Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày 11 tháng 7 năm 2027,

Lan Ngọc ngồi ở phòng làm việc, những ngón tay gõ lên chiếc bàn gỗ, môi mỏng khẽ cười, cô nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên tay, hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cô và nàng kết hôn. Kim ngắn của đồng hồ vừa điểm đến số năm, Lan Ngọc đứng bật dậy mang theo túi xách rời khỏi văn phòng. Cô lái xe đến một cửa hàng hoa, mua một bó hoa hướng dương rực rỡ.

Thùy Trang năm nay đã được bầu làm phó khoa văn học, công việc của nàng bận rộn hơn trước rất nhiều. Hơn năm giờ, Thùy Trang vừa dạy xong, nàng vội vàng rời khỏi phòng học, dưới khuôn viên trường là chiếc xe Porsche đen bóng loáng, Lan Ngọc cả người mặc đồ công sở, trong tay đang ôm một bó hoa hướng dương to nhìn về phía nàng.

Hoa hướng dương, biểu tượng của một tình yêu thầm lặng, lòng chân thành, sự chung thủy, còn là biểu trưng cho niềm tin, hy vọng và luôn hướng về tương lai.

Thùy Trang mỉm cười đi đến nhận lấy bó hoa rực rỡ từ tay Lan Ngọc.

"Thưa tiến sĩ Trang, kỷ niệm ngày cưới, năm sau và nhiều năm sau nữa, chúng ta vẫn luôn vui vẻ như thế này"

Giọng nói dịu dàng và ấm áp của Lan Ngọc làm nàng bật cười. Thùy Trang đưa hoa lên mũi ngửi lấy, Lan Ngọc lấy lại bó hoa, cô nhíu mày.

"Cậu bị dị ứng với phấn hoa, đặc biệt là mấy thứ hoa to như này có rất nhiều phấn, không được ngửi"

"Biết mình dị ứng với phấn hoa nhưng cậu vẫn mua ?"

Thùy Trang nhưỡng mày cãi lại Lan Ngọc.

"Mình thường mua cho cậu hoa baby, không có gây dị ứng, ai bảo cậu thích hoa hướng dương như vậy, hôm nay là dịp đặc biệt nên mới chiều ý cậu một chút"

"Mình thích hoa hướng dương là do ai chứ ?"

Thùy Trang cười cười rồi mở cửa xe ngồi vào, Lan Ngọc cũng ngồi vào trong xe, cô lái xe đến nhà hàng đã đặt trước cùng nàng dùng bữa tối, sau đó lại lái xe về nhà.

Lan Ngọc mới mua một căn hộ mới vào năm ngoái, căn hộ lớn hơn rất nhiều so với nhà cũ mà hai nàng đã ở từ năm nhất đại học. Căn hộ có hai phòng ngủ, nhưng Lan Ngọc lại tận dụng một căn phòng để trưng bày hai bộ váy cưới của các nàng. Thùy Trang thường hay cằn nhằn Lan Ngọc hay làm chuyện phiền phức, cô cũng mặc kệ nàng, mỗi tuần đều chạy vào trong phòng quét dọn qua một lần

Thùy Trang ngồi ở bàn trang điểm sấy tóc, Lan Ngọc nằm nghiêng ở trên giường nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đầy ân ái, cô đang chờ đợi nàng lên giường. Nàng bật cười rồi tắt máy sấy đi đến mép giường rồi ngồi xuống. Lan Ngọc giống như một con mèo bị đói lâu ngày thấy được miếng mồi ngon ngay trước mắt liền vồ lấy. Cô vòng tay ôm eo nàng kéo xuống giường, Thùy Trang bị tóc của cô chọc vào trong cổ liền nhột đến cười thành tiếng.

"Ngọc, từ từ đã, mình có quà muốn tặng cậu"

"Một lát mình xem sau, bây giờ phải làm chuyện trọng đại đã"

Lan Ngọc không cho Thùy Trang thoát ra, cô nằm ở trên nàng, nụ hôn ướt át đi từ môi đến vành tai rồi dần xuống cổ, một bàn tay xấu xa còn di chuyển vào trong váy ngủ để sờ mó lung tung.

Căn phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy rất rõ tiếng hô hấp dồn dập của hai người, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ phác họa hai cái bóng đen nhấp nhô quấn lấy nhau trên bức tường trắng.

Thùy Trang mơ màng nằm ở trên giường, Lan Ngọc đi từ nhà vệ sinh ra, cô lại mở góc chăn chui vào ôm lấy nàng.

"Chẳng phải cậu nói muốn tặng quà cho mình sao ?"

"Ở đầu giường, cậu xem đi"

Giọng Thùy Trang lười biếng, nàng cũng chẳng muốn mở mắt ra, Lan Ngọc đưa tay lấy ở đầu giường một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong là một con dấu nhỏ bằng ngọc màu trắng được khắc tên của cô và một hộp mực màu đỏ. Lan Ngọc sờ vào con dấu, lớp đá ngọc lạnh toát tiếp xúc với đầu ngón tay, cô mỉm cười đóng hộp lại, đặt ở vị trí cũ, lại quay sang ôm lấy Thùy Trang.

"Cậu tự tay làm sao ?"

"Ừm, lần trước đi công tác, mình tự tay khắc một cái cho cậu"

Thùy Trang vẫn lười nhác nhắm mắt nói chuyện, Lan Ngọc hôn lên má nàng.

"Vậy mình phải làm gì đó để cảm ơn cậu rồi"

Lan Ngọc mờ ám nói, Thùy Trang không động đậy, cô lại quấy nàng không cho Thùy Trang ngủ, bàn tay không đứng đắn của Lan Ngọc sờ soạn khắp người nàng. Thùy Trang nhíu mày như có như không đẩy vai Lan Ngọc.

"Mình buồn ngủ"

"Một lần nữa thôi, ngày mai cậu nghỉ hè rồi đúng chứ ? Chúng ta quay về nhà một chuyến"

"Cậu xin nghỉ được sao ?"

Thùy Trang mở mắt ra hỏi, Lan Ngọc cười cười.

"Ừm, nghỉ một tuần"

"Nửa năm rồi chúng ta chưa về, chắc mẹ và em cậu cũng lo lắng lắm"

Thùy Trang cảm khái, gần đây công việc nàng rất bận, Lan Ngọc lại thường phải đi công tác, bà Ninh không thể gọi cho cô nên em gái Lan Ngọc mỗi ngày đều nhắn tin hỏi thăm Thùy Trang. Cô bé đã tốt nghiệp học viện, hiện tại đang làm giáo viên dạy nhạc tại trung tâm âm nhạc, công việc cũng có chút bận, hẳn là mẹ một mình ở nhà sẽ rất buồn chán.

"Vậy nên..."

Lan Ngọc đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của nàng, Thùy Trang mờ mịt nhìn cô không hiểu ý, bàn tay Lan Ngọc lại tiếp tục làm chuyện xấu.

"Làm thôi !"

Cô kéo chăn trùm lên hai nàng, không cho Thùy Trang có đường chạy, nàng lại bị bộ dạng như bị bỏ đói lâu ngày của Lan Ngọc chọc cho phải tỉnh ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro