chân đá cả ba tên côn đồ ra đường. Một trong số chúng cố chĩa súng về phía cậu, vì thế cậu bắt lấy cánh vai của gã rồi lật hắn ra đất, sau đó đập vỡ một chiếc ghế trên người gã ta khi gã đang loạng choạng. Hai tên còn lại đỡ lấy gã và lùi lại, nhưng bọn chúng không chạy đi. Một trong số chúng mở cánh cửa thông ra ngã đường và huýt sáo.

"Đi thôi!" tên lạ mặt hấp dẫn la lên và bắt lấy cổ tay Black và kéo cậu ra khỏi phòng kho và vào thẳng quán bar.

Black cũng chạy theo, chủ yếu là vì cậu chưa nhận được tiền. Tên này rõ ràng có dự phòng, và cậu nghĩ rằng hẳn là do hắn không muốn một mình đối đầu với một đám côn đồ. Ngoài ra, nếu có vụ giết người xảy ra ở phía sau quán bar của Gumpa, chuyện đó sẽ gây rắc rối, và Black đang cố né tránh điều đó.

"Lối này!" cậu la lên, khi cả hai phóng ra khỏi quán bar. Xe moto của cậu đậu ngoài hẻm. Cậu leo lên và vội đội mũ. Cậu không có nón dự trù, nhưng đó chẳng phải vấn đề của cậu. Và tên kia cũng chẳng có vấn đề gì rồi leo lên yên sau và vòng tay qua eo cậu.

Cậu phóng xe đi được 5 phút sau khi chắc chắn mình đã đủ xa, và chạy vào trạm xăng. Cậu dừng xe và tên đẹp trai kia cũng xuống xe. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ."

"Này," Black lên tiếng khi thấy tên kia dự định rời đi. "50 ngàn Baht"

"Tao không mang theo tiền," tên đàn ông đáp. Hắn ta sau đó lấy điện thoại ra, "Hãy đưa tên và số điện thoại của mày đây, tao sẽ cho người gửi cậu tiền."

'Người của tao', Black nghĩ với thái độ kinh tởm. Lại một tên lắm tiền nhiều tật. Tên này có thể bị rượt đuổi vì cái tính nết của mình. "Nghiêm túc hả? Mày có phải sẽ gửi người đến tìm tao và đánh tao không. Như vậy là không được. Tao sẽ đưa mày đến máy rút tiền."

"Nghe này, tao không mang ví-"

"Mày nên nói trước khi tao cứu mày chứ," Black nói nhưng rồi bị thu hút bởi vẻ hào nhoáng của chiếc đồng hồ trên tay người kia. "Được rồi," cậu nói rồi bắt lấy nó. Tên lạ mặt cố kéo tay lại nhưng Black lên tiếng. "Bình tĩnh nào, tên bảnh bao."

"Mày cho rằng tao bảnh bao à?" tên lạ mặt nói, khẽ nhếch mép kể cả khi Black cố trấn lột đồng hồ.

"Ý tao là cái đồng hồ này," Black nói, "Công bằng rồi nhé."

"Mày tên gì?" tên lạ mặt lại hỏi.

"Liên quan đến mày à?" Black nói.

"Có thể tao muốn bao mày một bữa tối," hắn nháy mắt nói.

"Nếu vậy thì tên tao 'vượt tầm với' so với mày," Black nói, và nhét đồng hồ vào túi quần. "Không hẹn gặp lại, tên điển trai."

+++++

Trước khi xông vào quán bar và gặp được Black, Todd đã có một ngày không tốt.

Nhiều lúc hắn còn cho rằng cha hắn cố ý gài bẫy để hắn thất bại. Ông ta đưa ra những chỉ dẫn mơ hồ, hoặc bỏ qua những thông tin quan trọng, chỉ để xem Todd xử lý tình huống như thế nào. Nếu Todd bị giết, điều đó chỉ có nghĩa là hắn không xứng đáng với tư cách là người đứng đầu gia đình. Hắn có một vài em trai, mặc dù ít nhất một nửa trong số họ không muốn liên quan gì đến gia đình. Nếu hắn chết, đó không phải là ngày tận thế.

Vì thế khi cha hắn nói rằng có một vấn đề với tên gian thu tại một trong những sòng bạc và dặn hắn lo liệu vấn đề đó. Rõ ràng, nếu tất cả những người đàn ông có súng bắn vào hắn chỉ đơn giản là điều hắn phải đối mặt. Hắn nguyền rủa cha mình và gia đình khi hắn chạy qua các con hẻm, sau đó phát hiện ra một cánh cửa được mở bằng một viên gạch. Hắn đã mở nó ra và đi vào trong.

Lúc đầu, hắn không thực sự chú ý đến Black ngoài việc người này là một người sống bị đặt giữa hắn và những kẻ theo đuổi. Hắn có chút ngừng lại khi Black đòi tiền, nhưng vẫn nghĩ rằng nó sẽ không đi đến đâu. Hắn đoán rằng người lạ này sẽ cố gắng lý luận với những kẻ tấn công, hoặc kêu cứu, hoặc có thể bị đánh ngay lập tức. Ít nhất điều đó sẽ cho hắn thời gian để chạy trốn.

Thay vào đó, hắn đã được chứng kiến 45 giây trận đánh hoành tráng, người kia làm chủ một phong cách chiến đấu tàn bạo. Khi những tên côn đồ ra hiệu gọi thêm giúp đỡ, hắn biết là đã đến lúc chạy đi rồi, và tất nhiên là người tàn bạo hấp dẫn này có một chiếc moto rồi, sao lại không nhỉ?

Sau tất cả mọi chuyện thì hắn đứng ở bãi đỗ xe, tò mò và mơ hồ hứng tình. 'Ngoài tầm với'? Không ai nối với Todd rằng hắn không thể với tới. Hãy nhìn vào những bộ đồ được thiết kế đẹp mắt và mái tóc được tạo kiểu hoàn hảo của hắn và đương nhiên , Todd đứng đầu tất cả các tiêu chuẩn. Ngoài tầm với? Todd phải ghi nhớ lời này, vì nó là vấn đề khi người lạ nóng bỏng và bạo lực kia chưa cho hắn biết tên.

À thì. Đâu đó hẳn có máy quay an ninh. Hắn sẽ tìm ra cậu.

Hắn gọi người đến đón, và trong nửa giờ sau, hắn về đến nhà, và cha hắn phê bình gắt gao bởi cách giải quyết thiếu chuyên nghiệp của mình. Todd cũng chẳng mấy để tâm đến những suy nghĩ của cha hắn - hắn đã quá cái độ tuổi 13 rồi - nhưng lại tức giận bởi vì nhiều tên vệ sĩ của hắn đã thiệt mạng và đội trưởng cận vệ của hắn thì bị thương. Hắn không giận chính mình. Hắn đã xử lý công việc trong khả năng của mình. Hắn chỉ tức giận người cha của mình, vì đã không nói rõ cách để giải quyết vấn đề một cách đúng đắn, mà lại giận dữ với hắn vì đã không tự mình nhận ra.

Ugh, sao cũng được. Hắn đi lên phòng và bắt đầu nhắn tin cho người có thể tìm ra được ai đã cứu hắn.

+++++

Black quay về kiểm tra với Gumpa, rồi về nhà. Quán bar vô cùng tĩnh lặng, và nếu ai đó tìm cậu thì cậu cũng chẳng muốn ở đây.

Đã quá nửa đêm, và cậu ngạc nhiên khi White vẫn còn thức, và còn ngạc nhiên ơn khi ngôi nhà là một mớ hỗn độn. White luôn giữ mọi thứ trong nhà sách sẽ và ngăn nắp trong khi anh của em còn chẳng bận tâm. Black nhíu mày hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra?"

White nhìn cậu và nâng kính. "Nate đã ghé qua," em nói với giọng bình thường. "Gã ta nói chúng ta đang trễ nợ."

"Cái quái gì," Black nói. Cậu nhíu mày sâu hơn. "Tên khốn đó có đụng vào mày không?"

"Không. Gã chỉ đào bới nơi tìm tiền, kể cả em nói gã là chẳng có gì đâu.'

"Ừ, nó cũng không nghĩ là sẽ tìm được gì đâu, gã chỉ cố quấy rầy tao thôi, " Black nói. "Tao vừa mới trả nó tuần trước mà."

White thở dài. "Gã nói anh trả quá ít. Và chúng ta còn nợ tiền lãi."

"Lãi?" Black ngạc nhiên. "Lãi cái đ*o gì-"

Lời bình luận vô nghĩa này có tác dụng như dự định, White không còn khó chịu nữa và phát ra một tiếng cười khẽ. Black ghét bị kiểm soát bởi nhóm côn đồ đã cho họ mượn tiền để có được một nơi ở sau khi họ đã nói với cha mẹ họ rằng hãy biến đi. Cậu ghét phải nghĩ về việc làm thế nào White vẫn có thể sống trong hoàn cảnh tốt, nếu em sẵn sàng loại Black ra khỏi cuộc sống của mình. Cậu ghét tự hỏi liệu đôi khi White có ước mình đã làm điều đó không.

"Tính toán lại nào," White vừa nói vừa chỉnh kính.

Vấn đề là- ừ thì, có rất nhiều vấn đề. Nhưng quan trọng nhất là việc số nợ còn quá nhiều. Số nợ cho căn hộ, cho chiếc xe máy, cho học kỳ đầu của White. Và Black thì tuy giỏi ở mọi thứ nhưng không phải toán học. Cậu đã đảm bảo với White là cậu sẽ lo liệu mọi thứ, phần lớn bởi vì cậu không thích việc White biết họ đang trong hoàn cảnh tệ thế nào, nhưng đó lại là sai lầm.

"Được rồi," White nói, nhìn máy tính. "Vậy khoản nợ chúng ta còn lại là 75 ngàn Baht. Đó không đến nỗi tệ nhỉ?"

"Nah, tao có thể kiếm nó trong 1 tuần," Black nói dối.

"Nhưng Nate nói rằng chúng ta nợ gã 200 ngàn," White nói. "Đó là vì chúng ta trễ hẹn trả. Đó là lãi à?"

"Chúa ơi, không, vấn đề ở đây là Nate đã nói là đã cho tao mượn nợ không lãi bởi vì tao đã giải quyết vài vấn đề cho nó." Black nói, và hy vọng là White không hỏi thêm về những việc đó. "Nhưng nó có thể sẽ nói điều đó chỉ áp dụng nếu như tao trả nợ đúng hẹn. Vì thế, sao cũng được, nó muốn 200 ngàn thì sẽ nhận được 200 ngàn. Đó sẽ xứng đáng để tên này né xa chúng ta."

White hỏi, "Anh có...200 ngàn chứ?"

"Tao sẽ kiếm được," Black nói. "Này, nhìn cái này đi." cậu cố gắng đánh lạc hướng người em trai với thứ lấp lánh mà cậu lấy ra từ túi quần. "Cái này cũng được ít nhất 50 ngàn, đúng không?"

White mém sặc. "Anh trộm cái đó từ đâu vậy?"

"Này!" Black nói với vẻ như bị xúc phạm. "Tao không phải là tên trộm nhé. Tao đã thắng được nó từ một trận đấu công bằng."

"Anh đã thắng được nó?" White vẫn đa nghi.

"Đúng, đúng, " Black nói. "Có một tên bị đám côn đồ rượt đuổi và anh đã đánh bại chúng vì thế tên đó tặng anh đồng hồ của mình chì hắn ta không đem theo tiền."

"Tình nguyện à?"

"Hắn ta đã đồng ý trả công cho tao trước khi tao cứu hắn mà," Black nói.

White lại nói. "Được rồi. Đưa nó cho em đi, em sẽ đem nó đến cửa hàng cầm đồ vào ngày mai."

"Sao mày lại là người đem nó đến tiệm cầm đồ?"

"Bởi vì em uy tín. Em sẽ được thêm."

Black khó chịu vì em trai nói đúng, và xoa đầu em mình. "Được rồi, quý ngài Uy Tín. Mày có thể làm thế khi tao bận công việc và gọi Nate để nó biết tụi mình đã có tiền rồi."

"Được rồi." White đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp. Black thở dài và cũng giúp em, bình thường cậu không thích dọn dẹp, nhưng mà White sẽ rất tức giận nếu biết Black mượn nợ để thanh toán tiền học phí cho em. Lúc này cậu đang im lặng một cách nghi ngờ, hiển nhiên đang cân nhắc xem có nên nói gì đó hay không. Black hy vọng rằng cả hai sẽ có một cuộc thảo luận về nó thay vì bỏ học như một sự hy sinh bản thân mà đôi khi cậu đã làm.

"Này," Black nói. "Đừng quá lo lắng. Tao chắc chắn rằng tên khốn đó sẽ không đến đây nữa đâu."

White gật đầu và nói. "Ừm.'

"Tao sẽ dọn cái đống này cho. Đi ngủ đi."

May mắn thay, White cũng không cãi lại. "Anh cũng đừng lo lắng quá. Cái đồng hồ đó đáng giá mà."

Black cảm nhận được cổ họng đang nghẹn lại. Đã qua 3 năm kể từ khi White quay về Thái. Đã 3 năm từ cái lúc em đứng trước cửa phòng ký túc xá của Black và một lần nữa xâm nhập vào cuộc sống của cậu. Vào lúc đó, Black đã rất băn khoăn. Đã gần thập kỷ từ lần cuối họ gặp nhau. Họ đã có thể không còn là anh em nữa. Mọi thứ đã không bao giờ có thể được như trước kia.

Nhưng White đã rất khẩn cầu. Em hiểu cảm giác của Black. Và em cũng đang rất chật vật, giữa cuộc đời mà bố em sắp đặt và cuộc đời mà em mong ước. Em không còn ai nữa. Em muốn được là một phần trong cuộc đời của Black, kể cả cậu chỉ giữ em trong một phần của vòng tay. Cả hai vô cùng khác biệt. White đã từng là người lạ đối với cậu. Đồng thời, Black cũng cô đơn như song sinh của mình, và cũng khao khát muốn White bước vào.

Mọi thứ đã thay đổi so với những gì chúng đã từng. Nhưng cũng không muộn để tái tạo mọi thứ.

Đã 3 năm kể từ khi White quay về Thái, vfa đã 2 năm kể từ khi gia đình họ đã phát hiện ra cả hai đã tìm thấy nhau. Cha mẹ của cả hai đã rất tức giận, và đã cố để ngăn cấm cả hai gặp nhau. Nhưng họ đã là người lớn rồi. Black đã không còn gì để mất nữa rồi. Và White, em cũng thế nên chẳng có lý do gì mà bỏ cuộc cả.

Vì thế White đã rời bỏ cuộc sống trong căn biệt thự nguy nga đến căn hộ chỉ với 2 phòng. Em đã bán hết mọi thứ mà em cho là có giá trị và loại bỏ người cha ra khỏi cuộc sống của em. Khi cha của họ cố gắng liên lạc với em qua công việc thì em cũng nghỉ. Em đã nói với Black là em muốn được tiếp tục đi học. Em muốn có được bằng luật và giúp đỡ người khác. Black liền chấp thuận, cả hai chuyển đến căn hộ gần gara của Gumpa. Cậu đã nghỉ học để có thể nhanh chóng đi làm, cậu không quá bận tâm đến bằng cấp. White thì làm thêm bằng cách làm gia sư và sắp xếp giấy tờ. Cả hai đã mượn nhiều nợ bằng nhiều cách qua nhiều nguồn cho những thứ họ cần, cho học phí của White, và cũng như hoàn trả chúng.

Cả hai đã chật vật trải qua. Và đã có nhiều lần Black nghĩ rằng White sẽ tốt hơn nếu như cả hai không gặp lại nhau, White sẽ luôn nhận ra và nhắc nhở cậu rằng em đã lựa chọn và em cũng hài lòng về nó.

+++++

Todd hơi ngạc nhiên khi nhận được một cuộc gọi để nói cho hắn biết vị cứu tinh bí ẩn, bạo lực là ai. Hắn đã mong đợi một người vô danh, nhưng Black Pothiyakorn không phải là vô danh. Con trai của một đại sứ và một thẩm phán - người sau này có một số mối quan hệ với tội phạm có tổ chức, mặc dù cô đã chết khoảng sáu tháng trước trong một tai nạn xe hơi. Làm thế nào mà cậu lại ở trong căn phòng phía sau của một quán bar, một chuyên gia về nghề đổ máu?

Todd lại một lần nữa tò mò, đồng thời cũng hứng tình.

Hắn gửi thêm người thăm dò để tìm kiếm thông tin và quay lại công việc hàng ngày là khiến cha hắn thất vọng. Sau cuộc tranh cãi của họ, Todd đã quyết định làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với những người đã cố giết hắn, gửi trả lại những tên côn đồ được quấn trong cung tên của họ. May mắn thay, cha hắn thấy điều này khá thú vị, ngay cả khi ông biết nó chẳng giúp ích gì cả.

Sự thật là, Todd thực sự không tệ trong công việc của mình. Tất nhiên là hắn không hoàn hảo. Hắn vẫn còn một chặng đường dài phía trước trước khi có thể đảm nhận vị trí chủ gia đình. Nhưng sự khinh thường của cha hắn đối với hắn không liên quan gì đến điều đó mà mọi thứ đều liên quan đến những người còn lại trong gia đình.

Ngay cả khi lớn lên trong cái gia đình chết tiệt này, Todd vẫn chưa bao giờ hiểu hết mục đích của cách tổ chức gia đình họ. Cha hắn nói rằng sự cạnh tranh làm cho con người trở nên mạnh mẽ hơn. Todd nghĩ điều đó thật nhảm nhí vì hắn khá chắc chắn rằng làm việc cùng nhau cũng khiến mọi người mạnh mẽ hơn. Hắn nghĩ rằng, cuối cùng, gia đình trở nên như vậy là vì họ thích bắt nạt nhau.

Chỉ có một lý do duy nhất hắn có thể nghĩ ra dùng để giải thích "chính" gia và "thứ" gia. Cha của hắn, Don, là người quản lý chính gia, và chú của hắn Tawi - em trai của Don - quản lý thứ gia. Tawi đã không ngừng cố gắng để lật đổ anh trai của mình, và nó dẫn đến rất nhiều xung đột.

Và sau đó là đối thủ cạnh tranh của Todd. Mặc dù Tawi nhỏ hơn Don 5 tuổi, nhưng ông ta lại có con trước, và đứa con trai cả của ông ta, Techit, lớn hơn Todd 3 tuổi. Techit thì lại thành thạo những thứ là hắn không giỏi. Khi mới 17, Techit đã điều hành cả sòng bạc mà Tawi giao cho. Gã ta là một chiến binh lành nghề, thiện xạ xuất sắc và doanh nhân xảo quyệt.

Hơn thế, Techit tự có hào quang cho riêng mình. Techit vô cùng tự tin và tự chủ. Gã ta là một nhà lãnh đạo tài giỏi. Mọi người không có ý kiến với gã như cách họ đa nghi về Todd.

Cuối cùng, Todd cho rằng, hắn có thể bắt kịp Techit. Nhưng với sự khởi đầu ba năm của Techit, Todd chỉ đơn giản là không đo lường được.

Hắn cố để điều đó không làm phân tâm. Thật ngu ngốc khi để nó ảnh hưởng lên mình. Hắn biết Techit có một khởi đầu thuận lợi, điều đó có lý khi hắn không bằng gã ta. Hắn ta thậm chí còn không quan tâm đến những thứ này. Hắn thậm chí còn không muốn trở thành một tội phạm.

Tất nhiên, đó là điều hắn nghĩ đến càng ít càng tốt. Con đường của hắn đã được chọn trước khi hắn được sinh ra. Bây giờ hắn cũng không thể làm gì được. Cho dù hắn có muốn trở thành một tên cướp hay không, hắn sẽ trở thành, trong suốt cuộc đời mình. Mọi người không rời bỏ những gia đình như hắn. Ngay cả anh chị em của hắn, những người không muốn làm gì với điều này vẫn phải lo lắng về những gì sẽ xảy ra nếu ai đó quyết định sử dụng chúng để chống lại cha của họ.

Vì vậy, Todd không giỏi bằng Techit. Điều đó không quan trọng, nhưng mỗi khi có sự cố xảy ra, mỗi khi hắn làm sai, đó là chủ đề của sự thất vọng của cha hắn. Todd không giỏi bằng anh họ của mình. Hắn ta sẽ làm xấu hổ gia đình chính. Todd phải làm tốt hơn, tốt hơn, xuất sắc trong mọi thứ.

Trong một lần, khi hắn ta mới 16 tuổi, Todd đã nói với cha hắn, "Mối thù của ông với chú Tawi chẳng có liên quan gì đến tôi cả." Sai lầm này đã ám ảnh hắn nhiều năm sau đó. Mối thù của cha hắn với chú của hắn liên quan đến mọi thứ, và hắn chẳng bao giờ được phép quên điều đó.

Và trong khi cha hắn chửi Todd vì lỗi lầm hắn gây ra, Techit đúng là một tên khốn, khi gã ta nói, "Tao nghe nói là mày đã có một đêm tồi tệ ngày hôm qua."

Todd nở nụ cười thuyết phục nhất và nói: "Không, tao thích chạy qua các con hẻm trong khi bọn kia nả súng về phía tao."

Techit nhếch mép cười và hỏi, "Ajay thế nào rồi?"

Todd ngay lập tức nổi giận vì Ajay là vệ sĩ của hắn đã bị thương nặng. Todd tức giận về điều đó, và Techit biết hắn tức giận về điều đó, và đó là lý do duy nhất mà Techit hỏi về người kia. Nó không giống như hắn quan tâm. Nhưng Todd nuốt xuống cơn thịnh nộ ngay lập tức và nói, "Nó sẽ phải nằm trên băng đeo trong vài tuần, nhưng các bác sĩ nói rằng nó sẽ bình phục hoàn toàn."

"Chúc may mắn, " Techit nói thêm, "Mày đã nên gọi cho tao khi mọi chuyện tệ hơn. Tao có thể hỗ trợ mày."

Đúng là một đề nghị nực cười, cả hai đều biết điều đó. Todd không bao giờ gọi Techit giúp đỡ. Kể cả cha hắn có chấp nhận việc hắn nhận sự giúp đỡ từ thứ gia thì hắn cũng chẳng thể tin ai, đặc biệt là Techit. Có nhiều lần hắn gặp vấn đề, nguy hiểm thì hắn chắc chắn Techit là người đứng sau tất cả. Techit có thể đâm sau lưng hắn ngay khi hắn buông phòng vệ, và Todd sẽ chẳng thể biết được chuyện đó sẽ diễn ra khi nào.

Vì thế hắn nói, "Tao tự lo được."

"Đó là lý do mày tìm một tên côn đồ vô danh à?"

Todd không ngạc nhiên khi Techit biết chuyện. Hắn nhún vai, "Cậu ta rất nóng bỏng. Nếu tao muốn tìm cậu ta thì cũng không phải vấn đề của mày."

Techit mím môi. Gã ta vẫy tay chào Todd và bước đi, khiến Todd rất hài lòng. Techit là một tên kỳ thị đồng tính, và gã ghét việc mình không bao giờ có thể bắt nạt Todd thành công về giới tính của hắn. Todd thường xuyên ném nó vào mặt Techit để khiến gã khó chịu, không chịu xấu hổ hay im lặng về điều đó. Đó là một cách tuyệt vời để kết thúc cuộc trò chuyện với anh họ của Todd.

Todd vẫn đang suy nghĩ về điều đó vài giờ sau, khi cha hắn bảo hắn hãy chọn một vệ sĩ trưởng mới.

"Ông biết đấy," hắn ta nói, "tôi có một ý tưởng tuyệt vời về việc đó sẽ là ai."

Don đã hoài nghi vì lý do chính đáng. Làm vệ sĩ cho gia đình không phải là điều một người có thể làm theo ý muốn. Nó đòi hỏi sự rèn luyện và kỷ luật. Ngay cả sau khi xem đoạn video về Black ở Hum Bar cũng không thuyết phục được ông ta. "Bất kỳ con chuột đường phố nào cũng có thể học cách chiến đấu," ông ta nói. "Điều đó không khiến tên đó trở thành vệ sĩ."

"Điều đó cũng không ngăn cậu ta trở thành một người như vậy," Todd chỉ ra.

Don, người thực sự không có vấn đề gì với giới tính của con trai mình - hắn có nhiều khuyết điểm nhưng đó không phải là một trong số đó - đã nói, "Nếu mày muốn làm tình, hãy làm điều đó vào thời gian riêng của mày. Đừng kéo gia đình vào chuyện đó ".

Todd bĩu môi. "Hãy nhìn xem, nếu cậu ta nói không, thì sẽ là không, hoặc nếu cậu ta không vượt qua bài kiểm tra thể chất, tôi sẽ bỏ qua. Nhưng ít nhất tôi có thể đưa ra lời đề nghị được không?"

"Được thôi," Don thản nhiên nói. "Chỉ cần mày để tao chọn hai vệ sĩ khác cho mày, như vậy tao có thể đảm bảo rằng mày có ai đó thực sự biết họ đang làm gì đi cùng."

"Thỏa thuận," Todd nói và đi gọi vài cuộc điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro