Chương 141 -> 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 141

"Đây là cái gì?" Hai người đã ở trong mật thất suốt ba ngày ba đêm, nếu không phải là sợ đám người Tiểu Hà Tử tùy thời sẽ tìm đến nên không tiếp tục làm gì khác chỉ ở ban ngày ban mặc buông xuống màn che trong phòng ngủ của Lục Đỉnh Nguyên, sau đó núp ở bên trong thầm thì nghiên cứu vật mà Hàn Lượng mới lấy đến.

"Ha ha..." Hàn Lượng chỉ cười, không nói lời nào, chờ xem bản thân Lục Đỉnh Nguyên có thể tự nghiên cứu ra cách sử dụng hay không.

"Búp bê này rất giống ngươi." Cầm lắc qua lắc lại một hồi lâu, Lục Đỉnh Nguyên vẫn không thể hiểu được cách sử dụng vật trong tay, lại càng nhìn tượng đá cẩm thạch tí hon trong tay lại càng cảm thấy càng giống Hàn Lượng.

"Đúng vậy, vốn không phải là hình dạng này, thứ này vốn cũng không tính trở thành lễ mừng năm mới cho ngươi, nhưng thật sự là không nghĩ ra được lễ vật, liền đem nó mài thành bộ dạng của mình tặng cho ngươi." Hàn Lượng dụng đầu ngón tay chọt chọt phần đầu của vật tí hon có bộ dạng của mình, vẻ mặt lại cười vô cùng tà ác.

"Ngươi không phải đã tặng lễ vật năm mới cho ta sao> Chính là ly rượu rất đẹp kia." Lục Đỉnh Nguyên kinh ngạc.

"Cái kia không tính. Hiện tại vật trong tay ngươi là lễ vật ta đã chuẫn bị sẵn để tặng cho ngươi, ly cocktail kia chỉ là tiết mục biểu diễn ngẫu hứng. Không giống."

"Cocktail?" Lục Đỉnh Nguyên lại nghe đến danh từ mới.

"Không cần để ý đến nó, ngươi nghĩ ra cách dùng của nó chưa? Cần ta nói cho ngươi hay không?" Hàn Lượng đã muốn chuẩn bị ra tay cướp lấy vật trong tay của Lục Đỉnh Nguyên.

"Đợi đã, đợi đã, để ta suy nghĩ suy nghĩ thêm một chút." Lục Đỉnh Nguyên cầm trong tay ngoài một búp bê cẩm thạch, còn có một đống mảnh vải kỳ quái làm từ da mãng xà ngàn năm, bắt đầu lăn qua lộn lại nhìn xem.

Hàn Lượng ở một bên đã muốn buồn cười đến sắp rút gân nội thương. Đánh chết hắn cũng không tin cổ nhân của mấy trăm năm trước có thể tự mình nghiên cứu ra cách sử dụng đai trinh tiết của hiện đại, hơn nữa hắn còn đem bộ phận giang tắc của đai trinh tiết làm thành bộ dạng của chính mình.

"Đúng rồi, ngươi mặc quần áo mới vừa người không?" Lục Đỉnh Nguyên vừa mân mê đồ vật trong tay vừa lơ đãng hỏi.

"Quần áo mới?" Hàn Lượng vẻ mặt mờ mịt.

"Ngày 30, trước khi mở tiệc liền phát đến các cung, đầu tiên là đưa tới chủ cung của ta, ngươi không thấy được?" Lục Đỉnh Nguyên nhướng mày.

Hắn chỉ biết ngày đó người của Đông cung mang hai thùng lớn vào phòng ngủ của Lục Đỉnh Nguyên, lại thấy Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười không nói gì, hắn chỗ nào biết đó là cái gì? Hắn lại không có mở ra xem. "Ta đi nhìn xem."

"Thùng bên trái là của ngươi." Hàn Lượng vừa xuống giường, Lục Đỉnh Nguyên liền thê vào một câu.

Hàn Lượng mở thùng ra liền thấy bên trong cư nhiên là đầy một thùng quần áo mới, từ áo lót đến ngoại sam, áo bông, áo giáp, áo khoác, áo choàng đầy đủ mọi thứ. "Đây đều là cho ta?"

"Ta biết là hơi thiếu," Lục Đỉnh Nguyên từ trên giường nhô đầu ra, "Lần này có hơi vội vàng, chờ tới 15, còn có hai thùng sẽ được đưa tới, ngươi tạm chấp nhận mặc trước đi."

Hàn Lượng há hốc miệng, thế này còn thiếu?

Kết quả vào lúc ban đêm, ở trong phòng ngủ của Lục Đỉnh Nguyên, trình diễn một buổi biểu diễn thời trang chỉ có 1 người mẫu và 1 người xem. Mà Hàn Lượng cuối cùng biết được, nguyên lai không ngừng mặc quần áo cởi quần áo, cũng là một chuyện vô cùng mệt!

Đợi đến mùng năm, Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng nhận lễ bái của các đường chủ và quản sự; Mùng 6 Lục Đỉnh Nguyên lại mang theo Hàn Lượng đi phát tiền lì xì cho con nít của thủ hạ; Mùng 7, sáng sớm liền kéo Hàn Lượng vào thành dạo hội chùa, dạo đến tối mịt, nếu không phải trời muốn rơi tuyết, chợ đêm phải đóng cửa sớm, Lục Đỉnh Nguyên rất có thể sẽ dạo tới nửa đêm; Kết quả đến mùng 8 Hàn Lượng liền bị Lục Đỉnh Nguyên kéo tới vùng núi phía sau Nghiễm Hàn Cung đắp người tuyết chơi ném tuyết.

Chương 142

Hàn Lượng cũng không biết Lục Đỉnh Nguyên lại có một mặt trẻ con như vậy, thật có thể điên thật có thể chơi. Hắn chưa từng đi dạo hội chùa, cho dù là ở hiện đại cũng không có; Cũng không đốt pháo; Quán ven đường thì đã từng ghé ăn, nhưng chưa từng ăn mứt quả. Kết quả lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác người chen người, người ép người của hội chùa, cho dù hắn dùng nội lực không dấu vết bức lui một chút đám đông bên cạnh, cũng không thể không kéo Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng mới có thể phòng ngừa hai người đi lạc. Sau đó phát triển thành hắn cùng Lục Đỉnh Nguyên cắn một chuỗi mứt quả, chóp mũi chạm chóp mũi ăn món bột mì nấu đặc; Đợi đến buổi tối, còn bị Lục Đỉnh Nguyên mạnh mẽ kéo đi đốt một xe pháo. Nhìn Lục Đỉnh Nguyên lúc đốt pháo giống như đứa nhỏ ở trong ngực mình lại gọi lại cười, Hàn Lượng lần đầu tiên cảm thấy, kỳ thật năm mới cũng không nhàm chán cùng vô nghĩa. Đến lúc hai người ném tuyết mệt mõi ngã vào trong tuyết, tay nắm tay ngửa mặt nhận bông tuyết cùng ánh mặt trời an ủi, Lục Đỉnh Nguyên nói: Có ngươi ở thật tốt. Rồi mới vì câu nói không tính là lời tâm tình này, Hàn Lượng khiêng Lục Đỉnh Nguyên vào trong mật thất ước chừng làm ba ngày ba đêm.

Chờ tới lúc Lục Đỉnh Nguyên thanh tỉnh đi ra mật thất, ngày Tết cơ bản cũng đã hết, hai ngày nữa là ngày rằm.

"Lượng đâu?" Lục Đỉnh Nguyên vừa ra khỏi cửa cũng chỉ nhìn thấy Tiểu Hà Tử.

Tiểu Hà Tử vẻ mắt "chỉ biết ngươi sẽ hỏi như vậy", "Bị Thu Ảnh kêu đi rồi, đại khái là ở Tụ Sự Đường đi!"

Lục Đỉnh Nguyên vốn đang muốn hỏi thêm một chút, lại bị mùi vị trong miệng làm cho suýt nữa ói ra. "Đây là thứ gì?"

"Cháo thuốc."

"Đem đi." Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, ghét bỏ đẩy ra.

"Hàn công tử cố ý dặn ta nấu cho ngài." Tiểu Hà Tử không động, nhàn nhạt đáp một câu.

Lục Đỉnh Nguyên nhìn Tiểu Hà Tử, lại nhìn xem chén cháo còn bốc hơi trước mặt. Kỳ thật cũng không quá khó uống, chỉ là mùi thuốc Đông y hơi nồng chút. Lại nâng mắt nhìn Tiểu Hà Tử.

Tiểu Hà Tử rành mạch nhìn thấy trong mắt chủ tử nhà hắn viết: Thật là Lượng bảo ngươi mang đến? Thế là Tiểu Hà Tử rất nể tình mà hung hăng gật đầu.

Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi kéo chén cháo mới đẩy ra về, cúi đầu, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn. Tuy rằng vẻ mặt không thể nói rõ là hưởng thụ hay thống khổ, nhưng rốt cục vẫn là một ngụm không dừng ăn hết đồ vật trong chén.

Chờ đến lúc ăn xong, Lục Đỉnh Nguyên mới nhớ ra hỏi đến, "Đây là thuốc trị cái gì?"

"Còn có thể là cái gì, giúp ngày bồi bổ, khôi phục công lực." Tiểu Hà Tử vừa trả lời vừa đem thức ăn trong hộp chứa đồ ăn bày ra bàn, đúng là tràn đầy một bàn dược thiện.

"...." Lục Đỉnh Nguyên mở to mắt, "Này sẽ không là..."

"Là bữa trưa của ngài, hơn nữa Hàn công tử dẵn dò, phải ăn hết toàn bộ." Tiểu Hà Tử mặt không có biểu tình, trên thực tế trong bụng đã muốn cười đến sắp xốc hông.

Kết quả chờ Hàn Lượng trở lại, Lục Đỉnh Nguyên vẫn còn đang cùng bàn dược thiện kia phấn đấu.

"Đây là cơm trưa hay cơm tối?" Hàn Lượng hỏi.

"Cơm trưa?" Tiểu Hà Tử đáp.

"Cái gì? Ngươi ăn từ trưa đến bây giờ? Suốt hai canh giờ?" Hàn Lượng trố mắt.

Lục Đỉnh Nguyên phồng má, vẻ mặt ủy khuất, lại bởi vì miệng bị thực vật nhét đầy mà không thể nói một câu.

"Thật sự ăn không vô thì thôi." Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên thật sự ăn không vô liền cúi người há miệng đem đồ vật trong miệng của y nhận lấy. "Cũng không phải quá khó ăn a!" Nói, lại duỗi tay cầm lấy đôi đũa trong tay Lục Đỉnh Nguyên, bắt đầu ăn mấy món ăn đã trở nên lạnh trên bàn.

Bị cướp đồ ăn trong miệng, Lục Đỉnh Nguyên là mặt đỏ bừng, Tiểu Hà Tử thì ở một bên kinh ngạc đến rớt cằm.

Chương 143

"Tiểu Hà Tử, dựa theo bữa này làm thêm hai phần, dùng ấm lô ôn, hai ngày này ta cùng Đỉnh Nguyên phải vào mật thất luyện công, không có việc liền đừng tới tìm chúng ta." Miệng Hàn Lượng đầy thức ăn cũng không ảnh hưởng hắn nói chuyện.

"Hảo." Tiểu Hà Tử nghe vậy liền lui xuống chuẩn bị thức ăn.

"Hai phần?" Lục Đỉnh Nguyên lại nghe mà dạ dày run rẩy, thật sự có chút muốn ói.

"Không cần có vẻ mặt này, đó là lượng cho 2 ngày, đến lúc đó có đủ ăn hay không còn không biết." Hàn Lượng nhéo nhéo mặt của Lục Đỉnh Nguyên.

"Hai ngày?" Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, nghĩ đến vừa rồi Hàn Lượng mới nói cho Tiểu Hà Tử, bọn họ muốn ở trong mật thất hai ngày không ra.

"Ta là hi vọng hai ngày này có thể giúp ngươi đột phá tầng thứ năm của Ngọc Hư công." Hàn Lượng có điều bận tâm, cho nên không chú ý tới tâm tư của Lục Đỉnh Nguyên.

"Hai ngày đột phá đến tầng thứ năm?" Lục Đỉnh Nguyên kinh ngạc, một là không nghĩ tới Hàn Lượng đi mật thất dĩ nhiên là cùng y luyện công, hai là hiện tại y mới miễn cưỡng treo ở tầng thứ ba, Hàn Lượng cư nhiên muốn y trong hai ngày đột phá hai tầng, điều này có phải là có chút quá khó hay không? "Sao lại gấp gáp như vậy?"

"Ngươi không biết hiện tại ta cùng ngươi luyện công đều không có chút hiệu quả sao?" Hàn Lượng liếc mắt Lục Đỉnh Nguyên một cái.

"A?" Sao có thể như vậy? Lục Đỉnh Nguyên thật sự không biết việc này, cũng chưa từng nghĩ tới. Y nghĩ là song tu đối mình hữu dụng, hẳn là cũng hữu dụng với Hàn Lượng.

"Hiện tại Ngọc Hư công của ta đã luyện đến tầng thứ năm, đã đến giới hạn không song tu liền không thể tiến bộ, nhưng ngươi mới luyện tới tầng thứ ba, chúng ta cùng nhau tu luyện đương nhiêu là ngươi có hiệu quả mà ta không có a!" Hàn Lượng ngồi lên bàn, thuận tay nắm lên một luồng tóc của Lục Đỉnh Nguyên thưởng thức.

"...." Lục Đỉnh Nguyên cả buổi cũng không nói ra lời, thẳng đến lúc Tiểu Hà Tử tới, mới bị Hàn Lượng một tay cầm hộp thức ăn một tay kéo vào mật thất.

Vào mật thất, thấy Hàn Lượng quả nhiên toàn bộ tâm tư đều dùng vào luyện công, Lục Đỉnh Nguyên cũng không dám miên man suy nghĩ, thế là chăm chỉ luyện công. Nhưng là hai ngày trôi qua, cho dù Lục Đỉnh Nguyên cố gắng hết sức, cuối cùng thời gian vẫn là quá ngắn, đừng nói luyện tới tầng thứ năm, cho dù là đột phá tầng thứ tư cũng khó. Hơn nữa đan điền của Lục Đỉnh Nguyên từ sau khi bị tổn hại, không chỉ có công lực giảm mạnh, nam dương cũng mệt nặng, luyện công hai ngày, liền bị dục hỏa đốt hừng hực, nhìn Hàn Lượng khoanh chân ngồi ở đối diện, liền thầm nghĩ nhào qua lăn cùng một chỗ, sao còn có tâm tư tiếp tục ngồi yên?

Hàn Lượng nhận thấy hơi thở của Lục Đỉnh Nguyên khác thường, mở mắt vừa thấy, phát hiện Lục Đỉnh Nguyên thế nhưng lại đang thở dốc, thẳng lăng lăng nhìn hắn, ngay cả trong mắt đều là một mảnh ẩm ướt do lửa dục đốt ra. Hàn Lượng nhào qua dùng một tay ấn người xuống đất, một tay lặng lẽ đụng đến huyệt khí hải ở đan điên của Lục Đỉnh Nguyên rồi dùng nội lực nhìn xem, quả nhiên công lực tăng nhiều. Hàn Lượng cười, hung hăng cắn môi Lục Đỉnh Nguyên.

Ngay khi tay của Hàn Lượng chạm vào bụng dưới, Lục Đỉnh Nguyên đã muốn không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, đến khi Hàn Lượng cắn môi y, y liền giống như rắn mà quấn lên, hai tay hai chân còn chưa đủ, đều hận không thể toàn bộ thân mình đều siết chặt cùng một chỗ mới tốt.

Hàn Lượng cảm giác được Lục Đỉnh Nguyên quấn chính mình không ngừng cọ xát, cũng bị y trêu chọc làm cho lửa dục thiêu đốt, bàn tay dọc theo thắt lưng xoa nắn đến hạ thể, lại phát hiện bảo bối của Lục Đỉnh Nguyên vẫn còn mềm mại, không khỏi cười nhạo. Tiểu tử này, quả nhiên là không cho chút lợi hại là không được. Thế là hung hăng nhéo mông y hai cái, miệng cũng bắt đầu dùng sức, vài cái liền khiến môi của Lục Đỉnh Nguyên sưng đỏ, đến lúc này Lục Đỉnh Nguyên rốt cục nhịn không được mà rên rỉ ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ#đam