Chương 221: Khởi đầu của sự hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Khởi đầu của sự hỗn loạn

Ở phía bắc Trung Quốc, thời tiết rất lạnh.
Giữa trận gió tuyết như gào thét, nhiệt độ bên ngoài lên đến -30 độ.
Thường Bát Gia ngược gió, một đường đạp tuyết đi nhanh. Cũng hơn một giờ mới về đến sân nhỏ.
Hoa Cửu Nan còn tốt, cậu học võ từ nhỏ lại có da rồng hộ thể.
Từ trên lưng Thường Bát Gia nhảy xuống, làm mấy cái hoạt động kéo duỗi gân cốt, thân thể liền không còn cứng ngắc.
Trần Đại Kế thì thảm rồi:
Mặc dù cậu đã mặc một lớp áo lông dày, nhưng đã lạnh cóng không thể động đậy nổi.
Cậu cứng ngắc ngồi trên lưng Thường Bác Gia, cả mặt đầy tuyết trắng đến cả mở miệng nói chuyện cũng rất khó khăn.
"Lạnh quá, lạnh quá, chết cóng trẫm"
"Xương, xương. Tất cả đều đông cứng cả rồi"
Thấy cuối cùng mình cũng "chỉnh đốn" được Trần Đại kế và "báo thù" thành công, cảm thấy tinh thần vông cùng sảng khoái.
Hắn liền vui vẻ cười vang
"Tiểu tử thối ngươi thế nào?"
"Nếu không sao, xuống đi hai bước xem nào!"
Mặt Trần Đại Kế đã bị đông cứng, gian nan để lộ ra một chút xấu hổ.
"Bát, Bát, Bát Gia. Ta có lỗi với ngươi!."
"Vừa, vừa, vừa rồi thật sự quá lạnh. Ta không nhịn được ở trên người ngươi thả thả thả một cái rắm."
"Bát, Bát gia, ngươi không ngại chứ"
Mặt dù bị đánh rắm ở trên người có chút không thoải mái, nhưng chỉ cần thu thập được Trần Đại Kế  Thường Bát Gia vẫn có thể chịu được.
"Hahahaha, tiểu thử thối, bị lạnh đến nổi thả rắm à?"
"Đáng đời nhà ngươi!."
" Sau này còn dám ngồi lên mặt ta không? Còn dám đánh ta không?"
Aizz, đến lúc này Thường Bát Gia đơn thuần của chúng ta vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này.
Làm nóng người xong, Hoa Cửu Nan cười xem hai người bọn họ chơi đùa. Liền đi đến bên cạnh Trần Đại Kế, muốn ôm cậu vào trong phòng sưởi ấm.
"Lão, lão, lão đại, ngươi ngươi ngươi đừng đụng vào ta."
"Ta, ta không sạch sẽ rồi."
" Lúc nãy ta, ta đánh rắm, ra , ra rất nhiều phân, quần, quần, đều ướt cả rồi...."
Thường Bát Gia nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó là sợ hãi.
Y liền cảm nhận được trên lưng truyền đến cảm giác ấm ấm, ẩm ướt, sền sệt. Thường Bác Gia bổng có cảm giác không muốn sống nữa.
"Mẹ kiếp! Tiểu tử thối ngươi quá thiếu đoạ đức rồi. Bát gia ta liều mạng với ngươi!."
Sau khi tắm nước nóng mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi mấy con chuột nhỏ mang Triệu Phi trở về với những tiếng hắc u hắc u quái gở. Một người một rắn mới có dũng khí gặp lại mọi người.
"Tiểu tử thối, ngươi tối hôm qua đã ăn cái gì?"
"Sao phân lại thúi như vậy!!"
Thường Bát Gia ra sức giữ khoảng cách với Trần Đại Kế, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Trần Đại Kế cười ngượng ngùng, đợi không ai chú ý mới nhỏ giọng nói.
"Bát gia, ngươi quá đáng."
"Nghe hương vị ban đầu chưa thoả mãn, còn muốn cả công thức?"
Thường Bát Gia dùng đuôi quất lên mông Trần Đại Kế, làm cậu ngã nhào xuống đất kêu thảm một tiếng.
"Mẹ kiếp, ngươi thật ghê tởm. Đúng là không đánh ngươi thật sự không chịu nổi."
Chờ ba người ngồi xuống bên chậu than, Lung bà bà mới phát hiện Hoa Cửu Nan có chút không đúng.
Trước đây, trên nền da của cậu luôn lộ chút hồng hào, ôn nhu dịu dàng, thế nhưng bây giờ lại có vẻ mặt xám xanh.
Bà liền có chút hoảng hốt.
"Cháu ngoan nói vời bà, gần đây có phải cháu gặp chuyện gì không?"
"Có gặp phải điều gì cổ quái?"
Câu hỏi này đã hỏi trúng tâm tư của Hoa Cửu Nan, thế là cậu cũng không giấu diếm. Đem chuyện cậu mơ phải giấc mơ kỳ quái nói ra.
Lung bà bà nghe xong, tự mình lẩm bẩm:
"Luôn mơ thấy mẹ cháu?"
"Nàng còn không nói gì? Chỉ khóc?"
Lão nhân gia trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi thở dài một tiếng.
"Tổ tiên không yên, hậu bối bất an."
"Xem ra là mẹ cháu ở dưới âm ti địa phủ gặp phải phiền phức."
Hoa Cửu Nan nghe vậy thì kinh hãi.
"Bà nội, vậy cháu nên làm sao?"
"Làm thế nào mới có thể giúp mẹ cháu."
Lung bà bà, vỗ vỗ vai Hoa Cửu Nan, ra hiệu cho cậu không nên hoảng loạn.
"Cháu ngoan, ở đây đợi bà một lát."
" Bà vào phòng, phiền các vị tiên gia dò đường một chuyến, nhìn xem có tin tức gì không."
Không lâu sau, Lung bà bà được Trần Đại Kế nâng đỡ, lắc đầu trở lại trong phòng.
Cũng không cần Hoa Cửu Nan hỏi thăm, bà lắc đầu nói:
"Tiên gia dò đường vừa xuống dưới một lúc, liền bị quỷ sai đánh trọng thương quay về."
"Lão nhân gia nói, Âm Dương giới sảy ra chuyện lớn, khắp nơi đều có các đội âm binh tuần tra."
"Ngũ phương quỷ đế, lục bộ Công Tào, thủ hạ của thập đại âm trai cùng nhau ra khỏi động. Giống như đang đuổi bắt người nào."
Hoa Cửu Nan nghe xong lập tức trong lòng khẩn trương.
"Bà, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến mẹ cháu."
Lung bà bà chậm rãi lắc đầu.
"Đứa nhỏ ngốc, cái này....cái này bà cũng không biết."
"Muốn biết rõ tình huống cụ thể, trừ phi..."
Trần Đại Kế nóng vội mở miệng hỏi:
"Bà, trừ phi cái gì? Bà mau nói đi ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro