Ngoại truyện 3 - Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng sớm, thời tiết ẩm ướt và lạnh, cây cối ngoài vườn còn vương lại những giọt sương lóng lánh, Thùy Trang đi dạo phía sau nhà cho những con dê tham ăn một ít cỏ khô. Quỳnh Nga ngồi cạnh bà chủ ở một cái bàn gỗ uống cà phê.

"Bà ở đây một mình không cảm thấy cô đơn sao ?"

Quỳnh Nga thổi vào ly cà phê nóng trên tay, cô ung dung vừa uống cà phê vừa trò chuyện, bà chủ trang trại cười dịu dàng.

"Nếu sợ cô đơn thì bà đã không một mình đến đây !"

"Cháu thấy ở đây thật yên bình nhưng có chút vắng lặng, sao bà không quảng cáo cho khách hàng biết đến ạ ?"

"Mục đích bà xây dựng nơi này là để thư giãn, người đến đây cũng phải là người đang cần sự bình lặng, bà cũng không có mục đích kinh doanh"

Quỳnh Nga gật gù, quả thật cùng là con người như nhau nhưng mỗi cá nhân đều là riêng biệt, hầu hết mọi người đều rất thích không khí hào nhoáng, những nơi tấp nập và vui vẻ, cũng có những người chỉ muốn tách mình ra khỏi thế giới này, đối với họ không phải thế giới này không tốt đẹp, chỉ đơn giản là trái tim của họ đã đủ ồn ào.

Bên ngoài cổng có tiếng xe, Quỳnh Nga quay sang hỏi bà chủ.

"Có khách sao ạ ?"

Bà ấy lắc đầu.

"Bà không nhận được điện thoại đặt phòng trước, để bà đi xem sao ?"

Bà chủ đứng lên đi ra phía cổng, bà ấy nhìn thấy chiếc xe màu đen trước cổng, một người phụ nữ mở cửa bước xuống, bà ấy mỉm cười với bà ấy, lịch sự nói:

"Xin lỗi, chỗ bà đã có khách, các cháu có thể để lại thông tin cho lần sau"

"Chúng cháu đến tìm những vị khách của cô"

Nghe những lời Diệp Anh nói, bà chủ khẽ nhíu mày không hiểu.

"Diệp Anh, cậu đến đây làm gì ? Sao cậu lại tìm ra chỗ này ?"

Bà chủ quay đầu nhìn, phía sau bà là Quỳnh Nga đang hậm hực nhìn Diệp Anh chất vấn. Diệp Anh nhìn thấy cô ấy, hai mắt liền sáng rực lên chạy đến bên hàng rào hét lớn:

"Quả nhiên, tìm được cậu rồi, lần này đừng có trốn nữa"

Diệp Anh trèo qua hàng rào bằng gỗ, Quỳnh Nga tức tốc bỏ chạy. Hai người họ, một người chạy, một người đuổi theo trông không khác gì hai đứa trẻ đang chơi đuổi bắt. Bà chủ mở cổng cho chiếc xe lái vào trong, Lan Ngọc đỗ xe ngay ngắn rồi bước xuống, cô gật đầu chào bà chủ.

"Bà cho cháu hỏi..."

"Cô bé ấy đang ở phía sau, cháu cứ tự nhiên"

Không đợi Lan Ngọc nói hết, bà cụ đã hiểu ý, bà cười cười chỉ ra sân sau căn nhà gỗ. Lan Ngọc nhẹ nhàng cười cảm ơn bà cụ rồi đi tìm Thùy Trang.

Thùy Trang đang ngồi xổm bên cạnh một chú thỏ nâu, nàng nghe thấy tiếng ồn liền ngẩng lên xem có chuyện gì.

Lan Ngọc đứng từ xa nhìn nàng, trái tim Thùy Trang như bay nhảy khỏi lồng ngực của nàng. Lan Ngọc chỉ đứng đó nhìn nàng, Thùy Trang mím môi do dự, nàng không nghĩ Lan Ngọc sẽ tìm ra nơi này, càng không nghĩ cô sẽ đến tận đây tìm nàng.

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lan Ngọc kéo tay ôm vào lòng, cái ôm chứa đựng sự nhớ nhung và ấm áp, Lan Ngọc ôm chặt đến mức nàng cảm thấy nghẹt thở nhưng nó thỏa mãn sự mong mỏi của nàng, cũng thỏa mãn sự trống rỗng trong lòng Lan Ngọc những ngày qua.

"Thùy Trang, cậu là đồ tàn nhẫn ! Sao cậu lại bỏ nhà đi chứ ? Cậu biết mình lo lắng cho cậu như thế nào không, cậu có biết mình nhớ cậu như thế nào không ?"

Lời nói của Lan Ngọc, vừa là ý trách móc nàng, cũng là dỗ dành nàng và nói lên uất ức của cô. Thùy Trang biết bản thân nàng không đúng nhưng ngay lúc này, ở trong vòng tay Lan Ngọc, nàng thật sự cảm thấy ủy khuất, nàng muốn khóc, muốn làm nũng, cũng muốn được cô nuông chiều mình. Nước mắt nàng rơi khỏi khóe mắt, giọng nói run rẩy và nức nở.

"Là cậu bỏ đi trước, cậu đi mà không nói với mình một câu, cũng không nhắn tin hay gọi điện cho mình !"

Lan Ngọc nghe thấy giọng nói yếu ớt và hờn dỗi của nàng, trái tim cô như đang tan chảy, một chút chua xót xen lẫn với sự ngọt ngào, cô vỗ nhẹ vào lưng nàng để dỗ dành. Hai người lặng lẽ đứng ôm lấy nhau, như thế giới này chỉ có nàng và cô, mặc kệ hai người kia đang bát nháo ầm ỉ chạy xung quanh.

Một lúc sau, Lan Ngọc buông nàng ra, cô bắt lấy vai nàng, nâng cằm nàng để đôi mắt xinh đẹp như mặt hồ mùa thu ấy nhìn vào cô.

"Thùy Trang, mình không nên bỏ đi mà không nói với cậu một tiếng, chúng ta có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, chỉ khi không còn cách nào để xử lý, người ta mới bỏ cuộc mà quay đi. Mình hứa với cậu sau này sẽ không như vậy nữa, cậu cũng phải hữa với mình, không được trốn tránh mình nữa, có được không ?"

Thùy Trang khẽ gật đầu, Lan Ngọc đưa tay lau nước mắt trên má nàng, lại ôm nàng vào lòng. Thùy Trang vùi đầu vào cổ Lan Ngọc, nàng vòng tay ôm lấy eo của cô, giọng nói nhỏ nhẹ, thút thít:

"Ngọc, mình xin lỗi, mình không nên che giấu cậu chuyện quan trọng như vậy"

Lan Ngọc không nói gì, cô chỉ dịu dàng vỗ lưng nàng để an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro