Chương 139+ 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139

Lặng yên lan tràn, Hàn Lượng không nói lời nào, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cũng không mở miệng. Thời gian yên tĩnh trôi đi, thẳng đến "két" một tiếng, cửa phòng Lục Đỉnh Nguyên mở ra.

"Các ngươi đều ở a?" Thanh âm mang theo ý cười của Lục Đỉnh Nguyên truyền đến, chứa đựng tràn đầy vui mừng.

"Sao? Luyện công có hiệu quả không?" Ba người đồng loạt điều chỉnh sắc mặt, Hàn Lượng lên tiếng đầu tiên, lúc quay đầu trong mắt đã phủ đầy ý cười ôn nhu.

"Ai nha, chuyện đó nói sau cũng không muộn, chủ tử tới ăn cơm trước, đói bụng đi?" Tiểu Hà tử cũng cười, khôi phục bản lĩnh ồn ào ngày xưa, vừa nói vừa từ trong hộp thức ăn bưng thức ăn ra. Do tầng thấp nhất của hộp có một lò than nhỏ, cho nên tất cả thực vật đều còn nóng.

Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, cũng không biết là vì lời nói của Hàn Lượng hay Tiểu Hà Tử.

Phi Ảnh cũng không nói chuyện, cúi đầu yên lặng rót trà cho Lục Đỉnh Nguyên.

Mặc dù ngượng ngùng, nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn hỏi, "Hôm nay là ngày mấy?"

"Mùng 4." Ba người đại hợp tấu.

Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống, từ trong ngực móc ra ba bao lì xì, "Vốn dự bị đưa vào 30, kết quả đều say." Lục Đỉnh nguyên vừa cười vừa đưa ra ngoài.

"Cám ơn chủ tử."

"Tạ chủ tử." Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh tất nhiên thống thống khoái khoái nhận lấy, dù sao hàng năm đều có thể nhận được một phần đại lễ do Lục Đỉnh Nguyên cố ý đưa cho tứ hộ pháp.

"Ta cũng có a?" Hàn Lượng lại có chút há hốc mồm, nói sao chính mình cũng lớn hơn Nai Con, lại được y đưa tiền lì xì, có loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời tràn đầy ngực.

"Đồ cái vui mừng mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều." Theo lý thuyết Hàn Lượng không phải thuộc hạ của y, tuổi lại lớn hơn y, y thật sự không có tư cách cho Hàn Lượng tiền lì xì. Nhưng nghĩ đến Hàn Lượng ở đây ngay cả một thân nhân cũng không có, tựa hồ cũng chưa từng ở trong Nghiễm Hàn Cung linh tiền tiêu vặt hàng tháng, một đại nam nhân đừng nói ngân lượng, thậm chí một động xu cũng không có, quả thật không dễ nói. Là do mình sơ sót, nếu nghĩ tới, đương nhiên phải bổ sung một phần đại lễ.

Hàn Lượng cười, nếu Lục Đỉnh Nguyên đưa, hắn nhận, hắn cũng không phải người không được tự nhiên, không chơi cái gì chui vào sừng trâu. Nói sao đây cũng cói như một mảnh tâm ý của Nai Con. Thu hồi tiền lì xì, Hàn Lượng cũng chia thức ăn cho Lục Đỉnh Nguyên.

"Phân đà đường chủ cùng phân hào quản sự của Lục gia đều đã cùng người nha đến đây, Hàn công tử nói để cho bọn họ ngày mai đến chúc Tết." Tiểu Hà Tử dù sao cũng là tổng quản, tất cả chuyện lớn nhỏ trong Nghiễm Hàn cung đều phải ghi nhớ thu xếp.

"Ừ, các ngươi an bài đi!" Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhét thức ăn vào miệng, không rõ tại sao mình liều mạng ăn như vậy, vẫn là không ăn nhanh bằng Hàn Lượng ra vẻ ăn rất nhàn nhã.

"Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn." Quả nhiên, Hàn Lượng vừa nói xong, Lục Đỉnh Nguyên liền nghẹn. Hàn Lượng vội vàng vỗ lưng dâng trà. Ở một bên Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời, thật giống như bên trên có chim quý thú lạ như Phượng Hoàng Kỳ Lân bay qua. Bọn họ theo Lục Đỉnh Nguyên hơn mười năm, lúc nào lại nhìn thấy đại cung chủ phạm phải lỗi như vậy a, cũng chỉ có Hàn Lượng có tài năng này.

Chờ đến khi ăn cơm xong, Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên về phòng, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cáo lui. Trước khi đi, Hàn Lượng dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Phi Ảnh một câu "Sửa sang lại tư liệu của hắn hai ngày nữa đưa ta." Phi Ảnh quay đầu cùng ánh mắt Hàn Lượng giao lưu, lập tức hiểu được "hắn" trong lời của Hàn Lượng là chỉ ai, hơi gật đầu, im lặng lui ra.

"Sao? Xác thực có hiệu quả sao?" Chờ khi vào phòng, cũng không đi mật thất, Hàn Lượng trực tiếp hỏi Lục Đỉnh Nguyên.

Chương 140

"Ân, võ công xác thực có tiến bộ." Mắt Lục Đỉnh Nguyên sáng lên, có vẻ thực hưng phấn. "Chính là, nếu đã biết phương pháp tu luyện của nam tử, ta đây..."

Hàn lượng đã biết Lục Đỉnh Nguyên muốn nói cái gì, không đợi y nói xong, liền vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu. "Chỉ sợ không được, ngươi luyện phương pháp của nữ tử nhiều năm như vậy, muốn chuyển sang luyện của nam tử nói dễ hơn làm, Không nói tới từ đầu luyện lại phải phế bỏ toàn bộ căn cơ võ công trước đó của ngươi, chỉ nói việc nam dương của ngươi hao tổn quá mức, còn có thể luyện phương pháp của nam tử hay không cũng là vấn đề." Thấy vé mặt của Lục Đỉnh Nguyên trở nên mất mát, Hàn Lượng tiếp tục nói, "Huống hồ, trên người ngươi có tác dụng của thư quả Can Chi Quả, trong cơ thể của ta có hùng quả, hai bên kết hợp nhất định có thể vừa vặn làm ít công to," Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên, "Ngươi chẳng lẽ không muốn cùng ta song tu sao?"

Thân thể Lục Đỉnh Nguyên hung hăng run lên, "Song tu?" Nâng lên đôi mắt mong đợi, "Thật sự có thể chứ? Dù sao ta không phải nữ tử."

"Không thử làm sao biết?" Hàn Lượng nháy mắt mấy cái, trêu chọc Lục Đỉnh Nguyên.

"Lượng..."

"Đến, hiện tại chúng ta thử xem liền biết." Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên đi tới bên giường.

"Ở trong này?" Lục Đỉnh Nguyên há hốc mồm, nơi này là phòng ngủ của y, cũng không phải là mật thất.

"Nghĩ cái gì đó!" Hàn Lượng ha ha cười, tiện tay vỗ mông Lục Đỉnh Nguyên hai cái, "Không phải đã nói với ngươi, tầng ba, tầng bốn song tu chính là cùng nhau tu luyện sao?"

"..." Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, không trả lời. Kêu y nói gì bây giờ? Nói mới từ dưới thân Hàn Lượng lăn xuống không lâu, liền lại muốn lăn đến dưới khố của hắn? Y cũng không có cái mặt này.

Hàn Lượng ngồi trên giường xếp bằng, lại làm cho Lục Đỉnh Nguyên ngồi xếp bằng ở bên kia, hai người một đầu giường một đuôi giường, cách giường nhìn nhau. "Ở phần tu luyện của nam tử ngay dưới tranh có viết hai chữ "Tọa vọng", mặc dù ta không quá hiểu, nhưng có thể phỏng đoán, ngươi ta thử xem, nếu không được, lại đổi cách khác."

Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, dưới chỉ dẫn của Hàn Lượng, hai người đồng thười bắt đầu điều tức vận công. Hai mắt vi tĩnh, vừa lúc lẫn nhau đối diện. Chậm rãi, theo thời gian dần trôi, hô hấp bắt đầu trở nên nhất trí, nhịp đập cũng bắt đầu giống nhau, thậm chí tốc độ hành tẩu của nội tức trong cơ thể đều bắt đầu giống nhau.

Khi bốn mươi chín đại tiểu chu thiên kết thúc, Hàn Lượng không có cảm giác gì, Lục Đỉnh Nguyên lại ra một thân mồ hôi, lấy tay lau, đúng là lạnh lẽo.

Thu công lại, Hàn Lượng vội vàng hỏi Lục Đỉnh Nguyên. "Sao rồi? Có gì không thích hợp không?"

Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, vẻ mặt kinh hỏ, nắm lấy tay Hàn Lượng đặt lên bụng của y.

Nơi Hàn Lượng tiếp xúc, da thịt một mảnh ấm áp, không giống mấy ngày trước, bụng Lục Đỉnh Nguyên vì đan điện bị hao tổn mà luôn lạnh lẽo.

"Mặc dù công lực không có tiến bộ, nhưng thực dùng được, có lẽ song tu này có thể làm." Lục Đỉnh Nguyên nắm tay Hàn Lượng cũng không có buông ra, trong mắt một mảnh vui sướng.

"Ân." Hàn Lượng cười, kéo Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng. Cuối cùng, cuối cùng cũng có biện pháp. Hắn tuyệt không thích Nai Con ốm yếu, Nai Con kiếm chỉ giang hồ, chỉ cao khí ngang mới là Nai Con mà hắn yêu.

"Đúng rồi," Ôm Lục Đỉnh Nguyên một lúc lâu, Hàn Lượng đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Ta cũng chuẩn bị lễ vật năm mới cho ngươi, ngươi đợi một chút." Nói, Hàn Lượng bật dậy, lắc mình chạy ra cửa.

"Lượng..." Lục Đỉnh Nguyên phản ứng không kịp, đợi đến lúc đuổi theo ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Hàn Lượng cười vô cùng vui vẻ từ trong phòng công mà y cố ý an bài cho hắn đi ra. Lục Đỉnh Nguyên trong lòng một trận run rẩy, đại khái đã muốn biết lễ vật của Hàn Lượng sẽ dùng ở địa phương nào của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam