Chương 220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 220
Nhìn thấy bọn Trần Đại Kế đánh nhau, trong mắt Thường Bát Gia chỉ như trò đùa trẻ con,  vô cùng nhàm chán.
"Tiểu hổn đản, tiểu tử béo, hai ngươi buổi sáng ăn cơm chưa?"
"Mạnh hơn đi
"Không đau, đánh chết cóc còn không chết!"
Hoa Cửu Nan mỉm cười, tiến lên hành lễ với Thường Bát Gia.
" Bát Gia ngài vất vả rồi, chúng ta về nhà đi"
Thường Bát Gia không dám thất lễ, vẫy nhẹ đuôi đem Hoa Cửu Nan đặt trên lưng mình.
" Tiểu tiên sinh khách khí rồi"
"Chà... lạnh quá, ta đội cái nồi lên đầu cậu nhé?"
Hoa Cửu Nan mặc dù chỉ mới 15 tuổi, nhưng vẫn rất chú ý đến hình tượng của mình.
Đối với một mảnh chân tình của Thường Bát Gia cự tuyệt không chút do dự.
Thường Bát Gia cũng không thèm để ý, trong lòng thầm nghĩ " Tiểu tiên sinh dùng là da rồng của tổ tông nhà ta, đương nhiên không sợ lạnh"
Hắc hắc, đã vậy hôm nay Bát Gia ta sẽ chạy thật nhanh, chết cóng Trần Đại Kế tiểu tử thối nhà ngươi.
Đã hạ quyết tâm cũng không nói nhảm thêm nữa:
Cái đuôi to lại vương ra lần nữa, đem Trần Đại Kế còn đang " anh dũng tác chiến" ném lên lưng mình.
" Tiểu tiên sinh ngồi vững, chúng ta đi!"
Vừa dứt lời, liền hoá thành một đạo cuồng phong biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ để lại Triệu Phi xấu hổ đứng tại chỗ:
Đối mặt với ánh mắt thù địch của Lý Kim Long, nấm đấm còn giơ lên không trung dường như rất đột ngột...
"Đừng nói là ta không cảnh cáo ngươi!"
" Lý Kim Long, nếu ngươi dám thừa dịp bây giờ đánh ta, Hoa lão đại sẽ không tha cho ngươi!"
Lý Kim Long đứng dậy với nụ cười nham hiểm, sau khi do dự một chút hắn ta vẫn không làm khó Triệu Phi.
"Triệu béo, nhân lúc lão tử chưa đổi ý, ngươi tốt nhất mau cút!"
Triệu Phi vốn đang định nói vài lời xã giao, nhưng Lý Kim Long lại nghênh tiếp bằng ánh mắt lạnh như băng, liền không dám mở miệng.
Bất đắc dĩ đành vỗ vỗ cái mông lớn của mình rồi vắt chân lên cổ chạy xuống núi.
Vừa chạy vừa nhỏ giọng lầm bầm:
"Như này là thế nào!"
" Túi quần còn sạch hơn cả mặt, không có tiền bắt xe buýt về nhà..."
Một bên khác, Hoa Cửu Nan phát hiện Triệu Phi không có "bên trên rắn" liền mở miệng nhắc nhở:
"Bát Gia, hình như ngươi quên một người..."
Mặc cho gió mạnh đang thổi trực diện, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến Thường Bát Gia đang mở miệng nói chuyện.
"Tiểu tiên sinh minh giám, tên Triệu Phi kia quá béo!"
"Nếu như chở hắn gặp phải nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến việc ta mang ngươi cùng tiểu hổn đản không được nhanh."
"Sống yên ổn cũng nên chuẩn bị cho những lúc nguy hiểm, chúng ta không thể mắc phải sai lầm thường tình như vậy!"
Những gì Thường Bát Gia nói đều có cơ sở, quang minh lẫm liệt như vậy, trong lúc nhất thời Hoa Cửu Nan không phản bác được.
Chỉ có thể nói với Trần Đại Kế.
"Đại Kế, gọi điện về nhà kêu người đến đón Triệu Phi"
Gió lạnh gào thét bên tai, Trần Đại Kế vừa hút nước mũi vừa lớn tiếng đáp lại.
" Lãi đại, lão đại, ngươi nói cái gì?"
"Ta, ta không nghe được!"
Đúng lúc này, điện thoại Trần Đại Kế vang lên, may mắn là Hoa Cửu Nan thính lực hơn người:
Bên kia truyền đến thanh âm của Hôi Lão Lục giống như cười mà không phải cười.
"Tiểu tiên sinh, ngài yên tâm trở về đi"
"Đứa bé Triệu Phi, có đám con cháu nhà ta chăm sóc rồi"
Lúc này, giữa núi rừng hoang vu lại có một cảnh tượng thần tiên như thế này:
Những chú chuột nhỏ đào được một tấm ván quan tài đã mục nát một nửa của một vị gia hoả kém may mắn nào đó.
Triệu Phi mặt tràn đầy bất đắc dĩ ngồi xếp bằng ở phía trên, không ngừng ôm quyền với xung quanh.
"Làm phiền các vị chuột gia,các vị chuột gia vất vả..."
Hàng chục con chuột nhỏ với vóc dáng cường tráng chạy thật nhanh với tấm váng kêu "hey yo hey yo"
Còn trên dưới một chi ở xung quanh "hộ vệ".
Nếu có con chuột nhỏ mệt mỏi, sẽ ngay lập tức bị thay thế bởi con khác.
Tóm lại sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ.
Điều đáng khen ngợi nhất là những chú chuột nhỏ vẫn rất cẩn thận.
Làm cơm xong, lễ vật của người chết được đặt trước mặt Triệu Phi.
Bằng cách này, nếu hắn đói bụng liền có thể vừa ăn vừa đi...
Mới đầu, khi nhìn thấy một đống lễ vật, Triệu Phi trong lòng cự tuyệt.
Không được, không thể ăn!
Ta muốn giảm béo.
Nhưng thời gian trôi qua, Triệu Phi người hưa được ăn sáng, thật sự không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
Theo hồi ức sau này của Triệu Phi, hương vị của lễ vật tổng thể không tệ.
Chỉ là có một chút cứng, còn có chút nhạt....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro