Chương 03: Xạ thủ số 1 bị lũ Slime bán hành cả rễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"C-ái c-ái... cái quái giề thế này?!?"

Tôi không khỏi sửng sốt sau khi mở đôi mắt của mình ra. Thực sự rất sốc. Sốc không tả nổi. Sốc đến nỗi tôi cảm tưởng bản thân mình vừa bị dòng điện cao thế chạy qua người. Làm sao tôi có thể tin nổi khung cảnh hiện hữu trước mắt mình?

RPK, Steyr TMP, AWP, Jamatic, M700, M200 Cheytac,... đủ loại súng ống trong tầm mắt của tôi. Có một số loại vũ khí khác không phải súng dù chúng cũng chẳng bình thường.

Đáng lưu tâm hơn, tôi cứ tưởng khi chơi game RPG là thế giới Fantasy nhưng nhìn xem, xung quanh tôi có một đống người mang súng đi đi lại lại.Hơn nữa thay thế thị trấn trung cổ, nơi này như thành phố viễn tưởng.Đường lát bằng hợp kim cứng cáp. Các tòa nha cao chọc trời mọc lên san sát. Hệ thống giao thông chằng chịt. Xe hơi chạy nhanh ngang tàu điện ngầm, máy bay, khinh khí cầu đua nhau lượn trên đầu tôi. Robot phụ trợ con người nhiều hơn cả thế giới thực. Tôi tự hỏi liệu tên khốn nào dám đặt cái tên mĩ miều đến vậy cho game này : "Beauty of Fantasy". Nếu tôi gặp được tên đó, đảm bảo hắn sẽ thịt nát xương tan, lãnh chọn cú "Đả sơn cước" thần thánh.

Thôi, tạm thời bỏ qua vấn đề này. Đã vô game rồi thì phải biết tận hưởng.

Lúc nãy đọc, người ta nói điều cơ bản nhất là phải biết mở menu chỉ số. Mở kiểu gì ta?

"Status!"

"Menu!"

"Archive!"

Sao không được vậy? Tôi nghĩ chỉ cần hô lên như bên game FPS thôi chứ.

Trong lúc băn khoăn bối rối, có một người đã đứng trước mặt tôi.

"Này, chàng trai, lần đầu chơi game này à?"

Nhìn y hệt một ông chú trung niên cao to lực lưỡng. Ông ta đeo sau vai một khẩu súng máy hạng nặng. Tôi nhớ không nhầm đó là khẩu M240B.

"Ah, vâng. Đây là là lần đầu tiên tôi chơi game này."

"Ta biết mà, chỉ cần nhìn cái điệu bộ bối rối của cậu là biết."

"H-hây."

Tôi cảm thấy thật xấu hổ. Tôi chơi game lâu năm đến vậy mà lại bị người khác chê kiểu đó.

"Cậu gặp khúc mắc đoạn nào? Cứ hỏi tự nhiên, ta chỉ bảo cho."

Ông đừng có bố đời với thằng này nha, ông già. Muốn chết không?

"Thành thực, tôi không biết cách mở giao diện thông tin cá nhân."

"Ra vậy. Cậu thấy biểu tượng hình ngôi sao sáu cánh lơ lửng bên phải cậu chứ?"

Tôi để ý xung quanh, có một biểu tượng trông giống ông ta miêu tả.

"Thấy rồi."

"Cậu hãy dùng tay nhấn vào nó."

"Ưm, thế này hả?"

Tôi dùng ngón trỏ chạm vào nó.

Từ biểu tượng ngôi sao, một chùm sáng chiếu ra tạo nên một màn hình trong suốt.

"Tất cả thông tin của cậu đều nằm trong đấy. À, ta xem với nào chàng trai."

Ông ta muốn xâm hại quyền riêng tư cá nhân? Kệ đi.

-----------------------

Tên: Thanh Duy

Giới tính: Nam

Class: Cung thủ

Cấp độ: 1

Kinh nghiệm: 0/60

HP: 120/120

MP: 80/80

Tấn công: 12 (Ảnh hưởng tới sát thương lên kẻ địch)

Phòng thủ: 4 (Giảm sát thương nhận)

Nhanh nhẹn: 6 (Độ linh hoạt, tốc độ di chuyển)

Khéo léo: 9 (Khả năng chế tạo vật phẩm hoặc độ chính xác...)

May mắn: 3 (Xác xuất chí mạng khi tung đòn đánh thường)

Kỹ năng:

Bắn thường (LV1): Bắn một mũi tên gây sát thương.

Ngắm bắn(LV1): Ngắm bắn địch từ tầm xa.

Vũ khí: None

Vũ khí phụ: None

Trang bị: Áo tân thủ (Độ bền 100), Quần tân thủ( Độ bền 100).

---------------------

"C-class c-lass c-cung thủ... Gyhahahahahahaa!"

"Uây, ông có bị điên không? Tự nhiên cười rõ lớn"

"Chàng trai, nhóc mới chính là người bị điên ở đây. Làm gì có người nào chọn class cung thủ bao giờ. Trong cái thời đại súng ống, pháp thuật, dao kiếm laser phát triển vũ bão, cậu lại chọn cái class dùng món vũ khí thô sơ như cung."

"H-hả? Súng? Dao kiếm laser? Tôi tưởng game này là RPG?"

"Đây đúng là RPG."

"RPG sao có mấy thứ đó?"

"Thế RPG không được có à? Cậu nhầm to rồi. Game này, nói thế nào nhỉ? Cậu hãy tưởng tượng FPS kết hợp với RPG thì ra game này."

FPS à? FPS chẳng phải sở trường của tôi còn gì. Dù không biết chơi RPG nhưng FPS, tôi chả ngán ai.

"Ồ, tôi không biết đấy. Cảm ơn chú."

"Không có chi."

Ông chú nở nụ cười. Hàm răng trắng sáng của ông ta lộ ra, kết hợp cùng làn da ngăm đen... Điệu cười... thấy gớm!

"Mà chú chỉ tôi nơi luyện... luyện gì nhỉ?"

"Luyện cấp. Ta không ngờ thời nay mà có newbie như chú mày."

"Tôi đấm chú phát nhé?"

"Tự nhiên."

Biết ngay, đời nào ổng cho tôi đấm... Ủa, ông cho tôi đấm thật. Tôi nghi ngờ ông ta thuộc nhóm máu M như tên Đăng lắm.

"Tôi không khác sáo."

Dồn hết lực vào tay, tôi tung một cú đấm vào mặt ông ta. Cú đấm mạnh đến nỗi, tôi cảm nhận được phản lực rất lớn.

[Nhận sát thương. HP giảm 5]

Đúng thế, giảm HP. Tôi đấm mạnh quá... HP giảm? HP tôi vừa giảm.

"Ông làm trò quái gì vậy? Tôi đấm ông, sao HP tôi lại giảm."

Ông ta sau khi nghe câu hỏi của tôi chỉ mỉm cười trả lời.

"RPG bất công mà."

"Hừm, bất công quá!"

"Đừng có nói lại lời của ta!"

"Kệ tôi!"

Ai nói lại lời của ông ta? Tên điên.

"À quên chưa giới thiệu, ta tên Lâm, class Đấu sĩ."

"Thanh Duy, class Cung thủ."

"Ta thấy trong bảng thông tin rồi."

"Chả lẽ tôi để mình ông giới thiệu?"

"Hahahaha!"

"Hahahaha!"

Tôi và ông chú thi nhau cười phá lên. Tôi không để ý rằng lúc đó, người đi đường nhìn vào chúng tôi với ánh mắt thương hại.

"Ngừng cười đi chàng trai... nhầm Duy."

"Sao, tôi đang vui."

"Người đi đương nhìn cậu kìa!"

"Nhìn ông đúng hơn!"

"Gyhaahahaha!"

"Hahahaha!"

Chúng tôi lại cười lớn mặc kệ người đi đường.

-------------------

Tôi và ông chú Lâm hiện giờ đang ngồi trong một quán nước.

"Quý khách muốn dùng gì ạ?"

"Cho tôi cà phê đen."

"Sinh tố bơ, thưa chị."

Trong chốc lát, đồ uống đã được mang ra.

"Xinh quá..."

Tôi vẫn nhìn chị tiếp tân đang bước đi.

"NPC đấy."

*Phụtttt*

Đống sinh tố bơ trong miệng tôi phóng sạch ra như không khí từ súng bắn hơi."

"NPC, thật hả? Tôi còn tưởng chị ấy là nhân viên thật được NQC thuê cơ. Giống thật khiếp!"

"Cậu là người thế khỉ XX hả?"

"Nếu vậy, sao tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện với ông?"

"Hahahaha"

"Hahahaha"

Tôi có cảm giác hôm nay mình cười hơi nhiều.

"À ông chỉ tôi chỗ luyện cấp nha."

"Khi cậu rời khỏi tiệm này, đi thẳng về phía bắc sẽ tới nơi cần tới."

"Ồ, cảm ơn."

"No Problem!"

"Nói tiếng Việt hộ tôi. Chào ông chú."

"Khoan..."

"Gì nữa?"

"Hôm nay gặp được cậu ta rất vui nên ta sẽ tặng chú mấy món xem như quà cho tình bạn của chúng ta. Ta cũng vừa gửi lời mời kết bạn cho cậu, chấp nhận đi."

[Lâm muốn kết bạn với bạn

Đồng ý Từ chối ]

Tôi chọn đồng ý.

[Kết bạn thành công]

[Lâm muốn thực hiện giao dịch với bạn

Đồng ý Từ chối ]

"Đồng ý liền."

Dại gì không nhận.

"Xem nào, ta có một cây cung khá mạnh nhưng chẳng có ai thuộc class cung thủ là bạn ta nên ta cho cậu. Cây cung này có tầm bắn lên tới 200 mét và được gắn cả ống ngắm. Ta khuyến mãi thêm vài bình HP và MP."

"Cho tôi cung thì phải cho tôi luôn tên chứ."

"Haizzz, cậu kém thật đấy. Khi cậu kéo dây cung, hệ thống sẽ tự động tạo một mũi tên cho cậu. Chỉ có đống cung rẻ tiền ngoài cửa hàng mới phải mua thêm tên."

"Cảm ơn ông chú."

"Khỏi cảm ơn."

"Giờ tôi đi đây."

"Chúc thượng lộ bình an."

Tôi chào ông chú rồi đi theo hướng ông ta chỉ.

----------------------

"Ngac nhiên ghê!"

Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rời khỏi bức tường chắn cao tầm 20 mét, khung cảnh xung quanh thay đổi chóng mặt.

Thành phố với sầm uất biến thành đồng cỏ rộng mênh mông, chỉ có duy nhất một con đường dài tưởng chừng vô tận. Thỉnh thoảng vài chiếc xe tải tới rồi đi mất hút.

Tôi quan sát xung quanh đồng cỏ. Ở đây tôi thấy chỉ có loài quái vật trông hệt đống bày nhầy màu xanh.

"Chiến thôi!"

Tôi hét lớn. Không giống tôi chút nào.

Tôi lấy cây cung bằng cách ông chú chỉ bảo.

Các mảnh sáng hiện lên rồi ngưng tụ lại tạo thành hình dáng cây cung.

"Đẹp..."

Tôi suýt quên mình sắp chiến đấu.

Đầu tiên, nên bắn thử xem.

Tôi giương cung lên. Mục tiêu của tôi đương nhiên là cái con nhầy nhầy màu xanh. Nó đứng cách tôi tầm 20 mét. Gió thổi hướng Tây Nam- Đông Bắc, yếu.

Tôi kéo dây cung. Y hệt lời ông chú Lâm, một mũi tên xuất hiện.

Mình nên ngắm lệch về phía bên trái.

*Vút*

Khác hẳn tiếng súng, tiếng tên bay có tần số thấp hơn. Nghe thấy nó khá thú vị.

*Phập*

Yeah, mũi tên đâm thẳng vào con quái vật. Con quái vật cùng mũi tên biến thành vô vàn hạt sáng bay lên và biến mất.

[Hạ gục Slime LV1. Nhận 12 kinh nghiệm.]

Giọng AI-chan vô cảm vang lên trong đầu tôi.

Thích thật.

Aha, tuyệt.

Tôi liên tục ngắm bắn những con quái vật nhầy nhầy tên Slime.

[Hạ gục Slime LV1. Nhận 12 kinh nghiệm.]

[Hạ gục Slime LV1. Nhận 12 kinh nghiệm.]

[Hạ gục Slime LV1. Nhận 12 kinh nghiệm.]

[Hạ gục Slime LV1. Nhận 12 kinh nghiệm.]

[Tích lũy đủ kinh nghiệm. Thăng cấp.]

[Hồi phục toàn bộ HP. Hồi phục toàn bộ MP]

Tôi đã đạt cấp 2. Coi chừng chơi RPG không khó lắm. Đúng hơn, nó dễ ợt.

Mải mê bắn tôi gặp phải rắc rối.

"Các ngươi nghĩ có thể hạ được ta dễ dàng à?"

Tôi hiện đang đứng trước một tình huống vô cùng nguy hiểm. Có thể tôi sẽ chết nếu không cẩn thận.

Bao vây xung quanh tôi là hơn mười con quái vật màu đỏ, trong suốt, bầy nhầy như lũ màu xanh. Hơn nữa, chúng còn có vẻ nhầy nhầy và đàn hồi giống hệt miếng thạch rau câu.

Tôi nên làm gì? Chạy á? Không, nhất quyết không! Lòng kiêu hãnh của chiến binh không cho phép tôi làm việc đó.

"Đã vậy ta chơi cận chiến với các người. Đừng tưởng xạ thụ không biết cận chiến."

Tôi lấy con dao lúc nãy ông chú Lâm chuyển sang cho tôi. Ổng bảo tôi để nó bên phần vũ khí phụ. May tôi nghe lời.

"Chết đi!"

Tôi nhảy lên đâm vào người chúng. Liên tục như thế, mười con bị tôi đâm mười nhát.

"Bọn mày thấy sự lợi hại của tao chưa? Hahahahaha!"

Ủa, sao hệ thống chưa thông báo.

Chính lúc này, tôi phát hiện sai lầm của mình.

Tôi cứ ngỡ RPG giống FPS chỉ cần dính một nhát chém cũng đủ ngắc ngoải. Tôi quên khuấy mất.

RPG theo hệ thống HP. HP giảm xuống 0 mới gọi là chết.

Trong lúc tôi độc thoại, lũ Slime đỏ, tôi gọi thế còn tên thật của chúng tôi không biết, bò tới chỗ tôi. Chúng từ từ tiêu hóa tôi.

"Ặc, thả ta ra lũ khốn."

Tôi vùng vẫy vô vọng.

[HP giảm xuống 0. Bạn đã chết. Hồi sinh sau 5:00 phút.]

Tôi, tôi sẽ mãi nhớ tai nạn ngu xuẩn này làm bài học cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro