Chapter 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang đi dạo một mình trên phố, nàng nhìn thấy phía trước có nhiều đôi tình nhân tay trong tay đi dạo phố. Thùy Trang ghé vào một quán ăn để mua một chiếc bánh bao, bên trong quán có một gia đình, hai vợ chồng trẻ và một đứa trẻ khoảng ba tuổi đang vừa ăn vừa trò chuyện cùng nhau. Nàng bất giác lại nghĩ đến Lan Ngọc, nàng làm sao có thể cho cô một gia đình như bao người khác được đây ?

Buổi tối ngày thứ sáu, Thùy Trang trở về nhà sau tiết trợ giảng, nàng đứng một mình ở ban công, để cơn gió lạnh của mùa đông thổi bay đi mọi muộn phiền trong lòng nàng. Cánh cửa chợt kêu lên một tiếng rồi mở ra, Lan Ngọc bước vào nhà, Thùy Trang quay người lại nhìn cô rồi cười cười:

"Về rồi sao ?"

Lan Ngọc bỏ cái tập hồ sơ lên bàn kính trong phòng khách rồi đi ra ban công, cô mở rộng chiếc áo măng - tô rồi ôm lấy nàng vào trong, Thùy Trang vòng tay qua eo ôm lại Lan Ngọc. Cô hôn lên đỉnh đầu của nàng.

"Mình về từ sáng, buổi chiều thì đến công ty"

Thùy Trang gật đầu tỏ ý đã hiểu, hôm qua nàng gọi đến cho Lan Ngọc đã biết chuyện cô đã hoàn thành xong công việc sớm hơn dự kiến, cũng biết Lan Ngọc đến dự buổi họp mặt của học sinh cũ.

"Cậu không vui sao ?"

Lan Ngọc áp má lên đỉnh đầu nàng cọ cọ rồi hỏi. Thùy Trang lắc đầu, cô cười cười rồi bắt lấy vai nàng kéo ra một chút để nàng đối diện với mình.

"Cậu đang suy nghĩ cái gì ?"

Lan Ngọc chiều chuộng và dịu dàng dỗ dành nàng, Thùy Trang cắn môi do dự một lát mới nói:

"Mình đang nghĩ, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, chúng ta sẽ không thể có con được"

Lan Ngọc nghe xong thoáng ngạc nhiên, cô không ngờ Thùy Trang lại nghĩ về chuyện này, đây chẳng phải là nàng ngầm nói rằng, nàng muốn bên cạnh cô cả đời sao ?

Lan Ngọc phì cười rồi cọ mũi với nàng, nhẹ nhàng nói:

"Thùy Trang thích trẻ con sao ?"

Thùy Trang lắc đầu.

"Mình cảm thấy mình không hợp với trẻ con, mình không chắc chắn mình có đủ kiên nhẫn và mạnh mẽ để dạy dỗ chúng hay không ? Cậu biết đó, nếu chúng ta có con, chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm cho tính cách và tương lai của đứa trẻ, mình thật sự không tự tin"

Nàng nói ra suy nghĩ của mình, Lan Ngọc áp trán mình vào trán nàng im lặng lắng nghe. Thùy Trang dịu dàng như vậy, em gái Lan Ngọc từ nhỏ đã rất yêu thích nàng, nàng làm sao lại không hợp với trẻ con được, đứa trẻ nào được làm con của nàng, đó chính là may mắn của chúng. Lan Ngọc lại vòng tay ôm nàng vào lòng.

"Cậu cảm thấy mình sẽ hợp với trẻ con sao ?"

Lan Ngọc hỏi. Thùy Trang nghĩ đến em gái cô rồi lại bật cười lắc đầu.

"Không hợp !"

Nàng nghĩ đứa trẻ nào làm con của Lan Ngọc hẳn sẽ rất áp lực, Lan Ngọc rất nghiêm khắc và lạnh lùng như vậy hẳn chúng sẽ rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trẻ con vẫn cần được nâng niu nhẹ nhàng, Lan Ngọc có vẻ không thích hợp lắm.

"Đúng vậy, cả hai chúng ta đều không thích hợp với trẻ con, nên cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy"

Lan Ngọc vỗ vỗ vào lưng nàng.

"Nhưng mà ba mẹ cậu thì sao, phụ huynh nào cũng muốn nhìn thấy con mình hạnh phúc và có một gia đình êm ấm mà đúng không ?"

Thùy Trang hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Mình và cậu hiện tại không tính là gia đình êm ấm sao ?"

Lan Ngọc nhìn vào mắt nàng rồi nói.

Thùy Trang mím môi do dự, Lan Ngọc biết nàng sợ cô sẽ phải chịu thiệt thòi, cô đưa tay vén lại tóc trên trán của nàng, yêu thương nói với nàng:

"Mình biết hiện tại có nhiều cặp đôi như chúng ta lựa chọn phương pháp thụ tinh nhân tạo để có con riêng của mình. Nhưng mà, Thùy Trang này, nếu đó là con của mình và cậu, đương nhiên mình sẽ muốn, đằng này chỉ là con của một trong hai chúng ta. Đứa trẻ đó ra đời, chỉ mang một nửa đặc điểm của một trong hai chúng ta. Có thể là mình ích kỷ nhưng mình thật sự không muốn như vậy"

Thùy Trang nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của Lan Ngọc, nàng hiểu, nều là nàng, nàng cũng sẽ không muốn như vậy, đây chính là thiệt thòi cho những cặp đôi như hai nàng khi trái lại với quy tắc tự nhiên. Thùy Trang ôm lấy Lan Ngọc, vùi đầu vào trong người cô. Lan Ngọc xoa xoa vai nàng rồi lại nói:

"Thùy Trang, chúng ta cứ như hiện tại đi, nếu sau này cậu muốn có con, chúng ta sẽ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ, như vậy có được không ?"

Thùy Trang nhắm hai mắt yên tĩnh ở trong lòng Lan Ngọc, nàng khẽ gật đầu, nàng tin tưởng cô, mọi việc nàng đều có thể an tâm mà giao phó cho Lan Ngọc.

Thật sự Lan Ngọc chưa từng nghĩ đến việc hai nàng sẽ có con hoặc nhận nuôi một đứa trẻ, bởi vì cô biết Thùy Trang sẽ lo lắng như thế nào khi mà nàng có một tuổi thơ không may mắn, nàng sẽ ngại đứa con của mình sẽ phải chịu số phận không tốt như nàng. Lan Ngọc muốn nàng cứ vui vẻ, bình an mà sống. Cô một chút cũng không muốn Thùy Trang phải sống phiền lòng hay khổ cực vì bất cứ điều gì khác nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro