Ngoại truyện 3 - Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rời khỏi nhà, Lan Ngọc đưa Thùy Trang đến trại trẻ mồ côi, nơi mà bé Minh được gửi đến. Nàng tức tốc chạy vào bên trong gặp viện trưởng, bà ấy đưa nàng đến một lớp học, bên trong có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa, ở trong một góc lớp học, có một một đứa nhỏ ngồi đó đang lẳng lặng nhìn những đứa trẻ khác chơi đùa. Ngoài hình Ngọc Minh giống nàng nên vừa nhìn vào, Thùy Trang đã lập tức nhận ra cô bé.

Lan Ngọc hỏi viện trưởng về thủ tục nhận nuôi đứa trẻ, bảo mẫu dẫn theo Ngọc Mình ra gặp Thùy Trang, cô bé cúi gằm mặt, trông rất nhút nhát và sợ hãi. Nàng ngồi xổm trước mặt đứa bé, mỉm cười xoa đầu nó.

"Bé Minh còn nhớ dì không ?"

Cô bé ngẩng mặt lên nhìn nàng, đôi mắt to tròn ngây thơ ấy phản chiếu gương mặt nàng, nhưng là một hình ảnh rất xa lạ trong tâm trí đứa bé. Thùy Trang lại thở dài, lại nói với cô bé:

"Con có muốn về nhà cùng với dì không ?"

Đứa trẻ vẫn im lặng nhìn nàng, có lẽ cô bé không biết được tình huống như thế này phải đối mặt ra sao ? Con bé còn quá nhỏ đã bị bỏ rơi, bây giờ liệu có nên tin tưởng một người xa lạ hay không ?

Lan Ngọc đi đến bên cạnh nàng, Thùy Trang xoa đầu cô bé một lần nữa rồi đứng dậy.

"Viện trưởng nói cần chuẩn bị vài giấy tờ để nhận nuôi đứa trẻ. Phải mất vài ngày chúng ta mới có thể đón con bé về nhà được"

Hai người đồng thời cúi đầu nhìn đứa nhỏ sáu tuổi trước mặt, cô bé vẫn cúi mặt không dám ngẩng đầu lên, cả hai nàng lại cùng lúc thở dài nhìn nhau. Thùy Trang cúi người đặt tay lên vai cô bé.

"Con đợi dì nha, vài ngày nữa dì sẽ đến đón con"

Cô bé vẫn im lặng, hai ngón tay bối rối và sợ hãi mà sờ lấy vạt áo. Lan Ngọc và Thùy Trang tạm biệt cô bé rồi rời đi, cô bé theo bảo mẫu đi vào lớp học, đi vài bước, cô bé ngoái đầu lại nhìn về phía hai người xinh đẹp và dịu dàng vừa rồi, trong ánh mắt lúc này lại dâng lên một hy vọng mong manh.

............

Sáng ngày thứ ba, thủ tục nhận nuôi đã xong. Lan Ngọc lái xe đến cô nhi viện để đón Thùy Trang và Ngọc Minh.

Từ ngã tư, cô đã nhìn thấy Thùy Trang đứng trước cổng cô nhi viện, bên cạnh nàng là một đứa nhỏ đang nắm chặt lấy bàn tay của nàng. Khóe môi Lan Ngọc bất giác cong lên, cô tấp xe vào lề, Thùy Trang mở cửa sau bế đứa trẻ ngồi vào xe, hai nàng đã mua một cái ghế ngồi ô tô cho cô bé. Khi đã cài dây an toàn cho cô bé xong, Thùy Trang mới quay lại ghế phụ ngồi vào, Lan Ngọc quay lái xe một mạch về nhà hai nàng.

Chiếc xe lái vào bãi đậu xe, Thùy Trang dắt tay cô bé theo hai nàng vào nhà. Cô bé bước vào căn nhà rộng lớn liền cảm thấy hoảng sợ, cô bé khép nép bám theo Thùy Trang. Cô và nàng ngồi xuống ghế sofa nghỉ mệt, cô bé bối rối đứng một bên, Thùy Trang kéo cô bé đến ngôi giữa hai người, dịu dàng nói:

"Ngọc Minh, từ bây giờ sẽ là nhà của con"

Cô bé ngẩng đầu nhìn gương mặt hiền lành của Thùy Trang, sau đó lại quan sát một vòng căn nhà rộng lớn, ấp úng một lâu cô bé mới dám hỏi nàng:

"Sẽ không cần quay về cô nhi viện sao ?"

Thùy Trang đau lòng nhìn cô bé, nàng ôm cô bé vào lòng, vỗ lưng cô bé.

"Không cần về đó nữa, sau này sẽ không bao giờ đến đó nữa"

Cô bé nghe thấy lời này liền mừng rỡ, cô bé vừa lúng túng vừa không biết nên thể hiện lòng biết ơn ra sao. Cô bé vòng tay ôm lấy nàng thật nhẹ nhàng.

"Con cảm...cảm ơn dì !"

Thùy Trang mỉm cười gật đầu, Lan Ngọc đột nhiên bế cô bé nhấc bổng lên rồi đặt lên đùi mình.

"Sao lại là dì ?"

Lan Ngọc cúi đầu nói, cô bé bối rối không hiểu, chỉ đưa đôi mắt to tròn và gương mặt ngây thơ nhìn vào Lan Ngọc. Cô chỉ vào Thùy Trang rồi nói:

"Sau này, cậu ấy sẽ là mẹ của con, con phải gọi cô và Thùy Trang là mẹ"

Cô bé càng nghe lại càng thẹn thùng, cô bé cúi đầu, chỉ dám đưa đôi mắt trong veo nhìn nàng, hàng mi cong như búp bê chớp chớp làm cho Thùy Trang mủi lòng.

"Không cần gấp, chúng ta từ từ làm quen, có được không ?"

Thùy Trang mỉm cười, Lan Ngọc nhướng mày cười cười với nàng.

"Ngày mai mẹ sẽ đi mua quần áo mới cho con, có được không ?"

Thùy Trang cúi đầu, dịu dàng nói với cô bé, ánh mắt cô bé sáng rực lên nhưng vẫn cố kiếm chế không dám thể hiện ra ngoài, cô bé liên tục gật đầu. Lan Ngọc bật cười rồi xoa cái bụng cô bé.

"Con đói chưa ? Chúng ta đi ăn nhé ! Con muốn ăn gì nào ?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc rồi lại nhìn Thùy Trang, nàng gật đầu, cô bé liền ngỏ giọng nói với Lan Ngọc.

"Con muốn ăn gà rán"

"Được, vậy cả nhà chúng ta sẽ đi ăn gà rán nhé !"

Lan Ngọc mỉm cười chấp nhận, cô bé vui đến mức không thể giấu được nụ cười, tay phải nắm tay mẹ Ngọc, tay trái nắm tay mẹ Trang, một ngôi nhà ba người cùng đi đến cửa hàng gà rán như mong muốn của cô bé. Ánh mắt cô bé chứa đầy hạnh phúc và tự tin mà trước giờ cô bé chưa từng có được.

Tái bút:

Yeah, đây là phần cuối của FIC này rồi, sốp cũng xin cảm ơn mọi người đã vui vẻ đón nhận FIC này. Vì là cuối tháng và sắp nghỉ lễ nên sốp quyết định xả hết hàng tồn kho đi nghỉ lễ sớm.

Và sốp cũng xin thông báo trong ba ngày nghỉ lễ sắp tới, sốp xin phép được ngừng đăng tải những chương mới của 4 FIC còn lại. Một phần vì cũng muốn nghỉ ngơi, một phần muốn xem lại bản thảo và nghĩ ý tưởng cho những chương tiếp theo. Còn tối nay vẫn sẽ đăng bình thường nha mọi người !

Mong mọi người thông cảm cho quyết định này của sốp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro