Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiệt Duyệt Các.

"Công tử, coi chừng cảm lạnh." Phương Dạ mang áo khoác đến, cẩn thận khoác lên vai Mộ Dung Ly.

Nhìn vào từng động tác của Phương Dạ, ân cần săn sóc Mộ Dung Ly, đối với y thiên y bách thuận, có lẽ ai cũng tưởng rằng Phượng Dạ đã đi theo Mộ Dung Ly từ rất lâu.

Nhưng sự thật là, Phương Dạ chỉ mới đi theo Mộ Dung Ly có vài tháng. Trước đó, hắn là người trong quân của Canh Hoàng tướng quân.

Canh Hoàng trước kia là đại tướng của Dao Quang. Sau khi Dao Quang thất bại trước Thiên Toàn, quân của Canh Hoàng bị Thiên Toàn đánh lui. Về sau khi nghe tin Dao Quang mất nước, hoàng thất Dao Quang toàn bộ tuẫn quốc, Canh Hoàng căm phẫn dẫn theo hơn mười vạn binh mã đi ẩn náu, âm thầm chờ ngày Thiên Toàn sơ hở để báo hận vong quốc.

Phương Dạ là chất nhi của Canh Hoàng tướng quân, gọi Canh Hoàng là bá phụ. Lúc trước, hắn thuộc nhóm mật thám trong quân, sau mới trở thành tuỳ tùng cận thân của Mộ Dung Ly.

Phương Dạ biết rằng trước hắn, Mộ Dung Ly còn có hai tuỳ tùng khác là Canh Dận và Canh Thần. Canh Dận đã bị Công Tôn Kiên giết chết, còn Canh Thần thì cách đây không lâu đã nhận lệnh thay thế vị trí của hắn trong quân, còn hắn thì thay thế Canh Thần đi theo Mộ Dung Ly.

Tuy rằng Phương Dạ không rõ vì sao hắn và Canh Thần phải đổi chỗ cho nhau, nhưng hắn tin rằng Mộ Dung Ly làm như vậy là có suy tính của riêng mình.

Mộ Dung Ly đứng bên hồ, lặng lẽ nhìn ngắm cá bơi lội bên dưới. Ánh nắng phản chiếu từ mặt hồ lên gương mặt thanh tú có chút thẫn thờ của y, không biết là đang suy nghĩ điều gì mà dung nhan lạnh lùng còn pha lẫn nét buồn bã.

Phương Dạ ở một bên, vừa nhìn bộ dạng này của y đã hiểu rằng Mộ Dung Ly đang tưởng niệm Dao Quang.

Mỗi khi nhớ về cố quốc, Mộ Dung Ly đều có dáng vẻ như vậy. Cho dù sự lạnh nhạt cố hữu  đã che giấu tất cả, nhưng vẫn không thể nào làm khuất đi sự bi thương trong đôi mắt của y.

Những khi nhìn thấy chủ tử như vậy, Phương Dạ liền biết rằng việc một tuỳ tùng như hắn có thể làm, đó chính là đợi.

Đợi chủ nhân giải toả nỗi lòng của mình, đợi để san sẻ cùng với y nỗi đau mất nước này.

Mộ Dung Ly là vong quốc chi nhân, Phương Dạ cũng vậy.

Không phụ sự đợi chờ của Phương Dạ, khi mặt trời dần dần xuống núi, âm thanh không nhanh không chậm của Mộ Dung Ly vang lên.

"Ta còn nhớ... trước đây ở Dao Quang, mỗi năm vào tiết thanh minh, mọi người đều ra bên ngoài đạp thanh...."

Hiện giờ đã sắp vào tiết thanh minh, là thời điểm tảo mộ thân nhân. Chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng lại chứa đựng vô vàn sự đau khổ và cô tịch của Mộ Dung Ly.

Trước đó, là y cùng thân nhân đi tảo mộ tổ tiên. Hiện giờ, thân nhân của y chỉ còn lại nắm xương tàn, nhưng ngay cả cơ hội trở về tảo mộ y cũng không có.

Cho dù gương mặt luôn mang theo lãnh đạm, nhưng nỗi đau mất đi quốc gia, mất đi người thân chẳng bao giờ có thể phai nhạt trong lòng Mộ Dung Ly.

Phương Dạ biết bây giờ tâm trạng của công tử không tốt, mặc dù không muốn làm phiền đến y, nhưng nghĩ đến tin tức vừa nhận được cần bẩm báo, cho dù có cảm thấy khó xử hắn cũng không thể không báo.

"Công tử, còn có chuyện này..... Thái sư nói, sợ mùa đông trong phủ chúng ta lạnh lẽo tịch mịch, nên đề nghị điều một vài người đến hầu hạ công tử." Phương Dạ cẩn thận lên tiếng, đuôi mắt khẽ liếc thầm quan sát vẻ mặt của Mộ Dung Ly.

Mộ Dung Ly vừa nghe hắn nói, thần sắc bi thương liền biến mất tựa như chưa từng tồn tại, thay vào đó là nụ cười nhàn nhạt.

"Hầu hạ? Chỉ sợ là muốn giám thị ta đi."

Phương Dạ thấy Mộ Dung Ly đã không còn buồn bã nữa, tuy rằng cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy... để ta đi từ chối bọn họ."

"Không cần." Mộ Dung Ly phất tay: "Cự tuyệt Thái sư sẽ khiến ông ấy đa tâm. Không bằng cứ mặc kệ, để ông ấy thấy được rõ ràng, ta Mộ Dung Ly không hề có lòng dạ khác."

Mấy ngày sau, quả nhiên Thái sư phái người đến Phiệt Duyệt Các.

"Công tử, đây là những hạ nhân mà Thái sư phủ đưa đến." Phương Dạ dẫn năm người mặc y phục hạ nhân đến trước mặt Mộ Dung Ly.

Năm người này đều là nam tử, tuy rằng dung mạo và cao thấp khác nhau nhưng đều có một điểm chung, chính là trong lòng bàn tay đều có vết chai, tuy rằng vô cùng mờ nhạt, nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Mộ Dung Ly và Phương Dạ.

Mộ Dung Ly đoán không sai, những người này đúng là Thái sư phái tới để giám thị y!

Trong lòng đã rõ ràng, Mộ Dung Ly không để ý đến bọn họ nữa, toàn bộ tâm trí dường như đều đặt vào thanh kiếm trong tay.

Bỗng nhiên....

"Xoẹt!"

Thanh kiếm bất tri bất giác mà rời vỏ, chỉ thẳng vào yết hầu của một trong năm người!

Hàn ý từ kiếm cùng với gương mặt lạnh lùng như sương của Mộ Dung Ly khiến cho kẻ kia trong lòng không khỏi run rẩy!

Nhìn vẻ mặt tái nhợt vì sợ hãi của hắn, Mộ Dung Ly không một chút hứng thú, thu kiếm lại.

Cỡ này mà cũng muốn giám thị y sao? Nực cười!

"Lui xuống đi."

Năm người bối rối kia nhìn nhau, y lệnh mà đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng mấy kẻ kia còn chưa đi khuất, Mộ Dung Ly hỏi Phương Dạ: "Lần trước ta bảo ngươi đi tìm cho ta một vài hoạ sư, đã làm đến đâu rồi?"

Phương Dạ cung kính đáp: "Đã tìm được vài người hoạ kỹ không tồi, ngày mai thuộc hạ sẽ đưa họ đến."

Mộ Dung Ly khẽ gật đầu, quay lưng bước vào phòng.

Đêm xuống.

Một cái đầu ló ra khỏi cửa sau Phiệt Duyệt Các, nhìn ngang liếc dọc, bộ dạng lén lén lút lút. Sau khi chắc chắn bên ngoài không một bóng người, hắn mới rón rén bước ra khỏi cửa, đi về một hướng.

Nơi mà hắn hướng đến, chính là Thái sư phủ!

Sau khi nghe kẻ được phái đến giám sát Mộ Dung phủ báo lại rằng, Mộ Dung Ly mấy ngày nay đều ở trong Phiệt Duyệt Các, theo các hoạ sư mà Phương Dạ mời đến học vẽ tranh, không hề có động tác gì bất thường, Thái sư không khỏi khó hiểu.

"Thực sự chỉ là hoạ sư?"

"Thuộc hạ đã điều tra qua, tất cả đều là hoạ sư có danh tiếng lâu năm, không có bất cứ điều gì không thoả đáng!" Kẻ nọ y theo sự thật hắn điều tra được mà bẩm báo.

Thái sư vuốt chòm râu dưới cằm, sắc mặt có chút trầm ngâm.

Dục Kiêu ngồi ở phía đối diện, càng nghe lông mày càng cau lại, không kiềm được lên tiếng: "Lão sư, ngài nghĩ nhiều rồi!"

Hắn từ sớm đã biết về việc Thái sư phái người đến giám thị Mộ Dung Ly, tuy rằng trong lòng không hề đồng tình với ông, nhưng dù sao cũng là lão sư của mình, cũng không tiện ra mặt phản bác.

Dù sao, chỉ cần trong lòng hắn tin tưởng Mộ Dung Ly là đủ rồi!

"Nếu như A Ly thực sự có mưu đồ, vì sao trước đó lại phò tá ta đăng cơ?" Dục Kiêu đem suy nghĩ trong đầu nói ra.

Nghe ngữ khí một mực muốn bảo vệ Mộ Dung Ly của hắn, Thái sư cau mày, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ lui ra ngoài.

"Nhất định mưu đồ của y rất lớn." Thấy kẻ được phái đi giám thị Mộ Dung Ly đóng cửa lại sau lưng, Thái sư mới lên tiếng. Trong mắt ông, Mộ Dung Ly tâm cơ thâm trầm, không thể không đề phòng!

Trước khi Dục Tịnh bại trận, Mộ Dung Ly chỉ bằng một người đã khiến cho thiên hạ đại loạn. Kẻ có khả năng tạo thành thế cục như vậy, sao có thể không có mưu đồ?

"Vương thượng thử nghĩ xem, Mộ Dung Ly trước tiên phò tá ngài đăng cơ, sau đó hạ bệ Thái uý, khiến cho Thái uý người này từ nguyên lão tam triều trở thành kẻ không nhà có thể về. Nếu không phải kẻ tâm cơ hơn người, sao có thể làm được như vậy?! Người này... tuyệt đối không phải vô dục vô cầu như Vương thượng nghĩ!"

"Lão sư!"

Những điều Thái sư nói về Mộ Dung Ly, Dục Kiêu càng nghe càng khó chịu, không kiềm chế được lớn tiếng: "Ngài ngày nào cũng nói những lời này, lỗ tai của bản vương cũng sắp dài thành kén rồi! Ta đi xem xem y là được chứ gì?!"

Nói rồi phất tay bỏ đi!

Thái sư nhìn theo bóng Dục Kiêu bỏ đi mà sững sờ. Từ nhỏ đến lớn, Dục Kiêu luôn đối với ông vô cùng tôn kính, nhất nhất nghe theo lời ông. Giờ đây, Dục Kiêu lại vì một ngoại nhân như Mộ Dung Ly mà lại dám lớn tiếng với lão sư của mình, thực sự là điều chưa từng có!

Thái sư càng nghĩ lại càng tức giận, hiềm khích trong lòng đối với Mộ Dung Ly cũng trở nên càng ngày càng sâu.

***

Từ sáng sớm, Mộ Dung Ly đã ra tiểu đình trong vườn mai ngồi vẽ tranh.

Mộ Dung Ly trước đây là vương tử của Dao Quang, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, cầm kỳ thi hoạ không gì không tinh thông. Hoạ kỹ của y, so với những hoạ sư được mời đến chỉ sợ là không hề thua kém.

Trước đây khi còn ở Thiên Quyền, những lúc rảnh rỗi, Mộ Dung Ly không phải thổi tiêu thì chính là vẽ tranh.

Thời điểm đó, Chấp Minh thường ngồi bên cạnh y, vừa giúp y mài mực, vừa kể cho y những chuyện thú vị của ngày hôm đó. Từ những chuyện lớn như quốc gia đại sự đến những chuyện nhỏ như hạt đậu, hắn đều nhất nhất nói cho y.

Tuy rằng hầu hết thời gian Mộ Dung Ly đều chuyên tâm vẽ tranh, không để ý đến Chấp Minh nhưng dường như Chấp Minh vẫn không biết chán, làm điều y hệt như vậy từ ngày này sang ngày khác không thấy mệt!

Chấp Minh rất phiền phức, nhưng một người thích yên tĩnh như Mộ Dung Ly lại chưa bao giờ đuổi hắn đi.

Không biết có phải từ lâu đã quen thuộc với Chấp Minh lải nhải bên tai rồi hay không mà bây giờ tĩnh lặng như vậy, Mộ Dung Ly lại cảm thấy có chút trống trải.

Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian ở bên cạnh Chấp Minh ở Thiên Quyền, có lẽ chính là khoảng thời gian vô lo vô nghĩ nhất của y từ khi Dao Quang diệt quốc.

Mỗi ngày đều có người quan tâm chăm sóc, còn tìm mọi cách để khiến y vui vẻ....

Nếu trong lòng Mộ Dung Ly không mang mối hận diệt quốc, có lẽ đã chấp nhận ở lại Thiên Quyền trải qua ngày ngày tiêu dao tự tại bên Thiên Quyền vương nằm ăn chờ chết kia rồi.

Mộ Dung Ly chìm vào hồi tưởng, khoé môi khẽ mỉm cười, ngòi bút trong tay bất tri bất giá đã hoàn thành bức hoạ.

Đến khi Mộ Dung Ly định thần trở lại, nhìn vào bức hoạ, mới bị những gì mình vừa vẽ làm cho ngẩn người!

Tranh vẽ không phải là sông núi nước non, cũng không phải là vườn mai đang nở rộ, mà là một huyền y nam tử tuấn mỹ, tay cầm đoá vũ quỳnh hoa đang mỉm cười tiêu sái!

Nét vẽ sống động, khiến cho nam tử trong tranh vừa toát ra khí chất của quân vương, nhưng khoé miệng lại mỉm cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt ôn nhu của hắn nhìn Mộ Dung Ly tựa như sắp bước ra từ mặt giấy.

Ngơ ngẩn nhìn nam tử trong tranh, khoé môi Mộ Dung Ly vô thức mấp máy...

"Vương thượng..."

"Công tử, Vương thượng đến rồi!"

Thanh âm của Phương Dạ vang lên thông báo Dục Kiêu vừa tới, khiến cho Mộ Dung Ly thầm giật mình, trong lòng hoảng hốt, nhanh chóng lấy một bức hoạ khác che đi tranh mà y vừa vẽ.

Nếu Dục Kiêu bước vào sớm hơn một chút, có lẽ hắn đã thấy được khoảnh khắc bối rối vô cùng hiếm hoi của Mộ Dung Ly.

Từ lúc đăng cơ, có lẽ đã ý thức được bản thân trở thành vua một nước, trên vai phải gánh vác trọng trách nặng nề nên Dục Kiêu dường như thay da đổi thịt, càng trở nên sắc bén quyết đoán, bớt đi phần phóng túng nóng nảy như khi còn là một Vương gia.

Khí thế trầm ổn, dung mạo tuấn mỹ, Dục Kiêu càng ngày càng trở thành một nam nhân có mị lực.

"Tham kiến Vương thượng!" Mộ Dung Ly còn chưa kịp hành lễ, Dục Kiêu đã bước đến đỡ y dậy.

"A Ly không cần đa lễ. Đã lâu rồi... không thấy ngươi đến tìm ta." Dục Kiêu mỉm cười, nửa đùa nửa thật mà nói.

Không biết Mộ Dung Ly có nghe ra sự hờn giận trong thanh âm của Dục Kiêu hay không, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Vương thượng không còn như trước, ngày ngày trăm công ngàn việc, A Ly... không dám làm phiền."

Dục Kiêu liền ngẩn người. Rõ ràng bản thân vừa oán trách y lâu không đến thăm, nghe những lời này của Mộ Dung Ly, Dục Kiêu lại có cảm tưởng người sai là mình?

Hắn ho khan một tiếng, khoé mắt liếc thấy bức hoạ trên bàn.

Trong tranh là cảnh vườn mai Phiệt Duyệt Các trong những ngày tuyết rơi. Từng đoá hoa mai xinh đẹp kiêu ngạo, giữa gió tuyết tung bay vẫn tươi đẹp rạng rỡ.

Dục Kiêu thấy tranh đặt ở đây, liền nghĩ rằng là do Mộ Dung Ly vừa vẽ, liền cẩn thận nâng lên muốn xem cho rõ.

Thấy Dục Kiêu cầm bức hoạ lên, trong lòng Mộ Dung Ly khẽ động, nhưng y chỉ lẳng lặng đứng một bên, không hề có ý ngăn cản Dục Kiêu.

Quả nhiên, Dục Kiêu vừa cầm tranh lên, liền nhìn thấy bức tranh bên dưới.

Nam nhân trong tranh hài hoà tuấn mỹ, sống động như thật, có thể thấy được người vẽ tranh thực sự đã đặt vô vàn tâm tư vào từng nét vẽ.

Nơi đây là Phiệt Duyệt Các, người vẽ bức tranh này, ngoại trừ Mộ Dung Ly thì còn có thể là ai?

Tâm của Dục Kiêu liền không nhịn được mà trở nên khó chịu!

Có thể vẽ ra một bức tranh như vậy, chứng tỏ người trong tranh phải chiếm một vị trí rất trọng yếu trong lòng Mộ Dung Ly, đủ trọng yếu để y mang bộ dáng của hắn ghi tạc trong lòng.

"Người này.... là ai?" Tuy trong lòng thực sự chỉ muốn bước đến nắm lấy hai vai của Mộ Dung Ly mà gặng hỏi, Dục Kiêu vẫn cố gắng không để lộ tâm tư của mình ra ngoài, chỉ có hai hàng lông mày rậm hơi cau lại.

Mộ Dung Ly nhìn vào bức hoạ, như có như không mà né tránh ánh mắt của Dục Kiêu, giống như là có chút chột dạ.

"Thiên Quyền... Thiên Quyền vương, Chấp Minh."

Càng về sau, âm thanh của Mộ Dung Ly càng nhỏ, để lộ ra sự bối rối mà trước giờ chưa từng có. Dục Kiêu nghe được tường tận, lại không biết nên có cảm xúc gì.

Mộ Dung Ly trước kia là Lan Đài Lệnh của Thiên Quyền, từng trải qua một khoảng thời gian bên cạnh Chấp Minh. Cho dù hiện giờ y không còn là thần tử của Chấp Minh nữa nhưng lòng tư niệm cố chủ có lẽ vẫn còn tại.

Dục Kiêu thầm cho là như vậy, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng hiểu được suy nghĩ này chỉ là hắn tự mình an ủi mình mà thôi.

Bức tranh vẽ được sống động xinh đẹp như vậy, nào chỉ có thể đơn thuần là tâm tư của một thần tử dành cho vương thượng?

"A Ly đã là người của Nam Túc, đừng nên lúc nào cũng nhớ cố chủ không quên!" Dục Kiêu không để lộ tâm tình của bản thân, chỉ nói với Mộ Dung Ly như thể một vị vương yêu cầu thần tử của mình phải trung thành vậy.

Nào ngờ, Mộ Dung Ly nghe thấy những lời này, giữa đầu lông mày lại lộ ra chút sầu muộn.

"Vương thượng, tuy rằng A Ly xem Nam Túc là nhà, nhưng liệu Nam Túc có thực sự xem A Ly là thần dân? Năm xưa ở Thiên Quyền, ít ra Chấp Minh vương còn chấp nhận tin tưởng ta." Mộ Dung Ly quay lưng về phía Dục Kiêu, tuy rằng gương mặt lạnh lùng, nhưng âm thanh của y lại khiến cho Dục Kiêu âm thầm cảm thấy hoảng hốt!

Chẳng lẽ.... A Ly đã biết chuyện Thái sư phái người theo dõi y rồi?!

"A Ly vì sao lại nói vậy!?" Dục Kiêu đặt tay lên vai Mộ Dung Ly, khiến y phải xoay người lại: "Ngươi là trọng thần của Nam Túc, làm gì có đạo lý không phải thần dân của Nam Túc?"

Khoé miệng Mộ Dung Ly nhếch lên thành nụ cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt Dục Kiêu: "Ta không muốn cùng kẻ khác tranh, nhưng ta không phải kẻ ngốc!"

Ánh mắt y liếc về phía những người được Thái sư phái đến đang đứng chung quanh. Ai bị ánh mắt y chạm phải, đều vô thức cúi thấp đầu xuống như muốn lẩn tránh.

"Những kẻ này, Vương thượng có thể thu hồi lại được rồi." Mộ Dung Ly không nhìn Dục Kiêu thêm lần nào nữa, quay người đi thẳng vào bên trong, bỏ lại Dục Kiêu đứng một mình với một mớ cảm xúc hỗn độn!

Dục Kiêu bần thần dẫn theo đám người kia quay về Thái sư phủ. Trên đường về, ánh mắt thất vọng của Mộ Dung Ly vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Vừa thấy Dục Kiêu, Thái sư đã không nhịn được mà hỏi: "Thế nào rồi?"

Dục Kiêu áp chế sự hỗn loạn trong lòng, đối với Thái sư lạnh lùng nói: "Về sau, lão sư không cần nhắc đến chuyện này nữa."

Thái sư bị thái độ của Dục Kiêu làm cho ngẩn người: "Đây là...."

"A Ly thông tuệ hơn người, những điều mà lão sư làm y đều đã biết, chỉ là không nói ra mà thôi." Nghĩ đến bức tranh Mộ Dung Ly vẽ Thiên Quyền vương và những lời vừa rồi của y, bàn tay Dục Kiêu dần dần siết chặt lại!

Hắn cảm giác được, dường như bản thân đã vô thức mà tổn thương Mộ Dung Ly, nên ánh mắt của y nhìn hắn lúc vừa rồi mới không che dấu được sự thất vọng.

Hắn không tin tưởng A Ly, lại còn ngầm đồng ý cho Thái sư phái người theo dõi y, đừng nói là A Ly, ngay đến hắn nghĩ lại còn cảm thấy thất vọng đối với bản thân!

A Ly mạo hiểm tính mạng, trái lệnh của Dục Tịnh để cứu hắn, thậm chí còn lao tâm khổ tứ đưa hắn lên vương vị. A Ly làm cho hắn bao nhiêu chuyện, nhưng ngay đến một chút lòng tin hắn cũng không thể cho y!

Nếu đã như vậy, Dục Kiêu hắn lấy tư cách gì mà oán trách A Ly vẫn không quên được Thiên Quyền?

Dục Kiêu càng nghĩ lại càng giận bản thân mình, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm!

Sau này, cho dù A Ly muốn làm bất cứ điều gì, hắn cũng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng y, ủng hộ y!

Nếu có ai muốn gây bất lợi cho A Ly, hắn nhất định sẽ bảo vệ y đến cùng!

Dục Kiêu không dám ở trước mặt Thái sư thể hiện quá rõ ràng, chỉ nói: "A Ly đối Nam Túc có ân lớn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi người nhất định sẽ chỉ trích Nam Túc ta qua cầu rút ván!"

Thái sư ngẫm lại, cảm thấy lời của Dục Kiêu cũng có lý.

"Chẳng lẽ y thực sự không có mưu đồ gì sao?"

"Bản vương tin tưởng con người của A Ly!" Âm thanh của Dục Kiêu tuy không lớn, nhưng sự chắc chắn trong đó khiến cho Thái sư hiểu rằng ý hắn đã quyết, sau này không cần lại bàn đến chuyện này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro