Chapter 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, bà Ninh chở ba nữ sinh đến công viên giải trí. Bình thường đến đây, Lan Ngọc cũng chẳng thèm chơi cùng em gái, lần này có Thùy Trang đi cùng nên cô bé đặc biệt vui vẻ hơn Hơn nữa, cô bé lúc chuẩn bị đi chơi liền lên phòng thay một bộ đồ giống hệt như bộ Thùy Trang đang mặc, lúc này nhìn nàng và cô bé chẳng khác nào hai chị em ruột, Cô bé lôi kéo Thùy Trang chơi rất nhiều trò chơi, rồi sau đó cùng ăn kem và kẹo bông gòn.

Sáu giờ tối, chiếc xe ghé lại trước cổng nhà Thùy Trang. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy căn nhà bên trong đã sáng đèn, có lẽ mẹ và em gái nàng đã quay về.

Thùy Trang tạm biệt hai chị em Lan Ngọc rồi xuống xe cúi đầu cảm ơn bà Ninh. Nàng đi vào nhà, bên trong có tiếng TV, Thùy Trang liếc nhìn em gái nàng đang ngồi sofa xem TV rồi đi vào bếp. Mẹ nàng đang nấu ăn, nghe thấy tiếng bước chân của nàng liền quay người sang hỏi:

"Đi đâu cả ngày hôm nay ?"

"Con đi chơi với bạn", Thùy Trang không nặng không nhẹ trả lời.

Mẹ nhìn nàng một lúc rồi quay lại tiếp tục nấu ăn, trước khi Thùy Trang bước lên phòng, bà còn nói thêm:

"Ở tuổi này nên lo học hành, đừng nghĩ đến chuyện yêu đương nghe chưa !"

Thùy Trang cười nhạt, học hành, yêu đương ? Từ bao giờ mà bà ấy lại bắt đầu quan tâm đến chuyện của nàng như vậy ? Thùy Trang lạng lùng nói một câu:

"Con không đói, không cần làm phần của con"

Nàng đi thẳng lên phòng, bà ấy cũng không nói gì.

Hai ngày nghỉ cuối cùng, Lan Ngọc không đến tìm nàng, Thùy Trang cả ngày đều trốn trong phòng. Nàng không biết hai nơi được gọi là nhà của lứa tuổi học sinh tại sao với nàng lại xa lạ như vậy ? Ngôi nhà thứ nhất là nhà của nàng, một nơi lạnh lẽo và đáng sợ, ngôi nhà thứ hai là trường học, một nơi cô đơn và đầy áp lực.

Ngày đi học lại, Lan Ngọc như thường ngày vẫn đứng trước cổng nhà đợi nàng. Vì mới đổi hiệu trưởng mới, thầy đặt ra quy định thứ sáu hàng tuần học sinh sẽ được mặc áo tự do đi học nên Lan Ngọc và Thùy Trang đều mặc cùng một chiếc áo thun mà Thùy Trang đã làm cho cô. Thùy Trang thầm mỉm cười, không biết rốt cuộc Lan Ngọc thích bánh kem hay là áo của nàng ? Có lẽ sắp tới, Thùy Trang nên tặng cho cô cả hai.

Đi học lại, mọi chuyện vẫn bình thường. Thùy Trang tham gia câu lạc bộ văn nghệ và nàng tham gia dàn dựng kịch bản cũng như dẫn truyện cho một vài tiết mục của trường. Có lẽ khác với những năm trước, Thủy Trang ngày càng được nhiều người biết tới hơn, thỉnh thoảng khi nàng cùng Lan Ngọc đi dưới sân, sẽ thấy người khác nhìn vào nàng và nói:

"Chị ấy chính là người dẫn chuyện cho vở kịch lần trước"

"Giọng chị ấy thật sự hay lắm đó !"

"Mình nghe nói cậu ấy là người viết kịch bản cho mấy tiết mục gần đây"

"Đổi người rồi sao ? Thảo nào kịch bản gần đây hay hơn hẳn"

Thùy Trang dường như không bận tâm quá nhiều vể danh tiếng của nàng, những lời xì xầm bàn tán đều là lời khen ngợi nhưng nàng không để vào tai.

Gần đây, trong những giờ nghỉ giải lao, Thùy Trang đều chăm chú nhìn điện thoại. Một người bạn trong lớp bày cho nàng vài trang web hay ứng dụng đọc truyện và tiểu thuyết mạng, Thùy Trang dường như đắm chìm trong thế giới này, Lan Ngọc rất không hài lòng về việc này, nhưng suy xét thì có lẽ đọc nhiều truyện cũng tốt cho việc viết kịch bản của nàng.

Lan Ngọc từ bất bình chuyển sang chấp nhận, mỗi khi Thùy Trang chăm chú đọc truyện, Lan Ngọc sẽ mang bài tập trên lớp ra làm. Hai người không giao tiếp cũng không hẳn là xấu, chỉ cần ở bên cạnh nàng, Lan Ngọc hoàn toàn chấp nhận được.

Thùy Trang bận rộn cho việc tập văn nghệ, ở trường học hành cũng nhiều, hoạt động câu lạc bộ cũng nhiều. Thùy Trang tham gia câu lạc bộ này vì đây là câu lạc bộ duy nhất của ban xã hội. Ban tự nhiên cũng có rất nhiều câu lạc bộ, nhưng đa phần đều là câu lạc bộ học thuật với mục đích khuyến khích học tập và trao đổi giữa các học sinh, một mục đích khác chính là tìm ra học sinh giỏi đi thi thành phố.

Thùy Trang từng khuyên Lan Ngọc nên tham gia một trong những câu lạc bộ ban tự nhiên nhưng Lan Ngọc từ chối, cô cho rằng việc này quá nhàm chán khi mà cô không đặc biệt yêu thích bất kỳ môn học nào.

Lan Ngọc học tốt nhất môn tiếng Anh, cô chủ nhiệm cũng khuyến khích cô nên tham gia vào câu lạc bộ ngoại ngữ của trường. Lan Ngọc suy nghĩ một chút cũng đăng ký tham gia, trong câu lạc bộ, không chỉ có tiếng Anh, một số học sinh còn học thêm tiếng Nhật, tiếng Pháp cùng nhau.

Tuy đăng ký tham gia nhưng Lan Ngọc rất ít khi đến đây, chỉ khi nào Thùy Trang hoạt động câu lạc bộ cô mới tìm đến để giết thời gian. Tất nhiên việc cử đi thi học sinh giỏi cũng bị Lan Ngọc từ chối.

...........................

Hôm nọ, Thùy Trang phải tập diễn cho vở kịch sắp tới, Lan Ngọc đến câu lạc bộ sinh hoạt một chút để chờ nàng về cùng.

Tại câu lạc bộ có một học sinh rất giỏi tiếng Nhật, Lan Ngọc thích văn hóa Nhật nên đã kết bạn với cậu ta và đã học được không ít tiếng Nhật từ cậu ấy.

Nam sinh này là một người đồng tính, cậu ta rất thoải mái thể hiện bản thân trước mặt mọi người. Tính cách tốt, nói chuyện thân thiện nên được rất nhiều người yêu quý cậu ấy mà không quan trọng cậu ấy như thế nào, trong đó có Lan Ngọc.

Năm giờ chiều, Lan Ngọc thu dọn tập sách mang balo chuẩn bị đi đến phòng tập văn nghệ đón Thùy Trang. Cậu ấy nhìn Lan Ngọc cười híp mắt khiến mọi người xung quanh cũng bất giác mà nhìn cô. Cậu ấy cười cười nói đùa:

"Lan Ngọc đi đón bạn gái sao ? Đúng giờ quá nhỉ ?"

Câu nói của cậu ta làm tất cả mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn Lan Ngọc. Một nữ sinh bỗng lên tiếng hỏi:

"Cậu và Thùy Trang hẹn hò thật sao ? Mình học chung với cậu ấy, mỗi ngày đều thấy cậu đến lớp chờ cậu ấy, hai người cũng đều đi đi về về cùng nhau. Là hẹn hò thật đúng không ?"

Mọi người nhìn nữ sinh đang nói chuyện rồi lại nhìn Lan Ngọc chờ câu trả lời. Lan Ngọc chỉ trả lời đơn giản:

"Mình và cậu ấy ở gần nhà"

Mọi người nghe câu nói nhạt nhẽo này của Lan Ngọc liền mất hứng. bĩu môi, họ còn trông chờ vào chuyện của hai nàng để có cái bàn luận. Nam sinh ấy lại cười nói:

"Mình thấy hai cậu ấy rất đẹp đôi mà, các cậu có thấy như vậy không ?"

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều gật đầu tán thành, Lan Ngọc có chút bất ngờ, họ không những không bàn tán hay phản ứng gay gắt mà còn rất đồng tình. Trong lòng Lan Ngọc có chút vui mừng cũng có chút chua xót.

"Bọn họ đều nói mình và cậu rất đẹp đôi, còn cậu thì sao, cậu có thấy chúng ta sinh ra là dành cho nhau không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro