Chapter 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng Lan Ngọc thức dậy muộn hơn thường ngày vì men say, cô lấy điện thoại, đã là chín giờ sáng. Thùy Trang vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Lan Ngọc nghiêng người sang nhìn nàng đang nằm đối diện mình. Thùy Trang vùi nửa mặt vào trong chiếc gối trắng, chiếc mền trắng phủ lên người nàng, chỉ lộ ra bờ vai và đôi tay trắng nõn. Lan Ngọc nhìn đến không biết chán, cô vươn tay vén mấy sợi tóc rơi trên mặt nàng qua sau tai. Thùy Trang khó khăn mở mắt ra lại bị ánh sáng từ ngoài ban công hắt vào, nàng nhíu mày híp mắt lại. Lan Ngọc mỉm cười nói:

"Chào buổi sáng, Thùy Trang"

Thùy Trang trở mình vươn vai, bộ dạng rất lười biếng, Lan Ngọc ngồi dậy đi đánh răng, rửa mặt. Sau khi nàng vệ sinh cá nhân và thay đồ xong thì cả hai kéo vali rời khỏi phòng. Mẹ và em gái Lan Ngọc đang ở nhà hàng dùng bữa, Lan Ngọc và Thùy Trang cũng đi đến ăn sáng rồi cùng trả phòng, lên đường quay về thành phố.

Chiếc oto lăn bánh trên đường cao tốc ven biển, cảnh vật từ từ lui về phía sau. Thùy Trang tiếc nuối nhìn ra cửa kính ngắm bờ biển yên bình cùng những con sóng lăn tăn. Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng.

Trước đây, cô từng rất tiếc khi không thể cùng Thùy Trang đến đây và hiện tại cô đã làm được. Lan Ngọc cong môi cười, kỷ niệm của cô đều ở trên người trước mắt, Lan Ngọc không có gì phải lưu luyến, có lẽ thứ khiến cô nhớ mãi không quên là nụ hôn trộm vào năm mười tám tuổi.

Em gái Lan Ngọc ngồi ở ghế lái phụ, ôm con gấu bông Thùy Trang tặng ngủ ngon lành. Mẹ Lan Ngọc thi thoảng nhìn vào kính chiếu hậu đều bắt gặp ánh mắt con gái rơi trên người Thùy Trang, một ánh mắt hiền từ và chiều chuộng. Cho đến thời điểm này, bà chưa từng nhìn thấy Lan Ngọc có ánh nhìn như vậy cho bất cứ người nào khác. Bà lại thở dài.

Bốn tiếng sau, chiếc xe ghé trước cổng nhà Thùy Trang, Lan Ngọc cùng nàng xuống xe, mở cốp sau giúp nàng lấy hành lý từ bên trong ra. Thùy Trang cúi người cảm ơn mẹ Lan Ngọc vì chuyến đi rồi tạm biệt hai chị em. Đến khi chiếc xe đi khuất nàng mới vào trong nhà.

Còn hai ngày nữa là đi học trở lại, Thùy Trang và Lan Ngọc đi đến trường để nộp phiếu đăng ký chọn ban thi. Mọi người có thể đăng ký chọn ban như lúc học lớp mười hoặc có thể đổi từ ban tự nhiên sang ban xã hội và ngược lại.

Như lời nói trước đó, Thùy Trang đã cân nhắc gợi ý của Lan Ngọc, nàng chọn ban xã hội, còn Lan Ngọc chọn ban tự nhiên. Mặc dù có chút tiếc nuối khi không được học cùng lớp với nàng trong thời gian còn lại nhưng nghĩ đến tương lai lâu dài của cả hai sau này, Lan Ngọc đồng ý đánh đổi.

Trên đường trở về nhà, hai người ghé vào một phố ẩm thực ăn uống và chơi đùa. Lan Ngọc nhìn thấy một một cửa hàng bán rất nhiều đồ may vá, liền nhớ lúc trước Thùy Trang cũng mua mấy bộ may vá, cô quay sang hỏi nàng:

"Lần trước cậu mua kim chỉ hứa sẽ làm áo cho mình, cậu làm chưa vậy ?"

"Ừm, xong rồi", Thùy Trang gật đầu chắc chắn.

"Vậy sao chưa đưa cho mình nữa ?"

"Bây giờ chưa phải lúc, khi nào mình thấy thích hợp sẽ đưa cho cậu !"

Thùy Trang nhìn Lan Ngọc, mong chờ đến sinh nhật Lan Ngọc.

Cô mỉm cười lấy tay nàng kéo đến một hàng bán takoyaki mà Thùy Trang yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro