chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa ra khỏi cổng cô liền bắt gặp bộ mặt tươi cười như hoa mùa xuân của lão bạn trai, quay lại thì gặp cặp mắt khinh khỉnh của Gia Hân. Cô thật muốn kêu trời cô đã làm gì sai à.

" Hoa sao anh đến đây "

" Tất nhiên là đưa em đi học rồi, đi thôi. Lên xe của anh" hắn không để cô trả lời liền lôi tuột cô vào xe, một bụng oán hận bất mãn vào xe của Đào Hoa tuy tức giận, nhưng cô không tỏ ra ngoài mặt nhiều.

Đào Hoa tuy đối với cô rất tốt, nhưng có gì ở hắn khiến cô rất khó chịu không muốn lại gần. Bận tâm suy nghĩ mà cô không hay biết rằng bản thân đã đến trường, một đạo gõ nhẹ lên đầu cô khiến cô hoàn hồn lại, quay qua thì bắt gặp gương mặt cười ôn nhu của hắn.

Cô nghe thấy được nhịp tim của mình đập nhanh hơn, cô thừa nhận hắn thực đẹp trai, nhưng cô căn bản chính là không muốn bản thân mình thích hắn.

" Em vào lớp trước anh đi gửi xe nha" cô điểm nhẹ lên mặt hắn một nụ hôn rồi nhanh chóng xuống xe.

Vừa bước xuống xe, cô liền có một cuộc điện lạ. Vừa bắt máy liền nghe được người bên kia nói ngắn gọn một câu rồi cúp máy.

" Thật bất lịch sự" đem điện thoại nhét vào túi váy, Đỗ Ái xoay đầu đi ngược hướng vào lớp ra khỏi cổng trường. Trực tiếp bắt taxi đến trung tâm.

" Mình nghe nói cậu bị mất trí nhớ" vừa bước vào phòng cô đã bị một cô gái lạ mặt bắt chuyện.

Thấy cô không trả lời, người đối diện chỉ lặng lẽ ném một tập gì đó về phía cô.

" Ngày mai mình sẽ kêu hội trưởng đến đón cậu, nhớ mặc đồng phục trường đấy" cô nàng nói xong liền li khai bỏ đi.

" Gia Tuấn cô nàng đó là ai" cô khẩy Gia Tuấn đang ngồi phía đối diện cắm mặt vào lap top hỏi.

" Là tiền bối Như Quỳnh à"

" Quan hệ giữa bọn chị là gì"

" Bạn thân à"

" Bạn thân mà thể hiện với cái mặt như kẻ thù kia sao"

" Trước giờ bọn chị thường thế mà"

" Đang làm gì vậy"

" À là nhiệm vụ mới boss giao, em đang tìm hiểu chút về khách hàng thôi"

Đỗ Ái mở tập giấy ra liền phát hiện một bản giấy về bản thân mình, nguyên lai tên họ đầu đủ của cô không phải là Triệu Đỗ Ái mà là Nguyễn Đỗ Ái. còn tất cả mọi thứ đều được cô biết hết ngoại trừ quá khứ, trong đây không nhắc đến quá khứ của cô.

Lại một biển thất vọng trào dâng, tuy rằng tự nghĩ bản thân không quan tâm nhiều lắm. Nhưng cô vẫn muốn biết chút ít về quá khứ của mình, ví như bố mẹ cô là ai, cô thực muốn biết mặt họ.

Gia Tuấn ngồi đối diện thấy vẻ mặt mất mát của cô, cũng không tự chủ được thương hại.

" Sẽ không sao đâu "

" Gì mà không sao chứ, sắp hết tiết hai rồi chị đi đây"

Giơ chiếc huy hiệu học viên của mình lên ngắm, trong lòng liền giâng một cảm xúc tự hào khó hiểu, ít nhiều xoa đi cảm xúc khó chịu ban nãy.

Vừa về bàn học cô liền bị Đào Hoa lôi đi, chất vấn không biết bao nhiêu câu hỏi. Khó chịu ngay lập tức trào giâng nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng, nên đáp trả như có như không nên cũng khiến ít nhiều, Đào Hoa nổi giận.

" Hừ em thay đổi rồi" để lại một câu Đào Hoa liền nhanh chóng bước đi. Để lại cô ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro