chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Ái đành lựa chỗ nào đó ngồi để bình tâm lại một chút. Cô đã thay đổi vậy con người trước đây của cô như thế nào, tại sao cô lại quên đi hết mọi chuyện. Đỗ Ái hiện giờ thật muốn túm lấy một người để hỏi những khúc mắc trong lòng.

" Làm gì mà ngồi ở ngoài này thở dài vậy" Diệp An từ đâu bước tới ngồi ngay bên cạnh cô.

" Chị nói coi, nếu như một ngày chị tỉnh dậy liền quên à không. Mất hết tất cả kí ức nhưng vẫn nhớ được tên mình và mọi người thì chị sẽ làm gì" Đỗ Ái hoa chân múa tay phiền não nhìn Diệp An đang ngồi mút sữa bên cạnh.

" Chẳng làm gì " Diệp An mặt không cảm xúc nhìn cô đáp lại rồi đứng dậy đi thẳng.

" Hả" Diệp An đã đi xa nhưng cô vẫn nghệt mặt ra một cách ngu ngốc.

Thở dài một hơi, liền ném chuyện đó qua một bên thôi thì coi như cô hỏi nhầm người rồi đi.

" Này Đỗ Ái cậu đi đâu mà vắng hai tiết vậy" vừa vào lớp cô bạn thân hờ liền nhào đến hỏi cô liên miên khiến cô vừa bớt bực bội xong liền muốn tăng xông.

" Cảm ơn vì đã giúp mình điểm danh. Hiện giờ mình rất mệt muốn yên tĩnh" nói xong Đỗ Ái liền lười biếng nằm lăn ra bàn.

" Trong lớp thì có yên tĩnh được không" vẫn giọng nói nhẹ nhàng đó vang lên, trong lòng cô không ngừng tự nói với mình" hiền đi Đỗ Ái, hiền đi Đỗ Ái. Ai cho tao lương thiện a~~"

Đỗ Ái liền chọn cách giả câm giả điếc nằm im không nhúc nhích. 1 lúc sau thì không thấy ai làm phiền nữa mà chỉ còn tiếng mở sách đều đều bên cạnh.

Cả mấy tiết sau đều không thấy Đào Hoa lên lớp, cô còn tưởng trái tim chàng mỏng manh vì cô mà tan nát nên đã chạy về nhà khóc lóc, nào ngờ ra về liền bị chặn lại, lại còn bị kéo vô xe 1 cách thô bạo nữa chớ.

" Em muốn chia tay" sau hàng chục phút ngồi im cuối cùng Đào Hoa cũng nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.

Đỗ Ái thật muốn cười cợt nói " anh đi guốc trong bụng em à" nhưng rồi lại bĩnh tĩnh hỏi lại Đào Hoa.

" Em từng đề nghị chia tay sao" lúc đó cô thấy 2 hàng lông mày của hắn cận lực chau lại thể hiện hắn đang tức giận.

Cô nhìn hắn 1 lúc sau đó liền đeo lại balo, còn rất tự nhiên hôn vào má phải của hắn một cái rồi mới bước xuống xe.

Định thần lại 1 lúc thì cô mới biết lúc nãy bản thân mình vừa làm hành động gì, liền tìm đến một góc khuất thì Đỗ Ái không ngừng tự xỉ vả chính bản thân mình.

" Đỗ Ái sao con về muộn vậy" mẹ nuôi chạy ra thì thấy cô mặt bơ phờ đi vào nhà.

" Dạ con có chút việc ạ "

" Ái em không sao chứ nhìn mặt em mệt mỏi lắm đấy" Diễm Nhi chạy đến thử nhiệt độ ở trán cô.

" Chị~ em vừa làm một việc rất điên rồ" cô nói rồi ôm lấy Diễm Nhi.

" Hả em thất thân hả " Gia Hân từ đâu chạy đến trên tay còn đang cầm một túi snack.

Đỗ Ái một tay giật lấy gói snack trên tay Gia Hân, hừ lạnh một cái rồi đi lên lầu.

" Snack của em mà" Gia Hân ngơ ngác nhìn Diễm Nhi hỏi.

" Ưm đúng rồi" trả lời xong thì Diễm Nhi xoay người đi vào nhà bếp.

" Con nhỏ này bị động kinh hả" Gia Hân gào lên rồi đi vào phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro