Chapter 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm, lễ cưới của Ngọc Huyền diễn ra, nàng mặc trên người chiếc váy cưới xinh đẹp lộng lẫy. Trong khi mọi người đều chọn trang phục màu trắng hoặc màu be đến hôn lễ thì Diệp Anh lại mặc cả một bộ trang phục màu đen. Ngọc Huyền cũng không để ý, cả nhóm bạn đang ngồi cạnh nhau nói chuyện cười đùa trong phòng chờ.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, chuẩn bị đến giờ tiến hành hôn lễ, mọi người không làm phiền nữa mà rời khỏi phòng, đi đến nơi cử hành hôn lễ.

Nửa giờ sau, cô dâu xinh đẹp bước trên thảm hoa đi về phía bạn đời của mình. Ngọc Huyền vẫn luôn thích cười, khi này, nụ cười trên gương mặt nàng càng rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nhẫn cưới được đeo vào tay, lời thề cũng đã được nói ra, Ngọc Huyền tung hoa cưới trong tay, Diệp Anh chạy đến bắt lấy rồi nhìn về phía Quỳnh Nga, đưa nó lên vẫy vẫy.

Lan Ngọc ngồi dưới hàng ghế, cô nghiêng đầu sang nói nhỏ vào tai Thùy Trang:

"Mặc dù Diệp Anh bắt được hoa cưới nhưng mình biết, hôn lễ tiếp theo sẽ là của mình và cậu"

Thùy Trang xấu hổ, lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào tay Lan Ngọc, cô chỉ cười cười nhìn nàng. Người khác vẫn luôn nói rằng, ngày hạnh phúc nhất đời của một cô gái là ngày bước vào lễ đường, nhưng với Thùy Trang, chỉ cần người kia là Lan Ngọc, mỗi ngày của nàng đều là ngày hạnh phúc.

......................

Sau kỳ nghỉ lễ, Lan Ngọc đưa Thùy Trang đi đến cửa hàng váy cưới nổi tiếng nhất thành phố.

"Ngọc, sao lại gấp như vậy ?"

Thùy Trang bước khỏi xe, nàng nhìn thấy bảng hiệu sang trọng của cửa hàng đập vào mắt liền quay sang hỏi Lan Ngọc.

"Không gấp, chúng ta đến để đặt váy cưới, thời gian làm cũng phải mấy tháng"

"Đặt ?"

Thùy Trang ngạc nhiên nhìn Lan Ngọc, cô mỉm cười, đưa tay véo nhẹ vào mũi nàng vừa cưng chiều, vừa trêu chọc.

"Cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy ?"

"Đặt váy cưới sẽ mất rất nhiều thời gian, còn sẽ tốn chi phí rất cao"

Nàng khẽ nhíu mày, Lan Ngọc vẫn cười cười.

"Cậu gấp gả cho mình đến vậy rồi sao ?"

Cô hơi cúi đầu, bộ dáng giống như đang trêu chọc một đứa nhỏ, Thùy Trang lườm Lan Ngọc, cô bật cười.

"Đám cưới cũng chỉ diễn ra một lần, mình muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo, váy cưới cũng phải là dành riêng cho cậu và mình"

Lan Ngọc bắt lấy hai bàn tay của Thùy Trang, dịu dàng giải thích với nàng ý định của mình. Nhìn thấy dáng vẻ Lan Ngọc cùng những câu nói ngọt ngào kia, nàng làm sao từ chối được cô. Lan Ngọc kéo tay nàng rồi đẩy cửa kính cửa hàng bước vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro