Chương 1: Mười sáu năm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm. Bầu trời đen huyền không một gợn mây. Ánh trăng tròn vằng vặc hờ hững treo trên ngọn cây cuối khu rừng già. Những thân cây to sừng sững đứng san sát vào nhau, che khuất đi ánh sáng mờ nhạt của trăng đêm rằm. Trên vài thân cây, dây leo mọc chằng chịt, chúng quấn chặt lấy thân cây chủ mà vươn lên, tưởng như khó có thể tách rời. Thỉnh thoảng, từ đâu đó vọng ra vài tiếng kêu nhỏ, cũng chẳng biết là do loài động vật nào lên tiếng cả. Tiếng kêu ấy chỉ thỉnh thoảng vang lên, rồi lặp đi lặp lại, giống như đang ru ngủ cả khu rừng. Khung cảnh yên bình đến mức có thể khiến cho người ta tức cảnh mà sinh tình.

Nhưng đâu đó tại khuất tầm nhìn, một người phụ nữ đầu đầy mồ hôi đang dựa vào một gốc cây nghỉ tạm. Lê Hồng ngước nhìn vầng trăng sáng rọi qua những kẽ lá nhỏ, tay nàng không ngừng vuốt ve phần bụng nhô cao của mình, nơi đang chất chứa một sinh mệnh sắp sửa ra đời. Nàng cố gắng tập trung tư tưởng nhìn ngó xung quanh, nhưng mọi thứ nàng nhìn thấy chỉ là bóng đêm bao vây lấy thân thể gầy gò của nàng. Chẳng hiểu sao, nàng cảm thấy an tâm lạ thường, trái tim đập thình thịch cũng được dịu đi đôi chút, cảm giác nôn nao trong cơ thể cũng dần dần giảm bớt. May quá, bọn chúng vẫn chưa đuổi đến đây!

Thế rồi, một cơn đau buốt truyền đến từ dưới chân, đôi bàn tay gầy guộc của nàng nắm chặt lấy chiếc áo tứ thân màu trắng mỏng manh, gân xanh nổi lên vô cùng rõ ràng. Cơn gió lạnh cắt ra cắt thịt thổi tới từng đợt rét buốt khiến cho bụng nàng càng đau hơn, sự đau đớn đó đang ngày càng dày vò thân thể yếu ớt này.

Từ phía xa, tiếng sói tru vang lên, phá vỡ không khí im lặng của khu rừng. Lê Hồng giật thót mình, gắng gượng rướn cổ lên nghe ngóng. Nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây, tiếng động vật kêu mà thôi. Nàng thở dài, lại tiếp tục xoa xoa bụng mình. Lại một cơn đau ập tới. Cơn đau lần này còn khó chịu hơn trước gấp nhiều lần. Mái tóc đen dài của Lê Hồng bết dính, từng giọt mồ hôi chảy xuống hai bên má, rồi xuống cổ, và xuống cả gốc cây nơi nàng nằm. Đột nhiên, một tiếng bựt rất nhỏ làm cho nàng bàng hoàng. Nàng mở mắt kinh ngạc, tiếng động này không phải từ nơi khác mà là từ chính trong thân thể của nàng. Sau đó, một chút nước chảy ra phía dưới bụng nàng, tiếp theo là tiếng nước ồ ạt chảy ra không ngừng. Mùi tanh nồng xộc lên mũi, Lê Hồng vừa lo vừa sợ, khiến cho cơn đau càng ngày càng dài, càng ngày càng lớn hơn. Nàng có thể cảm nhận được sinh linh bé bỏng của mình đang muốn chui ra khỏi thân thể của người mẹ này.

"A...!" Mặc dù đã cố gắng đè nén tiếng kêu thất thanh của mình, nhưng tiếng thét nho nhỏ vẫn truyền qua kẽ răng của nàng. Nàng gắng gượng cắn chặt răng chỉ sợ rằng một âm thanh của mình sẽ dẫn bọn lính tráng đuổi tới.

Ý thức của nàng dần dần tan rã, đôi mắt mờ đi bởi mồ hôi và nước mắt. Cơn đau vẫn tiếp tục hoành hành không ngừng nghỉ, có lúc lại dồn dập liên tiếp. Chính vào cái lúc nguy cấp đó, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Nàng tỏ ra kinh hoàng, muốn vực dậy thân thể đã chẳng còn sức lực này. Tuy đôi mắt của nàng không còn nhìn thấy rõ ràng nữa, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được người đó đang chạy tới gần. Không, nàng không hể để bọn họ cướp lấy đứa con của nàng! Nàng phải trốn đi thật xa, càng xa đất An Sinh càng tốt. Nhưng thân thể lại không nghe theo lý trí của Lê Hồng , nó vẫn không chịu động đậy, mặc cho nàng thầm cầu xin không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, Lê Hông buộc phải buông xuôi tất cả, ý thức của nàng tan rã theo từng nhịp chân của bóng hình ấy.

~~~~~~~

Tiếng sáo vọng ra lại đâu đó khiến cho Lê Hồng tỉnh giấc. Nàng mở to đôi mắt nặng trĩu của mình, cố gắng nhìn ngó xung quanh. Nàng đang nằm trên một tấm phản gỗ cứng ngắc, như ít nhất còn dễ chịu hơn so mặt đất gồ ghề trong khu rừng già. Chiếc mái rơm đã chẳng biết trải qua bao nắng mưa, một vài chỗ đã bị thủng từ lâu mà chẳng có người kịp vá lại.

Cơn đau phía dưới chân kéo suy nghĩ của Lê Hồng trở về hiện thực. Nàng nhíu mày, kí ức của ngày hôm qua ào ạt hiện ra trong đầu. Đúng rồi, nàng đang chạy trốn khỏi quân lính của phủ An Sinh. Nàng còn phải bảo vệ đứa con trong bụng mình. Đúng rồi, con nàng, con của nàng đâu?

Theo bản năng nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy nơi mà vốn dĩ đứa trẻ sắp chào đời của nàng cư ngụ, giờ đây đã không còn dấu hiệu của một sinh linh nào cả. Thay vào đó là một chiếc chăn dày ấm áp truyền hơi ấm lên khắp toàn thân nàng. Lê Hồng hoảng hốt đưa tay lên xoa xoa bụng. Trong đầu chỉ có một câu hỏi duy nhất: Con của nàng đâu?

Cánh cửa gỗ trong phòng bật mở, Lê Hồng giật mình quay đầu. Một thanh niên cao lớn từ từ đến gần nơi nàng nằm. Phải mất một lúc lâu nàng mới nhìn rõ được diện mạo của người này. Chỉ cần nhìn qua tướng mạo của cậu cũng biết cậu là một thợ săn quanh năm sống với núi rừng. Thân mình người thanh niên cao lớn như một con gấu, nước da sậm màu bởi những ngày phơi nắng phơi gió. Khuôn mặt cậu hệt như một bức tượng khắc, ngũ quan rất rõ ràng. Mỗi bước chân cậu đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại có phần kiên định vững chãi.

"Vị phu nhân này, cô có cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?". Giọng của người thanh niên sang sảng hỏi Lê Hồng. Cậu bước đến bên phản, lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ, rồi khẽ lau lớp mồ hôi mỏng trên mái tóc đen của nàng.

Nàng yếu ớt hỏi, cổ họng khô khốc phát ra từng tiếng, nghe giống như đang rên rỉ: "Con...con tôi..."

Người thanh niên mỉm cười, lúm má đồng tiền hiện lên sâu hoắm: "Phu nhân yên tâm, mẹ tôi đang chăm sóc cho bé. Chúc mừng cô, là một đứa bé gái rất đáng yêu." Nói rồi, cậu đỡ Lê Hồng dậy, để nàng dựa vào chiếc gối tựa bằng tre duy nhất trong nhà.

Lê Hồng vừa nghe tin con mình đã bình yên ra đời, sự lo lắng trong lòng vơi đi nhiều. Nàng im lặng mồi hồi, rồi rụt rè hỏi: "Cảm ơn cậu."

Chàng thanh niên lại cười rạng rỡ: "Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu, thứ cô cần cảm ơn là chiếc giỏ trúc kia kìa". Vừa nói, tay cậu vừa chỉ vào chiếc giỏ trúc bằng tre cũ kĩ trong góc phòng. "Nhờ bỏ quên nó trong rừng mà tôi tìm thấy mẹ con chị đó".

Thì ra, lúc người thanh niên này đi săn thú vật vào sáng sớm, cậu đã bất cẩn bỏ quên giỏ trúc tại một gốc cây gần chỗ nàng nghỉ chân đêm qua. May mắn thay lúc cậu đang mải tìm chiếc giỏ, tiếng rên khe khẽ của Lê Hồng đã dẫn đường cho cậu ta cứu người.

"Sau đó..." Cánh cửa gỗ ọt ẹt mở ra, cắt ngang tiếng trò chuyện của cậu thanh niên. Một bà lão chừng bảy mươi tuổi bước vào, trên tay bà đang ôm lấy một cái bọc nho nhỏ bằng vải cũ.

Tuy tuổi tác đã làm mờ đi dung nhan thời trẻ của bà, nhưng không thể không công nhận rằng ông trời đã từng ưu ái bà rất nhiều. Khóe mắt bà hiện lên khá nhiều vết chân chim nho nhỏ, đánh dấu từng quãng thời gian kham khổ mà bà phải trải qua. Nhưng ánh mắt sáng ngời tựa sao và đôi lông mày thanh mảnh khiến cho người khác liên tưởng đến hình ảnh thiếu nữ mười bảy xinh đẹp mà nết na. Vải vóc trên người bà có chút giản dị, lại có vẻ chân chất của người dân đồng quê. Cái yếm màu nâu và chiếc thường quanh hông đã bạc màu, chứng minh rằng nó đã theo vị chủ nhân của mình qua từng năm tháng. Mái tóc bạc được búi lên sau đầu, rồi cài một chiếc trâm gỗ mộc mạc mà tao nhã.

Trong tay bà đang ôm một đứa bé mới chỉ hơn ngày tuổi, chiếc khăn bằng vải thô cuốn quanh bé làm cho làn da non nớt của nó đỏ ửng. Đứa bé đỏ hỏn còn chưa kịp mở mắt, tấm vải dày cộm bảo vệ nó khỏi cái gay gắt của ánh nắng mặt trời. Nó ngủ rất say, cái miệng bé xíu hé mở, cố gắng hít lấy không khí trong lành nơi rừng núi. Còn nhỏ như vậy mà tóc nó đã trông rất rậm rạp, tuy chỉ là những túm lông tơ màu xám đậm, nhưng hiếm có đứa trẻ nào vừa đẻ ra đã có mái tóc dày như vậy.

Lê Hồng nhìn chằm chằm vào đứa bé trên tay bà lão, khóe mắt dần ướt. Đó là đứa bé mà nàng không quản ngại khó khăn để bạo vệ, là nguồn sống của nàng, là lý do nàng tồn tại trên thế gian này, và cũng là nguyên nhân để nàng tiếp tục sống tới ngày hôm nay. Nếu không có con bé, nàng chắc chắn đã kết thúc cuộc đời mình bằng một mảnh lụa trắng rồi .

Bà lão liếc qua người thanh niên, cậu lập tức bước ra ngoài. Bà trao đứa bé cho Lê Hồng, cười vui vẻ nói: "Đứa trẻ này vừa sinh ra đã nặng và khoẻ hơn nhiều đứa khác, sau này có phúc lắm đấy."

Nước mắt yên lặng rơi trên mặt Lê Hồng, nhưng phải một lúc lâu nàng mới phát hiện ra. Nàng không ngừng nói cảm ơn với bà lão: "May mà có bà, nếu không mẹ con cháu đã lìa cõi đời này chưa biết chừng"

"Ấy đừng nói gở, định mệnh của hai mẹ con chính là sống qua hết ngày hôm đó, dù cho con trai ta không tìm thấy hai người, thì người khác sẽ cứu giúp, chúng ta chỉ là nghe theo mệnh trời mà thôi" Dừng lại một lúc lâu, bà hỏi: "Thứ lỗi cho cái tính hiếu kì của bà già này, nhưng ta muốn hỏi có chuyện gì xảy ra với phu nhân vậy? Nếu không đêm hôm khuya khoắt lại chẳng ai trốn trong rừng làm gì cả."

"Cháu cũng chẳng phải phu nhân gì, cháu vốn là nô tì trong phủ An Sinh Vương, vì bị đuổi giết nên mới lưu lạc đến bước đường này mà thôi"

"Phủ An Sinh?"

Lê Hồng vội vàng kể lại đầu đuôi câu chuyện: " Chuyện là thế này..."



(1) Thường: Một loại váy dài trong lịch sử Việt Nam, chiều dài từ eo đến mắt cá chân hoặc ngắn hơn một chút ( Lời tác giả)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro