Chương 1: Bí mật nhỏ của Boss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Lâm căng thẳng quan sát người đàn ông ngồi đối diện. Mỗi một cái cau mày hay một nét mặt của người đó đều làm anh thêm khẩn trương, chỉ sợ có gì sai sót làm người đó không hài lòng. Mặc dù đã làm trợ lý cho vị Kỷ tổng này gần ba năm nhưng anh vẫn không thể nắm bắt được tính cách của người này. Trong mắt mọi người ở công ty, Kỷ tổng là người ôn hòa, lịch sự lại luôn có phần xa cách cũng là người rất nghiêm khắc trong công việc. Bản kế hoạch dự án khu nghỉ dưỡng liên hợp mà Kỷ tổng đang cầm trong tay đã là bản dự án thứ năm được đề ra trong tuần này. Nếu còn không đáp ứng được yêu cầu có lẽ Mạc Lâm anh nên chuẩn bị sẵn đồ đạc để về quê.
Cạch....

Tiếng mở cửa phá tan không khí căng thẳng trong phòng.
Mạc Lâm giật mình nhìn ra phía cửa. Chỉ thấy một chú chó Golden Retriever trong miệng mang theo một cái bát chạy về phía này. Sau đó là hai cái đầu heo màu hồng. Mạc Lâm chớp mắt nhìn lại. Không sai, đúng là một đôi dép trong nhà phía trên có gắn hình cái đầu heo màu hồng. Nhìn lên phía trên một chút, lại một cái đầu heo màu hồng đập vào mắt Mạc Lâm. Mạc Lâm cười thầm trong bụng. Anh thật muốn nhìn xem một chút dáng vẻ của cái người là fan cuồng của chú heo Pink này ( chú heo Pink là một nhân vật trong hoạt hình gấu Poo nổi tiếng đó mọi người). Nhìn thấy rồi lại khiến Mạc Lâm ngơ ngẩn. Anh thật không biết phải dùng từ nào để nói về người trước mắt.

Một chữ là đẹp, hai chữ là rất đẹp, ba chữ là rất rất đẹp, bốn chữ là không thể đẹp hơn.

Đứng ngoài cửa là một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi. Mái tóc nâu dài hơi rối. Khuôn mặt trái xoan đúng chuẩn, làn da trắng nõn mịn màng, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng, đôi mắt tím nhắc người ta nhớ đến những trái nho Pinot noir vùng Bourgone nước Pháp ẩn dưới hàng mi cong dài.

Mắt tím?! Đó chẳng phải màu mắt hiếm có nhất trên thế giới sao? Nghe đâu chỉ có những người trong gia tộc Bourgundy ở miền đông nước Pháp mới có màu mắt này. Cô gài này chẳng lẽ.... là người thuộc dòng họ Bourgundy? Không đúng. Người ta nói rằng gia tộc Bourgundy là hoàng thân nước Pháp. Mang trong mình dòng máu thuần Âu . Bởi thế mà những người trong gia tộc này luôn mang dáng vẻ đặc trưng của quí tộc phương Tây. Nhưng dáng vẻ cô gái kia hình như không giống lắm. Khuôn mặt tựa hồ như có bảy phần phương Đông pha lẫn ba phần phương Tây. Giống như là con lai vậy. Điều này có thể xảy ra sao? Nghe đồn, luật lệ gia tộc Bourgundy chỉ cho phép những người trong tộc kết hôn với nhau hoặc với những người thuộc các gia tộc hoàng thân khác để duy trì dòng máu thuần của mình. Giờ Mạc Lâm nhận ra một điều rằng mấy lời thổi chẳng có cái nào là đúng cả. Điều này có thật sự đúng? Bởi lẽ có một bí mật nhỏ về đôi mắt tím ấy chỉ có một người biết....

Cô gái đứng ở cửa có vẻ vẫn còn ngái ngủ. Cô đưa tay che miệng ngáp một cái thật dài, sau đó lại chớp chớp đôi mắt tím xinh đẹp, cố gắng để tỉnh táo lại một chút. Cô ấy cứ thế lướt qua phòng khách, dường như không phát hiện ra sự tồn tại của Mạc Lâm, đi thẳng vào bếp, giống như đây chính là nhà cô ấy vậy.

Mạc Lâm quay trái quay phải, lại nhìn người đàn ông đối diện đang xoa xoa đầu chú chó dưới chân, xác định người đó chính là Boss của anh và đây là nhà của Boss. Anh hoàn toàn không vào nhầm nhà. Theo boss ba năm anh chưa từng thấy một cô gái nào xuất hiện bên cạnh boss chứ đừng nói là bạn gái. Vậy cô gái đó là ai? Trong đầu Mạc Lâm có một dấu chấm hỏi to đùng. Nhưng anh nào có gan mà đi hỏi sếp để giải đáp thắc mắc. Đùa gì chứ anh còn chưa muốn bị đuổi việc. Vì thế bạn Mạc Lâm nhát gan chỉ có thể ngồi im lặng một bên mà quan sát tình hình.

Từ lúc cô gái ấy bước vào nhà, Kỷ Ngôn Thần cũng chính là Kỷ tổng trong miệng bạn Mạc Lâm chưa từng ngẩng đầu nhìn lấy một cái mà vẫn chăm chú đọc tập tài liệu trong tay cho đến khi có một quả cầu lông màu vàng chạy đến cọ cọ vào chân anh, lại dùng cái lưỡi của mình liếm liến tay anh, sau đó lấy mõm đẩy cái bát về phía anh, Kỷ Ngôn Thần mới buông tài liệu trong tay xuống. Anh xoa xoa bộ lông mềm mại của nó hỏi:

"Bánh Bao, cô chủ mày lại quên mua đồ ăn cho mày rồi đúng không?"

Bánh bao gâu một tiếng giống như trả lời câu hỏi của Kỷ Ngôn Thần.

Kỷ Ngôn Thần cầm lấy cái bát của Bánh Bao đi về phía nhà bếp. Bánh Bao cũng nhanh chóng chạy theo phía sau, bỏ lại một mình Mạc Lâm không hiểu gì ngơ ngác ngồi trong phòng khách.

Kỷ Ngôn Thần lấy đồ ăn cho Bánh Bao sau đó quay lại nhìn cái người đang gặm táo bên bàn bếp lắc đầu.

Kỷ Ngôn Thần giật lấy quả táo còn đang gặm dở trên tay Lương Bình , mặc kệ ánh mắt giận dữ của cô. Sau đó lại đặt vào tay cô một ly sữa cùng hai lát bánh mì.

"Bữa sáng không nên ăn táo. Ăn cái này đi."

" Không muốn ăn "– Lương Bình cau mày nhìn đồ ăn trong tay lại nhìn quả táo đang gặm dở trong tay Kỷ Ngôn Thần, giọng nói có vẻ như đang giận dỗi – "Tôi muốn ăn táo".

Sau đó lại vươn tay ra muốn đoạt lại quả táo kia. Nhưng Kỷ Ngôn Thần làm sao để cô được như ý. Anh nhẹ nhàng tránh đi bộ móng vuốt đang chụp về phía mình, nhướng mày nhìn cái kẻ không nghe lời kia, bình tĩnh cất giọng:

" Thật không ăn? Không nghe lời phải không?... Được rồi, tối hôm qua dì Mai gọi điện nói rằng cả ngày không thể liên lạc được với em làm cho Lương gia gia rất tức giận, gia gia còn nói là mấy ngày nữa muốn tôi đưa gia gia đến gặp viện trưởng của em...Em nói xem tôi có nên giúp không?"

Uy hiếp. Rõ ràng là trắng trợn uy hiếp mà. Lương Bình vô cùng tức giận trừng mắt nhìn gương mặt tuấn tú kẻ đối diện. Nhưng mà tức giận thì làm được gì? Ai chẳng biết ông nội cô vô cùng tin tưởng lời nói của kẻ này. Chỉ cần hắn nói một câu, không thể nghi ngờ là cô sẽ bị ông nội lôi cổ về nhà, không cho tiếp tục làm việc ở bệnh viện nữa. Mà một khi ông nội cương quyết thì chắc chắn đến lúc đó sẽ không có bệnh viện nào dám nhận cô, cô chỉ có một con đường duy nhất là từ bỏ dao mổ về làm một thiên kim suốt ngày loanh quanh cười cười nói nói với cái đám nhà giàu giả dối ấy. Chỉ nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi.

Kỷ Ngôn Thần nhìn sắc mặt thay đổi lúc xanh lúc trắng của Lương Bình, biết lời đe dọa của mình đã có tác dụng. Khẽ kéo khóe môi tạo ra một nụ cười ranh mãnh, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra một tia sáng của kẻ đi săn đã bắt được con mồi. Tội nghiệp cho ai đó ngu ngốc không nhận ra mình đã rơi vào bẫy của cáo già.

Trong đầu loạn chuyển trăm ngàn ý nghĩ, sau khi cân nhắc tất cả các tình huống có thể xảy ra, Lương Bình chỉ đành chấp nhận hạ mình năn nỉ cái tên bại hoại đáng ghét nào đó. Haizz! biết làm sao được. Tự tôn không thể quan trọng bằng tự do.

"Này, Kỷ bại hoại...à không...Kỷ Ngôn Thần, chúng ta thương lượng một chút được không. Chuyện đi gặp viện trưởng, anh có thể ...ừm...không giúp ông nội được không? Coi như tôi nợ anh một lần, sau này nhất định sẽ trả lại."

" Làm vậy tôi thấy rất có lỗi với Lương gia gia" – Kẻ bại hoại nào đó bày ra bộ dáng áy náy.

" Không có, không có. Anh cũng biết ông nội tôi tuổi đã cao đi đường xa đến đây chắc chắn là rất mệt mỏi. Anh ngăn không cho ông nội đến đây gặp viện trưởng là để tốt cho ông thôi."

" Thật vậy không? Nhưng tôi vẫn cảm thấy...."

"Tất nhiên điều tôi nói là thật rồi' - Lương Bình vội vàng cắt ngang – "Tôi là bác sĩ, tôi nói không tốt thì là không tốt. Chỉ cần anh nói ông nội tôi nhất định sẽ nghe lời anh, không đến đây nữa."

"Giúp em tôi không được cái gì lại rất có lỗi với gia gia" – Kỷ bại hoại tiếp tục bày ra bộ dáng " có lỗi với người lớn".

Thấy Kỷ Ngôn Thần bày ra bộ dáng do dự, Lương Bình quyết định phải " tiên hạ thủ vi cường" để hắn giúp mình. Vì cuộc sống tự do đành hy sinh bản thân vậy.

" Anh giúp tôi lần này coi như tôi nợ anh, sau này có việc gì anh có thể tìm tôi."

Bộ dạng Kỷ Ngôn Thần có vẻ như vẫn còn phân vân. Lương Bình lại tiếp tục:

" Sau này tôi cũng sẽ không chống đối lại anh. Được rồi tôi sẽ giúp anh dọn nhà nữa, giặt quần áo tôi cũng làm, có thời gian tôi cũng sẽ nấu bữa tối."

Khóe môi tràn ra ý cười hài lòng. Trong đôi mắt cũng là đắc ý giống như hồ ly đạt được mục đích, Kỷ Ngôn Thần hỏi lại:

"Em sẽ nghe lời tôi?"

" Đúng!" – Lương Bình trả lời, bộ dạng như tráng sĩ ra trận.

" Được rồi, tôi sẽ giúp em lần này, coi như em nợ tôi. Phải nhớ những gì hôm nay em nói. Bây giờ thì ăn bữa sáng đi, đồ ăn nguội cả rồi."

Kỷ Ngôn Thần nhìn cái người vì tức giận và không cam lòng phồng mang trợn mắt cắn miếng bánh mì mà dở khóc dở cười. Anh chỉ là muốn tốt cho cô nhưng cô gái này lúc nào cũng muốn chống đối lại anh. Kỷ tổng của tập đoàn   Đế Cảnh  làm mưa làm gió trên thương trường lại không biết phải đối phó thế nào với cô gái trước mắt. Cô thật là do ông trời phái đến để làm khó anh mà.

Kỷ Ngôn Thần ngồi xuống bên cạnh Lương Bình, đưa tay vuốt vuốt mấy lọn tóc rối trên trán cô lại dặn dò:

" Chiều nay tôi đi công tác, ba ngày nữa sẽ về. Nhớ ra sân bay đón tôi, tôi sẽ báo cho em chuyến bay. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn mấy ngày tới, nhớ ăn uống đúng giờ. Đồ ăn của Bánh bao cũng trong tủ, nhớ phải cho nó ăn nữa. Nghỉ ngơi cho tốt, công việc ở bệnh viện lúc nào cũng thế, đừng có lúc nào cũng làm việc mà không chăm sóc tốt cho mình. Mấy ngày tôi không ở đây thì ngoan ngoãn một chút."

" Biết rồi, biết rồi. Tôi sẽ nhớ. Anh không cần giống như bà má già vậy đâu."

Kỷ Ngôn Thần thở dài trong lòng. Không biết là cô gái này sẽ nhớ được bao nhiêu điều. Lại còn dám nói anh là "bà má già", đợi sau này đến lúc thích hợp anh sẽ tính sổ với cô, cả vốn lẫn lãi.

Mạc Lâm há hốc mồm nhìn một màn trong bếp. Đó...đó....đó thật sự là Boss của anh sao? Anh không nhìn nhầm chứ? Boss mà cũng có lúc dịu dàng như vậy? Boss mà cũng có lúc quan tâm người khác như vậy? Trong đôi mắt đen thâm trầm ấy cũng có lúc xuất hiện tia sáng ấm áp kia sao? Boss mà không tức giận khi bị người ta gọi là " bà má già"? Ông trời, rốt cuộc chuyện này là sao? Mạc Lâm anh không phải gặp ảo giác do áp lực công việc đó chứ?

Mạc Lâm đưa tay nhéo một cái thật mạnh vào đùi mình. Oa..đau quá. Thế thì tất cả những chuyện anh nhìn thấy kia hoàn toàn là thật. Không biết mấy nữ nhân viên trong công ty khi biết chuyện sẽ thế nào nhỉ. Phải biết Kỷ tổng là người được rất nhiều nữ nhân viên thầm thương trộm nhớ. Mà đâu phải nữ nhân viên trong công ty đâu còn có rất nhiều tiểu thư của các tập đoàn lớn lại có cả các nữ minh tinh nữa chứ. Chỉ là Kỷ tổng bình thường ôn hòa, lịch sự nhưng sâu trong đôi mắt lại toát ra sự lạnh lùng cùng kiêu ngạo không cho phép kẻ khác đến gần. Vì thế dù có rất nhiều người thầm mến Kỷ tổng nhưng lại không có một ai dám bày tỏ.

A! hình như lúc trước cũng có một tiểu thư nào đấy dũng cảm bày tỏ với boss. Không biết hai người nói chuyện gì mà vị tiểu thư đó sắc mặt xanh mét rời khỏi, thậm chí lúc rời đi bước chân còn lảo đảo suýt ngã. Từ đó về sau, không còn thấy cô gái nào quấn lấy Boss nữa. Hại anh với mấy nhân viên trong công ty cho rằng Boss có vấn đề. Giờ thì anh đã hiểu rồi. Boss của anh hoàn toàn bình thường. Nếu nói là có vấn đề có lẽ vấn đề duy nhất là Boss đã có người đặc biệt. Mà cô gái này so với bất kỳ cô gái nào khác chắc chắn chỉ hơn chứ không có kém. Như vậy bảo làm sao Boss còn chú ý được đến ai.

" Trợ lý Mạc chuẩn bị đi."

Tiếng nói từ tính vang lên bên tai kéo ba hồn bảy vía đang chu du bên ngoài của Mạc Lâm quay về. Không biết từ lúc nào mà Boss đã quay trở lại phòng khách. Còn có cả cô gái đó nữa.

Lương Bình giờ mới chú ý trong phòng còn có một người nữa. Cô nở nụ cười chào hỏi Mạc Lâm:

" Xin chào, tôi là Lương Bình. Rất vui được gặp anh."

Cô ấy thật xinh đẹp, khi cười lên bên má xuất hiện núm đồng tiềm thật sâu, đôi tím cong cong như tỏa ra hương rượu ngọt ngào làm người ta ngây ngất. Xoát một cái,  Mạc Lâm đỏ bừng cả mặt, lắp bắp mãi mới nói được một câu:

" Chào...chào cô Lương. Tôi, tôi là Mạc Lâm, trợ lý của Kỷ tổng, lần đầu gặp mặt."

Nói xong lại cảm thấy gió lạnh ở đâu thổi tới. Rõ ràng là giữa tháng ba tiết trời ấm áp lại như ở giữa tháng Chạp rét cắt da cắt thịt. Mạc Lâm rùng mình quay lại. Đối diện là đôi con ngươi đen rét lạnh của đại Boss lại hốt hoảng quay đi, tiếp tục thu dọn tài liệu trên bàn, không dám nhìn cô Lương nữa.

Lương Bình vẫy vẫy tay gọi Bánh Bao ở trong bếp, sau đó quay lại nói với Mạc Lâm:

"Không làm phiền nữa, chúng tôi đi trước."

Mạc Lâm lại cảm thấy nhiệt độ giảm thêm vài độ, sắp đóng băng anh lại rồi. Cô Lương, làm ơn, tôi chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình thôi mà.Mạc Lâm miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc chào tạm biệt với Lương Bình. Kỷ Ngôn Thần tiễn cô ra cửa, lại dặn dò mấy câu sau đó mới yên tâm để cô rời đi. Lúc đó, Mạc Lâm còn thoáng thấy cô Lương mở cửa bước vào căn hộ đối diện. Ở căn hộ đối diện sao? Chậc chậc, Boss hành động cũng thật nhanh.

Một lát sau Kỷ Ngôn Thần và Mạc Lâm cùng rời khỏi căn hộ của Kỷ Ngôn Thần, bắt đầu ba ngày công tác mà sau này gọi là quá khứ bi thương nhất trong cuộc đời anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro