#3: Nổ rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lắc lắc ống đong dung dịch, tôi quan sát kĩ liều lượng sau đó đổ vào ca thủy tinh có mỏ
Lại đo liều lượng thích hợp thêm mấy chất nữa rồi đổ từng chất vừa đủ vào ca tạo ra hợp chất
Những hợp chất hòa tan vào nhau xảy ra phản ứng hóa học, những chất này không phải chất hóa học thường. Mà chính là chất trong gen đột biến của những người đột biến bị bắt thí nghiệm, trong đó có Quaria
Chẳng phải đợi đến 1 phút đồng hồ, đã thấy chất xanh đặc sền sệt nhầy nhụa chồi thẳng lên bề mặt nước, chất này chính là chất đục. Gọi là chất thải không cần thiết
Cái tôi cần là chất lắng đọng màu xanh lục pha xanh biển nhàn nhạt ở phía dưới, chất này gọi là chất tinh khiết có tác dụng về tính tình và làn da của 128004. Nhìn thôi đã thấy sảng khoái thanh mát rồi

Chia hai thành phần ra 2 ca khác nhau, tôi lại đổ chất tinh khiết vào mấy thực nghiệm khác

Đôi mắt đen láy vẩn đục răng đầy tia máu vì những ngày thiếu ngủ của tôi trợn tròn, khóe miệng câu lên rõ ràng
"Cuối cùng cũng thành công giai đoạn này rồi"

Vội vàng chiết nửa phần dung dịch này vào bình tam giác rồi đóng nắp, viết kí hiệu. Cất sang một bên, nửa còn lại ở kia dùng để thí nghiệm lên chuột bạch. Sau bước cuối cùng này mới biết được kết quả khả quan hay không
Cầm bộ đàm, kề sát miệng:
"Ái Ái, em có đấy không? Kiếm cho chị con chuột bạch, hiện giờ cần luôn. Em hiểu ý chị chứ?"

"Vâng em rõ rồi. Chị đợi em 5 phút"

Quả thật Ái Ái không bao giờ làm người ta thất vọng, đúng tròn 5 phút Ái Ái đứng trước mặt tôi thở hồng hộc. Có lẽ do chạy đến, khu cô cũng cách xa khu T chúng tôi, cô bé còn trẻ nhưng rất đúng giờ đấy. Lần nào cũng vậy, hòa nhã lại hoạt bát nghe lời thật khiến người ta yêu quý mà

"Phiền em rồi. Cảm ơn em nhé. Xong vụ này chị bao em đi ăn"

Cười híp con mắt lại, Ái Ái cảm ơn tôi rồi rời đi. Tiêm chất lỏng vào con chuột bạch, mắt tôi nhìn chằm chằm cố gắng không bỏ lỡ từ chi tiết nhỏ nhất

"Trời ạ, thành công. Cái nước da này tuyệt vời"
Người xưa nói không sai, vui quá mất khôn. À câu này tôi tự đúc kết đấy, ông trời trách tôi mừng rỡ quá sớm hay sao mà khiến tôi kích động nhảy cẫng lên hông va phải chiếc bàn nhỏ bên cạnh làm đổ chất gây nổ, chưa kịp định hình

ĐOÀNG.....

Xung quanh tôi đen xì, sợ hãi
Xác định được mình vẫn ổn, tôi chạy trong đống thủy tinh đổ nát bên cạnh lục lọi tìm kiếm chiếc bình tam giác tôi vừa thí nghiệm. Nó là nguồn sống của tôi, tôi đã mất rất nhiều thời gian làm ra nó. Không lẽ cứ mất đi thế này sao?
Đây rồi, bình tam giác bị nứt nhẹ cũng không bị đổ chất lỏng ra ngoài. Cũng chỉ hỏng một số đồ trong phòng, tôi mặc bộ đồ bảo hộ khi làm thí nghiệm nên cũng gọi là ổn, chỉ là một nửa phía trên của bộ đồ bảo hộ bị cháy xém. Tay phải ngón tay trỏ bị chảy máu nhoe nhoét, tôi cũng không để ý
Xăm soi một lúc, cũng thấy bình thủy tinh chỉ nứt một đường nhỏ, trên đường này còn dính chất đỏ tươi. Đây chính là chất nổ, tôi tay chà nhẹ để lau nó đi. Nhưng không được, ngược lại còn dính thêm máu của tôi vào kẽ hở
Cũng mệt mỏi 5 ngày rồi, tôi không muốn nghĩ nhiều nữa. Tự thuyết phục mình rằng chuyện này cũng nhỏ thôi, vết nứt nhỏ như vậy thì tạp chất này làm sao chui vào hòa tan cùng dung dịch bên trong được
Lại có một suy nghĩ khác, nhưng nếu nó chui vào được thì không phải vật thí nghiệm sẽ rất nóng tính và bất kham sao?

Rốt cuộc vì mệt mỏi nên tôi lựa chọn suy nghĩ không sao đâu dù sao thì những chất này có trộn vào nhau thì làn da vẫn vậy, không khuyết điểm. Nóng tính một chút chắc không sao, có mỗi tí mà
Nghĩ xong tôi liền cầm chiếc bình mang đến nơi tạo ra vật thí nghiệm
Tạo ra nó

Nếu tôi biết tương lai, tôi sẽ không phạm phải sai lầm bé đến vậy. Tại sao tôi có thể xuề xòa như vậy chứ, tôi thậm chí biết rằng máu và chất nổ có thể tiến vào dung dịch rồi mà lại bàng quang chỉ vì đã quá mệt mỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro