Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Trang bắt taxi đi đến một nơi vừa lạ vừa quen.

Thang máy đưa nàng đến tầng năm, nàng đứng trước cánh cửa gỗ, hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông cửa. Bên trong có tiếng chửi khó nghe của đàn ông, Thùy Trang khẽ nhíu mày. Cánh cửa hé mở, một tên đàn ông phì phèo khói thuốc nhìn nàng hỏi:

"Tìm ai ?"

Thùy Trang quan sát hắn, một người gầy gò, làn da đen nhẻm, nửa thân trên cởi trần, còn xăm trổ không ít, hắn ta có vẻ không phải là kẻ có văn hóa. Nhưng nàng vẫn lịch sự trả lời:

"Tôi đến tìm em gái tôi"

Tên đàn ông híp mắt nhìn nàng, một lúc sau hắn mới quay mặt vào bên trong hét lên:

"Có người tìm cô kìa !"

"Là ai ?"

Bên trong vọng ra tiếng của em gái Thùy Trang, rất nhanh, nàng đã nhìn thấy cô ta đi ra cửa. Nhìn thấy Thùy Trang, gương mặt cô ta trở nên tái xanh như nhìn thấy chủ nợ, nàng cũng kinh ngạc trước cái bụng lớn của em gái. Nhìn thấy chị, cô ta luống cuống, giọng nói lắp bắp:

"Chị...sao chị lại đến đây ?"

Thùy Trang cau mày, nạng lạnh nhạt trả lời:

"Tôi đến thăm Ngọc Minh, con bé đang ở đâu" (Ngọc Minh là tên đứa con gái đầu của em gái Thùy Trang)

Cô ta ngập ngừng rồi cười gượng:

"Con bé đi đến nhà bạn chơi rồi, đang là mùa hè, nhà bạn con bé đi du lịch nên em đã cho con bé đi cùng"

"Khi nào con bé trở về ?"

Thùy Trang nghi ngờ, nàng híp mắt nhìn cô ta chất vấn, tên đàn ông lỗ mãn hỏi:

"Cô là ai mà hỏi nhiều như vậy ? Chuyện này liên quan gì đến cô ?"

"Chị ấy là Thùy Trang, là chị gái của tôi"

Tên kia nghe vậy quay đầu lại nhìn nàng rồi bỏ đi vào trong nhà. Cô ta lại đi đến cửa cười cười:

"Chắc phải mấy ngày nữa con bé mới về, hay như vậy đi, chị về trước, khi nào con bé trở về em sẽ đưa con bé đến thăm chị"

Thùy Trang cũng không muốn làm khó cô ta, nàng không hỏi chuyện của đứa bé nữa, nàng nhìn bộ dạng lúc này của em gái, Cô ta gầy hơn trước đây khá nhiều, bề ngoài có chút khổ cực, như một người phụ nữ nghèo đến túng quẫn, người ngoài nhìn vào không tin cô ấy nhỏ tuổi hơn Thùy Trang.

"Người kia là ai ?"

"Anh ấy...là chồng của em"

Cô ta lúng túng giải thích, nàng nhíu mày, khẽ cười nhạt, trong lòng đang rất khó chịu. Đôi mắt nàng đảo xuống cái bụng lớn của cô ta, cái bụng căng tròn dưới lớp váy mỏng, có lẽ cô ấy cũng sắp sinh rồi. Cô ta thấy chị gái nhìn vào bụng của mình, một tay cô ta đưa lên đặt lên bụng.

"Em đã có thai...tám tháng rồi"

Nghe xong, Thùy Trang cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nàng lạnh nhạt nhìn cô ta.

"Khi nào con bé về thì gọi cho tôi"

Thùy Trang dứt lời liền quay lưng bỏ đi, cô ta lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của nàng.

Thùy Trang rời khỏi tòa nhà, nàng đi trên đường, trước đây nàng mua căn nhà đó vì an ninh ở đây tốt, cảnh quang cũng thoáng mát, để cho mẹ nàng có thể tịnh dưỡng những ngày tuổi già. Nhưng từ khi bà mất, em gái nàng đã chuyển đến đây cùng người đàn ông ấy. Nhưng ngay lúc nãy, nàng lại thấy nó ngột ngạt đến khó thở, u ám và đen tối như những khu ổ chuột nghèo nàn. Thùy Trang thở dài, nàng đi vào cửa hàng tiện lợi mua ít đồ.

Khi nàng về đến nhà, Lan Ngọc đã đưa mẹ đi khám ở bệnh viện về. Cô thấy nàng đi vào liền đứng lên từ ghế sofa bước tới.

"Cậu đi đâu vậy ?"

"Mình muốn nấu mấy món mà trong nhà không đủ nguyên liệu"

Nàng cười cười rồi giơ cái túi đồ mình vừa mua lên, Lan Ngọc mỉm cười không một chút nghi ngờ, cùng nàng vào bếp nấu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro