Chapter 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng năm, một mùa hè đầy nắng, bên bờ cát trắng xào xạc gió, sóng đánh rì rào, mặt biển xanh trong như ngọc. Lan Ngọc đứng từ xa nhìn ngắm lễ đường mà cô tự tay thiết kế rồi lại mỉm cười hài lòng.

Lễ đường nho nhỏ, thảm trắng trải dài hướng ra biển, một sân khấu đơn giản, được trang trí bằng rất nhiều hoa tươi, hai bên lối đi là bàn ghế dành cho khách mời. Ở phía xa xa, Lan Ngọc có thể nhìn thấy mọi người đã ăn mặc thanh lịch, sẵn sàng chuẩn bị đi đến lễ đường.

Cô quay đầu đi vào trong phòng trang điểm cô dâu, Thùy Trang đang ngồi ở bàn trang điểm, nhân viên trang điểm đang giúp nàng đánh phấn, Lan Ngọc đi đến bên cạnh, đứng tựa vào tường nhìn nàng cười, Thùy Trang khẽ nhíu mày.

"Sao cậu còn ở đây, mau đi thay đồ đi"

Bị Thùy Trang cằn nhằn, Lan Ngọc lập tức nghe lời nàng chạy sang phòng bên cạnh để thay áo cưới.

Lúc cô bước ra khỏi phòng, Thùy Trang đã được trang điểm xong, nàng ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc, cô mặc cái váy cưới mà mấy tháng trước đã đặt thiết kế riêng, cũng mẫu hoa văn và đính đá pha lê như chiếc váy cưới của nàng nhưng đơn giản hơn, chân váy suông dài chấm đất, độ phồng rất ít, Lan Ngọc muốn mọi sự xinh đẹp và chú ý đều dành cho Thùy Trang.

Chiếc váy trễ vai, khoe ra xương quai xanh và làn da trắng của Lan Ngọc, dù là váy trắng nhưng Lan Ngọc vẫn gây ấn tượng với vẻ trưởng thành của mình. Thùy Trang nhìn cô đến không nỡ chớp mắt, Lan Ngọc đứng im lặng để nàng ngắm nhìn mình, cô cười gian xảo, thản nhiên nói:

"Cậu thích ngắm lắm sao, tối nay mình cho cậu tha hồ ngắm, không cần phải lộ ra ánh mắt thèm khát như vậy"

Thùy Trang bị trêu chọc đến hai má đỏ ửng, nàng khẽ liếc nhìn nhân viên trang điểm đang thu dọn đồ bên cạnh rồi trừng mắt với Lan Ngọc. Cô đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, mỉm cười tươi tắn mới chịu rời đi tiếp khách.

Năm giờ chiều, khi mặt trời dần xuống núi, ánh nắng không còn gay gắt, để lại một khung cảnh yên bình của bờ biển.

Lan Ngọc đứng ở trên bục sân khấu nhỏ, cô cảm thấy trái tim của mình đập liên hồi, đập như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Dù hai nàng đã bên nhau hơn mười năm nhưng giờ phút này Lan Ngọc muốn cầm chiếc loa phóng thanh và nói cho đám người từng phản đối tính yêu của cô dành cho nàng rằng:

"Cô ấy bây giờ là của tôi. Mấy người đã thấy chưa hả !"

Thùy Trang nâng tà váy, nàng mặc chiếc váy cưới được thiết kế cầu kỳ, cả người toát lên một sự dịu dàng và thuần khiết đến sạch sẽ, nàng bước đến phía cuối lôi đi được trải thảm trắng dẫn đến sân khấu. Mọi người đều bị thu hút bởi sự xinh đẹp của nàng, họ đồng loạt quay đầu nhìn nàng, cả người đang đứng trên sân khấu kia cũng nhìn nàng đến ngây người.

Lan Ngọc đã nhìn thấy nàng mặc chiếc váy này, cũng nàng chụp ảnh cưới nhưng ngay giờ phút thiêng liêng này, Thùy Trang lại xinh đẹp đến diệu kỳ. Dường như ai đó đã nói rất đúng, ngày mà váy cưới của một cô gái chạm đất, chính là ngày nàng xinh đẹp nhất trần đời.

Bản nhạc lãng mạng được ban nhạc bên dưới sân khấu hòa tấu vang lên, tiếng vĩ cầm thánh thót hòa cùng tiếng đàn dương cầm trong trẻo, bầu không khí lúc này càng thêm lãng mạn đến say đắm lòng người. Tiếng gió biển, tiếng lá xào xạc hay tiếng sóng biển đánh vào bờ cũng chẳng thể đánh động được sự bình yên này.

My whole world changed from the moment I met you

And it would never be the same

Felt like I knew that I always loved you

From the moment I heard your name

Everything was perfect, I knew this love was worth it

Our own miracle in the making

And till this world stops turning

I'll still be here waiting and waiting to make that vow that I'll...

I'll be by your side

Till the day I die

I'll be waiting till I hear you say I do

Something old, something new

Something borrowed, something blue

I'll be waiting till I hear you say I do

Thùy Trang đi từng bước trên lối đi nhỏ, Diệp Anh và Tú Quỳnh đứng hai bên rải hoa trắng theo từng bước đi của nàng. Còn có ánh mắt ngưỡng mộ của Quỳnh Nga, gương mặt mừng rỡ của em gái Lan Ngọc, đôi mắt ngấn lệ của hai người mẹ. Lễ cưới mời đến rất ít người, chỉ có những người thân thiết với hai nàng, tuy vắng lặng nhưng rất ấm áp.

Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng rồi thoát ra nơi đôi mắt, nước mắt Thùy Trang rơi xuống, nàng đang bước trên con đường hạnh phúc, con đường dẫn nàng đến trái tim của người nàng yêu, cũng là con đường đưa nàng đến ngôi nhà bình yên cũng người đó.

Lan Ngọc mỉm cười đưa tay trái ra đón nàng, Thùy Trang kìm nén nước mắt, nàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay của cô, bước đến bên cạnh Lan Ngọc. Không cần những lời nói cầu kỳ, không cần những lời hứa suông, cũng chẳng cần người tuyên thệ chứng giám, Lan Ngọc đeo nhẫn cưới vào tay nàng, cô cúi đầu hôn lên mu bàn tay Thùy Trang.

"Thùy Trang, từ ngày hôm nay, chúng ta chính thức là người nhà"

Thùy Trang mím môi, đôi mắt lại rưng rưng nước, nàng lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út bàn tay trái của Lan Ngọc, giọng nói đầy xúc động.

"Lan Ngọc, có nhớ trước đây mình từng nói, mình muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cậu , cậu còn nhớ không ?"

Lan Ngọc đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt nàng, ánh mắt yêu thương và ấm áp, cô khẽ gật đầu.

"Kiếp này để cậu âm thầm theo sau mình lâu như vậy, kiếp sau hãy để mình gặp cậu trước, yêu cậu trước rồi theo đuổi cậu, có được không ?"

Lan Ngọc không trả lời, cô bắt lấy cằm của nàng, nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.

Mẹ Lan Ngọc khịt mũi xúc động, mặc dù bà ấy lời được một đứa con dâu, nhưng cũng hiểu được cảm giác gả con gái đi sẽ cảm động như thế nào. Bà chắc chắn rằng chống của mình ở thế giới bên kia đang rất hạnh phúc khi thấy con gái mình đang hạnh phúc như thế nào. Nhưng bà chỉ tiếc rằng ông ấy sẽ không được dát tay con gái lên lễ đường như bao người cha khác.

..................

Lan Ngọc đưa tay vén mái tóc rối tung của Thùy Trang qua sau tai, nàng vùi đầu trên ngực cô ngủ yên giấc vì mệt mỏi sau khi thân mật. Khi hai cơ thể không một mảnh vải che lấy tiếp xúc vào nhau, Thùy Trang có thể nghe thấy tiếng nhịp đập của trái tim Lan Ngọc, nàng yên tĩnh ngủ bên cạnh cô. Lan Ngọc ôm chặt lấy nàng, sự ấm áp mà Thùy Trang mang lại cũng khiến cô thấy thanh thản, kể từ bây giờ, nàng thật sự đã là người của cô rồi.

Lan Ngọc cúi đầu hôn lên trán nàng, bên ngoài cửa sổ, có một tầng ánh sáng rất nhẹ ở nơi cuối chân trời, mặt trời lại sắp thức giấc, hai nàng đã bình yên mà ở bên cạnh nhau từng ngày từng ngày đến thời điểm bây giờ, sau này vẫn sẽ luôn như vậy, mãi mãi ở cùng một chỗ.

Câu hỏi của Thùy Trang, Lan Ngọc đã sớm có câu trả lời, nếu thật sự là có kiếp sau, cô vẫn sẽ tình nguyện gặp nàng trước, tình nguyện yêu nàng, cũng tình nguyện theo đuổi nàng.

"Vì vậy, cậu cũng phải chờ tôi giống như kiếp này, có được không, Thùy Trang ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro